Mộc Tuyên Dư tự nhốt mình trong phòng, Mộc Tuyên Nghị tưởng cô chịu đả kích vì đến Vạn Thành, bảo người nhà đừng làm phiền cô, vì thế cô có được một ngày rất yên tĩnh. Cô nằm trên giường, cửa sổ đang mở, hương hoa lấp đầy cả phòng. Cô lấy di động ra, lướt xem danh bạ một lần, vẫn không tìm được ai để nói chuyện.
Nếu là trước đây, có thể gọi điện cho Chu Chấn Hưng, bất luận chuyện của cô vô vị đến mức nào, anh đều sẽ không chê. Còn có thể gọi cho Hạ Ngữ Minh nữa, mặc dù cô ấy không an ủi mình giống người khác, nói còn đúng tim đen nữa. Trước đây cô cảm thấy chuyện may mắn nhất của mình chính là quen được Hạ Ngữ Minh và Mạnh Ngữ Phán, khi cô đau lòng khi cô buồn, Mạnh Ngữ Phán sẽ an ủi cô, mà ở nơi thích hợp Hạ Ngữ Minh sẽ nhắc nhở cô không nên đắm chìm trong bi thương, hai người bạn có tính cách khác nhau, lại có thể có được sự cân bằng kì lạ.
Sau khi thi đại học không bao lâu Mạnh Ngữ Phán đã nhảy lầu tự sát, còn Hạ Ngữ Minh và Chu Chấn Hưng…
Cô vẫn luôn tự an ủi mình, cô chưa mất gì cả, nhưng vào lúc này, ngay cả gọi điện cũng không biết gọi cho ai, cô mới biết bản thân mình rốt cuộc đã mất đi những thứ gì. Cô quăng di động đi, tiếp tục nằm trên giường.
Tin vào báo ứng không?
Hồi cấp ba đã từng thảo luận về đề tài này, kết luận là không tin, cũng không đáng để tin. Nếu thật sự có báo ứng, vậy tại sao còn biết bao người xấu vẫn sống tốt như thế?
Bây giờ cô lại rất muốn hỏi, tin vào báo ứng không? Nhưng không tìm được ai để thảo luận, cô mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, nửa tỉnh nửa mê, cuối cùng thức dậy, lúc đi rửa mặt tắm táp, cơ thể mềm nhũn, gần như đứng không vững, có lẽ là do không ăn uống gì trong thời gian dài, thứ cảm giác này xa lạ mà khó chịu, cô mau chóng xử lý tốt bản thân, rồi xuống lầu ăn tạm chút gì đó.
Người đó là Giang Thừa Châu, vậy thì công ty gặp chuyện liệu có liên quan đến người đó không, cô nhất định phải làm cho rõ, cô không thể chấp nhận rằng vì cô mà công ty mới bị như ngày hôm nay, tuyệt đối không được.
Cô trang điểm thật xinh đẹp, mặt mày tươi tắn, rồi mới ra khỏi nhà.
*************************************
Mộc Tuyên Dư chờ người đàn ông đó ở bãi đỗ xe.
Hôm nay cô không hẹn trước, căn bản không vào được Vạn Thành, chỉ có thể đợi ở đây. Từ tư liệu của L, cô đã biết được bí mật lớn nhất, Giang Cảnh Hạo đã ra nước ngoài rồi, hơn nữa thời gian rất dài, vì vậy chuyện trong nước tất cả do Giang Thừa Châu toàn quyền xử lý. Bắt đầu từ khi người đàn ông đó xuất hiện ở bãi đỗ xe, cô chuyên chú nhìn chằm chằm vào anh.
“Nếu em xuất hiện ở gần anh, anh nhất định có thể cảm nhận thấy em trước tiên, thần kì thật.” Chàng trai dùng ngữ khí ảo não nói lời này, còn dùng tay vuốt vuốt mái tóc dài của cô, biểu cảm lại có chút ngượng ngùng, sắc mặt hơi đỏ, như đã nói lời rất thân mật vậy.
Những lời ngọt ngào, rất nhiều khi có hiệu quả ngược, lời nói ngọt ngào đến đâu, ở trường hợp và thời gian không phù hợp, đều có thể trở nên đắng chát, cô không rõ tâm tình mình hiện giờ có quá đắng chát hay không, nhưng nó nhất định không dễ chịu.
Chàng trai ấy… Không đúng, người đàn ông đó, bảy năm sau, đã trở thành một người xa lạ đến vậy.
Anh đi về phía một chiếc Bentley màu xám bạc, thân xe đơn giản bóng loáng. Người đã từng yêu Lamborghini như điên cuồng, bây giờ đã đổi sang lái chiếc xe của hãng khác rồi, trên thế giới này thứ duy nhất không thay đổi chính là sự thay đổi.
Cô từng hỏi anh, vì sao lại thích Lamborghini như vậy.
Anh nói hãng Lamborghini này rất thành thực, không hề cố sức che giấu vẻ ngoài lộng lẫy phóng khoáng mà xa xỉ, anh thích cảm giác thành thực này. Anh cho rằng con người nên như thế, anh cảm thấy những người rõ ràng có thực lực nhưng lại cố tình làm ra vẻ khiêm tốn, đó cũng chỉ là một kiểu giả tạo khác mà thôi, trước giờ anh không thuộc về kiểu người đó.
Vậy bây giờ thì sao, anh có còn nhớ lời anh từng nói nữa không?
Cô đi ra giữa đường ngăn chiếc Bentley đó lại.
Nếu như nhiều năm sau hai người gặp lại, sẽ là tình huống thế nào? Mệnh đề giả này, số lần cô nghĩ tới rất ít, bởi vì cô có khuynh hướng không muốn gặp anh hơn.
Mà câu nói cuối cùng anh nói với cô là - Mộc Tuyên Dư, anh hận em.
“Anh hận em” - Ba chữ này từng quanh quẩn không tiêu tan trong đầu cô suốt quãng thời gian rất dài, giống như một lời nguyền, cô mất rất nhiều thời gian thì cuối cùng mới thoát khỏi nó, hiện giờ ba chữ này lại tiến vào trong đầu cô.
Giang Thừa Châu giẫm phanh, mắt khẽ liếc về cô gái ở phía trước, trên mặt không có cảm xúc gì. Hôm nay thư kí đã báo cáo, cô Mộc muốn gặp anh, mà ngay cả nửa chữ anh cũng không trả lời, vì thế người của bộ phận thư kí tự nhiên hiểu rõ, tất cả xử lý như thường.
Mộc Tuyên Dư đi đến cửa sổ cạnh ghế lái, gõ cửa, sau một lúc lâu, cửa xe hạ xuống.
Cô không hề căng thẳng, nhưng cơ thể cứ căng cứng.
“Lâu rồi không gặp.” Cô từng ghét nhất là cụm từ xa lạ này, bây giờ lại cảm thấy rất tốt, không biết nói gì nhưng cố tìm lời thừa để nói còn tốt hơn nhiều so với trầm mặc.
Giang Thừa Châu khẽ liếc cô, vẻ mặt này, dường như đang nói - Tôi quen cô không?
Quen không? Cô không tin anh đã quên mình.
Sự xem thường bị người khác không thèm đếm xỉa thế này, trong cuộc đời cô quả thực ít gặp, nhưng cảm giác không thể chịu nổi không hề nhiều, cô rất rõ mục đích hôm nay mình đến tìm anh, “Giang…” Cô nhéo tay mình, “Giang tổng, chúng ta có thể nói chuyện không?”
“Tôi không cảm thấy chúng ta cần thiết phải nói chuyện.” Giọng nói của anh trầm thấp máy móc, cảm giác xa lạ nhanh chóng quét qua cô, anh nói như thế, cũng làm như thế, anh khởi động động cơ, cũng kéo cửa xe lên, “Xin lỗi, tôi còn phải đi đón vợ sắp cưới của tôi cùng đi ăn cơm.”
Cô chỉ ngẩn người một giây ngắn ngủi, rồi lại nhanh chóng bỏ tay vào bên trong, cô nhất thiết phải nói chuyện với anh.
Lúc này Giang Thừa Châu lại quay mặt qua nhìn cô lần nữa, trên mặt anh không có cảm xúc gì, nhưng cửa kính không kéo lên nữa.
Sắc mặt cô nhợt nhạt, “Chúng ta nói chuyện.”
Ánh mắt anh dừng lại trên mặt cô mấy giây, “Cô chỉ có năm phút.”
Rốt cuộc cô thở phào, “Giang Thừa Châu, Thịnh Đạt xảy ra chuyện có phải có liên quan đến anh không? Chuyện bảy năm trước, đều là tự tôi làm, không liên quan đến người nhà tôi, dù anh hận tôi, cũng xin đừng làm hại đến người nhà tôi. Anh hận tôi, vậy cứ nhằm vào tôi, xin đừng nhằm vào Thịnh Đạt.”
“Mộc Tuyên Dư.” Anh tạm dừng, dường như khóe miệng mang theo nụ cười nhạt không dễ nhận ra, “Cô thế này rốt cuộc là có khiếu hài hước hay là tự luyến vậy? Vì cô mà đối phó với một công ty, cô cảm thấy mình quá quan trọng hay là tôi quá buồn chán?”
Mặt cô hơi trắng thêm.
Nét cười nơi khóe miệng anh lại có thêm chút giễu cợt, dường như lời của cô cực kì ngu xuẩn vậy.
Cô cắn môi, “Chuyện của Thịnh Đạt không phải anh giở trò?”
“Cô Mộc, năm phút đã hết rồi.” Giang Thừa Châu nói xong, cũng không buồn nhìn cô, lái xe rời đi.
Cô đứng nguyên tại chỗ, cảm thấy hành vi vừa rồi của mình quả thực là tự rước lấy nhục, ý của anh là Thịnh Đạt gặp chuyện không liên quan gì đến anh? Anh hận cô, anh có thực lực khiến cô sống không tốt, nhưng nếu anh thật sự hận cô như thế, bảy năm trước hẳn là đã hành động rồi, chứ không phải bây giờ. Nhưng, cô vẫn không thể tin tưởng lời anh được.
Giang Thừa Châu của trước đây khinh thường nói dối, làm theo ý mình, sống không gò bó, thế còn Giang Thừa Châu lái xe Bentley hôm nay thì sao? Anh không còn là chàng trai bộc lộ cảm xúc thẳng thừng ra ngoài đó nữa, anh đã sớm học được cách che giấu cảm xúc của bản thân, cũng như học được cách làm thế nào để khiến người ta khó chịu.
************************************
Giang Thừa Châu lái xe đến cổng bệnh viện Song Giang, Uông Tử Hàm đã cầm túi chờ anh ở đó, từ xa cô đã nhìn thấy anh lái xe đến, hôm nay anh đến muộn hơn bình thường mười phút, từ góc độ của người khác thì chuyện này cũng không có gì, nhưng xảy ra trên người Giang Thừa Châu thì lại có chút bất thường, anh là người cố chấp với xe, kiên định nhận định đây không phải công cụ đi bộ, mà là đang khiêu chiến tốc độ, mà anh quả thật cũng làm như thế, lần nào ngồi trên xe anh, cô đều có thể cảm nhận được hàm nghĩa của “tốc độ”.
Cô đi qua, mở cửa xe ra rồi ngồi vào, “Hôm nay gặp chuyện khó giải quyết à?”
Ngón tay thon dài của anh khẽ gõ trên vô lăng, chuyện khó giải quyết? Người phụ nữ đó cũng xứng để trở thành chuyện khó giải quyết của anh sao? Anh nhếch khóe miệng, lái xe rời đi.
Địa điểm ăn cơm là quán cơm Tây cô thường đến, cô rất thích bít tết của nhà hàng này, nấu vừa đúng, tươi mới thơm ngon.
Cô cắt nhỏ miếng bít tết rồi bỏ vào trong miệng, ngước mắt nhìn anh, phát hiện động tác của anh chậm chạp hơn bình thường không ít, giống như đang thật sự thưởng thức hương vị bít tết, “Thừa Châu.”
Anh ngước mắt, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng động tác cắt bít tết không dừng lại.
“Tâm tình anh hôm nay không tệ, gặp được chuyện tốt gì à?” Cô buông dao nĩa, dường như cảm thấy vô cùng hứng thú, nháy nháy mắt với anh, cô thuộc kiểu cô gái tươi sáng dịu dàng, dáng vẻ thế này, không chỉ không có cảm giác giả dối, ngược lại có thêm mấy phần trẻ trung.
“Không có gì, sao em lại trở nên mẫn cảm thế.”
Cô lại không tin lí do của anh, “Có phải chuyện mà anh nói đó có tiến triển không?”
Anh từng nói với cô, chỉ cần anh làm xong chuyện đó, anh sẽ cưới cô, sẽ không còn khúc mắc nữa.
Anh cong khóe miệng, “Em quan tâm vậy cơ à?”
“Đây là chuyện liên quan đến nhân sinh đại sự của anh, đương nhiên là em quan tâm rồi.” Cô cố ý nhăn mũi, dáng vẻ hoàn toàn là làm nũng, “Người ta muốn em quan tâm, em còn không bằng lòng đấy!”
“Ừ, là vinh hạnh của anh, cảm ơn sự quan tâm của Tử Hàm tiểu thư.”
“Đừng khách khí.” Cô cười, tâm tư mới lại quay về đến món bít tết trên bàn.
Uông Tử Hàm cắt bít tết, lòng thỏa mãn, bạn tốt của cô nói, có thể gặp được người đàn ông khiến mình muốn làm nũng cũng là một may mắn, cô rất vui vì mình đã gặp được người đàn ông này. Bố cô đã từng ra hiệu ngầm với cô mấy lần, bảo cô mau chóng kết hôn với anh, đàn ông chỉ có kết hôn rồi thì mới hiểu được về ý thức trách nhiệm, nhưng anh nói anh cần làm một việc trước đã, làm chuyện đó xong, anh sẽ không còn vướng bận gì nữa mà kết hôn với cô, cô bằng lòng chờ đợi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận