Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 45: 45

Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)

  • 399 lượt xem
  • 3187 chữ
  • 2021-09-09 22:08:57

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Mộc Tuyên Dư không quay về tiểu khu Bàn Nguyệt, mà là về nhà họ Mộc, Mộc Trung Thiên và Lý Hâm vẫn còn đang ngập trong niềm vui con trai lấy vợ, hiện giờ đang cố gắng trở thành bố mẹ chồng không khiến con dâu thấy phiền.

Lý Hâm thấy Mộc Tuyên Dư ở nhà, gần như mỗi lần thấy cô thì đều muốn lắc vai cô hỏi, bao giờ có thể đưa con rể về cho bà.

Mộc Tuyên Dư cảm thấy bất đắc dĩ sâu sắc với chuyện này, sau khi thật sự không thể ở nhà được nữa, cô mới chuẩn bị quay về tiểu khu Bàn Nguyệt.

Cô còn chưa đi đến tiểu khu Bàn Nguyệt thì đã cảm thấy chiếc xe cách đó không xa đi theo mình, cô cũng không bận tâm, bởi vì cô biết rất rõ người ngồi trong xe là ai. Mấy ngày cô ở nhà, Giang Thừa Châu vẫn luôn gọi điện cho cô, mà cô chỉ cần nhìn thấy là anh gọi đến, đều trực tiếp coi như không thấy. Một ngày trước khi Mộc Tuyên Nghị kết hôn, cô và anh đã nói chuyện điện thoại, Giang Thừa Châu đã đồng ý với cô rằng hôm đó anh nhất định sẽ đến hiện trường hôn lễ, nhưng sự thực là hôm đó anh căn bản không đến.

Cô đi về phía trước, chiếc xe phía sau đi theo cô ở khoảng cách không xa không gần.

Về đến tiểu khu Bàn Nguyệt, cô tự vào căn hộ, Giang Thừa Châu đỗ xe xong, lên lầu muộn hơn cô rất nhiều. Lần này cô hạ quyết tâm không đi mở cửa, bất luận anh gõ cửa thế nào, chỉ là lần này, Giang Thừa Châu không gõ cửa, anh trực tiếp cầm chìa khóa mở cửa đi vào.

Nghe thấy tiếng cửa, cô không quay đầu qua nhìn một cái nào, mà là vẫn việc ta ta làm. Giang Thừa Châu đi vào thì thấy trong tay cô cầm một chiếc ly, chiếc ly cao hơn ly uống rượu bình thường rất nhiều, trong ly vốn đặt mấy thứ đồ chơi nhỏ, bây giờ cô đổ toàn bộ những thứ trong ly ra, sau đó vào bếp rửa sạch ly rồi đựng nước vào, rồi lại cầm ly ra, cô bỏ một bó hoa vào trong ly.

Giang Thừa Châu vẫn luôn nhìn động tác của cô, thấy cô bận rộn xong thì mới đi qua, “Hoa mua ở đâu thế?”

Cô không nói gì, dáng vẻ không muốn đáp lại anh.

Anh thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh cô, “Tiểu Dư.”

Cô vẫn không nói gì, dường như không có ý định để ý đến anh.

“Tiểu Dư, lẽ nào em định không để ý đến anh mãi sao?”

Cô cầm chiếc ly lên đi vào phòng ngủ, dường như đang cân nhắc xem đặt chiếc ly ở đâu mới tốt. Giang Thừa Châu cũng đứng dậy, đi theo cô, đối diện với dáng vẻ này của cô thì anh có phần bất đắc dĩ, nhưng vẫn giải thích, “Hôm đó anh quả thật không rời đi được, có chuyện rất quan trọng, không phải anh cố ý không đến tham dự hôn lễ của anh trai em đâu.”

Cô đặt chiếc ly cạch một cái, mới quay người nhìn anh, “Chuyện quan trọng? Chuyện của anh đều rất quan trọng, có lẽ chỉ có chuyện của em mới không quan trọng thôi!”

“Tiểu Dư, em đừng nói như vậy, hôm đó anh thật sự có việc mà.”

“Em mặc kệ hôm đó anh có việc hay không, em chỉ biết anh đã đồng ý rằng hôm đó sẽ đến, nhưng anh lại không đến.”

“Hôm đó anh thật sự không rời đi được.”

Mộc Tuyên Dư nhìn anh một lát, không định để ý tiếp nữa, đi thẳng ra ngoài. Giang Thừa Châu túm cô lại một phen, “Tiểu Dư.”

Cô muốn gạt tay anh ra, nhưng anh không chịu, sức của cô không đấu lại anh, cô chỉ có thể mặc anh kéo tay mình. Anh cắn môi, đối với việc anh không đến ngày hôm đó, cô thật sự rất lưu tâm, cô xoay người qua nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc, “Giang Thừa Châu, hôm đó là hôn lễ của anh trai em, anh ấy không phải người ngoài, anh ấy là người thân thân thiết nhất của em, em rất muốn anh có thể cùng em chứng kiến hạnh phúc của anh ấy, nhưng anh lại không xuất hiện, anh có biết em buồn đến mức nào không? Em tưởng rằng anh chỉ bị chuyện gì đó trì hoãn thôi, em vẫn một mực chờ, khách khứa đều tan cuộc cả rồi, nhưng anh vẫn chưa xuất hiện.”

“Tiểu Dư, anh xin lỗi.”

“Đừng nói xin lỗi với em.”

Cô muốn giãy giụa thoát khỏi anh, nhưng lại bị Giang Thừa Châu kéo vào lòng, mà cô thì không thể nhúc nhích, “Tiểu Dư, anh trai em kết hôn, hôn lễ lớn như thế, người ở hiện trường hỗn tạp, anh xuất hiện ở đó, nếu bị ai đó có ý không tốt nhìn thấy, vậy thì sẽ nghĩ anh thế nào, sẽ lan truyền về em thế nào?”

Cô cắn môi, không lên tiếng.

Anh khẽ thở dài, như cực kì bất đắc dĩ, dùng tay vuốt vuốt tóc cô, “Bây giờ chúng ta không thể tùy hứng làm theo ý mình như thế được, phải cân nhắc đến nhiều chuyện hơn.”

Cô nhắm mắt, dường như đang suy nghĩ về lời anh nói, rất lâu sau cuối cùng cô mới nói, “Em không muốn như vậy, em không muốn cùng anh vụng vụng trộm trộm ở bên nhau, em không muốn mình giống như tình nhân không thấy ánh sáng, cuộc sống thế này rốt cuộc đến lúc nào mới kết thúc.”

Anh khẽ vỗ vỗ lưng cô, “Bây giờ vẫn chưa được, kiên trì thêm một chút vì anh, anh đảm bảo sẽ mang lại cho em tương lai tốt đẹp nhất, hãy tin anh.”

Cô như cam chịu ở trong lòng anh, Giang Thừa Châu hôn đỉnh đầu cô, tựa như người trong lòng anh là sự tồn tại quý báu nhất vậy. Không biết qua bao lâu, anh xác định cô không kích động như vậy nữa, mới để cô ra khỏi lòng mình. Hai người ngồi trên sofa, anh ngồi, còn cô nằm, đầu gác trên đùi anh. Anh dùng tay, vuốt vuốt từng sợi tóc cô.

Cô rất yên tĩnh, mắt mở ra nhưng không nhìn anh, trong ánh mắt mơ hồ không có tiêu điểm. Giang Thừa Châu nhìn thấy cô như vậy, khẽ thở dài.

“Sau này chúng ta nhất định sẽ rất tốt, chúng ta sẽ kết hôn, chúng ta sẽ có con, sau đó nuôi con trưởng thành…”

Cô như đang nghiêm túc nghe, nhưng lại giống như không nghe, từ từ nhắm mắt lại, giống như đang tưởng tượng đến cảnh tượng trong lời anh nói, tất cả, đẹp như một giấc mơ.

Sau khi ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, Mộc Tuyên Nghị và Trình Hiểu Tang bắt đầu đi tuần trăng mật theo kế hoạch đã vạch ra, địa điểm đã chọn xong từ lâu, vé máy bay cũng đã mua xong cả. Mộc Tuyên Nghị trước đây là người rất ít khi ra ngoài du lịch, nhất là sau khi tiếp nhận Thịnh Đạt, anh một lòng tập trung tinh thần vào công ty, rất ít khi nghỉ ngơi, lần này mượn tuần trăng mật, anh sắp xếp thời gian rất dài, định trải qua thế giới của hai người thật sự, còn về chuyện của công ty thì giao cho Thẩm Tác Lâm toàn quyền xử lý.

Vì lần này Mộc Tuyên Nghị và Trình Hiểu Tang phải rời đi rất lâu, Mộc Tuyên Dư cũng mau chóng trở về. Lúc cô về, Trình Hiểu Tang còn đang dọn đồ, Lý Hâm thì ở bên cạnh giúp bỏ đồ đạc vào vali.

Trình Hiểu Tang nhìn động tác của Lý Hâm, nhất thời hơi bất đắc dĩ, “Mẹ, mấy thứ này đều không cần mang đâu ạ, chỉ mang theo những thứ cần thiết là được rồi.”

Mộc Tuyên Dư nhìn một lát, tiến lên kéo mẹ ra khỏi phòng của anh trai và chị dâu, “Mẹ, con muốn ăn kẹo lạc mẹ làm, mẹ đi làm cho con, được không?”

Lý Hâm nhìn con gái, chỉ đành cùng đi ra ngoài.

Lý Hâm cầm nguyên liệu, Mộc Tuyên Dư thì đi theo bà, hai mẹ con cùng bận rộn trong bếp. Lý Hâm bắt tay vào làm kẹo, miệng thì không nhịn được mà thở dài, “Bây giờ mẹ vẫn còn nhớ cảnh tượng khi anh trai con đi học đại học, đồ của nó đều là mẹ dọn, sợ nó mang đồ không tiện, đút cho nó tận ba thùng lớn.”

Mộc Tuyên Dư tiến lên, ôm Lý Hâm từ phía sau, “Có phải đột nhiên phát hiện, sau khi con trai kết hôn thì không phải là của mẹ nữa?”

Lý Hâm muốn vươn tay cốc đầu con gái, nhưng trên tay đang dính thứ này thứ nọ, bà chỉ đành từ bỏ, “Nói vớ vẩn gì đấy.”

“Con có nói vớ vẩn đâu, năm đó mẹ và bố kết hôn, tâm tình của bà nhất định cũng phức tạp giống mẹ hiện giờ. Mẹ xem đi, năm đó mẹ đoạt đi con trai người khác, bây giờ con trai mẹ cũng bị người khác đoạt đi rồi.”

“Thôi đi, bao nhiêu năm đều là mẹ chăm sóc bố chị, giảm bớt cho bà nội chị bao nhiêu phiền phức, bà chị nên cảm ơn mẹ đấy.”

Mộc Tuyên Dư cười, “Vâng ạ, mẹ cần mẫn vất vả như thế, cho nên bây giờ cũng có người phụ nữ khác đến chăm sóc con trai mẹ, thay mẹ giảm bớt gánh nặng mà.”

Lý Hâm hơi cứng đờ người, động tác trên tay cũng ngừng lại, bà xoay người nhìn con gái, lại cười thư thái.

Sau khi ăn xong, Mộc Tuyên Nghị và Trình Hiểu Tang bèn mau chóng đến sân bay, vốn Lý Hâm định tiễn hai người ra sân bay, nhưng lúc rời đi, Lý Hâm lại tỏ ý con trai đã lớn rồi, bà không có gì mà không yên tâm nữa, đồng thời dặn Mộc Tuyên Nghị phải chăm sóc cho Hiểu Tang thật tốt.

Tài xế đưa họ đến sân bay, Lý Hâm và Mộc Trung Thiên đứng ở cổng nhìn các con rời đi, Mộc Trung Thiên liếc vợ ở bên cạnh, hơi nghi hoặc, “Sao đột nhiên lại không đi nữa, sáng nay không phải nói phải nhắc nhở chúng nó lại lần nữa ở sân bay sao?”

“Con trai đã kết hôn rồi, không phải trẻ con nữa, còn lo cho nó như thế làm gì.” Lý Hâm lắc đầu, không nhìn nữa, xoay người vào nhà. Con lớn rồi, phải học cách buông tay thôi.

Mộc Tuyên Dư theo anh trai chị dâu đến sân bay, sân bay lúc nào cũng đông người, Mộc Tuyên Dư và Trình Hiểu Tang thầm thì tán gẫu.

Sắp đến giờ lên máy bay, cô đột nhiên nắm lấy tay Trình Hiểu Tang, “Chị dâu, cả nhà em giao anh trai em cho chị đấy, đừng phụ lòng cả nhà em nhé.”

Trình Hiểu Tang sững người, rồi trịnh trọng gật đầu, “Anh ấy là vật báu của mọi người, cũng là vật báu của chị.”

Hai cô gái nhìn nhau cười, Mộc Tuyên Nghị xoay người qua nhìn hai chị em, “Thầm thì gì đấy?”

“Không nói cho anh.” Hai chị em đồng thanh nói, rồi lại cùng nở nụ cười.

Mộc Tuyên Dư tiễn hai người đến cửa kiểm tra an ninh, trầm lặng đứng hồi lâu, rồi mới định quay người rời đi. Cô đến sân bay tiễn hai người họ, thực ra chỉ là vì câu nói vừa rồi, người anh trai thân yêu nhất thân thiết nhất của cô, bây giờ giao cho một người phụ nữ khác, mà cô rất tin tưởng rằng, người phụ nữ đó sẽ mang lại hạnh phúc cho anh trai.

Đại sảnh sân bay vẫn nhiều người như thế, nên đón người thì đón người, nên tiễn biệt thì tiễn biệt, một lượt vừa đi, một lượt khác lại bắt đầu lại. Cô đi được mấy bước, phát hiện có ánh mắt rơi trên người mình, cô nhíu mày, không muốn để ý, nhưng sau khi đi mấy bước, vẫn nhịn không được, lại quay đầu qua nhìn xung quanh.

Hạ Ngữ Minh đứng ở nơi tầm mắt cô nhìn thấy được, bốn phía người đến người đi vội vã, Hạ Ngữ Minh đứng đó có vẻ đặc biệt, người đến người đi đều cố ý hoặc vô tình nhìn cô ấy mấy lần. Cô ấy mặc một chiếc váy xanh lam, cho dù ăn vận nền nã, nhưng vẫn không thể giấu đi vẻ xinh đẹp quyến rũ trên người cô ấy, đẹp đến nóng bỏng, nhưng cũng tỏa ra một thứ khí chất cao quý. So sánh với cảm giác đẹp đẽ từ đầu đến chân của Hạ Ngữ Minh, Mộc Tuyên Dư có vẻ tùy ý hơn, hai người đều nhìn đối phương, sau hồi lâu, Hạ Ngữ Minh mới chậm rãi đi đến bên cạnh Mộc Tuyên Dư.

Hạ Ngữ Minh không thích nhất có lẽ chính là thứ cảm giác hiện giờ, cô ăn vận tinh tế như thế, từ đầu đến chân như trải qua rất nhiều lần kiểm tra, cho nên không có chút sai lầm nào, lấy trạng thái đẹp nhất mà xuất hiện. Mà Mộc Tuyên Dư thì sao, cô ấy không cần làm gì, ngay cả trang phục đi ra ngoài cũng không cần lựa chọn kĩ lưỡng, nhưng Mộc Tuyên Dư như thế, dù cô có tiêu tốn một trăm phần sức lực trang điểm cho bản thân thì cũng không bì được, nếu không vì sao nơi có Mộc Tuyên Dư, mọi người đều công nhận cô ấy là hoa khôi lớp hoa khôi khối hoa khôi trường chứ? Thứ cảm giác mình nỗ lực nữa nỗ lực mãi cũng không bằng sự thờ ơ của cô ấy, mới khiến người ta khó chịu nhất.

“Lâu rồi không gặp.” Hạ Ngữ Minh vươn tay vuốt vuốt tóc mái rơi xuống trên trán, “Tìm chỗ nào ngồi chút nhé?”

Mộc Tuyên Dư nhìn cô ấy mấy giây, gật đầu.

Quán cà phê bên cạnh sân bay, dù giá cao nhưng vẫn thu hút rất nhiều người, hai người tìm đại một chỗ rồi ngồi xuống, bảo phục vụ bê cà phê lên. Bên cạnh hai người là một đôi tình nhân, chàng trai ôm laptop không ngừng gõ gõ, cô gái thì chơi di động, dường như không tương tác gì với đối phương, nhưng lại có thể cảm nhận được sự ăn ý giữa hai người họ, đó là kiểu qua lại nhiều năm mới có thể có được.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của người khác, cô gái ngẩng đầu nhìn sang bên này, rồi lại mau chóng cúi đầu, tiếp tục chơi di động.

Cà phê đã được bê lên, Mộc Tuyên Du thu ánh mắt quan sát người khác lại, nhìn tách cà phê nóng hổi tỏa hơi trong tay.

Người phụ nữ ngồi đối diện cô, là một trong những của cải quý giá nhất mà cô từng tưởng vậy, bắt đầu từ thời cấp ba, hai người đã là bạn tốt, tình cảm ấy kéo dài tiếp đến đại học, cô đã từng tưởng rằng sẽ là cả đời, chỉ là tất cả, đều cần thêm hai chữ “đã từng” ở phía trước, sự thực khiến người ta thương cảm biết bao.

Trên sân trường cấp ba, cô, Mạnh Ngữ Phán, Hạ Ngữ Minh được truyền là sự tồn tại khó hiểu, thành tích tốt, diện mạo xinh đẹp, lại là bạn bè thân thiết, chỉ cần ba người cùng đi qua, sẽ luôn có rất nhiều người dừng lại nhìn ba người, tình bạn ấy khiến người ta phải hâm mộ.

Cô khuấy cà phê, không hiểu sao khẽ thở dài.

“Hôm anh cậu kết hôn, tôi rất tiếc vì không thể đến được.” Hạ Ngữ Minh muốn kéo ra một nụ cười, nhưng lại phát hiện mình không cười nổi, chỉ có thể từ bỏ, “Tôi đang đi công tác, vừa mới về.”

“Chúc mừng cậu, được thỏa ước nguyện rồi.” Cô ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng mà bình tĩnh.

“Gì?”

“Cuối cùng cũng thành công tiến vào nội bộ tập đoàn, trở thành lãnh đạo chủ chốt, đây không phải là mục tiêu mà cậu luôn phấn đấu sao?”

Hạ Ngữ Minh cắn môi, nhắm mắt. Đúng vậy, đây quả thực là mục tiêu của cô, cũng là chỗ mà bấy lâu nay cô ghen tị với Mộc Tuyên Dư. Từ nhỏ cô đã phải tỏ ra mình ưu tú hơn bất kì ai, như vậy thì mới có thể tiến vào mắt bố, mới có thể để mình đạt được thứ mình nên có, cô phải tranh đoạt với các anh chị em, cho dù đầu rơi máu chảy, mới có thể đạt được tất cả những gì mình muốn. Nhưng Mộc Tuyên Dư thì sao, trước giờ không cần phải đối mặt với con riêng bên ngoài của bố, còn có một anh trai yêu thương cô ấy đến tận xương tủy. Vì sao giữa người và người lại có sự khác biệt lớn đến thế, trong khi người khác đang sống trong hạnh phúc, mình thì lại chỉ có thể nỗ lực cố gắng không ngừng, cho dù như thế, cũng chưa chắc có thể đạt được thứ mà mình muốn.

Mộc Tuyên Dư dừng động tác khuấy cà phê lại, cà phê vẫn bốc hơi, cô lại không muốn thưởng thức một chút nào, không biết bắt đầu từ khi nào, cô không thích thứ có vị đắng, cô dựa vào ghế, nhìn người ngồi đối diện. Cô rất rõ ràng, Hạ Ngữ Minh hợp tác với Chu Chấn Hưng, chính là vì mượn cơ hội này được sự công nhận của người nhà họ Hạ, được trọng dụng trong công ty, đây vẫn luôn là mục đích của Hạ Ngữ Minh, có cơ hội tốt như thế, sao cô ấy có thể bỏ qua được. Cái gọi là tình bạn, đứng trước thứ lợi ích nhìn được sờ được, trước giờ đều không chịu nổi được một kích. Cho dù xảy ra lại một lần nữa, Hạ Ngữ Minh vẫn sẽ lựa chọn như thế, đây mới là cuộc đời.

Thực ra, cô có thể hiểu được sự lựa chọn của Hạ Ngữ Minh, thật sự có thể hiểu được.

Hai người ngồi ở đó, trầm mặc rất lâu.

Người đàn ông mặt không cảm xúc cách đó không xa nhìn sang bên này, sau đó ra khỏi quán cà phê, gọi một cuộc điện thoại.

Khi Giang Thừa Châu nhận được điện thoại, anh đang ngồi trên chiếc ghế xoay trong phòng làm việc, anh hơi dùng sức, chiếc ghế trượt từ bên này đến trước cửa sổ, anh nhìn cảnh sắc bên ngoài, khóe miệng hơi nhếch lên, “Không cần ngăn cản, yên lặng xem biến là được.”

Anh buông di động, ý cười trên mặt không giảm bớt mà ngược lại còn tăng lên, mượn lời của Hạ Ngữ Minh, anh cũng rất muốn biết thái độ của người phụ nữ kia với anh. Huống hồ không có Hạ Ngữ Minh, cô cũng nên hoài nghi rồi mới đúng, phơi bày sự tình ra ngoài ánh sáng, có lẽ còn tốt hơn.

Anh nheo nheo mắt, trong lòng đã có tính toán.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top