Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 30: 30

Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)

  • 383 lượt xem
  • 2840 chữ
  • 2021-09-09 22:03:49

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Trời đã tối mịt từ lâu, chỉ còn lại ánh đèn đường, ánh sáng kéo chiếc bóng của hai người ra thật dài. Hai bên cột đèn giao thông, luôn có một tốp người, sau khi đi ngang qua, không bao lâu, lại tụ tập một tốp người nữa. Hai người đi qua chỗ cột đèn tín hiệu, Giang Thừa Châu nhìn cô gái đang cố ý sáp bóng mình trên mặt đất càng gần vào với bóng anh, dường như tâm tình của cô rất tốt, chính là trạng thái tâm tình tốt từ trong tỏa ra ngoài, điều này khiến anh cảm thấy hơi tò mò.

“Gặp được chuyện gì tốt à?” Anh nhướng mày.

Cho dù là bởi những lời Tần Sâm Châu nói với cô, mang đến cho cô cảm nhận không bình thường, cô cũng không nên là như thế này. Hơn nữa anh nhớ rất rõ, lúc anh đi đón cô, cảm xúc của cô không phải như thế này, sao từ sau khi ra khỏi siêu thị, tâm tình cô lại biến thành như vậy chứ.

Cô nhìn anh, vốn chỉ cười khẽ, bây giờ lại cười tựa đóa hồng đang nở rộ, “Chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt một vài thứ thôi.”

“Hử?” Anh nhướng nhướng mày.

Mộc Tuyên Dư cười thần bí, sau đó chớp chớp mắt, “Có liên quan đến anh.”

Giang Thừa Châu bày ra dáng vẻ được yêu thương mà lo sợ, “Vậy hả? Nghĩ thông gì rồi?”

Cô lắc đầu, sau đó phát hiện dường như anh thật sự rất có hứng thú, vì thế cô cười cười, “Anh rất tò mò đúng không?”

Giang Thừa Châu đương nhiên gật đầu không chút do dự.

“Vậy… em không nói với anh đâu, cho anh tò mò chết đi.” Cô nói xong thì chạy về phía trước.

Giang Thừa Châu nghiến răng, cầm túi đồ, lập tức tăng tốc đuổi theo cô gái đang chạy trốn phía trước, dáng vẻ cầm túi đồ của anh hơi kì dị, cả đường đi thu hút không ít ánh mắt của mọi người, anh cũng chẳng bận tâm, chỉ muốn đuổi kịp cô gái kia. Anh chạy với tốc độ nhanh, hẳn là sức chịu đựng cũng mạnh hơn cô, cô chỉ chạy một lát thì đã mệt đến thở hổn hển, vì thế trơ mắt nhìn mình bị anh bắt lấy.

Lúc Giang Thừa Châu đuổi kịp cô thì mang khuôn mặt tươi cười, như đang nói với cô – Em chạy đi, cho em chạy đấy, rồi vẫn bị anh bắt được thôi.

Mộc Tuyên Dư khẽ lườm, “Anh không thể giả vờ không đuổi kịp em được à?”

Lúc này Giang Thừa Châu mới thật sự nở nụ cười, lập tức cố ý nhíu mày, sau đó giả bộ thở dài, “Anh cũng muốn không đuổi kịp lắm, nhưng mà dễ như vậy đã đuổi kịp em rồi, có cách nào đây?”

Giống như vấn đề bắt nguồn từ cô vậy.

Cô mặc kệ anh, tự đi về phía trước, như đang giận anh vậy. Giang Thừa Châu cảm thấy buồn cười, cũng không nhanh không chậm đi theo cô. Thành tích thể dục của cô dường như vẫn luôn không quá tốt, khi cô và anh ở bên nhau, cô từng nói với anh rất nhiều lần rằng cô rất may mắn, sau khi cô thi đại học, hình như thi đại học tính thành tích thể dục, mặc dù không nhiều, nhưng cũng chiếm số điểm nhất định, với tình trạng thể dục của cô, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn mục thêm điểm của người khác biến thành mục trừ điểm của bản thân.

Hồi học đại học, trong đại hội thể dục thể thao, cô không tham gia bất cứ hạng mục nào, cùng lắm chỉ làm cổ động viên. Sau đó gặp phải vụ thi thố, cô bèn bảo anh chuẩn bị rất nhiều thứ, giống như cô không phải đi chạy 800m mà là khảng khái hi sinh vậy, khi đó cô nói, thi thể dục của năm tư kết thúc, cô nhất định phải khao bản thân một trận no nê, chúc mừng vì bản thân mình. Nhưng mà, cô không học trọn bốn năm đại học ở đó, mà anh cũng không có cơ hội nhìn thấy cô như trút được gánh nặng khi học hết thể dục.

Điều anh có thể nhớ rõ chính là, sau khi anh chơi xong một trận đấu bóng rổ kịch liệt, cô sẽ luôn nhìn anh với vẻ rất khó tin – Sao có thể chạy lâu như vậy chứ, chạy trên sân lâu như vậy, sẽ không cảm thấy không chịu nổi sao?

Anh sẽ luôn dùng tay dí trán cô, không phải ai cũng vô dụng như cô, có được không? Anh vừa dùng hành động ghét bỏ cô, nhưng cũng vừa nhận lấy chai nước trong tay cô. Khi đó, hai người đều cười, khi đó, hai người yêu nhau đến vậy, yêu nhau đến mức không tin rằng có một ngày hai người sẽ chia xa.

Nụ cười nhẹ nhàng trên mặt Giang Thừa Châu đột nhiên trở nên có mùi vị khác, anh đột nhiên nhớ ra, đoạn kí ức ngắn ngủi tốt đẹp đó chỉ thuộc về một mình anh mà thôi, đối với nữ chính trong câu chuyện mà nói, cô đã biết từ lâu, rằng có một ngày hai người sẽ chia xa, sự thực buồn cười biết bao, vậy mà đến bây giờ anh vẫn còn cảm thấy hình ảnh đó rất đẹp.

Trước mặt là một cây cầu vượt, Mộc Tuyên Dư đi lên bậc thang đầu tiên, quay người nhìn anh, đến khi anh tới gần, cô mới mở miệng, “Anh sao thế? Đang nghĩ gì vậy?”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nhìn cô hồi lâu, như đưa tình, sau đó mang theo chút ý cười, “Nghĩ về em.”

Cô hơi trợn tròn mắt, nhưng lại không nói chuyện.

“Đang nghĩ vì sao môn thể dục của em có thể kém đến mức người và thần cùng căm phẫn như vậy.” Nói xong, trong giọng nói còn hơi thở dài.

Mộc Tuyên Dư liếc anh một cái, quyết định tiếp tục mặc kệ anh.

Giang Thừa Châu nhìn bóng lưng cô, cười khẽ, vẫn đi theo sau cô.

Trên cầu vượt luôn có một vài người bán hàng rong, có người bán hoa quả, có người dán màn hình di động, có người bán tất và vài đôi giày hạ giá, hai người giống như trở thành một kí hiệu khác trên cầu.

Anh nhìn cô gái cách mình không xa trước mặt, đã từng, anh từng tưởng tượng về cuộc sống của mình và cô khi ở bên nhau như vậy. Sau khi anh tan làm, anh sẽ cùng cô đi siêu thị, mua những món mà đối phương thích, rồi lại mua thêm chút hoa quả, rồi kể cho nhau nghe một vài chuyện xảy ra trong ngày, về đến nhà, rúc vào nhau xem đĩa phim, sau đó nghỉ ngơi, dường như nhạt nhẽo đến không thể nhạt nhẽo hơn, nhưng lúc tưởng tưởng lại cảm thấy vô cùng tốt đẹp.

Làm những việc như lúc này, dường như đã hiện thực hóa được những ảo tưởng đó, nhưng anh lại không có được sự kích động và nhiệt huyết sôi trào như lúc tưởng tưởng hồi ấy.

Bảy năm, có lẽ không chỉ là danh từ thời gian, mà nó còn là một cây cầu, phía dưới cầu là dòng nước chảy cuồn cuộn, cũng là hố rộng không cách nào vượt qua.

Về căn hộ, Mộc Tuyên Dư phân loại đồ mua về rồi cất đi, thứ gì nên để vào tủ lạnh thì để vào tủ lạnh, thứ gì nên để bên ngoài thì để bên ngoài. Cô bọc dưa hấu lại bằng màng nilon, sau đó bỏ vào tủ lạnh, dưa hấu phải lạnh một chút ăn mới ngon. Làm xong những việc đó, cô bèn đi tháo trang sức, lúc trước trở về chỉ đổi qua quần áo, vẫn chưa xử lý lớp trang điểm tinh xảo trên mặt cô. Tẩy trang không được coi là phiền phức, cô đối phó rất nhẹ nhàng.

Tẩy trang xong, cô nhìn mình trong gương, rất vô vị mà nghĩ đến sự khác biệt của mình trước và sau khi trang điểm, trong mắt cô, có lẽ khác biệt duy nhất là sau khi trang điểm thì khá có tinh thần. Cô mang theo mấy phần tự luyến mà sờ sờ mặt mình, làn da vẫn tốt, không có nốt gì, khóe mắt không có nếp nhăn, trước đây có người đáng ghét mắng cô, nói cô ngoài khuôn mặt ra thì chẳng có ưu điểm gì, khi đó cô ác độc trả lời đối phương – Cô thì ngay cả khuôn mặt là ưu điểm duy nhất như thế này cũng không có.

Cô cười khẽ, một lúc sau mới ra ngoài.

Cô vô ý ngẩng đầu nhìn, phát hiện ánh trăng bên trong đám mây hồi nãy đã dần chạy ra rồi, điều này khiến cô không tự giác đi ra ban công, hai tay đặt trên lan can, hơi say mê ngước lên nhìn trời. Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô đã yêu sự yên tĩnh vô vị này, thích yên lặng nhìn trời như vậy.

Cơn gió nhẹ bầu bạn với hơi thở ngọn đèn của cả thành phố, ngẩng đầu là vô số ánh sao, cô không tự chủ mà nở nụ cười.

Đúng giây phút ấy, cô bị người phía sau ôm lấy.

Cô không quay đầu, vì thế Giang Thừa Châu đang ôm cô gác đầu lên vai cô. Bên tai cô đều là hơi thở của anh, cô nhắm mắt, có thể cảm nhận được hơi thở của anh vấn vít quanh cơ thể cô, nhàn nhạt, nhưng cô nhận biết được.

Dưới bầu trời sao, gió khẽ kéo tới, mà anh đang ở bên cạnh cô.

Cô chậm rãi mở mắt, “Giang Thừa Châu?”

“Ừm?”

“Bảy năm đó, anh sống thế nào?”

Cô nhận thấy được cơ thể anh dường như trở nên cứng ngắc, nhưng cô nhịn xuống, không nhìn vào mắt anh, cũng không muốn đánh giá vẻ mặt anh lúc này.

Anh từ từ thu hai tay đang ôm cô lại, sau đó đứng bên cạnh cô, rất lâu không nói gì.

Lúc này cô mới nhìn anh, “Nếu như chúng ta thật sự muốn ở bên nhau, chí ít phải thẳng thắn với đối phương, không phải sao?”

Vẫn là im lặng, im lặng đến mức như có thể nghe thấy gió thổi làm lung lay những đóa hoa nhỏ trong bồn trên ban công. Mộc Tuyên Dư cắn môi, cô cúi đầu, dường như thở dài, “Nếu anh không muốn nói, vậy ít nhất hãy thành thật trả lời em, anh sống không tốt, phải không?”

Cô nhìn anh, lần này, không cho anh trốn tránh.

Giang Thừa Châu rốt cuộc nhìn về phía cô, đó là một Giang Thừa Châu mà bản thân anh cũng không muốn đối mặt. Anh là Giang Thừa Châu, con trai của Giang Hào, từ nhỏ đến lớn đều làm việc theo ý mình, chỉ có thứ anh không muốn, chứ không có thứ anh không có được, anh có thể không tốn sức lực có được tất cả những thứ mà người khác ao ước. Còn về phụ nữ, với anh, họ đều người trước ngã xuống người sau tiến lên, trước giờ anh đều gai mắt.

Nhưng khi đó anh đã làm những gì?

Anh canh dưới phòng ngủ của cô, nhưng cô căn bản không ra khỏi phòng, thức ăn đều bảo bạn cùng phòng mang về, anh thì ngốc nghếch vẫn một mực đợi ở dưới phòng ngủ chờ cô xuống dưới. Anh nghĩ cô chỉ giận thôi, sao cô lại không cần anh chứ, sao cô có thể không cần anh được chứ, nhưng đúng là cô không cần anh, không chỉ không cần anh, ngay cả gặp anh một lần cô cũng không muốn.

Anh đứng dưới phòng ngủ của nữ sinh, vẫn đứng mãi, sau đó đầu ong ong, tứ chi mệt mỏi, giống như đang đặt mình trong một thế giới hư vô. Anh bị bệnh, trực tiếp ngã xuống dưới phòng ngủ của nữ sinh, đầu va mạnh vào tảng đá, chảy rất nhiều máu, dọa đến mức những người nhìn thấy cảnh đó đều thét chói tai.

Anh được đưa vào bệnh viện, anh tưởng là, cô sẽ đến thăm anh, nhưng cô không đến.

Anh của khi đó, nghĩ, sao anh lại không mất trí nhớ luôn đi, nếu như có thể mất trí nhớ quên đi cô gái đó, chắc sẽ tốt hơn, nhưng anh không chỉ không mất trí nhớ, mà còn nhớ rõ nụ cười của cô bi thương của cô nỗi buồn của cô nỗi đau của cô, còn cả cô nói yêu anh nữa, mỗi một cô, đều sống rõ nét trong đầu anh, xua không đi được. Giống như có người dùng keo cường lực, dính cô vào trong đầu anh, anh không cách nào thoát khỏi.

Bạn cùng phòng của cô truyền lời với anh, nói với anh, cô sắp đi rồi, sắp ra nước ngoài rồi.

Anh không màng tất cả đuổi theo cô, muốn giữ cô lại, nhưng ngay cả một ánh mắt cô cũng không nhìn anh, giống như anh là một người xa lạ, không, ngay cả người xa lạ cũng không bằng.

Là bắt đầu từ khoảnh khắc đó nhỉ, anh hận cô.

“Mộc Tuyên Dư, anh hận em.” Đó không chỉ là một lời tuyên bố.

Càng đáng hận hơn chính là, cô đã đi rồi, nhưng anh vẫn còn khiến cuộc sống của mình trôi qua một cách thảm hại, không phân ngày đêm, không phân bốn mùa, không phân tháng năm, ngay cả bản thân anh cũng tưởng là, anh thật sự sẽ chết.

Nhưng tất cả đều trôi qua rồi, anh lại sống tiếp, vì thế quá khứ đó, không còn có thể làm tổn thương đến anh được nữa.

Anh gật đầu, dường như lại trở nên cực kì thản nhiên, đều trôi qua rồi, không có gì mà không thể thừa nhận cả, anh quả thực sống không tốt, vậy há chỉ coi là sống không tốt…

Cô thấy anh gật đầu, lòng hơi thắt lại, “Là vì em sao?”

Là vì cô, anh mới sống không tốt như vậy sao?

Anh nhìn cô, bởi vì khi cô hỏi câu này, vậy mà cô đang run run.

Anh vươn tay, khẽ nắm tay cô, như trấn an, “Đều qua cả rồi”, anh cười thản nhiên, “mà em, cũng sẽ không khiến anh đau khổ như vậy nữa, phải không?”

Anh kéo cô vào lòng, mặc kệ cô có hay không, anh biết, mình sẽ không cho cô quyền lợi để cô làm tổn thương mình được nữa.

*********

Hai người đứng trên ban công rất lâu, sau đó mới quay về phòng khách.

Anh ngồi trên sofa, bật TV, dừng trên kênh thời sự. Cô thì lấy dưa hấu từ trong tủ lạnh ra, sau đó phân thành hai, trên mỗi nửa quả dưa đều cắm một chiếc thìa, sau đó cô mới bưng đến bàn trà.

Giang Thừa Châu nhìn quả dưa bị phân thành hai, không nhịn được mà bật cười. Thói quen của cô, bao năm vẫn không đổi. Hồi đó cô cũng mua dưa hấu thế này, anh xách dưa hấu đến cho cô, đến dưới phòng ngủ của nữ sinh, cô xách một nửa quả dưa lên lầu, anh thì xách một nửa còn lại về phòng mình.

Đối với loại hoa quả là dưa hấu này, anh cũng không yêu tha thiết gì, vì thế sau khi xách về, anh cũng rất lúng túng.

Nhưng mà bạn cùng phòng của anh thì muốn ăn, nhìn phần dưa trong tay anh mấy lần, anh vốn muốn nói muốn ăn thì lấy dao ra đây, nhưng lời đó thế nào cũng không nói ra được. Chỉ cần nghĩ đến việc quả dưa này là cô yêu cầu mua, hai người mỗi người một nửa, nếu anh cho người khác ăn, hình như hai người sẽ không viên mãn nữa, có tâm lý đó, anh không đếm xỉa đến ánh mắt rực lửa của bạn cùng phòng, sau đó ăn dưa một mình.

Lúc ở bên cô, đó là lúc anh ăn dưa hấu nhiều nhất cuộc đời này.

Sau đó, khi anh nhìn thấy sạp bán hoa quả bán dưa hấu, vậy mà lại nhớ đến hương vị dưa hấu, dù rõ ràng là anh không thích ăn dưa hấu.

Mộc Tuyên Dư đang ngồi trên sofa đã tiêu diệt một nửa quả dưa trong tay mình, cô vẫn có mấy phần hứng thú với xem thời sự, lần này xem rất chăm chú.

Cô nghe nói thời sự thế này, mười phút đầu là lãnh đạo rất bận, mười phút giữa là tình hình trong nước cực kì tốt, mười phút cuối là nhân dân thế giới sống trong nước sôi lửa bỏng. Xem thế này, mới phát hiện đúng thế thật, người tổng kết đó tổng kết tốt thật.

Cô lại khoét mấy miếng dưa, rồi mới nhìn anh, “Sao anh không ăn?”

Giang Thừa Châu nhìn cô một cái, trong lòng khẽ thở dài, sau đó anh ôm dưa, cầm thìa lên.

Nhớ lại trước đây một chút, hình như cũng rất tốt, anh cong cong môi, quả thực là rất lâu chưa ăn dưa hấu, anh sắp quên mất mùi vị của dưa hấu là gì rồi.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top