Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 32: 32

Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)

  • 361 lượt xem
  • 2673 chữ
  • 2021-09-09 22:04:27

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Khi Giang Thừa Châu về nằm bên cạnh Mộc Tuyên Dư, cô đang ngủ say, dường như ngủ rất ngon. Anh nhìn dáng vẻ say giấc của cô, nghĩ đến vừa rồi vì cô mà mình sinh ra cảm giác không dễ chịu như thế, cùng lúc đó thì cô ngủ thoải mái thế này, anh đột nhiên có thứ cảm giác khó chịu, anh lại ác ý dùng tay nện xuống giường, giường hơi chấn động, rất đáng tiếc, cô không tỉnh lại, sự khó chịu này lập tức tăng thêm, nó giống như bất luận anh làm gì thì cũng không thể ảnh hưởng đến cô vậy, giống như trong bảy năm qua, không có Giang Thừa Châu anh, cô vẫn yêu đương như thường, vẫn sống như thường.

Anh nhìn tay mình, lại cảm thấy hơi buồn cười, anh thế này là đang làm gì đây?

Anh tắt đèn flash trên di động, lần này thật sự chuẩn bị đi ngủ.

Bởi vì hôm sau là cuối tuần, Giang Thừa Châu không cần đến công ty, chỉ là anh vẫn sắm vai bạn trai tốt như trước, buổi sáng thức dậy đánh răng rửa mặt xong thì mở tủ lạnh, nhìn đồ bên trong, rồi lập tức bắt tay vào làm bữa sáng.

Bây giờ Mộc Tuyên Dư không cần đi làm, thời gian khá tùy ý, bất luận động tĩnh của Giang Thừa Châu trong phòng bếp lớn thế nào, đều không thể khiến cô tỉnh lại, vì thế sau khi anh nấu xong bữa sáng, anh phải tự thân đến giường bắt người.

Giang Thừa Châu dùng tay bóp bóp mũi cô, mắt cô hấp háy, anh biết cô đã tỉnh, vì thế buông tay, sau đó lùi một bước nhìn cô.

Không có bước tiếp theo? Đây làm cảm nhận trực quan nhất của Mộc Tuyên Dư, vì thế cô híp híp mắt định quan sát tình hình, kết quả đúng lúc chạm phải ánh mắt như cười như không của Giang Thừa Châu, thế nên cô không còn chỗ trốn, chỉ đành chậm chạp ngồi dậy, sau đó thay quần áo.

Giang Thừa Châu khoanh hai tay, lúc này còn có ý khích lệ, “Tự giác thật.”

Mộc Tuyên Dư nhìn anh một cái, không định để ý đến anh.

Trước đây khi hai người ở bên nhau, cô cũng thích ngủ nướng như vậy, thói quen này sau đó không giữ lại, nhưng lại phục hồi sau khi hai người ở bên nhau lần nữa. Khi ấy cô thấy rất lạ, sao anh có thể dậy sớm thế chứ. Khi đó, anh cười nói, có gì mà đáng để thấy lạ đâu, hồi cấp ba anh còn dậy sớm hơn thế này nữa, về phương diện học tập tuy anh không phải kiểu học sinh cố gắng nhất, nhưng chắc chắn được coi là có cố gắng. Anh nhìn vào mắt cô, rồi xoa xoa đầu cô, sau đó nói với cô, người khác đều nói anh không dựa vào quan hệ vào được đại học này rồi cảm thấy anh ngoại trừ chơi bời với phái nữ thì chẳng biết gì nữa cả, anh chẳng buồn giải thích, người khác có thể nghĩ anh như vậy, nhưng cô thì không thể.

Thật ra vẫn có chỗ không giống, Giang Thừa Châu của khi đó sẽ bóp mũi cô, bắt cô dậy, mà cô thì chẳng buồn nhấc mí mắt nói với anh, cô không muốn dậy, cũng không muốn ăn sáng. Mỗi lần như vậy, Giang Thừa Châu đều sẽ tỏ vẻ đau lòng nói với cô, không ăn sáng sẽ giảm thọ mười năm, cô đi sớm như vậy, danh phận vợ anh nên giữ cho ai bây giờ, anh ngày ngày dậy sớm nấu bữa sáng cho ai bây giờ, anh nên đối tốt với ai bây giờ, cuối cùng anh tổng kết với cô, cô không thể để những cô gái khác hời như vậy được.

Mộc Tuyên Dư mặc đồ xong, đánh răng rửa mặt qua loa, rồi mang theo mái tóc rối tung theo anh ra ngoài ăn sáng.

Bữa sáng anh nấu, trước đó cô đã hưởng thụ rồi, hương vị rất ngon, mặc dù đã mất đi vẻ ngạc nhiên lúc ban đầu, nhưng cô vẫn nhìn anh vô cùng thỏa mãn, hương vị rất tuyệt.

Vẻ mặt của cô, rất khiến anh hài lòng.

Bàn ăn rất nhỏ, dường như để hai người ngồi ăn gần nhau thêm một chút, màu vàng nhạt ngà ngà, không hiểu sao tăng thêm mấy phần ấm áp, anh nhìn cô, ngữ khí rất tùy ý, “Hồi đó lúc đi đăng kí lớp, cảm thấy như sống không bằng chết vậy, thiếu chút nữa là từ bỏ rồi.”

“Hử? Khoa trương vậy hả?”

Tay cầm đũa của anh lắc lắc, chẳng hề khoa trương chút nào đâu, “Cả lớp có mình anh là con trai, những người khác đều là con gái, sau đó còn phải nghe họ nói năng tâm đắc, em có biết cảm giác đó không, giống như xuyên không đến vương quốc phụ nữ ấy, vậy mà còn là bản thân anh tự lựa chọn nữa.”

Khi anh nói, vẻ mặt hơi khoa trương, khiến cô rốt cuộc không nhịn được mà nở nụ cười, “Nhưng mà anh vẫn kiên trì tiếp còn gì.”

“Ừ, bởi vì anh đã từng nói, phải cho em hưởng thụ đãi ngộ cao nhất.”

Cô rủ mắt, vẫn húp cháo, như không bị những lời này của anh ảnh hưởng, mà anh thì cũng tỏ ra như câu này chỉ là một câu nói bình thường, không mang bất cứ thâm ý gì.

Ăn xong, là Giang Thừa Châu thu dọn bát đũa đi rửa.

Cô vẫn ngồi bên bàn ăn, nhìn bóng lưng anh, đột nhiên cảm thấy mắt mình chợt cay cay.

Bởi vì là cuối tuần, hai người đều không có việc gì, sau khi xem xong một bộ phim cũ, rốt cuộc Giang Thừa Châu không nhịn được nữa, muốn đưa cô ra ngoài. Cô ngẫm nghĩ, vẫn quyết định đi thay quần áo, trang điểm nhẹ rồi theo anh ra ngoài.

Sau khi cô chỉnh lý xong bản thân, ra ngoài bèn thấy anh đang ngồi trên sofa, cầm điều khiển chơi trò chơi cấp thấp trong TV, anh thấy cô đi ra, cũng không bỏ điều khiển xuống, chỉ nói sâu xa, “So với trước đây, có tiến bộ.”

Khi đó anh ở dưới phòng ngủ của nữ sinh, hẹn với cô, mỗi lần đợi cô trang điểm là không biết phải đợi bao lâu nữa, chân đứng cũng tê luôn, cuối cùng anh chỉ đành rất không có hình tượng mà tìm bừa một tảng đá rồi ngồi xuống. Anh nhất định không biết, từ sau khi Mộc Tuyên Dư và anh gặp gỡ, ngay từ đầu cô đã chịu sự xa lánh nhất định, sau đó mọi người thấy Giang Thừa Châu và cô thật sự qua lại, anh không có quan hệ gì với mấy cô gái khác nữa, thậm chí phát triển theo mẫu bạn trai 24 tốt, vì thế mọi người kích động không thôi, bắt đầu nhận định Mộc Tuyên Dư chính là tình yêu đích thực của Giang Thừa Châu, chính là kiểu sau khi cô xuất hiện, những cô gái khác đều là phù vân, vì thế thái độ của bạn cùng phòng Mộc Tuyên Dư với cô dần tốt lên, thiếu chút nữa thì tặng cho cô giải thưởng “Nữ sinh Cứu vớt”, vậy nên mỗi lần cô và Giang Thừa Châu hẹn hò, mấy cô bạn trong phòng luân phiên ra chủ ý, màu phấn này không ổn, lông mi này uốn không đẹp… Đợi đến khi mọi người đều hài lòng, đương nhiên người đợi phía dưới phòng ngủ đã đứng tê cả chân rồi.

Mộc Tuyên Dư không giải thích ý này, chỉ nhìn anh một cái, lại lấy di động ra soi gương, cảm thấy hình như mình cũng không có gì bất thường, nhìn trên mặt cũng khá ổn, bộ váy này, hẳn là cũng không tệ.

Giang Thừa Châu bỏ điều khiển xuống, nhìn dáng vẻ kì quặc của cô, cũng không vạch trần, càng không biểu lộ ám chỉ vừa rồi của mình.

Vì thế hai người cứ vậy ra ngoài.

Hai người bỏ qua concert, triển lãm tranh gì gì đó theo bản năng, chỉ quyết định tùy ý đi dạo, tốt nhất là đến nơi nào thôn dã nhất thăm thú, cho nên cuối cùng chọn rất nhiều nơi đều không hài lòng, dứt khoát đến vườn thực vật gần nhất. Hai người chỉ có thể đến nơi như vậy, những nơi hơi “đẳng cấp trên”, rất có khả năng đụng phải người quen, Giang Thừa Châu bây giờ đang dán nhãn chồng sắp cưới của Uông Tử Hàm, hai người đều không muốn vì vậy mà dẫn đến điều gì không hay.

Người trong vườn thực vật không nhiều, cũng không ít, phần lớn đều là bố mẹ đưa con đến, dạy con đây là cây gì, kia là cây gì.

Giang Thừa Châu và Mộc Tuyên Dư đi dạo ở đây, giống như một sự tồn tại đặc biệt vậy, hai người đều không có quá nhiều cảm giác với đám cây cối này, chỉ coi như đây là một khu tản bộ mà thôi.

Mộc Tuyên Dư đi mệt, bèn dừng bước gần hồ nước, tìm một tảng đá rồi ngồi xuống, trên tảng đá dùng lối chữ thảo viết ba chữ “Hồ Vọng Tâm”, Giang Thừa Châu nhìn dòng chữ đỏ sẫm, khẽ cười một tiếng.

Ánh dương sáng rỡ, sóng nước lăn tăn, núi xanh xa xa trùng trùng, bóng người gần bên đan xen. Cô cởi giày, muốn lội xuống nước, “Giang Thừa Châu, nếu em rơi xuống nước, anh có giữ chặt em không?”

“Em thử xem?” Anh nhướng nhướng mày.

Cô không nhìn anh nữa, thật sự đi vào trong nước, không chút do dự định giẫm một chân xuống. Hồ nước này ở đây đã nhiều năm, dòng nước không thông, màu sắc đã biến thành xanh thẫm, không nhìn thấy đáy, không biết hồ sâu đến mức nào.

Sắc mặt Giang Thừa Châu hơi thay đổi, phản xạ theo bản năng chính là lập tức đi qua kéo cô lại, nhưng cô chỉ cười nhẹ, “Rất nông, anh thử xem.”

Giang Thừa Châu bị nụ cười của cô làm cho ngẩn ra, vậy mà thật sự bị cô kéo xuống nước, nước quả thật rất nông, chỉ tới đầu gối. Lòng anh đột nhiên cáu kỉnh, đúng vậy, trước giờ cô không làm chuyện mà cô không nắm chắc, trước giờ cô làm việc luôn suy nghĩ cặn kẽ đến hậu quả, vậy mà anh vẫn còn lo lắng nữa, anh hơi muốn cười nhạo bản thân.

Đôi nam nữ cách đó không xa yên lặng nhìn cảnh tượng này.

Giang Cảnh Hạo nheo nheo mắt, Đường Khả Hân khoác cánh tay chồng, nụ cười vẫn dịu dàng trước sau như một, “Đó chính là cô gái năm ấy à?”

Chuyện xảy ra năm đó, Đường Khả Hân biết không nhiều, nhưng biết được chú út này vì chuyện tình cảm mà không gượng dậy được, ngay cả Giang Cảnh Hạo cũng đã kinh động, nhưng người nhà không có cách nào với Giang Thừa Châu cả, Giang Thừa Châu chính là kiểu người dầu muối không vào. Có lẽ là sống trong gia đình này quá lâu, bất cứ việc gì cũng quen nghĩ thế nào thì làm thế ấy, có điều Đường Khả Hân vẫn rất bội phục chú út này, bị bố chồng đánh rất thảm, nhưng vẫn không nói một lời, ngược lại bố chồng còn bị chọc tức gần chết.

Trên mặt Đường Khả Hân mang theo mấy phần hứng thú, Giang Cảnh Hạo nhướng mày, “Sao thế?”

“Em trai anh rất có mắt.” Quả nhiên là một cô gái đẹp, cũng đúng, có thể mê hoặc người như Giang Thừa Châu, ngoài điểm đặc biệt trong tính cách, ngoại hình đương nhiên cũng không thể thiếu.

Giang Cảnh Hạo cũng nhìn về phía bên đó, “Vậy thì sao?”

“Gì?”

“Em không hiểu đàn ông đâu.”

“Sao nói vậy?”

“Với vết thương đã từng chịu, sẽ muốn hoàn trả gấp trăm lần.”

Đường Khả Hân cười, chị vươn tay vuốt vuốt khóe mắt chồng, “Anh nghĩ vấn đề quá lý tính rồi, chuyện tình cảm thuộc về phương diện cảm tính.”

Giang Cảnh Hạo cười mà không nói, Đường Khả Hân cũng không tranh cãi.

Lúc này Giang Du Du chạy tới, vừa rồi cô nhóc bị một gốc hoa xinh đẹp hấp dẫn, ngắm một cái là rất lâu, “Bố mẹ, bố mẹ đang nhìn gì thế?”

Đường Khả Hân ngăn con gái theo bản năng, “Không nhìn gì cả, mình đi bên đó nhé, bên đó chắc là có nhiều hoa con thích lắm đấy.” Đường Khả Hân vuốt vuốt tóc con gái.

Giang Du Du gật đầu, dường như không có hứng với thứ mà bố mẹ vừa nhìn. Sau khi đi được mấy bước, Giang Du Du lập tức quay đầu, sau đó trợn tròn mắt, nhóc con nhìn thấy chú út, còn có cô gái bên cạnh chú út nữa, chị gái đó, không, là cô đó, quen mặt quá. Bộ não nhỏ chuyển động, sau đó nhớ ra, là cô gái trong tấm ảnh đó, rất xinh đẹp.

Chú út xấu, chú út hư, không phải là có cô Uông rồi sao?

Phần quần dưới đầu gối của Giang Thừa Châu đều bị ướt, anh nhìn Mộc Tuyên Dư rất bất đắc dĩ. Nước được ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi, hơi ấm, cô nhấc làn váy, vờ như không thấy sự bất mãn của anh, “Có phải cảm thấy rất thú vị đúng không?”

“Thú vị?” Anh nhướng nhướng mày.

Mộc Tuyên Dư nhìn anh đầy vô tội.

Giang Thừa Châu thở dài một hơi, bắt lấy cô, mạnh mẽ hôn cô, như mang theo ác ý báo thù cắn môi cô quấn mút lưỡi cô, cho đến khi cô không thể hô hấp, rốt cuộc anh mới buông cô ra, “Có tận hứng không?” Nếu chưa tận hứng, chúng ta đến chơi trò kích thích hơn.

Dù sao ở đây nông như vậy, cô nằm trong nước hẳn là cũng không sao.

“Đừng làm loạn.”

Anh lại không buông tay, tỏ rõ lập trường bắt cô nói ra lời anh muốn nghe, nếu không anh không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, biết anh nói được làm được, anh vẫn luôn là người như vậy. Vì thế cô chủ động ôm lấy anh, lại khẽ hôn anh, chỉ là lần này anh bất động, cô bất đắc dĩ chớp chớp mắt, sau đó thầm thì bên tai anh, “Giang Thừa Châu, em thích anh.”

Tựa như một câu thần chú, ý xấu trên người anh lập tức tiêu tan. Thậm chí anh cũng chủ động ôm lại cô, như đã nắm được thứ gì đó, cũng đạt được thứ gì đó.

Ống quần dưới đầu gối của Giang Thừa Châu ướt hết, anh vẫn không nhúc nhích, như một ông lớn. Mộc Tuyên Dư bó tay, sau khi ra khỏi nước, cô bảo anh ngồi trên tảng đá cô ngồi lúc trước, cô vén váy lên một chút, ngổi xổm xuống, trước tiên vắt khô nước trên ống quần anh, sau đó lại dùng giấy trong túi của cô thấm nước một lần, cuối cùng xắn quần lên, hai bên ống quần đều được xắn lên, giống như quần bảy phân vậy, nhưng trông không dị dị chút nào.

Anh ngồi, cô ngồi xổm, thứ anh nhìn thấy chính là mái tóc mượt mà như lụa của cô. Trước đây anh ghét mái tóc dài của con gái, cảm thấy rất phiền phức, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, anh đã thích một mái tóc dài, anh vươn tay, vuốt vuốt tóc cô.

Cô ngước mắt, đứng dậy, “Được rồi, hoàng đế bệ hạ, có thể đi được chưa?”

“Hoàng đế bệ hạ mà có đãi ngộ này? Phải tự đi đường?”

“Em cũng rất muốn cõng anh, nhưng em sẽ bị đè chết mất.”

Dường như Giang Thừa Châu nghĩ tới điều gì, vậy mà chủ động đứng dậy, như quyết định đi, anh đến bên cạnh cô, như nỉ non bên tai cô, “Vậy anh tới đè em, đảm bảo không đè chết em đâu.”

Mặt cô lập tức đỏ ửng, cô đờ người nhìn anh, vì thế lúc này Giang Thừa Châu bật cười thành tiếng. 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top