Sau khi ăn dưa hấu xong, Mộc Tuyên Dư dọn vết nước dưa hấu để lại trên bàn trà, rồi vào nhà tắm tắm rửa. Giang Thừa Châu xem thời sự, tâm tư lại không đặt vào TV nữa, mà là nhìn về phía phòng tắm, tiếng nước ào ào truyền đến, anh cầm điều khiển, chỉnh volume to hơn một chút.
Khi đó, hai người đang trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt, gần như một khi có thời gian, anh sẽ đưa cô đến khách sạn. Phần lớn quan hệ bạn trai bạn gái của các bạn học xung quanh đều đã đi qua giới hạn đó, anh cũng không cảm thấy có gì kì lạ, huống hồ nếu đã làm rồi, vậy thì làm thêm mấy lần, hình như cũng không sao cả. Anh đưa ra yêu cầu, cô chưa từng cự tuyệt, anh coi như cô cũng thích. Mỗi lần đến khách sạn, việc đầu tiên cô làm luôn là vào nhà tắm tắm rửa, mà anh thì ngồi trên sofa xem TV, vừa xem TV, vừa nghĩ đến dáng vẻ cô khi tắm, tưởng tượng đó ngày một rõ ràng, cho đến khi cả người khô nóng khó nhịn, anh cũng không cảm thấy xấu hổ, vốn là đến vì chuyện đó mà.
Giang Thừa Châu nhắm mắt, tiếng TV to hơn nữa cũng không ngăn anh nhớ lại trước kia được. Khi đó cảm giác chờ đợi thế nào nhỉ, giống như đợi một vật phẩm mà mình mong chờ, thời gian chờ đợi càng lâu, dường như vật phẩm đó có thể càng đẹp.
Anh tắt TV, sau khi Mộc Tuyên Dư đi ra, anh cầm đồ ngủ đi tắm.
Mộc Tuyên Dư không phát hiện sự khác thường của anh, chỉ cầm một chiếc khăn lau khô tóc.
Cô mặc chiếc váy ngủ suông rộng, để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, trên xương quai xanh có mấy giọt nước trong suốt trượt xuống, khiến cô vô cùng hấp dẫn. Khi cô lau khô tóc được một nửa, điện thoại vang lên, cô nhìn di động, hơi bất ngờ, vậy mà lại là chị Trình gọi tới, vì thế cô cầm di động đi ra ban công.
“Chị Trình.” Cô khẽ gọi, cô vẫn luôn tin tưởng ánh mắt của anh trai, vì thế ngay từ đầu cô đã có thiện cảm với Trình Hiểu Tang, trong lòng cũng coi Trình Hiểu Tang là chị dâu, bởi vì cô biết trong chuyện tình cảm anh trai cô tuyệt đối không chỉ chơi đùa cho vui, một khi anh đã qua lại với người ta, vậy thì anh cực kì nghiêm túc.
“Tiểu Dư, em…” Dường như Trình Hiểu Tang hơi kích động, không biết nên mở miệng thế nào, “Anh trai em cầu hôn chị rồi.”
Mộc Tuyên Dư trợn tròn mắt, “Thật sao ạ?”
Cô vui đến mức gần nhảy cẫng lên, anh trai cô đã cầu hôn Trình Hiểu Tang rồi, đây đúng là chuyện không thể vui hơn được nữa.
Trình Hiểu Tang hơi ngượng ngùng “ừ” một tiếng, mặc dù chị và Mộc Tuyên Nghị qua lại đã lâu, nhưng chưa từng nghĩ đến vấn đề kết hôn, hoặc là nói đã từng nghĩ, chỉ là khi đối mặt với thực tế, vẫn không nhịn được mà kích động và nhiệt huyết sôi trào.
“Vậy em phải đổi cách xưng hô, sau này không thể gọi chị là chị Trình nữa, phải gọi chị là chị dâu rồi.” Mộc Tuyên Dư cười trộm.
Đáng ghét, nếu Mộc Tuyên Dư ở trước mặt Trình Hiểu Tang, có lẽ chị sẽ đánh cô một cái. Trình Hiểu Tang bây giờ rất kích động, hơn nữa dường như sự kích động này không cách nào giải tỏa được, vì thế chị vội vã tìm người để chia sẻ, “Em không hỏi chị có đồng ý không à? Ngộ nhỡ chị từ chối anh trai em, gọi điện đến bảo em về an ủi anh em nhiều hơn thì sao?”
“Chẳng có đâu.” Mộc Tuyên Dư vô cùng quả quyết, “Anh trai em đẹp trai ngời ngời, học rộng hiểu nhiều, anh tuấn phóng khoáng, anh khí bừng bừng như vậy, sao chị có thể từ chối được chứ, trừ phi ánh mắt chị không tốt, nhưng mà em biết, thị lực của chị dâu rất tốt mà.”
“Em thì chém giỏi rồi.” Mặt Trình Hiểu Tang vô cùng đỏ, “Chị không nói với em nữa.”
Mộc Tuyên Dư nhìn điện thoại đã bị ngắt, vẫn vui vẻ mãi, vì thế cô gọi điện cho Mộc Tuyên Nghị.
Nội dung nói chuyện rất đơn giản, cô khóc lóc kể lể rằng địa vị bây giờ của mình càng ngày càng thấp rồi, vốn trong lòng bố mẹ Mộc Tuyên Nghị chính là tấm gương vạn năm không đổi, bây giờ cô không ở nhà, anh lại càng được bố mẹ nuông chiều, cô đã đủ khó chịu rồi, không ngờ rằng hôm nay trong lòng anh trai địa vị của mình cũng không còn như trước, ngay cả chuyện anh muốn cầu hôn cũng không nói với cô.
Mộc Tuyên Nghị biết em gái đang làm nũng trá hình, nhất thời bật cười, “Suy nghĩ bất chợt thôi”, anh hơi thở dài, “sao em biết?”
“Không nói với anh, cứ không nói với anh đấy.” Cô cố ý nói.
“Vậy lúc anh và chị dâu em kết hôn, bó hoa đó cứ để chị họ của Hiểu Tang cầm đi nhé, em cũng biết đấy, giờ tuổi chị ấy hơi lớn rồi, người nhà họ Trình đều lo lắng chuyện kết hôn của chị ấy.”
Đừng như vậy chứ!
“Hừ, chị dâu nói chị ấy rất bất mãn với anh, chuyện anh cầu hôn phải suy nghĩ kĩ hơn rồi bàn sau.”
“Vậy hả? Nếu thế, sao em sửa miệng thuận vậy?”
Có cần phải vậy không chứ, từ cách xưng hô cũng có thể nhận ra lỗ hổng.
Mộc Tuyên Dư lại ầm ĩ với anh trai một lúc, rồi mới ngắt máy.
Tâm tình cô thật sự vô cùng vui vẻ, có thể thấy được cuộc sống hạnh phúc của anh trai, điều này khiến cô có thứ cảm giác hạnh phúc nói không nên lời. Có lẽ những người bên cạnh cô, càng ngày càng ít, vì thế đến cuối cùng, cô càng ngày càng trân trọng.
Tâm tình của cô rất tốt, cô lại nhìn ánh trăng một lát, rồi mới xoay người, liền nhìn thấy Giang Thừa Châu đang đứng ở cửa ban công. Lúc này anh đang dựa nghiêng vào tường, hai tay khoanh lại, anh mặc bộ đồ ngủ ngắn, hình như tóc còn đang nhỏ nước, ánh trăng đổ xuống người anh, phía sau là chiếc rèm cửa mỏng manh đang khẽ lay, anh giống như hoàng tử lưu vong trong tòa thành vậy.
Cô nhìn anh hồi lâu, cũng không lên tiếng, như hơi sợ hãi phá vỡ cảm giác tốt đẹp này.
Cuối cùng vẫn là Giang Thừa Châu lên tiếng trước, “Tán gẫu hăng say như vậy, hoàn toàn chẳng buồn để ý đến anh luôn rồi.”
“Em không biết anh đứng ở đó.” Cô tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.
“Nếu biết rồi, còn có thể gọi là không để ý à?” Anh nhướng nhướng mày, vẫn bất mãn, “Chuyện gì mà vui vậy?”
Vui đến mức, hoàn toàn không để ý đến anh.
Nói đến đây, tâm tình cô vẫn rất tốt, “Anh trai em cầu hôn chị Hiểu Tang rồi, theo quan sát của em, chị Hiểu Tang hẳn là đồng ý rồi, không lâu nữa hai anh chị ấy sẽ kết hôn.”
Giang Thừa Châu nhìn cô một lát, ánh mắt bất định, cuối cùng anh chỉ để lại một câu không mặn không nhạt, “Đừng hưng phấn quá, ngủ sớm một chút.”
Mộc Tuyên Dư còn đang ngập trong hưng phấn, dường như không nhận ra anh có gì bất thường.
Lúc nằm ngủ trên giường, tay của Giang Thừa Châu sờ cơ thể cô một lần, khi Mộc Tuyên Dư cho rằng đêm nay quan hệ giữa hai người sẽ có bước đột phá, anh lại không động vào cô, vì thế cô yên bình đi vào giấc ngủ.
Giang Thừa Châu lại không ngủ được, anh nhớ đến dáng vẻ cô lúc tiếp điện thoại, đôi mắt xẹt qua chút không vui. Trong mắt cô, người thân, bạn bè đều quan trọng như thế, quan trọng đến mức có thể…
Tay anh xiết chặt, một lúc lâu sau, anh mới bình ổn lại thứ cảm giác ức chế đó. Lúc này, di động vang lên, anh nhìn một cái, sau đó cầm di động, đi ra ban công nghe máy.
Khi anh đứng dậy, Mộc Tuyên Dư đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt, một lát sau, lại nhắm mắt lại, tựa như cô chưa từng tỉnh lại, mà Giang Thừa Châu cũng chưa từng tỉnh dậy giữa đêm.
Giang Thừa Châu đứng trên ban công, khóe miệng mang theo ý cười nhẹ, người ở đầu điện thoại bên kia là Uông Tử Hàm. Hôm nay không biết vì sao, thế nào cô cũng không ngủ được, hơi mất ngủ, vốn lấy tính cách của cô, cô sẽ không gọi điện muộn thế này làm phiền giấc ngủ của người khác, như vậy không đạo đức, nhưng hôm nay cô do dự rất lâu, rồi vẫn gọi cuộc điện thoại này, điều khiến cô cảm thấy thỏa mãn là hình như Giang Thừa không có chút bất mãn nào.
“Bây giờ đứng ở đâu đó?” Giang Thừa Châu hỏi vợ sắp cưới, nếu không phải tình huống đặc biệt, cô sẽ không gọi điện đến lúc muộn thế này, vì thế anh nói chuyện cùng cô, cũng là nên làm.
“Trên ban công, ừm, sau đó ngắm trăng.” Uông Tử Hàm chống một tay lên lan can, giọng nói hơi dí dỏm.
“Vậy thì chúng ta ăn ý thật đấy.” Anh ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng tỏ, mặt tươi cười.
Uông Tử Hàm hơi ngạc nhiên và vui mừng, “Thật sao? Vậy em đố anh nhé, xem xem chúng ta có thật sự ăn ý không.”
“Đố thế nào?”
“Vừa rồi em có nói với ánh trăng một câu, bảo nó truyền đạt đến anh câu em muốn nói với anh, anh có nghe thấy không?”
Giang Thừa Châu khẽ khép mắt, như thật sự nghiêm túc lắng nghe lời ánh trăng truyền đạt, “Em nhớ anh.” (*)
(*) Gốc là “我想你”, có thể dịch là “Em nhớ anh” hoặc “Anh nhớ em”, ở đây có thể hiểu là Giang Thừa Châu nói nguyên câu Uông Tử Hàm muốn truyền đạt tức “Em nhớ anh”, cũng có thể hiểu là bên đằng zai thả thính bên đằng gái “Anh nhớ em”, nhưng cá nhân mình không thích thính thiếc gì ở chỗ này hết và hẳn các bạn cũng thế nên mình để theo cách đầu, hiểu theo cách đầu cho gọn nha =))
Uông Tử Hàm thoáng chốc đỏ mặt, không chỉ là cô nhớ anh, cô còn hi vọng có thể lập tức thấy anh nữa. Giống như tiết mục yêu đương rầm rầm rộ rộ xem từ hồi còn thiếu nữ vậy, chỉ dựa vào một câu của cô, anh đã có thể vượt qua thiên sơn vạn thủy đến tìm cô, xuất hiện bên cạnh cô, trở thành chỗ dựa cho cô, thỏa mãn sự lưu luyến của cô. Chỉ là ngay cả bản thân cô cũng biết rõ, chuyện đó chỉ là kích động thời thiếu nữ, hai người bây giờ không làm ra được chuyện như thế nữa.
Vừa nghĩ như vậy, cũng thật đáng tiếc, khi anh ở trong thời kì thiếu niên hừng hực sức trẻ nhất, cô không thể gặp được anh, không thể hưởng thụ sự rầm rầm rộ rộ đó, nếu như có thể giống như một ngọn lửa lớn, cũng thiêu đốt bản thân đến cùng, cũng là một kiểu hạnh phúc.
“Ánh trăng nói dối rồi, em có nói với nó như vậy đâu.”
“Anh vừa hỏi ánh trăng rồi, nó nói phụ nữ thường thích nghĩ một đằng nói một nẻo, nó bảo anh phải thấu hiểu nhiều hơn.”
Mặt Uông Tử Hàm, càng đỏ.
Hai người dẫn dắt chuyện từ di động, dường như cũng có thể mập mờ vô hạn, Giang Thừa Châu cười khẽ, lúc anh và cô ở bên nhau, luôn thoải mái như vậy, mỗi tế bào đều ngập tràn vẻ thong thả, nói chuyện không cần phải mải mê suy nghĩ, chỉ cần tùy ý là được.
“Ánh trăng chắc chắn là phái nam.”
“Ồ, ngay cả điều này em cũng biết hả?”
“Ngữ khí của anh là kiểu gì vậy?”
“Chính là đang khen em thông minh đấy, cả thế giới chỉ có em phát hiện ra giới tính của ánh trăng thôi.”
Uông Tử Hàm lại đỏ mặt lần nữa.
Hai người cứ tán gẫu anh một câu em một câu như vậy, bất luận thứ gì cũng có thể tán gẫu rất hăng say, hơn nữa còn vô cùng vui vẻ, cuối cùng lúc sắp ngắt máy, Uông Tử Hàm đỏ mặt nói, “Giang Thừa Châu, sau này chúng ta sinh con gái, được không?”
“Được.”
Giống như một lời hứa hẹn, người phụ nữ này sẽ trở thành vợ anh, cô sẽ sinh cho anh một cô con gái.
Con gái, con.
Giang Thừa Châu ngắt điện thoại xong, ánh mắt đột nhiên thay đổi, chiếc di động hơi nóng bị anh nắm chặt trong tay, gió khẽ lướt qua, giống như trong nháy mắt mang đi sự vui vẻ và thoái mái vừa rồi của anh, anh ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn kia. Không hiểu sao anh nhớ đến tấm ảnh siêu âm đó, nhớ đến năm đó, cô nói với anh – Mặc dù bác sĩ nói không nhìn ra được giới tính, nhưng em có thể cảm thấy được, nó là con gái.
Là con gái, nó là con gái, con gái của anh và cô.
Như một trận cuồng phong cuốn quanh, khiến tất cả mọi thứ xung quanh nháy mắt hóa lạnh, mà lòng anh, cũng bắt đầu lạnh khác thường. Đúng vậy, chỉ cần vừa nghĩ đến người phụ nữ kia, anh liền như vậy, con người nên tìm lợi tránh hại, Uông Tử Hàm là lợi, Mộc Tuyên Dư là hại, không chỉ là trái tim đang đưa ra lựa chọn, ngay cả hoàn cảnh cũng vậy.
Một chủ đề vui, cũng có thể bị người phụ nữ kia hủy diệt.
Chấm nhỏ trên tấm hình siêu âm kia không lớn, giống như một hạt giống, trồng vào trong lòng anh, sau bao năm như thế, biến thành một cây lớn xanh tươi, anh biết, đứa con đầu tiên của anh, là con gái.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận