Hạ Ngữ Minh uống một hớp cà phê, vị đắng của cà phê khiến cô như tỉnh táo lại, mặc dù rất tiếc vì cô và Mộc Tuyên Dư cuối cùng lại đi tới ngày hôm nay, nhưng dù quay đầu lại lần nữa, cô vẫn sẽ lựa chọn như thế, cô đợi cơ hội này đã lâu lắm rồi, mặc kệ đúng hay sai, đó chính là điều mà mình theo đuổi, cô không có lựa chọn nào khác. Có lẽ con người luôn không thể buông bỏ được những thứ đã đánh mất, nhưng vậy thì sao, lại một lần nữa, vẫn sẽ lựa chọn đánh mất như thế, nếu đã vậy, không có gì để canh cánh trong lòng cả.
“Đúng vậy, đó quả thực là điều tôi theo đuổi.” Hạ Ngữ Minh cười, cô luôn nỗ lực như thế, để chứng minh bản thân, sau khi quen Mộc Tuyên Dư, cô mới hiểu được rằng trên thế giới này vận may của con người quan trọng hơn thực lực, nếu cô đã không thể nào có được vận may tốt hơn, cô chỉ có thể nắm lấy mỗi một cơ hội bên mình mà thôi.
“Cho nên tôi chúc mừng cậu, đã được như ước nguyện.” Ngữ khí của Mộc Tuyên Dư nhàn nhạt, không nghe ra vui hay buồn, càng không nghe ra là trào phúng hay oán hận.
Hạ Ngữ Minh hơi rủ mắt, biết có những thứ đánh mất rồi tức là đã đánh mất, cho dù vờ như thoải mái, nhưng vẫn khó chịu.
“Không có gì để chúc mừng cả, đó đều là thứ tôi nên có được.” Dùng những thứ đã đánh mất đổi lấy thành quả mà thôi, cô dùng tình bạn của hai người, đổi được thành công ngày hôm nay, có được thì có mất, chưa nói tới vui nhường nào, nó chỉ là kết quả sau khi đã suy xét kĩ càng, “Thật ra vẫn muốn gặp cậu để nói chuyện, nhưng vẫn không có cơ hội, hôm nay chạm mặt, muốn nói với cậu hết những gì tôi muốn nói.”
Mộc Tuyên Dư nhìn cô ấy, gật đầu, “Nói đi, tôi chăm chú nghe.”
“Ban đầu tôi và Chu Chấn Hưng liên thủ, quả thực là vì lợi ích, muốn mượn cơ hội này kiếm được lợi, nhà họ Chu muốn hưởng lợi từ đó, còn tôi thì mượn cơ hội này vì tập đoàn tranh thủ lợi ích lấy được một phần quyền lãnh đạo, tình cảnh của tôi không tốt, tôi cần thời cơ đó, cho nên lựa chọn liên thủ với nhà họ Chu. Kết quả thì cậu cũng biết rồi, Thịnh Đạt lâm vào cảnh nguy khốn, tôi bày ra một loạt biện pháp, chiếm được một phần thị trường, mà Chu Chấn Hưng cũng thừa nước đục thả câu, chỉ là cuối cùng vẫn không thể như ý nguyện.” Hạ Ngữ Minh tự thuật rất bình tĩnh, nói đến đây, khóe miệng hơi nhướng lên cười nhạt, ý trong nụ cười không rõ ràng, “Ngay từ đầu, tôi và Chu Chấn Hưng đều không định làm như thế. Nói chuẩn xác thì là trước giờ chưa từng nghĩ có thể làm vậy, huống hồ quan hệ giữa chúng ta cũng khiến bọn tôi chưa từng nghĩ sẽ làm như thế. Nhưng con người ấy mà, trong cơ thể có lẽ đều ẩn giấu nhân tố tà ác, chỉ đợi có người thêm vào chất xúc tác, nó lập tức sẽ mạnh mẽ trỗi dậy. Cậu có thể cảm thấy tôi đang tìm cớ, nhưng quả thực là như thế, trước khi Giang Thừa Châu tìm bọn tôi, bọn tôi tuyệt đối chưa từng nghĩ sẽ làm như thế.”
Nhắc đến tên của Giang Thừa Châu, Mộc Tuyên Dư gần như đã biết Hạ Ngữ Minh muốn nói điều gì.
Cô khẽ ngẩng đầu, trên mặt không có vẻ không thể tin, chỉ bình tĩnh nhìn Hạ Ngữ Minh, dường như tất cả cô đã hiểu rõ từ lâu, hôm nay chỉ là từ miệng người khác xác thực mà thôi, “Cậu cứ tiếp tục.”
“Giang Thừa Châu đưa ra lợi ích rất mê người, cho dù bọn tôi không thể thu được lợi từ Thịnh Đạt, anh ta cũng sẽ cho Vạn Thành hợp tác cùng bọn tôi, mặc dù hạng mục không phải là lớn với Vạn Thành, nhưng đối với công ty như của bọn tôi, đã đủ rồi, tôi thì mượn hạng mục đó trèo lên được vị trí hiện giờ. Sở dĩ Giang Thừa Châu tìm đến tôi và Chu Chấn Hưng, rất đơn giản, bởi vì Chu Chấn Hưng là bạn trai cậu, mà tôi là bạn tốt nhất của cậu, bị bạn trai và bạn tốt nhất liên thủ đối phó, đả kích này, phần lớn mọi người đều không chịu nổi, Giang Thừa Châu là có chủ ý như vậy.”
Hạ Ngữ Minh nói xong, nhìn Mộc Tuyên Dư ở đối diện, hiện giờ cô đã nói hết chân tướng, tất cả đều xem bản thân Mộc Tuyên Dư muốn làm thế nào mà thôi.
“Bây giờ cậu nói với tôi những chuyện này, là muốn chứng tỏ điều gì?”
“Rất đơn giản, Giang Thừa Châu thiết kế bẫy cho cậu chui vào, trước tiên khiến cậu vì tôi và Chu Chấn Hưng mà đau khổ, anh ta lại sắm vai người cứu cậu khỏi nước sôi lửa bỏng, để cậu quay lại bên anh ta một lần nữa, đợi cậu hoàn toàn ỷ lại anh ta rồi, anh ta sẽ vứt bỏ cậu.” Hạ Ngữ Minh nói đến đây, cắn cắn môi, “Anh ta muốn báo thù cậu, theo phương thức mà cậu làm với anh ta năm đó, làm vậy với cậu, muốn khiến cậu nếm trải nỗi đau khổ năm đó anh ta đã chịu.”
“Hạ Ngữ Minh, cậu cảm thấy tôi nên tin một người khiến tôi đau khổ nay nên tin người đã cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng?” Mộc Tuyên Dư híp mắt, bình tĩnh hỏi lại.
“Mộc Tuyên Dư, cái bẫy rõ rành rành như thế của Giang Thừa Châu, lẽ nào cậu không nhìn ra sao? Anh ta chỉ là vì muốn khiến cậu đau khổ thôi, cho nên mới để tôi và Chu Chấn Hưng liên thủ nhằm vào Thịnh Đạt, bức cậu quay lại bên anh ta…” Hạ Ngữ Minh lập tức trở nên kích động.
“Nếu thật như cậu nói, sao cậu biết là anh ấy không phải vì chưa dứt tình cũ với tôi mới làm vậy? Anh ấy để cậu và Chu Chấn Hưng làm những chuyện đó, mục đích chỉ là muốn tôi quay về bên anh ấy mà thôi, bao năm trôi qua, anh ấy chưa từng quên được tôi mà thôi. Chỉ là anh ấy có niềm kiêu hãnh của anh ấy, không muốn hạ mình, vì thế bức tôi quay lại bên cạnh anh ấy… Bảy năm rồi, anh ấy dùng phương thức đó, chứng minh tình cảm của anh ấy với tôi.”
“Cậu điên rồi sao? Giang Thừa Châu rõ ràng không có ý tốt.”
“Nếu như anh ấy thật sự hận tôi, vì sao đến bây giờ là bảy năm sau, khi tôi sắp ở bên Chu Chấn Hưng, anh ấy mới xuất hiện? Nếu như anh ấy hận tôi, năm đó anh ấy đã ra tay rồi, anh ấy có khả năng làm như thế, nhưng anh ấy không làm vậy. Bảy năm sau anh ấy mới xuất hiện, chỉ là không muốn nhìn tôi kết hôn với người khác, anh ấy không chịu được cảnh tôi và người khác ở bên nhau, vì thế mới làm ra những chuyện như thế. Mặc dù ban đầu tôi quả thực rất phẫn nộ, nhưng tôi hiểu anh ấy, anh ấy làm nhiều như vậy, chẳng qua là vì muốn tôi quay lại bên anh ấy mà thôi, còn về chuyện của công ty thì cũng đã giải quyết rất tốt rồi… Thực ra tôi không tổn thất gì cả.”
“Mộc Tuyên Dư, cậu biết cậu đang nói gì không?”
“Tôi biết rất rõ tôi đang nói gì. Tôi nên cảm ơn anh ấy, nếu như không có anh ấy, tôi sẽ không biết được tình bạn mà tôi tưởng là cả đời không thể phá vỡ lại dễ dàng vỡ tan như vậy, sẽ không biết được người đàn ông mà tôi tưởng là sẽ ở bên tôi cả đời trong mắt anh ta tôi có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào…”
Hạ Ngữ Minh cắn môi, đột nhiên không có sức lực để phản bác, “Xin lỗi cậu…”
“Không cần nói xin lỗi, tôi bây giờ rất hạnh phúc, cho nên cậu cũng không cần phải nói với tôi những lời vừa rồi, nghe cũng không có ý nghĩa gì cả.” Cô cười, như nghĩ đến điều gì đó, “Không phải cậu vẫn luôn rất ghét tôi sao, vì sao phải nói với tôi những lời đó?”
Hạ Ngữ Minh sững ra, không phản ứng lại.
Mộc Tuyên Dư lại cười, “Cậu thế này, sẽ khiến tôi hoài nghi động cơ của cậu, dù sao thì, trước giờ cậu chưa từng hi vọng tôi sẽ sống tốt, không phải sao?”
Sắc mặt Hạ Ngữ Minh trắng bệch, đúng vậy, cô vẫn luôn ghen tị với Mộc Tuyên Dư, đến bây giờ, cô vốn là vì tốt cho Mộc Tuyên Dư, nhưng cũng không nhận được sự tín nhiệm nữa, thật sự hơi buồn cười.
Mộc Tuyên Dư quay đầu đi, không nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hạ Ngữ Minh.
************
Giang Thừa Châu đứng trên ban công của căn hộ, trong tay cầm di động, anh hơi nheo mắt, đang tính toán gì đó. Cho dù cô đang hoài nghi điều gì, hoặc là tâm lý không xác định, anh đều sẽ khiến sự hoài nghi đó biến mất, anh nghĩ đến đây, trong lòng hơi có thứ cảm giác hưng phấn, thứ cảm giác này đã lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện. Giống như nhìn thấy trong nước có một con cá lớn, anh đang dệt lưới, đã hiểu được tập tính của con cá đó, cũng biết nó thường đi đâu, chỉ cần dệt lưới xong, có thể dễ dàng bắt được nó.
“Anh có đang nghe không?” Uông Tử Hàm không nhịn được nhắc nhở anh.
“Có.” Giang Thừa Châu dựng mày, vậy mà vào lúc này anh lại nghĩ đến người phụ nữ đó. Anh nhíu mày, quét bỏ suy nghĩ trong đầu đi.
“Tối hôm sinh nhật em… Em uống nhiều, nói mấy lời không thỏa đáng, anh đừng để ý.” Uông Tử Hàm đắn đo rồi cân nhắc, cuối cùng mới nói thành lời, cô biết rất rõ, mình không hề say, muốn mượn rượu để làm một vài chuyện mà bình thường sẽ không làm, nhưng mà, thất bại rồi, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy không có mặt mũi nào mà đối diện với anh, chỉ có thể mượn di dộng để nói với anh, nếu không thì cô nhất định sẽ không thể nói ra được, “Hôm đó em mất kiểm soát… Em…”
“Hôm đó em nói gì nhỉ? Anh quên mất rồi.” Anh nói bâng quơ.
Uông Tử Hàm không biết là nên mừng hay nên tiếc vì thái độ này của anh, “Vậy à, cũng tốt.”
“Em đừng nghĩ lung tung nữa.” Anh nhắc nhở, lúc này thì nghe thấy ngoài cửa hình như có tiếng động, anh lập tức đổi chủ đề, “Anh lại phải đi công tác rồi, về sẽ liên lạc với em, một mình em đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa, về rồi anh sẽ ở bên em nhiều hơn.”
“Vâng.”
Giang Thừa Châu lại dặn mấy câu, thành công ngắt máy trước khi cửa bị mở ra. Anh rời khỏi ban công, ánh sáng trong phòng tối hơn một chút, anh nhìn thấy Mộc Tuyên Dư đang đi vào, chỉ liếc mắt, anh đã biết tâm tình cô không tốt, nghĩ đến chuyện cô vừa gặp Hạ Ngữ Minh, ánh mắt anh nhìn về phía cô có thêm mấy phần nghiền ngẫm.
Hình như cô hơi mệt, không buồn nhìn anh, cũng không nói chuyện.
“Em đi đâu vậy?” Anh đi qua, đứng trước mặt cô.
“Đi tiễn anh trai và chị dâu em.” Cô đi qua bên người anh, ngồi xuống sofa, thuận tay ôm gối ôm vào lòng.
“Không vui?” Anh đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Chỉ là đột nhiên nghĩ đến chuyện sau này anh trai yêu thương em thuộc về một người phụ nữ khác, trong lòng rất khó tả.” Cô nhìn anh, ánh mắt cũng nghiền ngẫm.
Giang Thừa Châu cười, “Em có thể nghĩ thế này, sau này em không chỉ có anh trai yêu thương em, mà còn có thêm một chị dâu quan tâm em nữa.” Anh vươn hai tay, kéo cô vào lòng, “Hơn nữa em còn có anh mà, anh sẽ yêu thương em chiều chuộng em hơn cả anh trai em.”
Cô không ngọ ngoạy trong lòng anh, dán vào ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, “Anh… có lừa em không?”
“Hử?”
Cô lắc đầu, đột nhiên không muốn hỏi nữa, cũng không muốn biết đáp án nữa.
Giang Thừa Châu nhìn cô ở trong lòng mình, anh đương nhiên nghe rõ câu hỏi vừa rồi của cô, anh híp mắt, cô vẫn hoài nghi nhỉ? Nhưng hẳn là mức độ hoài nghi không đậm, nếu không hẳn cô đã giáp mặt chất vấn mới đúng. Anh nghĩ đến tất cả những biện pháp anh làm lúc trước, anh dẫn tất cả những chuyện anh làm thành anh bức cô quay về bên cạnh anh một cách hợp lý, thêm vào là lời anh họ nói, dù cô có hơi hoài nghi, thì cũng sẽ nghiêng về phía anh.
Anh đẩy cô ra khỏi lòng mình, “Thời gian này công ty không có chuyện lớn gì, em có nơi nào muốn đi không, anh cùng em ra ngoài thăm thú, để em giải sầu, đỡ phải cả ngày đều buồn bực không vui như vậy.” Anh véo véo mặt cô, “Anh thích nhìn em cười.”
Cô hơi bất ngờ và vui mừng, “Em muốn đi đâu thì đi đó sao?”
“Đúng, em muốn đi đâu thì đi đó. Em muốn đi đâu, anh sẽ đi cùng em đến đó.” Anh cười phụ họa lời cô, “Chỉ có hai chúng ta, đi đến nơi không ai nhận ra hai chúng ta, chúng ta tự do tự tại, giống như ở Bắc Giang đó… Không, còn phải tự do tự tại hơn ở Bắc Giang.”
Cuối cùng cô cũng cười, anh nhớ cuộc sống mà cô từng muốn trải qua, có thể tự do tự tại, không cần lo lắng có ai sẽ nhận ra hai người, không cần sợ ai sẽ nhìn thấy hai người, không cần nghĩ đến sự đáng sợ của miệng lưỡi người đời, có thể muốn làm gì thì làm đó, muốn nói gì thì nói đó.
Cô gật đầu thật mạnh, ôm tất cả tạp chí du lịch cô từng sưu tầm đến, bày tất cả lên bàn, sau đó lật không ngừng. Giang Thừa Châu nhàn nhã ngồi, nhìn động tác của cô thì cười nhạt không nói.
Cô lật giở không ngừng, cảnh sắc trong hình đẹp tuyệt, đẹp đến giống như cõi tiên, cô nhìn rồi lại nhìn, nhưng không biết nên chọn nơi nào, chỉ đành kéo anh cùng xem, rồi cùng thảo luận sôi nổi. Không ít địa điểm đều không tồi, non xanh nước biếc, phong cảnh tú lệ, lịch sử lâu đời, là danh lam thắng cảnh du lịch nổi tiếng…
Cô lật rồi lật, đột nhiên nghĩ đến điều gì, gập phịch tạp chí vào, “Em biết phải đi đâu rồi.”
“Hử?” Anh nhướng mày.
“Một nơi mà em biết, nhưng anh trước giờ chưa từng nghe qua.” Cô nhớ đến thôn làng trên núi nhỏ mà mình vô tình phát hiện, nơi đó có cuộc sống an tĩnh nhất, thoát khỏi thành thị, có sự thoải mái độc lập, cô rất thích nơi đó.
Khi cô nằm trên cỏ, cô nghĩ đến người đi cùng cô sau này, người đó không phải bạn trai cô Chu Chấn Hưng, không phải bạn tốt nhất của cô Hạ Ngữ Minh, mà là người đàn ông tên Giang Thừa Châu này, cô không nói rõ được vì sao khi ấy mình nhớ tới cái tên này, có lẽ rất nhiều chuyện thật sự có cách giải thích là định mệnh, khi cô nhớ đến anh, không bao lâu, anh lại tiến vào sinh mệnh của cô một lần nữa, khó tin như thế, nhưng lại khiến người ta kinh ngạc và vui mừng.
“Ồ? Đó là nơi nào?”
“Đến lúc đó, em đưa anh đi thì anh sẽ biết thôi.” Cô cười ra vẻ thần bí.
Cô cười thật sự vui vẻ, khiến anh cũng cong cong khóe miệng.
Uông Tử Hàm nhìn di động đã ngắt cuộc gọi từ lâu, mày cô vẫn luôn nhíu chặt, dường như thế nào cũng không dãn ra được. Không biết vì sao, lòng cô hơi bất an, từ sau khi Giang Du Du nói mấy lời như thế, cô đã bắt đầu bất an. Hơn nữa vừa rồi cảm giác Giang Thừa Châu ngắt máy rất đột ngột, giống như anh không muốn để ai đó nghe thấy anh và cô đang nói chuyện điện thoại vậy.
Cô khẽ thở dài, thầm trách mình nghĩ quá nhiều nên mới thần hồn nát thần tính như thế, ngay cả việc anh ngắt máy, cũng có thể suy tưởng ra nhiều thứ như vậy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận