Mộc Tuyên Dự bị Lý Hâm đích thân gọi đến bảo cô về nhà, mấy năm nay bố mẹ để mặc cô nhiều hơn, chuyện gì cũng đều để cô tự làm chủ, giống như ít quan tâm cô, nhưng càng tôn trọng cô, vì thế bố mẹ cô rất ít khi tự yêu cầu cô làm gì. Lần này mẹ lại đích thân gọi đến bảo cô về, cô liền biết nhất định là chuyện lớn, chỉ là chuyện lớn này hẳn cũng chỉ ở mức tương đối mà thôi.
Cô thay đồ, chỉnh lý bản thân một phen, rồi mới chuẩn bị về nhà, mẹ thích dáng vẻ dào dạt sức sống của cô, vì thế cô mặc bộ trang phục rực rỡ tươi sáng một chút.
Về đến nhà, cô phát hiện bố mẹ đều đang ở nhà, mà tâm tình họ hình như rất tốt, hiếm khi thấy họ đều chịu ở nhà chứ không phải là ra ngoài khiêu vũ. Nghĩ đến vẻ thần thần bí bí của mẹ trong điện thoại, cô đi đến trước mặt Lý Hâm đang vui vẻ tỉa hoa tỉa cành trong vườn, “Mẹ mặt mày hồng hào thế này từ xa tít tắp con đã nhìn thấy rồi, có chuyện tốt gì ạ?”
Lý Hâm tâm tình tốt đến mức còn xoay xoay kéo trong tay, “Con đoán xem.”
Mộc Tuyên Dư đã biết, tâm tình mẹ thật sự rất tốt, cô nhìn vào nhà, “Anh không ở nhà ạ?”
Lý Hâm nhìn con gái, cười mà không nói.
Việc kinh doanh của công ty đã khôi phục như bình thường, với tính cách của Mộc Tuyên Nghị thì anh cũng sẽ không làm ổ ở công ty vào cuối tuần, mà bố mẹ thì lại vui vẻ đến như vậy.
Cô ôm cánh tay Lý Hâm, “Chúc mừng mẹ.”
“Hử?” Lý Hâm hoài nghi nhìn con gái.
“Cuối tuần mà anh không ở nhà, nếu chỉ là ra ngoài hẹn hò, mẹ sẽ không phản ứng thế này, vậy chính là anh đi đón chị dâu tương lai của con và con dâu tương lai của mẹ rồi, khó trách mẹ vui như vậy.”
Mặc dù đã biết Mộc Tuyên Nghị và Trình Hiểu Tang qua lại từ trước, nhưng bạn trai bạn gái và đối tượng kết hôn rõ ràng là khác nhau. Lần này Mộc Tuyên Nghị đưa Trình Hiểu Tang về, chính là đến ra mắt người nhà, cũng chính là thể hiện rằng nhà họ Trình không có ý kiến với hôn sự này. Lúc trước nhà họ Mộc xảy ra không ít chuyện, nhà họ Trình cũng không đồng ý với việc Trình Hiểu Tang và Mộc Tuyên Nghị qua lại với nhau, bây giờ nhà họ Trình đã buông lỏng, mà Thịnh Đạt cũng thành công thoát khỏi nguy khốn, đối với nhà họ Mộc mà nói, chuyện này chính là song hỷ lâm môn, không lý gì mà không vui.
Lý Hâm không thể hiện gì, chỉ vươn tay xoa xoa đầu con gái, “Đến lúc nào con mới có thể chúc mừng mẹ có con rể đây nhỉ?”
Mộc Tuyên Dư bịt hai tai lại, “Con chưa nghe thấy gì hết, mẹ, con về phòng trước đây.”
Lý Hâm thấy dáng vẻ bỏ chạy của con gái, nhịn không được mà bật cười, có lẽ người làm mẹ đều cảm thấy con gái mình không ai so bì được, thật ra bà không cảm thấy chuyện hôn nhân của con gái mình sẽ có vấn đề gì, dù lo lắng, nhưng điều lo lắng cũng là người đàn ông nào đó có thể chiều chuộng yêu thương con bé hay không, có thể đối xử với con bé như công chúa hay không.
Mộc Tuyên Dư ngồi trong phòng một lát, cô cầm một quyển tập san thanh xuân mua hồi cấp ba ra, bản thân cô cũng không ngờ rằng vậy mà thứ này vẫn còn, cô lấy ra, nhìn mục lục, lật câu chuyện có tên hơi quen ra. Câu chuyện rất cũ, yêu sớm hồi cấp ba, sau khi tốt nghiệp thì đi làm, đằng nam và đồng nghiệp của mình ở bên nhau, thậm chí vì đồng nghiệp nữ đó mà mắng nữ chính trong truyện, câu chuyện dùng cách viết xen lẫn giữa hồi ức và hiện tại, kết truyện đôi bên nam nữ chính đến nơi đã từng hò hẹn, không nói gì cả, một người đi sang trái một người rẽ sang phải.
Mộc Tuyên Dư nhớ rất rõ, lúc Mạnh Ngữ Phán đọc truyện này thì gần như gào khóc, sau đó túm lấy cô mà hỏi, vì sao lại là kết thúc này chứ?
Khi đó Mộc Tuyên Dư quét mắt, không hứng thú, sau đó lựa chọn an ủi Mạnh Ngữ Phán. Cô chỉ là thấy Mạnh Ngữ Phán cứ muốn mua quyển sách này mãi nhưng lại không nỡ mua, vì thế mới mua mà thôi. Thái độ của Hạ Ngữ Minh thì là uốn nắn thái độ của Mạnh Ngữ Phán, câu chuyện hư cấu của người khác, mình lại khóc đau lòng như vậy thì là thể loại gì đây?
Khi đó Mạnh Ngữ Phán hỏi cô vì sao lại là kết thúc này, cô nghĩ bây giờ cô đã có thể trả lời rồi, hồi tưởng lại những thứ đã qua đã hao phí tất cả sức lực, vì thế chính là kết thúc trầm mặc như vậy nhỉ!
Chỉ là lúc này cô lại ôm sách mà bắt đầu khóc, đã bao lâu cô không nhớ đến Mạnh Ngữ Phán rồi. Khi cô nhớ về Mạnh Ngữ Phán, còn cần mượn một quyển sách như vậy.
Những người đã từng nói cả đời đều không lãng quên đó, theo dòng thời gian trôi, một năm hai năm… vậy mà thật sự có một ngày sẽ quên mất.
Cô ôm quyển sách này yên lặng rơi nước mắt, rất nhiều lúc ở một mình, cô sẽ sinh ra rất nhiều suy nghĩ bi quan, đời người bon chen lận đận, chẳng qua cũng chỉ là để chờ đợi cái chết đến gần, từ nhỏ bị đưa đến nhà trẻ, sau đó một mạch cho đến tốt nghiệp đi làm rồi kết hôn, dường như không có gì khác biệt cả, lúc này, cô tự hỏi mình sống để làm gì…
Tiếng xe khiến cô thoát ra khỏi cảm xúc bi thương cực độ này, cô buông sách, biết là anh trai đã lái xe về, việc đầu tiên cô làm là ngồi trước bàn trang điểm chỉnh lý lại bản thân, sau đó thay quần áo, khi cô lấy dáng dấp mới đứng trước gương, rốt cuộc cô đã có thể trả lời câu hỏi vừa rồi của mình.
Cô xoay xở nhiều như vậy, không phải là để người nhà không lo lắng hay sao, cô quan tâm người nhà mình, mà người nhà cô cũng quan tâm cô, sống có lẽ chính là vì người quan tâm mình và người mình quan tâm, về phần có giá trị hay không, toàn bộ đều không nằm trong phạm vi lo lắng của cô nữa.
Cô mau chóng xuống tầng, liền thấy Mộc Tuyên Nghị và Trình Hiểu Tang ngồi một bên trên sofa rất nghiêm chỉnh, như đang chịu sự thẩm vấn của Lý Hâm và Mộc Trung Thiên ở trước mặt vậy, có lẽ là bởi quá chính thức, Trình Hiểu Tang hơi cẩn trọng, Trình Hiểu Tang là kiểu người đẹp có khí chất, thật ra không phải dung nhan của chị xuất sắc, chỉ là vừa nhìn một cái thì người ta sẽ bị khí chất của chị thu hút, lúc này chị hơi đỏ mặt, nhưng lại có cảm giác xinh đẹp khác.
Mộc Tuyên Dư trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Trình Hiểu Tang, “Chị dâu…” Cô mở miệng, càng khiến Trình Hiểu Tang đỏ mặt không thôi, “Mẹ em biết chị đến, chuẩn bị nhiều món lắm đấy, bình thường em cũng chẳng có đãi ngộ đó đâu, chị xem đó mẹ em bất công biết bao. Chị gả qua đây rồi, sau này nhận được thứ gì tốt, phải chia cho em một chút đấy nhé.”
Lý Hâm thiếu chút nữa thì trực tiếp véo tai con gái, “Nếu đã như vậy, lát nữa con không cần ăn cơm đâu.”
“Chị dâu chị xem, mẹ em đối xử với em như vậy đấy.” Mộc Tuyên Dư bày ra điệu bộ tủi thân.
Trình Hiểu Tang biết, Mộc Tuyên Dư luôn được cả nhà chiều chuộng, năm đó vì sinh cô con gái này, hai ông bà nhà họ Mộc trực tiếp phá bỏ hai em trai còn trong bụng mẹ của Mộc Tuyên Nghị, vì thế có thể nghĩ ra được mức độ yêu thương của hai ông bà nhà họ Mộc với cô con gái bảo bối này, còn về Mộc Tuyên Nghị, Trình Hiểu Tang càng biết rõ, anh tuyệt đối là một ông anh trai đủ tiêu chuẩn. Mộc Tuyên Dư nói vậy, chỉ là cho thấy sự xem trọng của hai vị trưởng bối nhà họ Mộc, cùng với biểu đạt sự thân thiết với mình.
Mộc Tuyên Nghị nhìn Trình Hiểu Tang, biết chị không tiện mở lời vào lúc này, tay phải anh khẽ vươn ra, khẽ nắm lấy tay trái của chị, sau đó anh cười nhìn em gái, “Anh thấy chủ ý của mẹ không tồi đấy.”
Mộc Tuyên Dư tức, “Ngay cả anh cũng bắt nạt em.”
Trình Hiểu Tang nhìn Mộc Tuyên Dư vỗ về, “Đừng sợ, lát nữa ngồi bên cạnh chị, chị gắp thức ăn cho em.”
Mộc Tuyên Dư tỏ ra vô cùng thỏa mãn, “Vẫn là chị dâu tốt.”
Trình Hiểu Tang cười dịu dàng, chị là một cô gái cười rộ lên như đóa hoa đào, có phong cách độc đáo riêng.
Mọi người tiếp tục nói cười một lúc, cảnh tượng tán gẫu hiển nhiên không còn nề nếp như lúc ban đầu nữa, mà nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Sau khi đồ ăn được bưng lên bàn, mọi người bèn chuẩn bị ăn cơm, trên bàn ăn, Trình Hiểu Tang tuyệt đối là nhân vật chính, chị kể về những chuyện thú vị mình từng gặp, chọc mọi người trên bàn ăn đều vô cùng vui vẻ thoải mái.
Vì thế lần thăm hỏi này của Trình Hiểu Tang, vô cùng hài hòa, cho đến khi Trình Hiểu Tang cầm quà Lý Hâm cưỡng chế tặng rời đi.
Mộc Tuyên Nghị đưa Trình Hiểu Tang về, sau khi lái xe ra khỏi biệt thự nhà họ Mộc một đoạn, Trình Hiểu Tang mới cười nhìn chồng sắp cưới, “Em gái anh rất thông minh.”
Mộc Tuyên Dư nhìn ra chị không thích người khác hỏi như tra hộ khẩu, huống hồ đối phương lại là bề trên, chỉ có thể nghe theo, Mộc Tuyên Dư tùy ý nói mấy câu thì đã thay đổi được bầu không khí nói chuyện.
Mộc Tuyên Nghị khẽ cong môi, “Ừ, chỉ là phần lớn thời gian nó rất lười.” Biết là một chuyện, bằng lòng làm lại là một chuyện khác, vì thế trên thế giới này đa số người thành công đều là người cần mẫn.
Trình Hiểu Tang nghe xong thì không nhịn được mà nở nụ cười, “Hai điều này có liên quan hử?”
“Sau này em sẽ hiểu.” Anh vốn còn muốn bảo chị không cần cố hết sức tiếp cận em gái anh đâu, cô em đó của anh trước giờ đều là người có chủ ý riêng, nhưng rồi anh lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, vì anh, trước sau gì em gái anh cũng sẽ thân thiết với Hiểu Tang.
“Gì mà nói thần bí khó lường vậy.” Trình Hiểu Tang trề môi, “Haizz, mà không biết bố mẹ anh có thích quà em mua không nhỉ, nếu không thích, em nhất định phải nói là anh kiến nghị…”
“Vụ này cũng có thể đổ lên người anh hả?” Mộc Tuyên Nghị tỏ ý kháng nghị, chỉ là kháng nghị rõ ràng vô hiệu, sau khi bàn lại thì bị bác bỏ…
Mộc Tuyên Nghị về nhà hơi muộn, bởi vì lái xe được một nửa đường thì đột nhiên có tâm tình đi dạo, vì thế hai người lòng vòng quanh quốc lộ một vòng rồi mới trở về. Thế nên đưa người ta về nhà xong thì đã muộn rồi, bố mẹ anh đã ngủ, về gia cảnh hay nhân phẩm của Hiểu Tang họ đã biết rõ từ lâu, vì thế cũng không đợi anh về rồi chuẩn bị hỏi này hỏi nọ nữa.
Anh khẽ đóng cửa, sau đó đi trên hành lang, căn nhà này anh ở đã quá lâu, trong bóng tối thì vẫn có thể đi đứng vững vàng.
Khi anh đi đến cửa phòng Mộc Tuyên Dư, vầng sáng yết ớt rọi ra qua khe cửa, anh hơi nhíu mày, lựa chọn gõ cửa.
Vẫn gõ ba tiếng theo tần suất vừa đúng.
Mộc Tuyên Dư khoác chiếc áo ngoài mỏng đi qua mở cửa.
Mộc Tuyên Nghị đánh giá cách ăn mặc của em gái, váy yếm, để lộ ra đôi chân thon dài, có tiến bộ, ít nhất biết che nửa người trên lại, “Muộn thế này rồi, vẫn chưa ngủ à?”
Mộc Tuyên Dư như cười như không nhìn anh trai, “Anh cũng biết là rất muộn hử.”
Rất muộn mà còn về muộn như vậy.
Mộc Tuyên Nghị bị lời em gái chọc cho cười hơi xấu hổ, “Anh và em khác nhau.” Anh ho khan một tiếng, “Hôm nay có phải em không thoải mái chỗ nào không?”
Vẫn bị phát hiện sao, nói không sao thì dấu hiệu nói dối quá rõ rồi.
“Hôm nay lúc lật một quyển sách cũ ra, nhìn thấy một tập san mua từ hồi cấp ba, đột nhiên nhớ tới đó là quyển hồi ấy Ngữ Phán cứ nói thích mãi, đột nhiên liền…” Cô nói được một nửa thì bỗng nhiên cười, “Còn có nhìn thấy anh đối tốt với chị dâu như vậy, khi biết anh thuộc về một người phụ nữ khác, lòng hơi là lạ.”
Mộc Tuyên Nghị cười, vươn tay xoa đầu em gái, “Anh đối tốt với Hiểu Tang, rồi em cũng sẽ gặp được người đàn ông đối tốt với em như vậy thôi. Ngủ sớm đi.”
Mộc Tuyên Dư nhìn anh xoay người, mới chậm rãi đóng cửa.
Sẽ có một người đàn ông xuất hiện đối tốt với cô như vậy sao? Trong đầu cô xuất hiện khuôn mặt của Giang Thừa Châu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận