Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 48: 48

Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)

  • 405 lượt xem
  • 2715 chữ
  • 2021-09-09 22:09:51

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sáng sớm, ánh dương mềm mại phủ đầy mặt đất, tiếng chim chóc ríu rít không dứt bên tai, rèm cửa thỉnh thoảng đung đưa, một mùi thơm của thức ăn khẽ bay vào từ ô cửa sổ. Mộc Tuyên Dư tỉnh lại với tâm tình vô cùng tốt, đây là ngày đầu tiên ở trấn nhỏ này, hai người có thể thực sự muốn làm gì thì làm đó ở đây, không cần lo lắng ai sẽ nhận ra họ, trải qua thế giới thực sự của hai người. Cô và Giang Thừa Châu cùng dậy, cô mặc đồ xong, cũng gập chăn gọn gàng, sau đó cùng anh xuống tầng.

Sau khi đánh răng rửa mặt chỗ vòi nước phía dưới, hai người bèn chuẩn bị ra ngoài. Chủ khách sạn nồng nhiệt chào hỏi hai người, khẩu âm nói đặc sệt tiếng bản địa, cô nghe không hiểu, nhưng cũng cười gật đầu phụ họa.

Ra khỏi khách sạn một đoạn không xa, chính là một cửa hàng bán đồ ăn sáng, bánh bao bốc hơi nghi ngút, cô kéo anh lập tức vây đến, mua mấy cái bánh bao, trên đường vừa ăn vừa đi.

“Lần đầu tiên cảm thấy ăn thứ gì đó trên đường là một kiểu hưởng thụ.” Trước đây cô là người sẽ không ăn uống khi đang đi trên đường, thật ra không phải cảm thấy như vậy sẽ mất hình tượng, mà là cảm thấy kì quặc, nhất là khi ánh mắt của người khác rơi trên người mình.

Giang Thừa Châu cũng ăn mấy cái bánh bao, nơi này tuy nhỏ, nhưng hương vị đồ ăn làm ra lại rất ngon, anh rất hài lòng. Đi trên đường, có thể cảm thấy được người ở đây dậy rất sớm, chỉ là người trẻ tuổi không nhiều, phần lớn đều là người già và trẻ nhỏ, có bạn nhỏ đeo cặp sách nhỏ đang chạy chậm tới nơi nào đó, cũng có mấy bạn nhỏ tụ vào với nhau, thắt dây chun chuẩn bị nhảy dây, mấy cậu nhóc thì vây vào, cầm mấy viên bi trong suốt bắn loạn trên đất.

Hai người đi qua, nhìn thấy một vài cụ ông đang ngồi trước cửa nhà, cầm tẩu thuốc dài, đang hút từng hơi thuốc lá, tư thái đó cực kì nhàn nhã.

Nơi đây toàn bộ đều là ngói xanh tường xanh, độ cao của nhà cửa thống nhất, từng hàng từng hàng, nhìn có vẻ có mấy phần trang nghiêm trong chỉnh tề, chỉ là trên ban công phơi một vài món quần áo đã phá vụn sự trang nghiêm này.

Bước chân của cô nhẹ nhàng nhanh nhẹn, khi đến một hộ dán câu đối sắp bong ra, cô dừng bước, ra hiệu bảo anh theo cô, bởi vì cô đi vào căn nhà đó.

Chủ nhân căn nhà là một cụ già bảy mươi mấy tuổi, sau khi nhìn thấy hai người, dường như cụ già nhận ra Mộc Tuyên Dư, cả khuôn mặt cười tươi rói đến sắp nhăn nhúm cả lại, nói ra tiếng phổ thông không hề thuận miệng, rồi lôi ra hạt dưa đậu phộng và mấy chai đồ uống, thế này là định chiêu đãi khách.

Mộc Tuyên Dư ngồi xuống xong, giới thiệu Giang Thừa Châu với cụ già, cụ già quan sát Giang Thừa Châu rất lâu, cười nói hai người rất xứng đôi, sau này nhất định phải sống thật tốt, trong lòng cụ già, ở bên một người, đó nhất định là chuyện cả đời.

Trên mặt Giang Thừa Châu vương nét cười, anh có thể cảm thấy được, Mộc Tuyên Dư lúc này rất vui, niềm vui này rất đặc biệt. Anh đoán, có lẽ chỉ có giờ phút này, cô mới có thể giới thiệu “thân phận” anh một cách đương nhiên như thế, không cần lo lắng gì cả, sự đương nhiên này, khiến cô rất vui vẻ.

Mộc Tuyên Dư không giao lưu nhiều với cụ già, mà nghe cụ nói chuyện. Con cái cụ không ai ở bên cụ, bình thường ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, cụ rất thích tán gẫu với người khác, mặc dù nội dung đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.

Cụ già nói lần trước lúc đi chợ, cụ nghe thấy chuyện hai đứa trẻ ở thôn nào đó trở thành cô nhi, mẹ chúng thì không chịu nổi nghèo khó nên bỏ chạy lâu rồi, bố chúng thì tháng trước bệnh nặng nên đã mất, hai đứa trẻ đó từ giờ không còn ai để nương tựa vào nữa. Cụ già không ngừng nói thật đáng thương thật đáng thương, rồi rơi nước mắt.

Mộc Tuyên Dư và Giang Thừa Châu chăm chú lắng nghe, sau khi nghe cụ già kể xong chuyện lớn xảy ra trong thôn đó, cụ già lại bắt đầu kể về cuộc sống những năm tháng ấy. Khi đó toàn ăn nồi cơm lớn tập thể, lương thực trong nhà đều bị khiêng đi hết, nồi niêu thì bị lôi đi luyện thép, luyện thép ra chỗ nào được chứ, sau đó cơm tập thể cũng không có nữa, không nơi đâu có lương thực cả, ngay cả hạt đậu vừa trồng cũng bào ra để ăn, lúc đói nhất ngay cả bùn cũng phải rỉa ăn.

Cụ già kéo tay Mộc Tuyên Dư, “Các cháu ở thế hệ này, mới sống cuộc sống tốt như thế, sống cho tốt vào, các cháu rất may mắn, bây giờ cuộc sống càng ngày càng tốt rồi. Ước mơ khi đó của bà chính là có thể ăn bát cháo có thể cắm đũa vào, bây giờ thì không những có thể ăn cháo, còn có thể ăn cơm nữa, cuộc sống này rất tốt, rất tốt…”

Mộc Tuyên Dư lại bầu bạn bên cụ một hồi, rồi mới cùng Giang Thừa Châu rời đi.

Vừa ra khỏi cửa, Giang Thừa Châu đã nhìn cô cười thần bí, khi cô dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh, anh mới giải thích nghi hoặc cho nụ cười thần bí của mình, “Em có tính nhẫn nại với người già như thế, sau này anh không cần lo em và mẹ anh có vấn đề mẹ chồng nàng dâu rồi.”

Cô nghe xong, mặt khẽ đỏ lựng, sau đó dùng tay đánh nhẹ anh. Anh cũng không giận, ngược lại cầm tay cô, xiết trong tay mình, nắm tay như vậy bước đi cùng cô.

Hai bên đường là những loại cây nhỏ thấp bé, trồng không lâu, có thể nhìn ra dấu vết nhổ trồng. Ánh mặt trời dù đã rọi trên đầu, nhưng không rát người, hai chiếc bóng có phần không phù hợp với bố cục nơi này, có bạn nhỏ đứng trước cổng nhà, vô cùng tò mò nhìn hai người đăm đăm, giống như vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra hai người không phải người bản địa.

Cô nhìn một bạn nhỏ trên đầu buộc bốn năm bím tóc, tay phải của bạn nhỏ cầm một cây kẹo, bạn nhỏ đang không ngừng mút kẹo. Cô nhìn bạn nhỏ đó, bạn nhỏ đó cũng nhìn cô, cô nhìn nhìn rồi cười, cho đến khi đi được một khoảng rất xa, trên mặt cô vẫn đong đầy nét cười, sau đó cô dùng sức kéo tay anh, vung vẩy càng mạnh, như tìm được thú vui nào đó, “Em đưa anh đến một nơi tuyệt vời nhé.”

“Ồ?” Anh cố ý nhướng mày, “Vậy anh mỏi mắt ngóng chờ.”

Nơi cô đưa anh đến, đương nhiên là ngọn núi Hồ Điệp đó. Chỉ là người ở đây không mặn mà với cảnh quan đó, mặc dù vẫn còn đường đi, nhưng hai bên mọc đầy cỏ cao bằng nửa người, cũng may là hai người không đi từ lúc sáng sớm, nếu không thì quần áo và giày có thể đã đẫm sương rồi.

Núi Hồ Điệp vẫn là núi Hồ Điệp, sườn núi cao cao, phủ khắp núi là hoa và bướm.

Dù đã biết được núi Hồ Điệp như thế nào, nhưng cô vẫn không nhịn được mà tán thưởng nó, cô còn lo mùa này sẽ không có bướm, ấy vậy mà vẫn có rất nhiều rất nhiều bướm như vậy. Cô kéo anh chạy lên, không thể giấu được sự hưng phấn, “Có phải rất đẹp không? Giống chốn bồng lai tiên cảnh chứ?”

Các loại hoa không nhiều bằng lần trước cô nhìn thấy, bây giờ nhiều nhất là loại hoa nhỏ màu vàng, cánh hoa mảnh xếp tầng tầng lớp lớp, mà nơi tiếp giáp với mặt đất có đóa hoa màu tím nhạt vô cùng nhỏ bé, bởi vì nhiều, nhìn có vẻ như phủ kín mặt đất, những loại hoa khác thì rải rác, không nhiều. Bướm khẽ vờn bay không ngừng quanh những đóa hoa, thỉnh thoảng dừng chân trong nhụy hoa.

Cô không đợi anh trả lời, bèn lủi vào trong những cánh hoa, “Chúng mày còn nhận ra tao không?”

Cô khẽ ngửi những đóa hoa đang nở rộ, hương hoa không nhiều, nhưng mùi tự nhiên, vẫn khiến người ta say lòng.

Giang Thừa Châu nhìn động tác ấu trĩ của cô, khóe miệng mỉm cười. Dáng vẻ này của cô, thật ra rất giống thời đại học. Khi ấy đang là mùa hoa dành dành nở, chuyên ngành của cô không cần đến tòa nhà thực hành, vì thế không biết được phía sau tòa nhà đó có một mảng lớn hoa dành dành, một lần lúc đi cùng anh đến lớp thực hành cô mới phát hiện hoa dành dành, tối hôm ấy, cô bèn kéo anh cùng đi trộm hoa. Buổi tối không có nhiều người, cũng không bất chợt gặp ai đi dạo, cô hái mấy đóa hoa rồi sợ bị người khác nhìn thấy, vì thế vươn tay chọc chọc anh, bảo anh đi. Anh không muốn, nhưng cô cứ kéo áo anh mãi, không nói chuyện, nhưng điệu bộ thì rõ rành rành là đang làm nũng, vì thế anh chỉ đành thở dài một tiếng rồi đi trộm hoa.

Kí ức xa xôi ấy, anh thấy lạ vì mình vẫn còn nhớ rõ như thế.

Lúc anh lại nhìn cô lần nữa, cô đang ngồi xổm trên mặt đất tết vòng hoa, hoa dây leo ở đây nhiều, chỉ mấy cái cô đã tết thành một vòng hoa đẹp, sau đó đội lên đầu. Cô đắm mình trong hoa và bướm, giống như nàng tiên hoa đứng lặng im trong đó, không hề không hòa hợp một chút nào.

Anh khoanh tay nhìn cô, trước đây rất nhiều người từng hỏi anh, nhiều cô gái thích anh, nguyện sống nguyện chết vì anh như vậy, ầm ầm ĩ ĩ làm ra nhiều chuyện như vậy, vì sao, anh chỉ lựa chọn cô gái này, cô có chỗ nào đặc biệt.

Anh rủ mắt, cô không có chỗ nào đặc biệt cả, chỉ là đột nhiên có một ngày, tầm mắt anh dừng lại trên người cô, đột nhiên không thể rời đi được, không phải là vì cô tốt ở đâu, chỉ vẻn vẹn là anh chỉ nhìn thấy cô, đơn giản vậy mà thôi.

Giống như cô của giây phút này, không cần nói gì cả, chỉ ngồi ở đó, đã là dáng vẻ mê hoặc anh. Nếu như không phải anh của hiện tại mà là anh của trước đây, chắc hẳn lại trúng độc của cô nhỉ?

Cô vẫy vẫy tay với anh, bảo anh đi qua.

Cô ngồi trên một tảng đá sạch, sau khi anh đi qua, cô nhắm mắt, như đang bắt lấy hơi thở nào đó, “Anh ngửi xem, mùi của tự nhiên, rất kì diệu đúng không?”

Anh nhắm mắt lại như mong muốn của cô, bốn bề tĩnh lặng, sự tĩnh lặng này trở thành một hoàn cảnh, có thể phân rõ được tiếng cười khẽ, bướm đang vỗ cánh, hoa đang lay động, có cơn gió nhẹ đang lướt qua, còn có thể cảm nhận được ánh dương đang đậu trên người, rất yên tĩnh, nhưng lại như rất náo nhiệt.

Anh mở mắt, phát hiện cô đã sớm mở mắt rồi, cô đang dùng khuôn mặt thích thú nhìn anh. Cô vươn tay nắm lấy tay anh, nét mặt rất thỏa mãn, “Lần đầu tiên đến đây, em cũng nằm ở đây.” Cô chỉ chỉ về nơi đó, “Khi em nhắm mắt lại, hưởng thụ cơn gió, hương hoa, cánh bướm bay lượn ở đây, cả người đều thư thái nhẹ nhõm. Khi đó em nghĩ, nếu như có cơ hội, em nhất định phải đến đây một lần nữa, em ở đây một mình thì luôn cảm thấy hơi đáng tiếc, em nghĩ giá mà có người đến cùng em. Trong đầu em, cái tên nhảy ra đầu tiên chính là anh, em hi vọng anh có thể cùng em đến đây, cùng em hưởng thụ cảnh sắc tươi đẹp này. Bây giờ em viên mãn rồi, thỏa mãn tâm nguyện khi đó của em rồi, cảm ơn anh, vô cùng vô cùng cảm ơn anh.”

Anh nhìn cô chiều chuộng, mặt dán sát vào mặt cô, hai khuôn mặt dính vào nhau, tựa như trái tim cũng đang dính vào nhau.

Hai người ngồi một lát, cô đột nhiên nhìn chỗ dưới sườn núi, giữa các sườn núi hình thành nơi lõm xuống, vùng đất rất bí ẩn, khiến người ta không biết phía dưới là thứ gì, cũng khiến người ta kinh ngạc và mừng rỡ không thôi.

“Mình xuống dưới nhé!” Cô bỗng nhiên đề nghị.

“Được.”

Nói đi là đi, không tìm thấy đường, hai người cứ đi thẳng xuống, sườn núi không quá dốc, chỉ là khi đi tiếp, thỉnh thoảng chân khẽ trượt, sẽ chạy về phía trước mấy bước, trọng tâm cực kì không vững, hơi lo lắng rằng sẽ ngã sấp xuống, nhưng lại cảm nhận được một sự kích thích khi đang chạy về phía trước, thứ kích thích này cô vô cùng hưởng thụ.

Phía dưới cỏ càng nhiều, nhưng bởi vì khô ráo nên không trở thành trở ngại. Hai người vẫn cứ đi về nơi sâu nhất, rồi lại phát hiện, nơi tưởng là sâu nhất, không được coi là nơi sâu nhất, bởi vì ngước mắt nhìn, có thể trông thấy giữa ngọn núi khác là nhà cửa ngói xanh tường xanh, trước các căn nhà còn có chú gà đang không ngừng cục ta cục tác.

Mà trước mắt hai người, xuất hiện một dòng suối, nước suối trong vắt nhìn thấy đáy, có thể nhìn thấy đá sỏi bùn cát cùng với chú cua đang lẩn trốn dưới tảng đá.

Mộc Tuyên Dư cảm thấy cực kì mới lạ, lập tức đi đến bên con suối, nước sâu hơn trong tưởng tưởng một chút, dòng nước lững lờ mà chảy mãi, nhìn không thấy điểm cuối, cũng không nhìn thấy điểm đầu, cô vươn tay sờ mặt nước, nhiệt độ nước rất thấp, mát lạnh vô cùng.

Cô vươn tay khua khua dòng nước, một lát sau, có chú cá nhỏ như nòng nọc bơi quanh ngón tay cô, cảm giác ngưa ngứa rồi tê tê vô cùng, “Anh mau xem này, là cá.”

Giang Thừa Châu nhìn cô, biết cô thật sự vui vẻ, phối hợp đi đến trước mặt cô. Anh ôm lấy cô từ phía sau, tay cô từ trong dòng nước đã thu về, sau khi mặt nước không còn chuyển động thành từng vòng sóng nước nữa, liền xuất hiện bóng hai người đang ôm nhau, tuấn nam mỹ nữ, trên mặt nước trong vắt, như một bức tranh quý giá nhưng dễ vỡ, hai người đều nhìn bản thân trong nước, anh khẽ hôn đỉnh đầu cô, thầm thì bên tai cô, “Hai người trong nước này, đẹp đôi không?”

Cô chớp chớp mắt, hiểu ý cười, “Ừm.”

Đột nhiên, một bông hoa trong chiếc vòng hoa cô đội trên đầu rơi xuống, rơi đúng trên bức tranh quý giá đó, tạo ra mấy gợn nước, bức tranh bị phá vỡ trong phút chốc. Cô hơi sững người, mà đóa hoa chảy đi theo dòng nước, trên gợn nước lại hiện ra bóng của hai người, ảo mộng như chỉ xuất hiện trong mơ.

Cô vươn tay, khuấy dòng nước, nhìn bóng hai người đột nhiên vỡ tan, một lát sau lại tụ vào cùng nhau.

Anh ở phía sau cô nhìn cô chơi, không lên tiếng.

Ánh mặt trời rực rỡ, đám cỏ bên bờ suối lay không ngừng, hai người đứng lặng im, như một đôi tình nhân hoàn hảo trong nhân gian.

Chỉ ước làm uyên ương chẳng làm tiên, đại để chính là tình cảm như vậy.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top