Tối nay tâm tình Giang Thừa Châu hình như không tệ, anh còn chủ động cùng bố của Uông Tử Hàm nói chuyện phiếm, thái độ của anh rất cung kính, hoàn toàn không ỷ vào vị thế của nhà họ Giang, làm cho các vị trưởng bối nhà họ Uông đều có cảm tình. Mà bố Uông thì rõ ràng tỏ ý vô cùng hài lòng về chàng rể tương lai này, bố Uông là người làm việc theo nguyên tắc, có thể nói ra hết lý lẽ này lý lẽ nọ, nhưng ở phương diện thực tiễn thì lại không được, vì vậy người làm chủ ngôi nhà này thật ra là mẹ của Uông Tử Hàm.
Giang Thừa Châu nói chuyện với bố Uông rất lâu, rốt cuộc nhà họ mới bằng lòng thả người, Uông Tử Hàm tiễn anh rời khỏi nhà họ Uông, xe của anh đã dừng ở cửa. Giang Thừa Châu đã tới đây nhiều lần, nhưng nhà họ Uông chưa từng mở miệng giữ anh lại, anh thì biết rõ, vợ sắp cưới của mình ở trong nhà rất được nuông chiều, bằng không người nhà họ Uông sẽ không suy nghĩ cho thanh danh của cô như vậy, mặc dù thời buổi bây giờ người ta không đặt nặng vấn đề này lắm, nhưng nếu bị ai đó “có lòng” truyền ra rằng họ vội bán con gái để lấy lòng nhà họ Giang, vậy thì cũng không hề dễ nghe.
Anh có thể hiểu tại sao nhà họ Uông hi vọng anh và Uông Tử Hàm kết hôn, nghĩ tới những cuộc gọi mình không tiếp hôm nay, sự tình chẳng mấy chốc sẽ kết thúc, đến lúc đó anh sẽ lập tức cưới cô gái bên cạnh này.
Đi được một đoạn, Uông Tử Hàm mới cười mở miệng, “Anh đừng bị bố em dọa đấy, chỉ là lâu lâu bố mới gặp được người có đủ kiên nhẫn để nghe bố thao thao về mấy lý luận trên thương trường lật khắp thiên hạ không có đối thủ thôi.”
Cô nói, rồi cũng tự cười, bố cô chỉ là thiếu nhân tố hiện thực trong lúc tưởng tượng, thế nên suy nghĩ có vẻ viển vông.
“Anh thấy rất thú vị.”
Cô hoài nghi nhìn anh.
Giang Thừa Châu đành phải nói rõ lần nữa, “Anh nghiêm túc đấy, em không thấy thú vị hả?”
Uông Tử Hàm nghĩ tới điều gì đó, nhất thời lại hơi áy náy cúi đầu xuống, “Hồi nhỏ em cảm thấy lời bố nói đều đúng, rồi dần dần lớn lên, em bắt đầu hoài nghi lời bố nói có đúng hay không, đến sau này, em không bận tâm mấy đến lời bố nói nữa…” Cô khó chịu quay đầu qua, một hồi lâu mới lại nhìn anh, “Sau này em cũng nên lắng nghe thêm mấy đạo lý thú vị của bố.”
Hai người đi tới bên ngoài biệt thự, anh cười cười, “Rốt cuộc cảm thấy thú vị rồi?”
Cô gật đầu, nhìn anh ngồi vào trong xe, “Đi đường cẩn thận đấy.”
Anh ra hiệu bằng tay với cô, ý bảo cô trở về được rồi.
Uông Tử Hàm vẫn nhìn anh lái xe rời đi thì mới vào biệt thự, dường như chỉ làm như vậy, trong lòng mới có thể an tâm, mới có thể cảm nhận được ngày hôm nay vô cùng viên mãn.
Giang Thừa Châu lái xe về, ngoại trừ bạn nhỏ Giang Du Du hôm nay ra ngoài chơi mệt nên đã ngủ, cả nhà đều ở đây. Cả nhà đang xem một chương trình nào đó mà có nhiều cặp bố con tham gia, không khí vô cùng hòa hợp. Đường Khả Hân và Giang Cảnh Hạo ngồi với nhau, đang bàn luận xem bạn nhỏ nào khá đáng yêu, câu trả lời của Giang Cảnh Hạo vạn năm không đổi, luôn luôn là – Rất đáng yêu, nhưng vẫn kém xa Du Du. Vì thế Đường Khả Hân liền biết, trong lòng chồng chị, không ai so sánh được với Du Du cả. Giang Hào và Tần Tương thì ngồi cùng nhau, Giang Hào một lát nói về bạn nhỏ này, một lát sau lại nói về bạn nhỏ nọ, phần lớn Tần Tương đều không đáp lời, nhưng cũng nghiêm túc lắng nghe chồng nói.
Giang Thừa Châu cầm chìa khóa xe, nhìn cảnh tượng hòa thuận này, khóe miệng khẽ cong lên.
Anh đi tới, ngồi bên cạnh Tần Tương, “Mẹ, con về rồi.”
Tần Tương liếc mắt nhìn con trai, “Vừa rồi bố con còn nói con hồi nhỏ rất giống nhóc con này đấy.”
Giang Thừa Châu liếc nhìn đứa bé Tần Tương chỉ trong TV, cười giễu một tiếng, không nói gì. Phản ứng này lại khiến Giang Hào không vui, ông nghiêm mặt nhìn con trai, “Hôm nay đến chỗ nhà họ Uông thế nào?”
Giang Thừa Châu nhìn về phía bố mình, lúc này mới phát hiện, cả anh trai và chị dâu đều đang nhìn mình, anh trai thì vẫn tỏ ra lạnh nhạt không có biểu hiện gì, mà ánh mắt chị dâu thì như có thêm chút thâm ý, “Vẫn như trước, không có gì khác cả.” Dễ thấy là anh không muốn nhắc đến đề tài này.
Đường Khả Hân ngồi cạnh Giang Cảnh Hạo hơi cau mày, chiều hôm nay lúc trở về, Đường Khả Hân rất nghiêm túc hỏi chồng một vấn đề - Em rất khó hiểu, tại sao đàn ông có thể cùng lúc qua lại với hai người phụ nữ, lại còn điêu luyện đến như vậy chứ. Vấn đề này, Giang Cảnh Hạo không có cách nào trả lời, bởi vì rất nhiều phụ nữ cũng như thế, đây đâu phải hiện tượng của riêng đấng mày râu.
Giang Hào hơi ngồi thẳng dậy, “Lão Uông hôm nay gọi điện cho tôi, hỏi nhà nhà mình dạo gần đây có phải có gì không tiện không…” Giang Hào đánh giá sắc mặt Giang Thừa Châu, “Anh một hai lần từ chối đưa ra ngày cưới cụ thể, bên nhà họ Uông đã hơi bất an rồi, tự anh thì lại chẳng bận tâm, nhưng anh có từng nghĩ vợ sắp cưới của anh ở trong nhà phải chịu áp lực thế nào không? Trước đây anh thích gì làm nấy, bây giờ bệnh cũ vẫn không đổi, tôi thấy anh thuận lợi quá nên mới không biết trời cao đất dày là gì rồi đấy.”
Sắc mặt của Giang Thừa Châu cũng sầm xuống, “Đây là chuyện riêng của con.”
“Cái gì gọi là chuyện riêng của anh?” Giang Hào kích động đứng dậy, dường như lại muốn cãi vã một trận.
Tần Tương nhìn con trai, lại nhìn chồng mình, hơi đau đầu mà kéo tay Giang Hào, Giang Hào liếc vợ, cuối cùng ngồi xuống sofa, tuy vậy sắc mặt vẫn rất khó coi.
Tần Tương vỗ lưng chồng mình, dường như đang giúp ông thuận khí, bà nhìn sang con trai, “Con cũng mệt rồi, mau đi nghỉ sớm một chút.”
Giang Thừa Châu nhìn mẹ, cuối cùng thỏa hiệp, đứng dậy rời đi.
Phòng khách rộng lớn mà bầu không khí không vui cho lắm, Đường Khả Hân chỉ có thể kéo chồng về phòng.
Con trai con dâu đều rời đi hết, Giang Hào cũng không vui, “Bà cứ chiều theo nó đi, cái tính tình này của nó là do bà chiều mà ra, không sợ trời không sợ đất không coi ai ra gì cả.”
Tần Tương vẫn ngồi tao nhã, dáng vẻ đoan trang, “Không theo thì có thể nào đây?” Bà khẽ liếc chồng, khóe miệng còn có nụ cười nhạt, “Ông giáo huấn nó một hồi, cãi nhau với nó một trận ầm ĩ, nó có thể trở nên ngoan ngoãn sao?”
Lần này đổi sang Giang Hào bị nghẹn, thằng con này đúng là khắc tinh của ông, vốn là thằng con vàng con bạc, đương nhiên muốn chiều nó thêm một chút, vì vậy vô cùng quan tâm chú ý đến nó, mà càng chú ý, thì càng bất đồng quan điểm với nó, đã quên mất bao lâu không nói chuyện tử tế với nó rồi.
Giang Hào nhíu mày, “Vậy cũng không thể để mặc nó tiếp được.”
“Bỏ đi.” Tần Tương lắc đầu, thở dài, “Cứ theo ý nó đi.”
“Bà…”
Tần Tương nắm tay ông, “Coi như lần cuối cùng, theo ý nó đi.”
Giang Hào giùng giằng muốn thoát khỏi tay vợ.
Tần Tương chậm rãi mở miệng, “Ông quên dáng vẻ của Tiểu Châu bảy năm trước rồi sao? Ông có thể chịu đựng được, nhưng tôi thì không thể.”
Tay Giang Hào, đột nhiên mất hết sức lực.
Giang Thừa Châu tắm xong, liền đi tới cửa phòng sách, gõ ba tiếng, Giang Cảnh Hạo mới gọi anh vào.
“Anh, vẫn đang bận hả?” Đuôi lông mày của Giang Thừa Châu khẽ nhướng lên, sau khi anh đi vào, cũng không thấy Giang Cảnh Hạo ngẩng đầu nhìn mình, chỉ bình tĩnh gõ gì đó trên laptop.
“Ừ.”
Giang Thừa Châu cười, đi qua, hai tay chống trên bàn, quay đầu nhìn màn hình, đều là số liệu, anh không hứng thú thu hồi ánh mắt, “Quỹ Bách Thuận của công ty mình, em muốn cho nó hoạt động độc lập.”
Lúc này Giang Cảnh Hạo mới ngước mắt nhìn em trai, “Hử?”
“Ông già vẫn ở nhà nhàn rỗi, chắc hẳn cũng không quen lắm, có điều ông già tự tìm đến, ai bảo ổng sinh ra con trai ưu tú như vậy làm gì, mọi chuyện đều không cần ổng nhọc lòng. Nhưng phận làm con như anh em mình, vẫn phải nghĩ cho ông già một chút, cứ để ổng xử lý quỹ này đi, hẳn sẽ không cảm thấy chán nữa.”
Giang Cảnh Hạo cười, rõ ràng thằng này không thích bố cứ chăm chăm để ý đến chuyện của nó, bèn dứt khoát tìm chút chuyện cho ông cụ làm, không rảnh rỗi như thế nữa, ông cụ tự nhiên sẽ không quá chú ý đến nó nữa, lại còn tìm lý do đường hoàng như vậy.
“Tùy chú đi!” Giang Cảnh Hạo lắc đầu, Giang Hào ở những phương diện khác đôi lúc không bảo đảm cho lắm, nhưng khi làm việc thì nghiêm túc hơn bất kì ai, nếu như ông đồng ý rồi, ông tuyệt đối sẽ dùng hết sức mình, dựa vào những mối giao thiệp cũ, tự nhiên công việc của ông cụ sẽ lu bù lên.
Vốn Giang Cảnh Hạo còn đang nghĩ xem liệu bố có đồng ý không, nhưng nghĩ tới việc cậu em trai này làm việc sẽ không có chuyện chưa nghĩ đến vấn đề đó, lập tức cũng hiểu rõ, bất luận bố có chấp nhận hay không, có Tần Tương, tự nhiên sẽ chấp nhận.
“Cảm ơn anh.”
“Chú bớt nhiễu sự, chính là lời cảm ơn chân thành nhất với anh rồi.”
Giang Thừa Châu ra dấu tay, rồi mới xoay người ra khỏi phòng sách.
Lúc Mộc Tuyên Dư mở cửa thì đã thấy Giang Thừa Châu đứng ở cửa, bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì. Cô nhìn người đàn ông gần ngay trước mắt này, tay nắm ở trên cửa càng thêm sức, một lúc sau, trực tiếp đóng cửa. Giang Thừa Châu thấy vậy trong nháy mắt lập tức đưa tay ngăn lại, sức mạnh đàn ông vào thời khắc này được thể hiện tốt nhất. Cô muốn đóng cửa, anh muốn đi vào, hai người tiếp tục duy trì tư thế đưa đẩy, giằng co một hồi.
Cô rủ mắt, cuối cùng buông tay, như thỏa hiệp.
Giang Thừa Châu lập tức mượn cơ hội này đẩy cửa vào, anh dõi theo bóng lưng cô vào trong nhà, khóe miệng nhanh chóng nhướng lên. Nếu thật sự không muốn nhìn thấy anh, vậy thì không cần phải mở cửa cho anh, người có thể tới đây tìm cô, ngoài anh ra đâu còn ai khác. Người ta thường nói phụ nữ là loài động vật cực kỳ mâu thuẫn, xem ra lời này quả thật không sai.
Cô không vào phòng, cũng không ở phòng khách, chỉ là trên màn hình tinh thể lỏng trong phòng khách đang chiếu một bộ phim cũ kinh điển, xem ra trước đó cô đang xem phim này?
Cô đứng ở ban công, đứng khoanh tay, hơi có vẻ lạnh lùng cứng rắn.
Anh đi tới, trực tiếp ôm cô từ phía sau, anh dùng lực rất lớn, khiến cô không thoát ra được, đến cuối cùng cô cũng đứng yên không giãy giụa nữa.
“Hôm qua đợi anh à?” Anh khẽ thầm thì bên tai cô, chờ một lúc lâu cũng không thấy cô đáp lại, vì thế anh hôn nhẹ lên má cô, “Đợi lâu lắm hả?”
Cô vẫn không nói gì, môi mím chặt.
Dường như cô nghe thấy anh thở dài một tiếng, khiến bản thân cô không nhịn được mà nhíu mày.
“Hôm qua mở liên tiếp mấy cuộc họp, mệt quá nên ngủ quên mất, vì vậy mà không thấy cuộc gọi của em. Hôm nay tỉnh dậy mới thấy, bèn nghĩ phải tự đến xin lỗi, bằng không quỷ hẹp hòi như em nhất định sẽ quy cho anh một tôi danh nghiêm trọng, đến lúc đó anh thật sự không thể cựa mình rồi.” Anh khẽ giải thích, ngữ điệu dịu dàng mà chân thành.
Nghe xong, cô vẫn không lên tiếng, khiến anh quýnh quáng, “Anh bảo đảm, tuyệt đối sẽ không có lần sau.”
Cô vẫn không nói chuyện, cũng không có phản ứng cụ thể gì.
“Giận thật rồi sao? Em muốn anh phải làm gì mới không giận nữa? Chỉ cần không phải chuyện phản nhân loại, anh đều đồng ý với em.”
Sau hồi lâu, rốt cuộc cô cười thành tiếng, “Em giống người hẹp hòi lắm hả?”
Giang Thừa Châu ngẩn người, lập tức hiểu ra, cô cố ý làm vậy để anh phải nói ra những lời này, anh nhất thời cảm thấy ảo não, đưa tay véo mặt cô, “Vui lắm hả?”
Anh véo mặt cô, cô không cho, vì thế cô bắt đầu trốn tránh, cuối cùng thoát khỏi anh chạy về phòng khách, hai người trưởng thành chơi trò đuổi bắt quanh ghế sofa.
Chạy mệt bèn trực tiếp ngã xuống sofa, Giang Thừa Châu ngồi, Mộc Tuyên Dư thì nằm, đầu cô gác trên đùi anh.
Tay anh nghịch tóc cô, quấn những lọn tóc vào giữa ngón tay, “Sao không giận anh?”
Anh cúi đầu nhìn cô, mà cô chỉ cần mở mắt là có thể nhìn thấy khuôn mặt anh, cô đưa tay ra, vòng quanh cổ anh, “Bởi vì anh nói sẽ về sớm, nhưng anh chẳng những không về mà còn không tiếp điện thoại của em, nên em biết chắc hẳn bên chỗ anh đã xảy ra chuyện gì đó, khiến anh không biết em đã gọi điện.”
Anh lại không nhịn được mà véo mặt cô, “Em hiểu lòng người như vậy, bao nhiêu người biết?”
Ha, cô cười một tiếng, “Người khác biết hay không em mặc kệ, chỉ cần anh biết là được.”
“Vậy xem ra anh được hời rồi.”
“Đó là đương nhiên, gặp được em là phúc phận của anh đấy.”
Phúc phận? Anh cười khẽ, ánh mắt nhìn cô đầy cưng chiều.
“Ừ, cho nên anh mới nói anh được hời rồi.”
Cô cười, thần sắc mê man, như đang nghĩ về tương lai của hai người.
Không hiểu sao vì ánh mắt ấm áp đó của cô, anh nhịn không được hôn khẽ lên mắt cô.
Hạ Ngữ Minh nhận được điện thoại thì không nhịn được mà nhíu chặt mày, nhưng lại không có gan trực tiếp ngắt máy, thủ đoạn của người đàn ông kia cô quá rõ rồi, ai bảo anh ta không hài lòng thì sẽ dám khiến người khác không vui vẻ chứ, nếu không Mộc Tuyên Dư cũng sẽ không rơi vào kế của anh ta.
“Cô lớn mật lắm.”
Hạ Ngữ Minh nghe thấy giọng nói của Giang Thừa Châu, vậy mà lại có thứ cảm giác giật mình như mộng, hồi ấy Giang Thừa Châu ở bên Mộc Tuyên Dư, bởi vì mối quan hệ với Mộc Tuyên Dư, Giang Thừa Châu luôn rất khách khí với cô.
Cô phản ứng lại, biết Giang Thừa Châu chắc chắn đã biết cô gọi điện cho Mộc Tuyên Dư rồi, “Tôi không hề cảm thấy tôi đã làm sai, ít nhất tôi và cậu ấy là bạn học và bạn bè bao năm.”
“Bạn?” Giang Thừa Châu cười châm chọc, “Lúc cô và Chu Chấn Hưng cùng hợp tác vơ vét lợi ích của Thịnh Đạt quả thật là bạn đấy.”
Nhưng vậy là vì ai? Có cám dỗ về lợi ích, nhiều hơn là sợ nhà họ Giang, một khi đắc tội với nhà họ Giang, vậy thì chính là thật sự không cách nào sống yên ở thành phố Tây Giang này nữa, hơn nữa cô cần cơ hội này để giúp mình tiến vào nội bộ công ty.
Nhưng cô không thể trả lời vậy, “Tôi chưa hề làm ảnh hưởng đến anh, không phải sao?” Mộc Tuyên Dư căn bản không tin lời cô, “Chúc mừng anh toại nguyện.”
Dường như anh cũng không muốn nhiều lời với cô, “Đừng có lần sau.”
Đây coi như lời cảnh cáo.
“Anh không thể thu tay lại sao?”
“Rảnh như vậy, vẫn là tự quan tâm đến mình trước đi thì hơn.”
Bây giờ Hạ Ngữ Minh đang đặt chân trong công ty, nhưng đám anh chị em kia của cô đều không dễ xử, bây giờ cô bị những chuyện đó làm cho sứt đầu mẻ trán.
Giang Thừa Châu ngắt máy, thật ra Hạ Ngữ Minh gọi điện cho Mộc Tuyên Dư, đối với anh mà nói không phải là chuyện xấu, chí ít anh đã biết được thái độ của người phụ nữ kia, không phải sao?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận