Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 33: 33

Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)

  • 402 lượt xem
  • 2712 chữ
  • 2021-09-09 22:04:42

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Trên đường về tiểu khu Bàn Nguyệt, hai người lại đi siêu thị một lần, bởi vì là cuối tuần, siêu thị đông người không phải ở mức bình thường, người đẩy xe mua đồ gần như lấp kín lối đi, khiến người ta muốn tiến không được muốn lùi không xong. Sau khi vào siêu thị, Giang Thừa Châu nhìn cô một cái theo bản năng, cô trước kia, nếu như không phải là đến cùng người khác, cô tuyệt đối sẽ không bon chen ở nơi đông đúc như vậy, sau này ở bên anh rồi, chỉ cần nhìn thấy nơi chen chúc thế này, cô cũng liền xoay người rời đi. Hiện tại cô lại có thể tự đắc như thế, cứ như có niềm vui gì trong đó vậy.

Giang Thừa Châu theo cô cùng đi vào khu bán rau, anh nhớ trước kia cô vừa vào siêu thị, thích nhất chính là đến khu bán sữa chua, bây giờ ngay cả sở thích này cũng thay đổi rồi? Những chi tiết nhỏ bé đó, biến thành những thứ anh không còn quen thuộc, khiến anh nhất thời nói không nên lời là cảm giác gì.

Mộc Tuyên Dư chọn một vài loại thức ăn, rồi mới đi xếp hàng vào đội ngũ trả tiền thật dài, bởi vì chờ đợi quá nhàm chán, cô nhìn giỏ đồ của mình, xoay người hỏi anh, “Anh muốn ăn gì?”

Thế này là muốn tự xuống bếp trổ tài vì anh?

Mặt mày anh đều mang theo ý cười, làm trên người anh có thêm vài phần ấm áp, mấy nữ sinh xếp hàng bên cạnh đều nhìn anh chằm chằm.

“Đều thích.” Anh nhẹ nhàng mở miệng.

Chỉ là khi hai người ra khỏi siêu thị không được bao lâu, Giang Thừa Châu liền nhận được một cuộc điện thoại, sau khi tiếp điện thoại vẻ mặt anh không tốt lắm.

“Sao vậy?” Ngữ khí của Mộc Tuyên Dư hơi lo lắng.

Anh xoay di động, “Trong công ty xảy ra chút chuyện.”

“Rất nghiêm trọng sao?”

Con ngươi anh hơi tối lại, “Có lẽ anh phải qua đó gấp.”

Cô gật đầu, “Vậy anh đi trước đi.”

Cô lại hơi hé miệng, như chuẩn bị nói gì đó, Giang Thừa Châu đã nói trước, “Anh sẽ cố hết sức về thật nhanh.” Khi nói chuyện, anh vươn tay xoa xoa đầu cô, hàm chứa sự yêu thương vô hạn.

Cô hiểu ý cười, cô quả thực muốn hỏi anh hôm nay có thể trở về hay không.

Giang Thừa Châu rời đi trước, Mộc Tuyên Dư tự về tiểu khu Bàn Nguyệt.

Về đến căn hộ, cô liền bắt đầu sắp xếp đồ ăn mình mua về, cũng lên danh sách những món ăn tối nay cô muốn nấu.

Vào lúc cô đang hăng hái nghĩ ngợi, di động vang lên, cô cầm di động, thấy là Hạ Ngữ Minh gọi đến, nhất thời cảm thấy nhiều cảm xúc pha trộn vào nhau. Trước đây hai người thường gọi điện thoại tán gẫu, nội dung có thể chỉ là mua một bộ quần áo mới, kiểu dáng màu sắc thế nào đều nói với đối phương, còn hẹn gặp mặt chỉ để đối phương nhìn thấy mình mặc bộ đồ mới.

Hiện giờ, cô đã quên mất bao lâu hai người không liên lạc rồi. Điều khiến người ta thương cảm nhất không phải là hai người không thể chia sẻ với nhau những chuyện mình làm hay chia sẻ tâm tình cho nhau bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu như trước đây nữa, mà là lâu như vậy hai người không liên lạc, cô lại không cảm thấy không ổn, thậm chí cũng không nhớ đến. Tựa như đã từng cho rằng đó là người quan trọng đến không thể quan trọng hơn, rồi đột nhiên phát hiện, thì ra người ấy không quan trọng đến vậy, đây mới là điều khiến người ta cảm thấy thương cảm.

Cô ấn nút trò chuyện.

“Mộc Tuyên Dư, chúng ta gặp mặt một lần đi!” Hạ Ngữ Minh nói thẳng ra mục đích của cuộc gọi này.

“Bây giờ?”

“Tôi đấu tranh rất lâu rồi, vẫn cảm thấy có một số việc nên nói với cậu.”

“Bây giờ tôi không thể ra ngoài.” Cô sợ Giang Thừa Châu sẽ đột nhiên quay về, anh nói, sẽ mau chóng quay về.

Giọng nói của Hạ Ngữ Minh trở nên cương quyết, “Chuyện tôi muốn nói với cậu rất quan trọng!”

“Vậy cậu nói luôn qua điện thoại đi!”

Giọng nói của cô nhàn nhạt, nhưng lại có thứ sức mạnh không thể nghi ngờ.

Thái độ của cô, rốt cuộc làm Hạ Ngữ Minh thỏa hiệp, “Cậu và Giang Thừa Châu ở bên nhau rồi?”

“Phải.”

“Mộc Tuyên Dư, sao cậu có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như thế chứ, Giang Thừa Châu anh ta không có ý tốt đâu, trước đây cậu làm thế với anh ta, bây giờ anh ta chẳng qua muốn báo thù cậu thôi, anh ta không nghiêm túc với cậu đâu…”

Ngữ khí của cô rất bình tĩnh, “Nếu đây là lời cậu muốn nói với tôi, vậy chúng ta thật sự không cần thiết phải gặp mặt đâu. Anh ấy có nghiêm túc với tôi hay không, tôi rất rõ ràng.”

“Mộc Tuyên Dư, sao cậu có thể u mê không tỉnh ngộ như thế, Giang Thừa Châu anh ta không có ý tốt đâu.”

“Cậu muốn tôi rời khỏi Giang Thừa Châu như vậy, là bởi ghen tị sao?”

“Cái gì?”

“Xin lỗi, tôi từng vô tình nhìn thấy nhật kí cậu viết.”

Hạ Ngữ Minh đột nhiên cảm thấy bất lực, thứ bất lực này lan ra toàn thân. Cô vẫn luôn ghen tị với Mộc Tuyên Dư, cô nỗ lực học tập như thế thì mới nhảy lớp thành công, người khác đều khen cô là thiên tài nhỏ, sau lần thứ hai nhảy lớp, cô cho rằng trong lớp mình là học sinh nhỏ tuổi nhất, nhưng Mộc Tuyên Dư còn nhỏ hơn cô, hóa ra chỉ cần nhập học sớm là có thể rút ngắn khoảng cách thời gian mà cô phải nỗ lực mới làm được. Giống như rất vất vả vượt qua cửa rồi mới phát hiện, hóa ra người khác dùng lối khác đã rất dễ dàng mà qua cửa rồi. Cô nỗ lực học tập như vậy, thành tích chỉ tốt hơn Mộc Tuyên Dư một chút mà thôi, mỗi khi nhìn thấy thành tích, cô đều sẽ tự hoài nghi mình, cô cố gắng như vậy, mà Mộc Tuyên Dư thì chỉ là trên lớp nghe giảng còn tan học thì không tốn nhiều thời gian gì, mà thành tích của cô tốt hơn Mộc Tuyên Dư không bao nhiêu, thậm chí thỉnh thoảng, thành tích thi của Mộc Tuyên Dư còn tốt hơn so với cô. Còn có rất nhiều rất nhiều điều nữa, chàng trai cô có thiện cảm, viết thư tình đưa cho Mộc Tuyên Dư, Mộc Tuyên Dư còn ném thư tình đến trước mặt cô, cô mãi mãi không quên được vẻ mặt không bận tâm của Mộc Tuyên Dư, bởi vì những thứ mà Mộc Tuyên Dư không bận tâm, chính là những thứ mà cô muốn…

Hạ Ngữ Minh cười, đã từng ghen tị đều là thật, cô ghen tị với tất cả những gì Mộc Tuyên Dư có, nhưng trước giờ người sở hữu lại không hề coi đó là thứ quan trọng.

Đến bây giờ, Hạ Ngữ Minh biết, dù lời nói của mình tất cả đều là sự thật, nhưng Mộc Tuyên Dư lại không chịu tin mình.

“Tùy cậu nghĩ thế nào thì nghĩ, lời cần nói tôi đã truyền đạt rồi, tự cậu cẩn thận hơn là được.” Hạ Ngữ Minh nói xong, liền chủ động ngắt máy, cô không muốn cảm nhận sự không kiên nhẫn của người từng là bạn với mình, có lẽ vào giờ khắc này, cô mới cảm giác được rõ ràng chính xác rằng, cô ghen tị với Mộc Tuyên Dư như vậy, nhưng cũng xem Mộc Tuyên Dư như bạn bè, nếu không sẽ không khó chịu đến thế.

Mộc Tuyên Dư nhìn di động, sau đó ném di động sang một bên, lời Hạ Ngữ Minh vừa nói chưa hề ảnh hưởng đến cô.

Cô tùy ý nằm nghiêng trên sofa, bật TV, nhưng lại không xem, không biết bắt đầu từ khi nào cô đã nuôi cho mình thói quen, lúc ở một mình, cô thích bật TV, như chỉ là để lấp thêm chút âm thanh cho căn phòng trống trải. Cô thay đổi tư thế, cơ thể liền ở tình trạng chổng ngược, hai chân vắt trên chỗ dựa lưng của sofa, đầu hướng xuống, mái tóc dài thuận thế rũ xuống mặt đất, mà đôi tay cô đặt dưới đầu, mắt khẽ nhắm, cô thích làm như vậy để suy nghĩ vấn đề, dùng tư thế kì dị đạt được sự cân bằng nào đó.

Qua rất lâu, cô như đã ngủ, toàn thân vẫn không nhúc nhích, giống như tiến vào một thế giới không ai có thể tiến vào. Bảy năm trước Mộc Tuyên Dư và Hạ Ngữ Minh đi trong sân trường, tựa như hai đóa hoa, luôn có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác, hai người là người bạn tốt nhất của đối phương, cuối tuần cùng nhau ra ngoài dạo phố, cùng nhau trò chuyện về suy nghĩ đối với một chuyện nào đó, cùng bày tỏ sự chán ghét với minh tinh nào đó.

Đại học Tây Giang rợp bóng cây xanh, hai người đi trên con đường đá nhỏ, bên tai là tiếng bước chân lạo xạo, giống như một khúc nhạc không theo quy tắc, hai người nhìn nhau, đều là ý cười nồng đậm. Hạ Ngữ Minh mặc một chiếc váy liền màu đỏ, cô ấy vốn thuộc kiểu cô gái xinh đẹp diễm lệ, ăn vận như vậy, càng khiến cô ấy tỏa sáng rực rỡ, cô ấy khẽ ngẩng đầu, như hơi lo lắng, “Tiểu Dư, cậu làm như vậy, cậu cảm thấy có đáng không?”

Có đáng không? Làm như vậy, có đáng không?

Cô đột nhiên mở to mắt, vốn hai mắt nặng nề sương mù trở nên trong sáng vô cùng, một đôi mắt, sáng rọi như vầng trăng tròn khi không gió không mây, siêu phàm thoát tục, khí chất cao vời.

Cô buông hai chân, thu hồi dáng ngồi kì dị, nhìn đồng hồ trong phòng khách, đã năm rưỡi rồi. Cô đứng dậy, tắt TV còn đang tiếp tục phát. Thế giới này đâu có nhiều việc đáng hay không đáng như vậy, trên thực tế phần lớn mọi người đều đang làm chuyện không có ý nghĩa, chứ đừng nói là có đáng hay không.

Cô lấy thức ăn trong tủ lạnh ra, nên rửa thì rửa, nên thái thì thái, chuẩn bị nguyên liệu gia vị cho những món cần làm, làm xong tất cả, cũng đã hơn sáu giờ. Cô lau khô bàn tay ướt sũng, tìm di động, gọi điện thoại cho Giang Thừa Châu, điện thoại thông, nhưng không ai tiếp, cô nhớ rõ di động của anh luôn không rời người, không tiếp điện thoại, anh vẫn đang bận sao?

Cô lại đợi một lát, lần này vẫn là không có người tiếp.

Có lẽ là họp xong quên chuyển từ chế độ im lặng sang chế độ chuông rồi, bây giờ đang lái xe ư?

Cô tưởng tượng đến mấy tình huống, cuối cùng vẫn vào phòng bếp, nấu xong tất cả những món đã lên kế hoạch.

Nấu nướng xong, Giang Thừa Châu vẫn chưa về.

Cô lại gọi mấy cuộc điện thoại, vẫn không ai nghe máy.

Cô trực tiếp bê thức ăn lên bàn, nhìn những món ăn mình đã nấu, bất giác cười thầm một tiếng, hôm nay tài nghệ của cô phát huy khá ổn, những món ăn này chỉ nhìn thôi cũng đã có khẩu vị rồi.

Cô lại gọi một cuộc điện thoại, vẫn là không có người tiếp.

Cô nhoài người trên bàn cơm, một lát sau, vậy mà ngủ mất.

Ở biệt thự nhà họ Uông, Uông Tử Hàm đã ăn cơm xong bèn cùng Giang Thừa Châu tản bộ, vừa rồi ở trên bàn cơm, ông cô như lại ám chỉ hi vọng hai người có thể sớm ngày kết hôn, có điều vấn đề này trực tiếp bị cô ứng phó qua, cô có thể nhìn ra bây giờ dường như anh chưa suy xét đến chuyện kết hôn, là kiểu hoàn toàn chưa suy xét, nhưng không phải là anh không muốn kết hôn, mà là anh không muốn kết hôn vào khoảng thời gian này.

“Anh đừng để ý thái độ của người nhà em, họ chỉ là…” Cô chọc chọc eo Giang Thừa Châu, “Sợ con vịt đã nấu chín là anh sẽ bay mất?”

Giang Thừa Châu chỉ một tay đã bắt được tay cô, “Em cũng sợ?”

Cô lắc đầu, “Không, em tin tưởng anh.”

Anh nhìn vào mắt cô, cô cũng không chùn bước nhìn thẳng vào anh, anh có thể cảm thấy được, điều cô nói đều là thật, cô cũng nghĩ như vậy, đây là cô gái khiến người ta an tâm, sẽ không khiến người ta suy nghĩ xem lời nói và suy nghĩ nội tâm của cô có hoàn toàn trái ngược nhau hay không. Anh buông tay cô ra, sau đó nâng tay lên xoa xoa đầu cô, mang theo chút cưng chiều.

Nụ cười trong mắt cô hơi e lệ, cô thu hồi ánh mắt, như không dám nhìn anh nữa.

“Bây giờ em thực sự hơi tò mò về chuyện mà anh nói anh muốn làm đó.” Cô nhanh chóng chuyển đề tài, cũng là thật sự tò mò, chỉ có để anh làm chuyện đó, anh mới có thể cưới cô, cô nhíu mày hơi suy tư, có chút ý nói đùa, “Chẳng lẽ là anh muốn cáo biệt bạn gái cũ?”

Tay của Giang Thừa Châu hơi cứng đờ, ngay sau đó anh cười, “Sao em có thể thông minh như vậy chứ?”

Uông Tử Hàm duỗi tay đánh anh một cái, “Anh coi em là đồ ngốc à.”

Lại còn trả lời cô như vậy, nếu thật sự là cáo biệt, chỉ cần mấy câu nói mà thôi, đâu đến lượt phức tạp như vậy.

Giang Thừa Châu nhanh chóng né tránh, khiến cô hơi ảo não, cô bèn mang dáng vẻ không đánh không được, Giang Thừa Châu chạy, cô liền đuổi theo…

Vào lúc này, di động của Giang Thừa Châu lại vang lên, anh đột nhiên ngừng chạy, khiến Uông Tử Hàm cũng ngại mà lợi dụng tình hình đánh anh lúc này. Chỉ là anh lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, rồi lại lập tức cất vào.

Đối với hành vi này của anh, cô hiển nhiên không thể lý giải, “Sao không tiếp?”

“Không cần thiết.”

Không biết có phải ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy khi anh nói ba chữ này, giọng nói rất lạnh, tựa như người gọi điện thoại đột nhiên khơi dậy cảm xúc phẫn nộ trong anh vậy, nhưng lại chỉ là thoáng qua liền biến mất.

Cô nhớ rõ, di động anh vang rất nhiều lần, nhưng anh đều không tiếp.

“Một người vẫn gọi điện thoại mãi, nhất định rất gấp đấy.” Cô muốn khuyên một câu, chỉ là sau khi nhìn thấy sắc mặt của anh, cô dừng câu muốn nói phía sau lại.

Anh nhíu mày, dường như không muốn nói tới chuyện này.

Cô thở dài, tiến lên chủ động kéo tay anh, mà anh thì lật tay cô lại nắm trong tay mình.

Cùng một thời gian, một người ôm người đẹp trong lòng, một người trông chừng bàn ăn đã sớm nguội lạnh.

Sau khi Mộc Tuyên Dư tỉnh lại, cô dùng tay xoa xoa mắt, lấy di động ra, bây giờ đã mười một giờ bốn mươi hai phút đêm rồi, đã có thể xác định, anh sẽ không về. Cô mở nhật ký cuộc gọi ra, vốn muốn nhấn gọi người ở dòng đầu tiên, chỉ là khi nhìn thấy chữ số trong dấu ngoặc ở phía sau, cô lại không nhấn xuống.

Cô đã gọi mười chín cuộc điện thoại.

Cô buông di động, đồ ăn trên bàn đã nguội từ lâu, cô bỏ tất cả vào tủ lạnh, bản thân cô hoàn toàn không có khẩu vị.

Dọn dẹp bàn ăn xong, cô lại dọn dẹp phòng bếp, cuối cùng mới vào nhà tắm tắm rửa.

Tắm xong, cô nhanh chóng ra ngoài, chuyện đầu tiên làm là cầm di động, mở khóa, không có tin nhắn, không có cuộc gọi tới, không có bất cứ thứ gì.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top