Hôn lễ tiến hành đến rất muộn, Mộc Tuyên Nghị cũng uống rất nhiều, mấy người bạn của anh toàn bộ đều mượn ngày hôm nay bắt anh uống không ngừng, có lẽ bình thường số lần anh trốn quá nhiều, lần này những người đó muốn cho anh uống bù một lần luôn thể, Trình Hiểu Tang đứng bên cạnh mà nóng ruột, nhưng cũng không dám khuyên, càng khuyên, những người này càng chơi ác. Mộc Tuyên Dư đứng một bên, nhìn thấy sắc mặt âu lo của chị dâu, vậy mà lại vui mừng khôn xiết, dường như cô có thể nhìn thấy được dáng vẻ hạnh phúc của anh trai và chị dâu trong tương lai. Còn về Mộc Tuyên Nghị, nhìn từ góc độ của cô, mặc dù trên mặt anh trai hơi bất đắc dĩ, nhưng lại là thật sự vui vẻ, dù rằng anh bị người ta giày vò rất kinh.
Hôn lễ vẫn diễn ra, mỗi khâu đều vừa náo nhiệt vừa có thứ cảm giác hạnh phúc không nói nên lời, cô nhìn vẻ vui mừng đã bao năm không thấy tràn đầy trên khuôn mặt bố mẹ, nhìn người nhà chị dâu cũng cười vui hạnh phúc, niềm vui này thế nào cũng không che giấu được. Cô nhìn khách khứa đang nói cười, nói những lời chúc phúc, đáy lòng được thứ gì đó lấp đầy.
Thời gian càng ngày càng muộn, khách khứa cũng dần tan cuộc.
Mộc Tuyên Dư đi đến nơi ngược hướng với cổng khách sạn, một mình ngồi trên cầu thang thông ra sân, khách khứa hoặc là xem náo nhiệt trong sảnh lớn, hoặc là chuẩn bị rời đi, lúc này, chỗ này không một bóng người. Có gió từ từ thổi tới, váy cô bay bay, tóc cũng khẽ tung bay, cô vừa ngẩng đầu, đã có thể nhìn thấy vầng trăng hôm nay, trăng rất lớn, cũng rất tròn, cô ngây ngốc nhìn, lòng đột nhiên trống rỗng.
Cô không biết mình ngây ngốc ngước lên bao lâu, có người đi đến, ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô nghiêng người qua, nhìn thấy Trình Hiểu Tang khẽ cười, “Chị dâu.”
Trình Hiểu Tang đã thay đồ, đổi thành một bộ sườn xám, kiểu dáng cổ điển ưu nhã, chỉ là cũng có mấy phần hiện đại, mặc lên người Trình Hiểu Tang, thiếu đi mấy phần trầm tĩnh, nhiều thêm mấy phần sức sống, khí chất của chị hẳn rất hợp với chiếc sườn xám này, có lẽ vì hôm nay chị là cô dâu, cũng khiến chiếc sườn xám này tăng thêm mấy phần sinh động và vui vẻ, bớt đi chút nhạt nhẽo, nhưng vẫn rất đẹp, rất ưu nhã.
“Tiểu Dư, có phải em có tâm sự không.” Trình Hiểu Tang vẫn luôn nhìn cô, có ý không cho cô trốn tránh, “Nếu em coi chị dâu là người nhà, vậy thì cứ tâm sự với chị.”
Trình Hiểu Tang tự nhiên biết người lớn nhà họ Mộc rất xem trọng cô con gái nhỏ này, cũng rất rõ chồng mình rất yêu thương cô em gái này, nếu đã như thế, chị cũng sẽ quan tâm nhiều hơn đến cô gái này, đối xử với cô như với người nhà mình, sự quan tâm ấy chị cũng nên làm.
“Chị dâu, em đương nhiên coi chị là người nhà mà.” Cô nghiêng đầu rồi khẽ cười, “Hôm nay chị dâu bận như vậy, vẫn còn có thể chú ý đến tâm tình của em, em thật sự rất vui vì chị quan tâm em như thế.”
“Người một nhà cả mà, nói vậy làm gì.” Trình Hiểu Tang xoa xoa đầu cô, “Hôm nay xảy ra chuyện gì à?”
Cô cúi đầu, khẽ thở dài.
Trình Hiểu Tang đã biết, cô thế này là không muốn nói, “Tiểu Dư, có phải em đang đợi người không, nhưng mà người đó không đến?” Trình Hiểu Tang đoán, “Hôm nay chị nhìn thấy em ngó đông ngó tây, cảm thấy em đang tìm người.”
Lời của Trình Hiểu Tang khiến Mộc Tuyên Dư không cách nào phản bác, chỉ có thể gật gật đầu. Lúc này vẻ thất vọng trên mặt cô đã sớm không còn nữa, cô nhìn Trình Hiểu Tang rất lâu, dùng tay cào cào tóc mình, rồi mới chậm rãi nói, “Chị dâu, nếu chị biết rõ một người sẽ không đến, chị có đợi người ấy mãi không?”
Trình Hiểu Tang nhíu mày, “Biết rõ một người sẽ không đến?” Có lẽ là cảm thấy khó tin, nhưng chị vẫn nghiêm túc suy nghĩ, “Nếu đã biết, vậy thì vì sao còn phải đợi?”
“Đúng vậy, em cũng nghĩ như thế.” Cô cười trả lời, “Có lẽ người chờ đợi đó bị ngốc nhỉ!”
Cô đứng dậy phủi phủi váy, sau đó cũng kéo Trình Hiểu Tang đứng dậy, “Chị dâu vẫn nên đến bên cạnh anh em đi, anh ấy uống không ít đâu.”
Trình Hiểu Tang gật đầu, chị quả thực không yên tâm về bên đó, chỉ là chị nghĩ nếu Mộc Tuyên Nghị không bị chuốc nhiều rượu như thế, chuyện anh sẽ làm hẳn là quan tâm em gái anh, vì thế chị đến giúp anh làm chuyện này.
Mộc Tuyên Dư cùng Trình Hiểu Tang đi vào.
Trong một quán rượu nổi tiếng nào đó của thành phố Tây Giang, lúc này một đám nam nữ đang nhảy trong sàn nhảy, phái nữ thống nhất mặc váy ngắn, phái nam thống nhất mặc quần áo thường ngày thoải mái. Bởi vì số người không quá nhiều, cũng không phải quá ít, cho dù nhảy nhót phiêu theo âm nhạc, cũng không ồn ào lắm, trên sân khấu, một cô gái mặc một chiếc váy siêu ngắn đang cầm micro chuẩn bị hát, trước khi bắt đầu hát, cô gái nói một đoạn chúc mừng, “Hôm nay là sinh nhật bạn tốt Uông Tử Hàm của tôi, ở đây tôi chúc cô ấy năm nào cũng như mười tám, hôm nay mười tám tuổi vui vẻ, mọi người cũng phải cùng vui vẻ, hôm nay không vui thì không bỏ qua, bây giờ tôi dành tặng ca khúc tự sáng tác <Vui vẻ đến cùng> này cho bạn tốt của tôi.”
“Wow…” Dưới sân khấu là một tràng hoan hô, vỗ tay rần rần cổ vũ người trên sân khấu.
Uông Tử Hàm ngồi một bên, cũng cười cổ vũ, sau đó cầm ly rượu lên, ra hiệu với người trên sân khấu. Hôm nay là sinh nhật cô, cô bao cả quán rượu này, định không say không về với hội bạn.
Người trên sân khấu, thay đổi từng người từng người một, đều chúc mừng Uông Tử Hàm.
Giang Thừa Châu ngồi bên cạnh Uông Tử Hàm, nghe thấy mấy người đàn ông nào đó gửi lời nhắn, không nhịn được mà cười nhẹ thành tiếng. Uông Tử Hàm lập tức nhìn về phía anh, mà Giang Thừa Châu vừa khéo cũng chạm phải ánh mắt của cô, anh cười, trong nụ cười có mấy phần giảo hoạt, “Xem ra hôm nay ở đây không ít người ghen tị với anh rồi.”
“Điều này chứng tỏ gì?”
Giang Thừa Châu vươn tay ấn cô vào lòng mình, nắm tay cô lên, rút ly rượu trong tay cô đưa đến bên miệng mình, anh uống một nửa ly, rồi mới cười nói, “Điều này chứng tỏ, vợ sắp cưới thân yêu của anh hoa đào nở rộ, đương nhiên, điều này cũng chứng minh anh rất có mắt nhìn.”
Uông Tử Hàm cười cười, uống cạn ly rượu anh chưa uống hết.
Lúc này đã có người đi đến bên cạnh Giang Thừa Châu, cười nhìn anh, “Hôm nay là sinh nhật của Tử Hàm nhà chúng tôi, chồng sắp cưới là anh không nói chút gì sao?”
Người bên cạnh nghe thấy câu này, sao có thể ngồi yên được nữa, đều phụ họa, “Đúng đó, nói đi, nói chút gì đi, có được Tử Hàm nhà chúng tôi rồi, nếu không bày tỏ chút gì, thế thì cũng quá không còn gì để nói rồi.”
Ngay cả Uông Tử Hàm cũng nhìn anh, vẻ mặt “em mỏi mắt ngóng chờ”. Giang Thừa Châu cũng không nóng vội, nhìn mọi người rồi chỉ cười, khi mọi người đều sợ thiên hạ không đủ loạn, anh mới từ tốn mở miệng, “Tôi có lời, đương nhiên phải lặng lẽ nói với vợ sắp cưới của tôi… Về phần mọi người…” Anh cười cười, “Tôi cứ thích cho mọi người tò mò chết đi đấy.”
“Tử Hàm, cậu xem người cậu tìm kìa.” Có người bất mãn.
Giang Thừa Châu vẫn mang dáng vẻ cực kì nhàn nhã, những người này không thể thật sự đắc tội Giang Thừa Châu, lại ầm ĩ mấy câu, rồi cũng thôi.
Ánh đèn trong quán rượu lờ mờ không rõ, người trong sàn nhảy lục tục đi ra, tiếp theo là bạn của Uông Tử Hàm biên đạo điệu nhảy vì cô, một hội con gái cực kì phiêu, nhảy đầy nhiệt huyết. Ngọn đèn như ảo ảnh lóe qua, có sắc thái mơ màng, như đặt mình trong một cảnh mơ nào đó. Uông Tử Hàm nhìn một lát, ly rượu trong tay đã trống không, cô muốn uống tiếp, nhưng lại không muốn rót rượu, vì thế cô nhìn Giang Thừa Châu, hình như anh cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, lại coi như không thấy, “Uống ít thôi.”
Uông Tử Hàm nở nụ cười, bỏ ly rượu xuống, vén tóc, rồi mới nhìn anh, “Giang Thừa Châu, em cũng rất tò mò, anh định nói với em điều gì?”
Anh nhìn cô, mắt hơi nheo lại, dáng vẻ này vô cùng hấp dẫn, như có thể hút ánh mắt người ta vào, “Em muốn nghe điều gì?”
“Em muốn nghe điều gì, anh sẽ nói điều đó sao?”
“Em có thể thử xem.” Giọng nói của anh đầy sức mê hoặc lòng người.
Uông Tử Hàm cười dựa vào ghế sofa, dường như đang nghĩ xem mình muốn nghe điều gì, sau khi suy nghĩ một lát, cô lại nhìn anh, “Giang Thừa Châu, anh sẽ lấy em sao?”
Giang Thừa Châu quan sát cô, gật đầu.
Cô như không tin mà híp mắt đánh giá anh, “Sẽ kết hôn với em?”
“Ừ.” Anh nói trịnh trọng, từ khi anh quyết định ở bên cô, anh đã có dự định đó, anh sẽ kết hôn với cô, người phụ nữ này cũng là người mà anh lựa chọn là người phụ nữ sẽ ở bên anh cả đời này, anh sẽ đối xử với cô rất tốt, hai người sẽ sống hạnh phúc bên nhau.
Uông Tử Hàm đánh giá anh rất lâu, rồi tự cầm rượu lên, trực tiếp uống hơn nửa, lúc này cô xoay người nhìn Giang Thừa Châu cũng đang nhìn mình, mau chóng vươn tay, kéo áo anh, bốn mắt nhìn nhau, cô nghiêm túc nói, “Không cho anh gạt em, không được gạt em, biết không?”
“Em uống say rồi?” Anh mở miệng thăm dò, bỏ chai rượu cô đang cầm trong tay trái xuống, vươn tay ôm cô, “Ừ, anh không gạt em, anh sẽ không gạt em.”
Cô ôm lại anh, “Không được gạt em, bởi vì lời anh nói, em đều cho là thật, cho nên, anh không thể gạt em.”
“Được, không gạt em.”
Lúc này cô mới cười thỏa mãn, trong lòng anh, cảm giác này khiến cô cảm thấy an tâm, “Giang Thừa Châu…”
“Ừm?”
“Anh yêu em không?”
“…”
“Anh yêu em không?”
“Em uống say rồi.”
Yêu? Yêu không? Giang Thừa Châu tự hỏi mình. Nhưng trước khi muốn hỏi câu hỏi này, trước tiên phải hỏi rõ định nghĩa của từ này đã, yêu là gì, cái gì mới tính là yêu. Anh muốn kết hôn với người phụ nữ này, muốn sống cùng người phụ nữ này đến già, vậy thì, như vậy có tính là yêu không, nhưng nếu như vậy không tính là yêu, thế nào mới tính là yêu?
Uông Tử Hàm nhíu mày, cô uống say rồi sao? Có lẽ là vậy nhỉ, cô cũng hi vọng mình chỉ uống say thôi, nếu không thì sự bất an và băn khoăn dưới đáy lòng sẽ khiến cô khó chịu đến muốn chết mất, cho dù ở trong lòng anh, cũng giống như đang đi giữa sa mạc, sa mạc mênh mông bát ngát đó, khiến cô không nhìn thấy được giới hạn, không nhìn thấy được lối ra.
Mấy người này chơi rất ác, đánh bài, hát hò, nhảy nhót, chơi mãi cho đến hửng sáng. Giang Thừa Châu cùng đánh mấy ván bài, một vài cô gái lại cùng Uông Tử Hàm nói chuyện phiếm. Có lẽ đều chơi mệt rồi, tốp năm tốp ba nằm vạ vật ngủ mất ở đó, Giang Thừa Châu nhìn mấy lần, biết sẽ không có chuyện gì, đi thanh toán, rồi đưa Uông Tử Hàm rời đi, anh không muốn cô ở lại nơi thế này.
Đêm rạng sáng tĩnh mịch, Giang Thừa Châu đỡ Uông Tử Hàm ra khỏi quán rượu, sau đó lên xe của anh.
Uông Tử Hàm nằm nghiêng trên xe, khi anh lái xe qua một khách sạn có tiếng nào đó, cô vỗ cửa, “Dừng xe, cứ dừng ở đây đi.”
Anh không hiểu ý này, nhưng vẫn dừng xe.
Đây là chuỗi khách sạn cô thích nhất, bất luận đi đâu du lịch, cô đều lựa chọn ở khách sạn này, mặc dù giá hơi cao, nhưng phục vụ thì hạng nhất, hoàn toàn không lo lắng sẽ có tình huống không thoải mái phát sinh, nói đơn giản, cô là fan trung thành của khách sạn này.
Giang Thừa Châu dừng xe, cô bèn kéo cửa xe đòi xuống, “Em muốn ở đây.”
Anh chỉ đành xuống xe, sau đó đỡ cô.
“Em muốn ở đây.” Cô vẫn không ngừng nhắc lại.
“Được.” Anh thỏa hiệp.
Sau khi làm thủ tục vào phòng, anh đỡ cô lên phòng. Môi trường ở đây không tồi, hành lang rất yên tĩnh, anh mở cửa, đỡ cô tiến vào. Hôm nay cô uống không ít rượu, nghỉ ngơi ở nơi yên tĩnh thế này cũng không tồi.
Anh đặt cô lên giường, nhìn xung quanh, vẫn tương đối yên tâm.
Anh ngồi bên giường, hơi mệt. Lúc này, anh đang chuẩn bị đứng dậy, Uông Tử Hàm đang nằm trên giường đột ngột ngồi dậy, ôm anh từ phía sau, mặt dán vào lưng anh, miệng khẽ nỉ non, “Đừng đi, ở bên em.”
Giọng cô lí nhí, hơi giống tiếng của động vật nhỏ đáng yêu nào đó phát ra, nghe âm thanh này, không hiểu sao khiến người ta mềm lại.
“Em uống say rồi.” Cuối cùng, anh vẫn bỏ tay cô ra.
Cô lại không cho, ôm chặt lấy anh, “Em rất tỉnh táo.”
Rất tỉnh táo biết mình đang làm gì, càng rõ ràng điều này nghĩa là gì.
Anh vẫn bỏ tay cô ra, đứng dậy khỏi giường, quay người qua nhìn cô, “Nghỉ ngơi cho tốt.”
Cô ngồi trên giường, vẻ mặt quật cường, “Vì sao?” Vì sao phải rời đi, vì sao không chịu đón nhận cô, vì sao? “Chúng ta đã đính hôn rồi, nãy anh mới nói, anh sẽ lấy em. Em sẵn lòng không giữ lại chút gì vì anh, anh thì sao?”
Anh nhìn cô, ánh mắt sáng trong, “Em nghỉ ngơi cho tốt.”
“Vì sao?” Cô bò dậy từ trên giường, nắm lấy tay anh, dường như nhất định phải có được đáp án thì mới chịu bỏ qua.
Giang Thừa Châu nhìn chằm chằm cô nắm lấy tay mình, khẽ thở dài, “Anh sẽ không chạm vào em, trước khi chúng ta kết hôn.”
Cô vẫn nắm tay anh, lời anh nói chỉ là kết quả, nhưng lại không nói rõ nguyên nhân. Anh không bỏ tay cô ra nữa, mà cũng từ từ nắm lại tay cô, “Tử Hàm, anh coi em là người vợ trong tương lai của anh, cho nên anh tôn trọng vợ anh, trước khi kết hôn, anh sẽ không đi quá giới hạn, đây là sự tôn trọng anh nên có với vợ mình.”
Cuối cùng cô chậm rãi buông tay anh ra.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận