Mộc Tuyên Dư về nhà, rất bi thương mà phát hiện mình hoàn toàn bị xem nhẹ rồi, toàn bộ tâm tư của bố mẹ đều đặt vào việc chuẩn bị cho hôn lễ của Mộc Tuyên Nghị. Mẹ đang bàn với bên nhà họ Trình xem cần phải mua những thứ gì, mà Mộc Trung Thiên thì đang cân nhắc xem hôm đó mời những ai đến hôn lễ, không thể để sót những ai, vì thế Mộc Tuyên Dư ít nhiều có vẻ hơi dư thừa. Nhưng mà cô còn không thể kêu tủi thân, bởi vì câu nói của Lý Hâm – nếu tủi thân thì đưa chồng về đây, mẹ đối xử như thế, khiến Mộc Tuyên Dư quả thực nói không nên lời.
Có điều tâm tình cô vẫn rất tốt, hiếm khi nhìn thấy bố mẹ có tinh thần tốt mà làm một chuyện như vậy, hơn nữa tâm tình cũng tốt như thế, điều này khiến cô cảm thấy thỏa mãn.
Cô muốn giúp đỡ, Lý Hâm cũng không cho, vì thế cô ở nhà rất chán.
Cô chán, bèn chạy đến công ty tìm Mộc Tuyên Nghị. Bây giờ người lớn nhà họ Mộc và nhà họ Trình đều đang bận bịu vì đôi tân lang tân nương, nhưng thật ra cuộc sống của đôi tân lang tân nương thì lại không có gì thay đổi, mọi chuyện có người khác ôm trọn rồi, vì thế hai người họ nên làm gì thì làm đó, chỉ là thỉnh thoảng vẫn bị tóm lấy hỏi ý kiến này ý kiến nọ mà thôi.
Cô chạy đến công ty, Mộc Tuyên Nghị thấy cô, cũng không cảm thấy lạ, chỉ bảo cô đến phòng tiếp khách trước, đợi lát nữa anh đưa cô ra ngoài ăn cơm.
Nhàn rỗi buồn chán, cô đi lòng vòng khắp nơi, các phòng các ban, nhân viên bận ra bận vào, việc kinh doanh của công ty thì rất tốt. Cô nhìn thấy Thẩm Tác Lâm, tán gẫu mấy câu với anh ta, biết được tình hình hiện giờ của công ty, hoàn toàn yên tâm.
Mộc Tuyên Nghị xử lý chuyện xong, bèn đưa Mộc Tuyên Dư cùng ra ngoài ăn cơm. Cô ngồi trên xe, cửa xe mở toang, gió lùa làm tóc cô tán loạn, cô dùng tay cào cào mấy cái, rồi dứt khoát mặc kệ. Cô nhớ, trước đây anh trai rất ít mua đồ, tiền tiêu vặt luôn không dùng hết, sau đó ném hết tiền cho cô, bảo cô mua đồ vặt mà cô thích ăn và váy hoa. Hồi ức quá tốt đẹp, giống như nếu mơ một giấc mộng đẹp ngọt ngào nữa, sẽ khiến lòng người chếnh choáng say.
“Cười ngốc gì đấy?” Mộc Tuyên Nghị thoáng tò mò nhìn cô.
“Em có cười đâu, anh nhìn nhầm rồi.”
Mộc Tuyên Nghị lắc đầu, cũng không tranh cãi với cô, nó nói không, mình cũng không vậy!
Cô vẫn luôn thích đến nơi rất đẹp đẽ ăn cơm, vậy thì hơi có cảm giác, khẩu vị của cô cũng vì thế mà tốt hơn. Mộc Tuyên Nghị đương nhiên sẽ cân nhắc đến sở thích của cô để chọn nhà hàng.
Hai người đi vào nhà hàng, có lẽ vẫn sớm, nơi luôn kín người hết chỗ không nhiều người lắm, bởi vậy hai người còn có thể lựa chọn một vị trí khá ổn.
Mộc Tuyên Dư ngồi xuống, nhìn môi trường ở đây, rất hài lòng, “Anh em mình lâu lắm rồi không cùng ra ngoài ăn cơm thế này đấy.”
“Sau này anh sẽ ra ngoài cùng em nhiều hơn.”
“Thôi bỏ đi, anh vẫn cho chị dâu cơ hội thế này thì hơn!”
“Cũng phải, anh cũng không thể chiếm đoạt thời gian của em gái anh được, phải cho người đàn ông khác cơ hội chứ.”
Cô trừng mắt mấy giây, nghiêm mặt không nói.
Phục vụ bưng đồ ăn lên, có lẽ là vì tâm tình khá tốt, Mộc Tuyên Nghị còn uống hết hai chai rượu, cô nhìn động tác của anh trai thì không nói gì, chỉ bảo phục vụ lấy thêm một chiếc ly.
Cô chủ động rót rượu, rót đầy hai ly, “Anh, em kính anh một ly, chúc anh tân hôn vui vẻ trước.”
Mộc Tuyên Nghị cầm ly lên, một hơi cạn sạch, sau đó tiếp tục rót rượu, “Tiểu Dư, anh sẽ rất hạnh phúc.”
“Vâng, anh đương nhiên sẽ rất hạnh phúc.”
Anh cầm ly lên lại một hơi cạn sạch, “Em cũng phải rất hạnh phúc đấy, tìm một người đàn ông tốt đối tốt với em, chiều chuộng em yêu thương em.”
“Vâng, em biết, em nhất định sẽ không làm mình uất ức đâu.”
Mộc Tuyên Nghị lại uống mấy ly, nhìn Mộc Tuyên Dư rồi nhíu mày, dường như đang nghĩ đến chuyện đau khổ nào đó, “Tiểu Dư, anh xin lỗi, anh không bảo vệ em cho tốt…”
Mộc Tuyên Dư lẳng lặng nhìn anh mấy giây, “Anh, anh uống say rồi, nói vớ vẩn gì đấy…”
“Anh không nói vớ vẩn, nếu như không phải anh…”
“Anh, chuyện đó không liên quan đến anh, huống hồ em cũng không chịu thương tổn thực chất nào, anh đừng tự trách.” Ngữ khí của cô bâng quơ, dường như chỉ đang nói đến chuyện vặt vãnh mà thôi, “Ăn cơm thôi, món này ngon lắm, anh thử xem.”
Mộc Tuyên Nghị nhìn cô, không nói nữa.
Cô không nói dối, cô thật sự không bận tâm, nếu như không phải anh nhắc lại lần nữa, cô cảm thấy bản thân mình có lẽ cũng sẽ không nhớ lại nữa.
Giang Thừa Châu lại đưa Giang Du Du đi chơi một trận, lần này anh đưa cô nhóc đến nơi có nước, Giang Du Du vô cùng thích, cởi giày đùa nghịch trong nước rất lâu, rồi mới quyến luyến mãi bị Giang Thừa Châu đưa lên xe. Sau khi ngồi trên xe, Giang Du Du ngâm nga bài hát thiếu nhi cô giáo dạy ở nhà trẻ, tâm tình cực kì tốt.
Anh mím môi cười, Giang Du Du thấy khóe miệng anh mỉm cười, “Có phải con hát vô cùng hay không?”
“Đúng vậy, nếu không lạc giọng.”
“Con không lạc giọng, con hát vô cùng hay.” Giang Du Du hầm hầm nhìn anh, “Con thật sự hát vô cùng hay.”
“Ai khen nào?”
“Tự con.” Giang Du Du hất cằm, cực kì tự hào.
Giang Thừa Châu cười, vươn tay vỗ cằm cô nhóc, Giang Du Du định thà chết không chịu khuất phục, có điều sức lực quá nhỏ, đành phải khuất phục.
Khi Giang Du Du đang chuẩn bị phản kháng chú út tiếp, di động của Giang Thừa Châu vang lên, Giang Du Du bèn không ầm ĩ nữa, để chú út nghe điện thoại. Là điện thoại Uông Tử Hàm gọi đến, anh nhớ đến sắc mặt hơi trắng bệch của cô hôm nay lúc rời đi, vẫn hơi lo lắng, lập tức nghe máy.
Uông Tử Hàm đã về nhà từ lâu, lúc này đang nằm trên giường trong phòng ngủ, tâm tình hơi nặng nề quá mức, trước khi gọi cuộc điện thoại này, cô do dự rất lâu, nhưng rồi vẫn ấn nút gọi, bức thiết muốn chứng minh gì đó.
“Cơ thể ổn hơn chưa?”
“Ừm, chỉ là hơi cảm thôi, uống thuốc là đỡ nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt, em chú ý nghỉ ngơi nhiều vào.”
“Vâng. Em vừa mới ngủ một giấc, đột nhiên nghĩ đến chuyện mà anh nói là phải làm, bèn trở nên tò mò, có thể nói cho em biết được không? Chuyện mà anh không làm không được ấy.”
Giang Thừa Châu cầm di động một lúc lâu, nhưng lại không trả lời câu hỏi của Uông Tử Hàm, “Sao đột nhiên lại tò mò?”
“Chính là vô cùng tò mò đó, có thể nói cho em biết không?”
“Em không cần thiết phải biết.”
Không cần thiết phải biết – Uông Tử Hàm cắn môi, là không cần thiết phải biết, hay là không cần biết, hay là không có tư cách biết, hoặc là nói không thể biết. Tay phải của cô ấn huyệt thái dương, cô không khống chế được mà nghĩ đến lời Du Du nói, đương nhiên kết hợp với chuyện Giang Thừa Châu không làm không được, cô biết có lẽ không liên quan đến nhau chút nào, nhưng cô cứ suy nghĩ miên man mãi.
“Vậy em biết rồi? Bây giờ anh đang lái xe à? Anh cẩn thận một chút, em ngủ trước đây.”
“Được.”
Ngắt máy, Giang Thừa Châu híp híp mắt, bỏ di động xuống.
Ngày hôm đó nhà họ Mộc cũng sinh ra bất đồng, Mộc Trung Thiên và Lý Hâm vốn định mua nhà tân hôn cho con trai và con dâu, chỉ là lúc nhắc đến việc này trên bàn cơm liền bị Mộc Tuyên Nghị từ chối thẳng. Mộc Tuyên Nghị không định mua nhà, trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn rồi thì sẽ dọn ra ngoài ở. Mộc Trung Thiên và Lý Hâm vốn cũng không muốn con trai và con dâu dọn ra ngoài, nhưng họ cũng biết, người trẻ tuổi bây giờ căn bản không muốn sống cùng người già, vì thế họ mới đưa ra kiến nghị này.
Mộc Tuyên Dư nhìn anh trai, rồi lại nhìn chị dâu, vừa thấy vẻ mặt của Trình Hiểu Tang, cô đã biết, quyết định này của anh trai căn bản chưa bàn bạc với chị dâu, vì thế cô chỉ đành thầm thở dài trong lòng, cũng không biết chị dâu có nghĩ nhiều không nữa.
Ăn cơm xong, Mộc Tuyên Dư chủ động kéo Trình Hiểu Tang đi dạo. Trong sân luôn có đủ loại hoa nhỏ, rất nhiều loại hoa đều là cô và Mộc Tuyên Nghị trồng hồi bé, cô nói về từng loại cho Trình Hiểu Tang nghe, nói với chị dâu những loại hoa nào là đích thân anh trai trồng.
“Ngày trước em muốn sống trong căn nhà như trong thế giới cổ tích, ầm ĩ nhất định đòi trồng rất nhiều hoa, cho nên bây giờ nhà mới biến thành như vậy.” Cô cười, “Kết quả là bây giờ em lại dọn ra ngoài ở, không hưởng thụ được căn nhà cổ tích này, nhưng không sao cả, chị dâu có thể hưởng thụ thay em.”
Trình Hiểu Tang cười, vốn chị đang đi sau Mộc Tuyên Dư, bây giờ chị bước mau đến bên cạnh cô, “Tiểu Dư, em không cần nói mấy lời này để giúp chị dễ chịu hơn đâu, chị không hề tức giận, cũng không vì vậy mà có gì không vui với anh trai em. Mặc dù anh ấy chưa bàn bạc với chị đã đưa ra quyết định như vậy, nhưng chị hiểu được anh ấy, anh ấy là người rất hiếu thuận, muốn ở bên bố mẹ nhiều hơn, vậy thì không có gì không đúng cả.”
“Chị dâu…”
Trình Hiểu Tang nắm tay cô, “Lẽ nào trong lòng em, chị là một người rất nhỏ mọn hả? Chị đương nhiên biết suy nghĩ của anh trai em, sau này rồi em cũng phải đi lấy chồng, nếu anh ấy cũng dọn ra ngoài, vậy bố mẹ em sẽ rất cô đơn, người già bây giờ thực ra không có yêu cầu to lớn gì, chỉ hi vọng con trai con gái ở bên cạnh mình. Bố mẹ em rất tốt, cùng sống với họ, chị không có ý kiến gì cả.”
“Chị dâu, chị thật tốt.”
“Thế thì mới chứng minh được anh trai em rất có mắt chứ.”
Mộc Tuyên Dư cười ha hả, “Đúng vậy, anh trai em đó, vô cùng có mắt thì mới chọn trúng được chị dâu.”
Trình Hiểu Tang cũng cười.
Lúc này Mộc Tuyên Nghị đã đi tới, Mộc Tuyên Dư ôm nguyên tắc không làm bóng đèn điện, chuồn đi trước.
Trình Hiểu Tang nhìn bóng dáng Mộc Tuyên Dư, con bé còn lo lắng mình nghĩ nhiều nên đi dạo cùng mình nữa, chị bất giác lắc đầu, nhìn người đàn ông sắp trở thành chồng mình ở bên cạnh này, cười nhẹ, “Tình cảm giữa anh em anh tốt thật.”
Mộc Tuyên Nghị cũng nhìn bóng dáng em gái, anh khẽ thở dài, “Hiểu Tang, con bé cũng là em gái em.”
Trình Hiểu Tang sửng sốt, rồi lập tức gật đầu, chị sẽ coi Mộc Tuyên Dư như em gái mình.
“Cách anh đối xử với con bé, hình như vượt qua thái độ của anh trai với em gái bình thường.”
Mộc Tuyên Nghị chắp hai tay ra sau lưng, bởi vì biết người phụ nữ bên cạnh là người phụ nữ sẽ bầu bạn bên mình cả đời, vì vậy anh cũng không có gì cố kị và giấu giếm, “Có lẽ là vì anh luôn cảm thấy, con bé trở nên mẫn cảm và không có cảm giác an toàn ở mức rất lớn, là do anh.”
“Chuyện này… nói sao?”
“Anh lớn hơn con bé mấy tuổi, lúc đầu học cùng một trường, sau đó anh tốt nghiệp, đi học ở trường khác, còn con bé thì vẫn học ở trường cũ. Nhưng hai anh em anh vẫn cùng nhau về nhà, con bé tan học thì sẽ chờ anh ở chỗ cách trường không xa, anh sẽ đi tìm nó, sau đó cùng nó về nhà. Nhưng có một ngày, anh bị bạn gái lúc ấy của anh quấn lấy, có lẽ là yêu đương lần đầu tiên, thế mà ở cùng cô ấy đến rất muộn, không lập tức đi tìm Tiểu Dư…”
Trình Hiểu Tang nghe đến đây, tim nảy lên, “Tiểu Dư… con bé xảy ra chuyện sao?”
Mộc Tuyên Nghị gật đầu, “Trường con bé có một cậu nam sinh vẫn luôn thích con bé, hôm đó thừa dịp con bé đi một mình, kéo con bé đến nơi rất xa mà lại không có người…”
“Em ấy…”
“Tiểu Dư được người ta cứu, nhưng chuyện đó rất ầm ĩ, Tiểu Dư cũng bị buộc chuyển trường. Mặc dù không gặp chuyện, nhưng anh rất tự trách, cũng lập tức chia tay với bạn gái lúc đó. Bắt đầu từ khi đó, anh cứ luôn cảm thấy Tiểu Dư trở nên hơi bất thường, trầm lặng hơn rất nhiều, rất nhiều khi, anh không biết con bé đang nghĩ gì nữa.”
Trình Hiểu Tang kéo cánh tay anh, khẽ thở dài, “Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, anh cũng đừng quá tự trách, ít nhất thì Tiểu Dư chắc chắn sẽ không hi vọng anh như thế này đâu.”
Mộc Tuyên Nghị nắm lấy tay chị, cười nhẹ với chị.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận