Ngày hôm sau rốt cuộc Mộc Tuyên Dư cũng có được cơ hội thực hiện giá trị của mình trong nhà, bởi vì cô rất vinh quang được Lý Hâm gọi cùng đi dạo phố để mua đồ cho Mộc Tuyên Nghị và Trình Hiểu Tang. Có điều hai mẹ con đi dạo một lúc thì đã hoàn toàn quên mất chuyện mua đồ cưới, chuyển sang chuyện mua đồ cho bản thân. Mộc Tuyên Dư lơ đễnh, cũng không nhắc nhở mẹ, chỉ khoác tay mẹ đi dạo trong trung tâm thương mại, cô quên mất đã bao lâu không cùng mẹ đi dạo rồi, cô rất thích cảm giác thoải mái vui vẻ hiếm có này.
Hai mẹ con đi vào một cửa hàng chuyên doanh, Mộc Tuyên Dư giục mẹ đi thử một bộ đồ, Lý Hâm không ngừng xua tay, “Không cần đâu, kiểu dáng đó là của đám trẻ bọn con, mẹ không ham hố cùng đâu.”
“Mẹ, mẹ chỉ có thử thì mới biết được là có hợp với mẹ không chứ.”
Lý Hâm vẫn xua tay, kiên định không chịu thử.
Trong cửa hàng có một cô bé da rất trắng ngồi trên chiếc ghế thấp, cô bé mặc một bộ đồ màu xanh lá xen trắng, để lộ ra đôi chân dài, lúc này đôi mắt to tròn đang nhìn chằm chằm vào Mộc Tuyên Dư.
Nhóc con đó đánh giá Mộc Tuyên Dư rất lâu, rồi trực tiếp đứng dậy, chạy đến chỗ Mộc Tuyên Dư, hơn nữa đôi tay nhỏ bé còn ôm chặt lấy chân Mộc Tuyên Dư.
Sự việc bất ngờ này, khiến Lý Hâm ở bên cạnh hết sức kinh ngạc, sau hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn được. Mộc Tuyên Dư cũng sửng sốt, rồi lập tức cười, vươn tay xoa đầu cô nhóc, “Bạn nhỏ à, cháu thế này là đang làm gì thế?”
Nhóc con híp mắt, đôi mắt xinh đẹp lại chớp chớp, “Con biết cô, cô là bạn gái của chú út.”
Mộc Tuyên Dư đờ ra, đương nhiên nghe không hiểu lời này có ý gì.
Lúc này Lý Hâm phản ứng lại, đoán, “Bạn nhỏ à, có phải cháu đi lạc mẹ không?”
Đường Khả Hân đi từ phòng thử đồ ra thì không thấy con gái ngồi đó nữa, chị nhíu mày, lúc đang chuẩn bị gọi Du Du, nhân viên rất tốt bụng chỉ sang phương hướng nào đó cho chị. Đường Khả Hân đi qua, nhìn điệu bộ của Du Du, day day huyệt thái dương theo bản năng, “Du Du.”
Nghe thấy tiếng mẹ, Du Du lập tức buông Mộc Tuyên Dư ra, sau đó nghiêng người nhìn mẹ.
Đường Khả Hân đi qua, nhìn Mộc Tuyên Dư, cười tỏ ý xin lỗi, “Thật ngại quá, con còn nhỏ, thích chạy nhảy khắp nơi.”
Du Du bĩu môi, “Không phải đâu, cô ấy chính là bạn gái của chú út.”
Đường Khả Hân vừa nghe xong, bèn đánh giá Mộc Tuyên Dư mấy lần, rồi nắm lấy tay con gái, “Du Du, con nhận sai người rồi.”
Mộc Tuyên Dư nhìn bạn nhỏ này một cái, rồi kéo tay Lý Hâm đi ra ngoài.
Lý Hâm lại quay đầu nhìn bạn nhỏ đó mấy lần, “Vừa rồi dọa mẹ một trận, mẹ còn tưởng là con của con và người khác sinh nữa chứ, sau đó đến tìm bà mẹ không có trách nhiệm là con.”
Mộc Tuyên Dư đỡ trán, “Mẹ, mẹ xem phim truyền hình nhiều quá rồi đấy.”
“Không phải, là mẹ quá muốn làm bà ngoại rồi.”
Mộc Tuyên Dư hoàn toàn câm nín.
Lý Hâm hơi nhíu mày, cũng không nói đùa nữa, “Con không giống cô bé nhà họ Uông một chút nào mà, sao đứa bé vừa rồi lại nhận con thành cô gái đó nhỉ. Đúng rồi, vừa rồi là vợ con của người thừa kế nhà họ Giang Giang Cảnh Hạo đấy, chú út của đứa bé đó, chính là người đính hôn với con gái nhà họ Uông thời gian trước. Mẹ quên tên là gì rồi.”
Tay Mộc Tuyên Dư xiết chặt.
Giang Du Du đang bĩu môi ở đó, cả mặt không vui, “Con có nhìn sai đâu chứ, rõ ràng là bạn gái của chú út, con từng xem ảnh của cô ấy rồi, không nhìn nhầm đâu.”
Lúc này Đường Khả Hân cũng nhớ đến cảnh tượng nhìn thấy ở vườn thực vật lần trước, tuấn nam mỹ nữ, giống một bức tranh đẹp đẽ, chị không khỏi thở dài, “Đừng nói linh tinh, vợ sắp cưới của chú út con là cô Uông của con đấy.”
“Con biết mà, vợ sắp cưới là cô Uông, bạn gái là cái cô vừa rồi.”
Đường Khả Hân sững người, rồi lập tức nhíu mày, vỗ đầu con gái, “Không được nói lung tung, nhất là khi có cô Uông của con.”
Du Du bĩu môi, tỏ vẻ không thể hiểu được, rõ ràng cô nhóc có nói lung tung đâu, vì sao mẹ lại như vậy chứ, người lớn thật phức tạp.
Hôn lễ của nhà họ Mộc và nhà họ Trình, trọng thể lộng lẫy, không chỉ là tổ chức một hôn lễ lớn tiếng tăm vang xa cho hai người, mà còn là phô bày ra thực lực hiện giờ của nhà họ Mộc và nhà họ Trình, dù sao thì người tới tham dự hôn lễ không phải người mù, huống hồ hai nhà đã ràng buộc với nhau, tỏ ý sau này nhà họ Trình sẽ luôn đứng sau nhà họ Mộc. Mộc Tuyên Nghị và Trình Hiểu Tang đều không phải kẻ ngốc, mặc dù không thích quá trình rườm rà, nhưng cũng lựa chọn chấp nhận.
Có điều Mộc Tuyên Dư không làm phù dâu, mà là hội bạn tốt của Trình Hiểu Tang hợp thành đoàn phù dâu, đến ngăn rượu cho Trình Hiểu Tang. Mộc Tuyên Dư không bận tâm lắm về chuyện này, mà Trình Hiểu Tang thì lại giải thích với cô, Trình Hiểu Tang hi vọng Mộc Tuyên Dư làm phù dâu, nhưng Mộc Tuyên Nghị lại không hi vọng, làm phù dâu thì vốn là việc mệt người mà không được lợi lộc gì, không chỉ phải chạy theo cô dâu chú rể, còn phải uống rượu nữa, mà tửu lượng của Mộc Tuyên Dư thì không tốt lắm.
Thật ra Mộc Tuyên Dư chưa từng say, điều này không chứng minh tửu lượng của cô rất tốt, mà là cô biết khống chế bản thân, trừ phi tất yếu, cô tuyệt đối sẽ không uống rượu, chứ đừng nói là khiến cô tự uống say. Cô nghĩ đến đây, cảm thấy Giang Thừa Châu quả thực rất hiểu cô, không biết bắt đầu từ lúc nào, cô làm việc, sẽ giảm mức độ nguy hiểm xuống thấp nhất. Lần gặp Giang Thừa Châu ở quán rượu, Giang Thừa Châu không mắng sai, người đàn ông đến đưa cô đi là cô tự gọi đến, cô sẽ không khiến bản thân mình lâm vào nguy hiểm, nếu Giang Thừa Châu không đi ra, cô vẫn sẽ không tổn thất gì.
Mộc Tuyên Dư hủy đi những suy nghĩ vụn trong đầu, đi vào phòng trang điểm, trong đó có rất nhiều người, mọi người đều vây quanh nhân vật chính duy nhất ngày hôm nay Trình Hiểu Tang, không ngừng khen Trình Hiểu Tang hôm nay xinh đẹp chói mắt đến nhường nào.
Mộc Tuyên Dư vừa tiến vào, Trình Hiểu Tang đã nhìn thấy cô, vẫy vẫy tay bảo cô đi qua, kéo Mộc Tuyên Dư giới thiệu cho hội bạn tốt của mình, “Người đẹp thực sự này là em gái mình, các cậu không được bắt nạt em nó đâu nhé.”
Đầu tiên mọi người bình tĩnh đánh giá Mộc Tuyên Dư, sau đó mới cười, “Hiểu Tang nói câu này đúng lắm, nếu đã là em gái của Hiểu Tang, đương nhiên cũng là em gái bọn mình rồi, huống hồ bọn mình vẫn luôn thích gái xinh mà, cực kì hậu đãi với gái xinh luôn...”
Mọi người không ngừng trêu đùa, Mộc Tuyên Dư cũng nhìn qua từng người “chị” này một, mà những người này dễ thấy là cũng vô cùng tò mò về Mộc Tuyên Dư, hỏi này hỏi nọ rồi thăm dò xem cô có bạn trai chưa, từng người đều hô hào muốn giới thiệu đối tượng cho cô, cả phòng vô cùng náo nhiệt.
Cho đến lúc thời gian tiến hành hôn lễ sắp đến, Mộc Tuyên Nghị qua đón người, như trước đó đã bàn bạc xong, lúc này hội bạn của Trình Hiểu Tang không cho anh lập tức dẫn Trình Hiểu Tang đi, cần phải qua năm ải, chém sáu tướng mới được. Mộc Tuyên Dư thoáng có hứng thú nhìn cảnh tượng này, tuy họ ném ra rất nhiều vấn đề, nhưng không hề cố ý làm khó, mỗi câu hỏi đều liên quan mật thiết tới chị dâu, giống như thử xem anh trai có đủ quan tâm đến chị dâu hơn. Khi anh trai trả lời tất cả các câu hỏi xong, những cô gái này, mỗi người đều ôm Mộc Tuyên Nghị một cái, mỗi người đều dặn anh, “Em giao Hiểu Tang cho anh, anh nhất định phải đối tốt với cậu ấy đấy.”
Trình Hiểu Tang cũng cực kì xúc động, “Các cậu cố ý chứ gì, đến chọc tớ rơi nước mắt.”
Mộc Tuyên Dư đứng một bên, lẳng lặng nhìn họ, nhìn anh trai cõng chị dâu ra ngoài, nhìn bạn của chị dâu rơi nước mắt rồi lại lập tức lau đi và thay vào đó là khuôn mặt tươi cười.
Không hiểu sao, cô cũng rất muốn khóc.
Từng ở trên sân trường, ba bóng dáng xinh đẹp thường đi bên nhau, cho dù là vào nhà vệ sinh, cũng là ba người cùng đi.
Mạnh Ngữ Phán nói, “Không biết chúng mình sau này sẽ là dáng vẻ thế nào nhỉ, khi chúng mình kết hôn, còn có thể giống như bây giờ hay không.”
Hạ Ngữ Minh tiếp lời, “Chỉ cần muốn, là có thể giống như bây giờ, nhưng tiền đề là chúng ta đừng làm người trọng sắc khinh bạn.”
Bản thân Mộc Tuyên Dư cũng rất khó tưởng tượng ra hình ảnh đó, “Vậy chúng mình hẹn ước cả đời này chúng mình đều phải tốt đẹp như thế này, cả đời này đều ở bên nhau như thế này đi.”
“Được.”
Khi ấy cô nghĩ, nếu như thật sự có một ngày như thế, hai người bạn tốt của cô kết hôn, cô nhất định sẽ nhờ người đàn ông kia chăm sóc bạn thân của mình thật tốt, có như thế thì cô mới an tâm.
Không hiểu sao, trong mắt cô chảy ra một dòng nước mắt.
Cô lập tức lau nước mắt đi, ra ngoài cùng mọi người.
Bên ngoài khách khứa lấp kín phòng, vừa nhìn thấy cô dâu chú rể xuất hiện, họ lập tức ồn ào hẳn lên, mà người chủ trì nổi tiếng đó, cũng cầm micro miêu tả đôi cô dâu chú rể hôm nay sinh động như thật.
Mộc Tuyên Dư nhìn anh trai và chị dâu trước tiên, người chủ trì đó không ngừng nói yêu cầu, ngay cả chị dâu cũng bắt đầu đỏ mặt, khách khứa ở đây thì e là thiên hạ không đủ loạn mà bắt đầu phụ họa. Cô cười khẽ, mau chóng đặt tầm mắt vào những người ở đây, ánh mắt cô đảo qua mọi người hết lần này đến lần khác, cuối cùng, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.
Anh không đến, rõ ràng hôm qua đã nói rồi, anh sẽ đến tham dự hôn lễ của anh trai cô. Nhưng anh lại không xuất hiện, là tắc đường hay là anh xảy ra chuyện gì rồi sao? Cô không ngừng đoán, lòng lại bắt đầu khó chịu, tay nắm chặt di động, nhịn rồi lại nhịn thì mới khống chế được bản thân không gọi điện cho người ấy.
Hiện trường hôn lễ, cũng rơi vào sự ấm áp chưa từng có, bố Trình nắm tay Trình Hiểu Tang, từ một đầu đi đến một đầu khác, đặt tay Trình Hiểu Tang vào tay Mộc Tuyên Nghị, từ nay về sau giao Trình Hiểu Tang cho người đàn ông này.
Mộc Tuyên Dư cũng vỗ tay cùng mọi người, cô lại nhìn xung quanh lần nữa, người đàn ông mà cô muốn đợi vẫn chưa xuất hiện.
Cô nhìn mọi người xung quanh, họ giống như đều trở nên mơ hồ, khiến cô nhìn không rõ.
Khi ấy hai người ngồi bên sân thể dục Đại học Tây Giang, bầu trời đêm lấp kín sao, bên cạnh còn có cả đom đóm bay vờn. Giang Thừa Châu nằm trên bãi cỏ, mà cô thì dựa vào lòng anh, nghe hơi thở trên người anh. Anh vươn tay, vuốt tóc cô, “Sau này em muốn hôn lễ như thế nào?”
Khi ấy cô trả lời thế nào nhỉ? Không hi vọng quá phức tạp, cũng không cần có quá nhiều người, chỉ cần hai người họ là được.
Cô nhắm mắt, rồi lại mở ra, nhìn thấy chính là nụ cười của mỗi người trước mặt. Bất luận là hôn lễ thế nào, đều đại diện cho hạnh phúc, đều tượng trưng cho những điều tốt đẹp.
Có người vỗ vỗ vai cô, cô lập tức quay người qua, nhìn thấy là khuôn mặt của Chu Chấn Hưng, vẻ mừng rỡ trên mặt cô cương cứng. Chu Chấn Hưng lại chỉ nhìn cô, sau mấy giây tạm dừng, mới chậm rãi mở miệng, “Em tưởng là ai?”
Cô không nói chuyện, nhưng Chu Chấn Hưng lại như cười như không nhìn cô, “Chúng ta nói chuyện đi!”
Cô nhìn người bên cạnh một cái, không muốn dẫn đến quá nhiều sự chú ý, vì thế gật đầu. Rất kì lạ, giây phút đi theo anh ta, thật ra cô đã biết anh ta muốn nói gì, chẳng qua chỉ là những lời trước đây mà thôi.
Sau khi rời xa đám đông, cô thản nhiên đứng bên cạnh Chu Chấn Hưng. Hai người ngồi một góc gần cửa sổ, từ cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, tòa nhà chọc trời, trời xanh mây trắng, bồn hoa, xe cộ tấp nập, những người đi đường, cô cầm cốc nước trong tay, nhưng lại không muốn nói chuyện một chút nào, bên tai truyền đến những nốt nhạc tương trưng cho hạnh phúc.
“Em thật sự thay đổi rồi.” Chu Chấn Hưng cười, dường như đang cảm thán.
Cô nhìn anh ta, lại không nói gì, có lẽ là không biết nói gì, anh ta nói không sai, cô quả thực thay đổi rồi, nhưng trên thế giới này liệu có ai mà không có thay đổi đây, chỉ là có người trở nên tốt hơn trong mắt người khác, có người trở nên tệ hơn trong mắt người khác mà thôi.
Cô rất rõ ràng mình trong mắt anh ta trở nên tốt hơn hay tệ hơn.
Chu Chấn Hưng thấy cô không định nói chuyện, lại cười, “Chúng ta đánh cược đi!”
“Cược gì?”
“Anh cược, người mà em muốn đợi hôm nay sẽ không đến.”
Tay cô khẽ di chuyển, đặt chiếc cốc cầm trong tay lên bàn, khẽ thở hắt một hơi rồi mới mở miệng, “Vì sao tôi phải cược với anh? Anh ấy có đến hay không đều là chuyện của tôi, không liên quan đến người ngoài.”
“Anh thật sự không biết nên đánh giá về em như thế nào nữa, ngây thơ hay ngu dại? Mộc Tuyên Dư, anh có thể nói cho em biết, nếu một người đàn ông thật sự yêu một người phụ nữ, anh ta tuyệt đối sẽ không để cô ấy có thân phận không quang minh chính đại, tuyệt đối sẽ không nỡ để cô ấy khó chịu.”
“Cho nên?”
“Em hà tất phải tự sa đọa như thế.”
Tự sa đọa, cô cười cười.
Lúc này có người chạy tới, nhìn thấy Mộc Tuyên Dư thì lập tức muốn kéo cô đi, “Sao em lại ở đây, cô dâu sắp ném hoa rồi…”
Cô nghĩ đến lời anh trai từng nói, lòng chợt ấm áp, cười tỏ ý xin lỗi với Chu Chấn Hưng, rồi theo người ta rời đi.
Sau khi Mộc Tuyên Dư chạy qua, quả nhiên nhìn thấy ở đó có rất nhiều người đứng. Trình Hiểu Tang mặc váy cưới cười hạnh phúc, sau khi nhìn thấy cô, chị nháy mắt với cô, sau đó quay lưng lại, ném hoa về phía sau, Mộc Tuyên Dư nhanh chóng đón được.
Những người đứng bên cạnh Mộc Tuyên Dư như đã bàn bạc xong xuôi trước rồi, không một ai định giành hoa, sau khi Mộc Tuyên Dư đón được hoa, họ ào ào tỏ ý chờ tin tốt của cô.
Cô cầm bó hoa này, đặt lên chóp mũi, mùi hương nhàn nhạt dễ chịu khiến cô mỉm cười ngọt ngào.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận