Một khi Mộc Tuyên Dư ngồi xe trong thời gian dài, cô sẽ cảm thấy hơi váng đầu, lâu ngày, cô hình thành thói quen, cô rời xa nhà một thời gian rồi về nhà, điều đầu tiên phải làm là đi ngủ, thậm chí không ăn cơm tối, việc này bị mẹ cô nhắc đến không ít lần, sau mọi người dường như cũng quen. Mà thói quen bản thân cô dưỡng thành là thực ra cho dù cô không bị váng đầu, cô cũng sẽ chọn cách đánh một giấc, giống như ngủ là một nghi thức rửa sạch những thứ của ngày hôm trước, sau khi ngủ, tỉnh dậy lần nữa, có thể có được một cuộc đời mới, đúng là suy nghĩ ấu trĩ mà.
Hạ Ngữ Minh nói thói quen này của cô, chỉ là ảnh hưởng tâm lý.
Hạ Ngữ Minh, nhớ đến cái tên đó, cô kéo chăn lên che phủ cả người, không muốn nghĩ gì cả. Không nghĩ đến Chu Chấn Hưng, không nghĩ đến Hạ Ngữ Minh, không nghĩ xem công ty có xảy ra vấn đề hay không, cũng không muốn nghĩ đến người cô đột nhiên nhớ tới trên núi Hồ Điệp.
Sau khi thức dậy, sẽ là một ngày mới.
Bình minh lên, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa kính rơi vào bên trong phòng, tia sáng lấp lánh và phần bị bao phủ phân chia thành hai thế giới, một nửa sáng rỡ, một nữa tối tăm. Mở mắt ra, liền có thể nhìn thấy được sự hiện diện của ánh nắng, rất thư thái. Cô nhảy xuống giường, bước chân trần trên sàn gỗ, cảm giác lành lạnh thoải mái khiến cô không nhịn được mà nở nụ cười. Cô đi đến bên cửa sổ, kéo chiếc rèm cửa nửa khép nửa mở, đẩy cửa ra, có thể ngửi thấy hương hoa nồng đậm, trong tầm mắt là từng mảng từng mảng cây leo xanh mơn mởn, lấp ló giữa đám cây leo là một vài đóa hoa nhỏ, những giọt sương đọng trên hoa rực rỡ nhiều màu dưới ánh mặt trời, giống như tâm tình của cô giờ khắc này, cũng rực rỡ như vậy.
Mộc Tuyên Dư rửa mặt xong, chỉnh lý bản thân một phen, nhìn chính mình trong gương, không tiều tụy, cũng không đau buồn, rất tốt, cô nên là như thế này. Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, sợi tóc xõa tùy ý, cô không thích tóc quá thẳng, cũng không muốn đến quán uốn tóc, vì thế buổi tối tắm gội xong, trước khi đi ngủ cô bện tóc thành các bím tóc lỏng, dần dà, tóc thật sự hơi xoăn, hơn nữa là xoăn rất tự nhiên. Cô dùng tay cào cào tóc mấy cái, hài lòng cười với người trong gương, rồi mới ra khỏi phòng.
Ánh mặt trời đã lên cao, nhưng thời gian vẫn chưa muộn, nắng xuất hiện từ sớm, vậy là báo hiệu nhiệt độ hôm nay sẽ khá cao. Mùa hè thành phố Tây Giang là như vậy, nóng đến độ mọi người giống như que kem đang đổ mồ hôi. Mộc Tuyên Dư nhớ rõ, hồi học đại học có một nam sinh tỉnh ngoài nói cậu ta rất thích mùa hè Tây Giang, lúc ấy bị mọi người cực kì khinh bỉ, thậm chí còn cho rằng cậu ta đang nói trái lòng mình, ai biết được người ta thực sự nghiêm túc chứ, cậu ta nói rằng tuy mùa hè Tây Giang rất nóng, nhưng nóng trần trụi, nóng thẳng thắn sảng khoái, lí do này ngược lại khiến người ta nói không nên lời.
Khi Mộc Tuyên Dư xuống tầng, bố mẹ và anh trai đều đã ở đây, thấy cô xuống, thím Dương lập tức thêm bát đũa lên bàn cơm, cô cũng trực tiếp đi đến bên bàn.
Lý Hâm cười đánh giá cách ăn mặc của con gái, hết sức hài lòng với cách ăn mặc tươi sáng như vậy, con gái thì nên có dáng vẻ của con gái, ăn mặc tươi tắn một chút mới tốt, “Hiếm khi bảo bối nhà chúng ta dậy sớm như vậy, thật khiến mẹ không tin được vào mắt mình.”
Mộc Tuyên Dư cảm thấy chính mình quả thực quá oan ức rồi, mùa đông cô mới thích ngủ nướng, mùa hè thì không như vậy, được rồi, mùa hè cô thích tỉnh dậy rồi lại tiếp tục nằm trên giường… Đọc tiểu thuyết? Xem chuyện cười? Nghịch Weibo?
Lúc ngồi xuống cô còn trề môi, “Hôm qua con về, mẹ vẫn chưa thấy con, hôm nay mới thấy con, chẳng những không vui, lại còn chê như vậy, xem ra con thật sự không nên về nhà… Dù sao cũng không ai nhớ không ai thương.”
Lý Hâm vươn tay phải, dùng ngón tay cái dí xuống trán cô, ấn mạnh một chút, “Con còn không biết ngượng à mà nói, nói ra ngoài du lịch một mình liền ra ngoài du lịch luôn, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi về, mẹ còn tưởng con mất tích luôn rồi đấy!”
Mộc Tuyên Dư vẫn bĩu môi, “Mất tích mẹ cũng không đau lòng, dù sao mẹ vẫn còn có một…” Cô vừa nói vừa liếc Mộc Tuyên Nghị, tỏ ý ghen tị rõ ràng, từ nhỏ đến lớn, anh trai này của cô đều được lôi ra làm tấm gương cho cô - Xem anh con kìa, nó có thể làm rất tốt, nó nghe lời như thế, không khiến bố mẹ phải nhọc lòng…
Mộc Tuyên Nghị cảm thấy bản thân mình ngồi thôi cũng trúng đạn, anh khẽ ho khan, “Ăn cơm, ừm, ăn cơm.”
Lúc này Lý Hâm cùng Mộc Tuyên Dư mới cầm đũa lên, bữa sáng của nhà họ Mộc rất đơn giản, có các loại thức ăn làm từ bột mì và cháo, có điều mỗi ngày mỗi loại cháo sẽ khác nhau, mà món ăn từ bột mì cũng sẽ khác, hôm nay là bánh bao và cháo kê đơn giản, kèm với mấy đĩa dưa muối ngon miệng.
Mộc Tuyên Dư vừa ăn, lại vừa hỏi Mộc Trung Thiên hôm nay định làm gì, Mộc Trung Thiên nhìn vợ, mới cười trả lời, hôm nay ông phải cùng Lý Hâm đến dự tiệc nhà người bạn nào đó quen khi học khiêu vũ.
Mộc Tuyên Dư cười hì hì lắng nghe, khi thấy Mộc Tuyên Nghị buông bát đũa, cô cũng đồng thời buông bát đũa, “Anh, em cũng muốn ra ngoài, cho em đi nhờ xe nhé?”
Mộc Tuyên Nghị đương nhiên không từ chối.
Trong lúc Mộc Tuyên Nghị chờ, Mộc Tuyên Dư chạy như bay về phòng lấy túi.
Lý Hâm nhìn cô con gái hoàn toàn không thay đổi tác phong làm việc này, mày hơi nhíu, sự lo âu không phân tán đi được, “Tiểu Dư và thằng bé nhà họ Chu thật sự chia tay rồi hả?”
Nửa tháng trước, Mộc Tuyên Dư cũng chỉ vội vàng nói một câu cô và Chu Chấn Hưng đã chia tay, tỏ ý thẳng ra là bây giờ cô thất tình, muốn ra ngoài du lịch giải sầu, thẳng thắn như thế, khiến họ ngay cả chút lí do phản đối cũng không có.
“Chắc thật đấy!” Mộc Trung Thiên nghĩ tới chuyện khác, trên mặt hiện lên chút không vui, “Tiểu Dư đã không muốn nhắc đến chuyện này, bà cũng đừng hỏi, đỡ khiến con bé không thoải mái.”
“Điều này thì tôi đương nhiên biết.” Chỉ là biết về đường biết, bà vẫn luôn muốn tìm thời gian hỏi con gái, yêu đương hai năm, bề trên hai nhà đều ngầm đồng ý cho ở bên nhau rồi, vốn đang bàn chuyện đính hôn, chỉ là sau đó lại cảm thấy đính hôn phiền toái, dứt khoát trực tiếp kết hôn là được, dù sao thì hai nhà cũng môn đăng hộ đối, bây giờ đột nhiên lại chia tay, bà đương nhiên muốn hỏi rõ ràng nguyên nhân.
Mộc Trung Thiên thì lại nghĩ có một số việc vợ ông không biết rõ tình hình, mà ông cũng không có ý định để cho bà biết được.
****************************************
Mộc Tuyên Dư cầm túi đạp lên giày cao gót, liền chạy nhanh ra khỏi nhà, động tác này của cô, khiến Lý Hâm và Mộc Trung Thiên đồng thời thở dài, hai vợ chồng nghe thấy tiếng thở dài của đối phương, lại quay sang nhìn nhau, sau đó không nhịn được mà cùng nhìn đối phương rồi cười.
Mộc Tuyên Dư ngồi trên vị trí phó lái, đóng cửa xe, lập tức mở miệng, “Tài xế, lái xe.”
Dáng vẻ đương nhiên này của cô, khiến người ngồi ở ghế lái là Mộc Tuyên Nghị nghiêng mặt sang, quét mắt liếc cô. Xem ra cô đi ra ngoài du lịch một chuyến, tâm tình cũng không tệ lắm, như vậy cũng tốt. Trước đó anh và bố mẹ còn lo lắng cô ra ngoài một mình thì tâm tình sẽ càng ngày càng kém, nhưng Mộc Trung Thiên nói để cô ở một mình cũng tốt, rất nhiều chuyện tự mình từ từ tiêu hóa thì tốt hơn tất thảy, hiện tại xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm.
Mộc Tuyên Dư tóm được ánh mắt vừa rồi của Mộc Tuyên Nghị, cố ý hiểu sai, “Có phải cảm thấy hôm nay em gái anh vô cùng xinh đẹp không? Chiếc váy mới này cực kì phù hợp với khí chất của em chứ gì?”
Câu trả lời của Mộc Tuyên Nghị là cười mà không nói.
Mộc Tuyên Dư cũng cảm thấy có phải bản thân mình hơi tự luyến một chút không nhỉ? Chiếc váy này quả thực cô mới mặc lần đầu, nó còn là thứ Hạ Ngữ Minh cùng cô đi mua trước khi đi du lịch, lúc ấy Hạ Ngữ Minh hình như nói bây giờ hai người nên mặc những màu sắc tươi sáng mà các cô gái trẻ thích, nếu không qua mấy năm nữa, muốn mặc cũng không có tư cách nữa. Cô ngẫm nghĩ, cũng phải, lúc còn miễn cưỡng có thể giả vờ trẻ trung, vậy thì cứ trẻ trung tưng bừng một phen, vậy nên cô mua tận mấy chiếc váy tươi tắn trẻ trung.
Nghĩ đến Hạ Ngữ Minh, tâm tình cô hơi nặng nề, vì thế vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn, bởi vì cô nhớ tới nguyên nhân mình muốn đi nhờ xe, “Anh.”
“Hử?”
“Có phải công ty xảy ra chuyện gì không?”
“…”
“Rất nghiêm trọng sao?”
Lúc này Mộc Tuyên Nghị mới quay đầu qua nhìn em gái, gặp ánh mắt quan tâm của cô, anh hơi hơi rủ mắt, “Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý tốt.”
Mộc Tuyên Dư cười, “Em tin anh, chỉ là có thể để em gái anh cũng góp vài phần sức lực được không?”
Sau khi tốt nghiệp đại học, Mộc Tuyên Dư thay đổi hai công việc, một công việc là trong ngành quảng cáo, một công việc là trong lĩnh vực truyền thông, hai công việc đều vô cùng vất vả, rất mệt, lúc ấy Mộc Trung Thiên và Lý Hâm đều hy vọng cô có thể từ chức, về Thịnh Đạt làm việc, yêu cầu của bố mẹ với con trai và con gái khác nhau là ở đây, với Mộc Tuyên Nghị họ yêu cầu nghiêm khắc, coi vất vả như con đường Mộc Tuyên Nghị nhất định phải trải qua, nhưng họ lại không nỡ để Mộc Tuyên Dư chịu chút khổ cực nào, muốn tùy ý sắp xếp một chức vụ nhàn hạ cho cô ở công ty, nhưng mà bị bản thân Mộc Tuyên Dư cự tuyệt. Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc về công ty nhà mình làm việc, cảm giác đó quá kì quặc, cô và Hạ Ngữ Minh lại khác nhau, Hạ Ngữ Minh đặc biệt chịu khó, chính là vì chứng minh cô ấy không thua kém bất kì ai, sau đó quay về công ty nhà cô ấy làm việc.
Trong quá trình kết giao với Chu Chấn Hưng, Mộc Tuyên Dư mới biết được, thì ra công việc của mình không bình thường như vậy, ngày thường cô hay làm thêm giờ, một tuần gần như không có chuyện tan làm đúng giờ, cuối tuần, một cuộc điện thoại tới, cô phải đi tăng ca luôn, cô vẫn luôn cho rằng phương thức làm việc này rất bình thường, cho đến khi Chu Chấn Hưng cười khẽ nhìn cô - Nếu nhân viên công ty anh đều làm việc giống như em, anh khỏi cần lo về chuyện tăng thị phần rồi.
Thật ra Mộc Tuyên Dư rất tán thường điểm này của Chu Chấn Hưng, anh ta sẽ không trực tiếp tỏ ý là anh ta rất bất mãn với công việc của cô, mà sẽ từ mặt ngầm ra hiệu với cô, khiến bản thân cô hiểu được, cô thích phương thức này. Nếu Chu Chấn Hưng trực tiếp nói với cô muốn cô từ chức, cô tuyệt đối sẽ không chịu, hơn nữa sẽ có cảm giác anh ta quá xâm nhập vào cuộc sống của cô, nhưng anh ta không làm thế, hơn nữa còn sử dụng phương thức cô có thể tiếp thu, vì thế cô bắt đầu tự mình suy nghĩ đến những mặt trái mà công việc của mình mang lại.
Mỗi lần cô và Chu Chấn Hưng hẹn hò, anh ta là một ông chủ lớn, còn phải dựa theo giờ giấc làm việc của cô, thậm chí làm thêm giờ rất nhiều lần, cô còn cho anh ta leo cây nữa. Còn cả bố mẹ cũng có ý kiến với công việc của cô, cô cũng từng trưng cầu ý kiến của Mộc Tuyên Nghị, anh nói rất uyển chuyển, đại khái là những thứ cô bỏ ra và thu lại được không tỉ lệ thuận. Dưới đủ loại cân nhắc, cô quyết định từ chức, nhưng không từ chức được, sau khi lãnh đạo biết cô là bởi vì nguyên nhân tăng ca mới muốn từ chức, sẵn sàng cho cô đổi bộ phận, không chỉ như thế, còn tăng lương cho cô, đối với sự thật này, cô hiểu sâu sắc một chuyện, trẻ con biết khóc mới có kẹo ăn, cô vất vả làm việc như thế mới có cơ hội được tăng lương, ầm ĩ đòi từ chức một lần, chẳng những tăng lương, công việc cũng nhẹ nhàng gấp đôi, đây đúng là thói đời kì lạ.
Mà thời gian trước, cô cũng bỏ chức vụ nhàn hạ đó rồi, bây giờ nhớ tới, vẫn rất tiếc, bởi vì công việc rất thoải mái, nhất là khi lãnh đạo tưởng cô chê tiền lương không cao, lại định tăng lương cho cô, nhưng lúc ấy cô ngập trong chuyện mất yêu mất bạn, chỉ muốn tìm một chỗ giải sầu, không suy xét gì cả.
Vì thế đến bây giờ, cô thành dân thất nghiệp rồi.
Mộc Tuyên Nghị đang cân nhắc đến tính khả thi của việc này, anh vẫn hơi hiểu rõ cô em gái này, tuy anh rất lo lắng cho cô, nhưng anh biết, cô là người có thể tự điều tiết mình, dù gặp phải khủng hoảng lớn hơn, cô cũng có thể cố gắng vượt qua. Nhưng cùng với đó, ở phương diện nào đó cô cũng sẽ tương đối cố chấp. Hôm nay cô nói muốn đi nhờ xe, hẳn là không phải nhất thời hứng chí, mà là cô đã sớm nghĩ kỹ rồi, chắc là từ hôm qua lúc cô đưa di động cho anh, cô đã chắc chắn trong lòng, biết công ty xảy ra vấn đề, mặt ngoài cô không thể hiện điều gì, nhưng cũng đã đưa ra quyết định.
“Tiểu Dư, tất cả đã có anh rồi.” Mộc Tuyên Nghị cũng không rõ lắm, bây giờ anh có nên cảm động không, ít nhất thì cô cũng muốn chia sẻ cùng anh.
Mộc Tuyên Dư rất hiểu ý của anh trai, chuyện công ty, từ trước đến nay do anh trai làm chủ. Mà anh cũng hơi di truyền tính cách của bố, luôn nhận định sự nghiệp là do đàn ông dốc sức, phụ nữ phụ trách xinh đẹp như hoa là được, bố cũng cư xử như thế với mẹ, bất kể xảy ra chuyện gì, bố đều sẽ không cho mẹ biết, trừ phi mẹ tự cảm thấy được, bố còn phải an ủi mẹ rằng đó là chuyện nhỏ mà thôi. Hiện tại anh trai muốn nói với cô, chuyện công ty có anh xử lý, cô không cần lo lắng.
“Anh cũng biết là bây giờ em không có việc làm mà, anh muốn em cứ mãi là dân thất nghiệp sao?” Mộc Tuyên Dư chậc chậc mấy tiếng, “Hay là anh sợ em vào công ty rồi, biểu hiện tốt hơn anh, đoạt được danh tiếng của anh, sau đó bố nhất thời vui vẻ bèn cho em làm người nối nghiệp?”
“…”
Mộc Tuyên Dư cũng cảm thấy lời này mình chém quá đà rồi.
Mộc Tuyên Nghị lại thở dài, biết anh không thể ngăn cản được suy nghĩ muốn tiến vào công ty của cô, anh ngẫm nghĩ, cũng chỉ có thể đồng ý.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận