Mộc Tuyên Dư hít sâu một hơi, mới đè nén được cảm xúc đang cuồn cuộn đó xuống, là bản thân cô quá tự phụ, tự cho là mình hiểu cách đối nhân xử thế của Giang Thừa Châu, những năm tháng cô nỗ lực sống, một trong những lý do cô tự khuyên mình chính là lấy tính cách của Giang Thừa Châu, anh nhất định sẽ sống vui vẻ trở lại, người như anh, có lẽ sau khi rời xa cô, sẽ lập tức tìm được một cô gái sẵn lòng đánh đổi tất cả vì anh, mà với cô, anh ngoại trừ không cam tâm và canh cánh trong lòng, anh sẽ không có cảm xúc khác nữa.
Cho đến giờ phút này, cô mới nhận thức rõ một sự thật, từ trước tới nay cô đều không nghĩ rằng Giang Thừa Châu yêu cô, trước giờ chưa từng. Cô chưa từng nghĩ, Giang Thừa Châu sau khi rời xa cô lại sống như thế. Nơi lồng ngực, bị người ta đào một cái hố, gió lạnh thấy hố nên chui vào, thổi đến mức cô không thể đè nén được nỗi đau xuống.
Cô lấy di động ra, gần như hơi khó khăn bấm số điện thoại đó. Cô rất hiếm khi có cảm xúc kích động như thế này, nhưng giây phút này, cô buông mình cho cảm xúc chân thật nhất, cô muốn gặp người đàn ông đó, rất muốn, tâm lý bức thiết này, cô vốn tưởng là cả đời này mình sẽ không có nữa.
****************
Khi Giang Thừa Châu nhận được điện thoại của Mộc Tuyên Dư, anh đang lái xe, anh nhìn Uông Tử Hàm và Giang Du Du đang ngồi sau qua gương chiếu hậu, không nói thêm mấy câu thì lập tức ngắt máy. Anh nhìn di động, tâm tình có thứ cảm giác nói không nên lời, thứ cảm giác đó chính là tất cả đều phát triển theo như dự liệu của anh, ngược lại mất đi hứng trí. Phải, anh biết hôm nay Mộc Tuyên Dư sẽ tham gia bữa tiệc đó, mà Tần Sâm Châu cũng sẽ đi, anh lợi dụng anh họ mình…
Có điều anh không ngờ đến, Tần Sâm Châu sẽ nói ra những lời khiến Mộc Tuyên Dư chấn động như vậy, từ trong điện thoại anh có thể cảm thấy được, Mộc Tuyên Dư bây giờ nhất định là cảm xúc rất không ổn định, hơn nữa còn mất đi lý trí nhất quán của cô, nếu không thì sao khi anh vừa bảo anh đi đón cô, cô đã đồng ý luôn rồi. Lấy tính cách của Mộc Tuyên Dư, lúc này chuyện nên làm nhất là từ chối, cô sẽ nghĩ đến việc hai người cùng xuất hiện ở trường hợp nào đó là “không nên”, nhưng cô lại không, chứng tỏ bây giờ cô đang ở trong trạng thái không lý trí.
Uông Tử Hàm ngồi sau nghe thấy những lời anh nói, hơi lo lắng nhìn anh, “Sao thế?”
Ai có thể khiến anh lập tức đi qua đó?
“Không có gì, một người bạn từ nước ngoài trở về, đợi lát nữa đi đón cậu ta.” Anh nói bâng quơ, lời nói và vẻ mặt đều bình thường đến không thể bình thường hơn.
Uông Tử Hàm không hỏi thêm gì, mà tiếp tục nói chuyện với Tiểu Du Du. Hôm nay Tiểu Du Du giống như một đặc vụ nhỏ vậy, lúc nào cũng nhìn chằm chằm chú út, khi phát hiện anh sắp ra ngoài, từ một góc nhóc con lập tức vồ ra, kéo tay chú út, muốn ra ngoài cùng chú út, vì thế hôm nay bạn nhỏ Giang Du Du đảm nhiệm chức vụ bóng đèn.
Nhưng rất rõ ràng, bạn nhỏ Giang Du Du, cũng là một chiếc bóng đèn đáng yêu đến mức khiến người ta không thể ghét bỏ.
Đến biệt thự nhà họ Uông, Uông Tử Hàm xuống xe, Giang Thừa Châu cũng cùng xuống xe, anh đứng trước mặt Uông Tử Hàm, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, anh vươn tay xoa xoa đầu Uông Tử Hàm, sau đó khẽ hôn lên trán cô, sau đó mới bảo cô đi vào.
Uông Tử Hàm hơi xấu hổ nhìn anh, rồi mới xoay người vào trong biệt thự.
Uông Tử Hàm đi vào cổng chính, liền nhìn thấy mẹ mình đứng ở đó, cô nghĩ đến cảnh vừa rồi bị mẹ nhìn thấy, nhất thời càng xấu hổ hơn, thậm chí không dám nhìn mặt mẹ.
Mẹ Uông thì buồn cười nhìn con gái, lắc lắc đầu, cũng không nói gì. Hình ảnh vừa rồi, rất đẹp, khiến người ta muốn chúc phúc đôi nam nữ trẻ tuổi này đi đến cuối cùng từ tận đáy lòng.
Giang Thừa Châu thấy Uông Tử Hàm đi vào trong biệt thự, mới ngồi vào xe. Giang Du Du không ngồi tại chỗ nữa, cơ thể nhỏ bé đứng dậy, dán vào lưng ghế lái, cười khúc khích với anh, sau đó vươn ngón trỏ tay phải vẽ vẽ trên mặt, “Chú út xấu hổ xấu hổ xấu hổ quá đi.”
“Con mới nên xấu hổ xấu hổ xấu hổ đấy.” Giang Thừa Châu cũng chẳng buồn nhìn nha đầu này, “Ngồi yên nào.”
Tiểu Du Du bĩu môi, đứng hồi lâu, phát hiện chú út thật sự không định để ý đến mình, vì thế ngoan ngoãn ngồi xuống.
Xe đi được một đoạn, Giang Thừa Châu mới nói chuyện với Tiểu Du Du, “Lát nữa tài xế sẽ lái xe đưa con về nhà.”
Tiểu Du Du nhìn về phía chú út, “Chú út muốn đi đâu? Con muốn đi cùng chú út.”
“Không được.”
Tiểu Du Du bĩu môi, keo kiệt.
*******************
Giang Thừa Châu đổi sang một chiếc Maybach rồi dừng ở ngoài khách sạn, sau khi Mộc Tuyên Dư gọi cuộc điện thoại đó, cô vẫn luôn đứng chờ ở ngoài khách sạn, sau khi thấy Giang Thừa Châu, cô mau chóng lên xe. Đã lâu lắm rồi cô không có thứ cảm xúc thế này, bức thiết hy vọng nhìn thấy một người, không có nguyên nhân gì cả, chỉ đơn giản là muốn gặp người đó.
Cô ngồi vào trong xe, Giang Thừa Châu khởi động động cơ, khóe miệng anh có nét cười nhàn nhạt, “Xảy ra chuyện gấp gì à?”
Giọng nói dịu dàng của anh, vuốt phẳng cảm xúc không ngừng phập phồng của cô, cô lắc đầu, để lộ ra khuôn mặt tươi cười, “Không phải.” Cô thở dài một hơi, dường như cũng tự cảm thấy cảm xúc hiện tại của mình là không nên, cô không phải một cô gái nhỏ nữa, sao vẫn còn kích động và cảm xúc sôi trào như thế chứ, “Em chỉ muốn nhìn thấy anh thôi.”
Đúng, cô chỉ muốn nhìn thấy anh, nói ra rồi, mới phát hiện dễ chịu như thế.
Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, dường như anh không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, trong ánh mắt hơi có vẻ kinh ngạc, ánh mắt cũng từ bình tĩnh đến có thứ cảm xúc khó hiểu.
Một cuộc điện thoại cắt ngang hai người, Giang Thừa Châu tiếp tục lái xe, Mộc Tuyên Dư thì nghe máy. Điện thoại là Mộc Tuyên Nghị gọi tới, ở hiện trường buổi tiệc Mộc Tuyên Nghị không tìm thấy cô, vì thế sốt ruột, cô mượn cớ người hơi không thoải mái, vì thế rời đi trước, quên mất phải nói với anh, còn tỏ ý xin lỗi. Lúc thế này, cô rời đi trước, Mộc Tuyên Nghị đương nhiên sẽ nghĩ càng nhiều, tưởng là cô không thích họ tự làm chủ đưa cô đến làm quen với nhiều người khác phái, nhưng anh chỉ tiện miệng nhắc nhở cô mấy câu, không dây dưa nhiều hơn.
Ngắt máy, trong xe khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Cô cầm di động, lý trí dần quay lại, lúc này mới biết vừa rồi mình làm việc không lý trí đến nhường nào, nếu có người nhìn thấy cô lên xe của Giang Thừa Châu, vậy thì sẽ lan truyền quan hệ của giữa cô và Giang Thừa Châu thế nào chứ, nhất là bây giờ anh đã đính hôn với Uông Tử Hàm rồi.
Sắc mặt cô dần trở nên khó coi.
Giang Thừa Châu luôn chú ý đến biểu cảm của cô, đương nhiên xem vào mắt điều này, “Cơ thể không thoải mái sao?”
Cô lắc đầu, chỉ là nụ cười này không có cảm xúc gì, “Vừa rồi anh làm gì? Em có làm phiền anh không?”
Anh nhíu mày, như hơi khó trả lời, sau khi cô nhìn anh một lúc, anh mới chậm rãi mở miệng, “Trước đó anh đang đưa Tử… Tử Hàm về.”
Anh dứt lời, không khí trầm mặc bên trong xe lập tức trở nên đông lạnh, như gió ấm đột nhiên biến thành gió lạnh, tất cả mọi thứ xung quanh đều bắt đầu đóng băng, cô mấp máy khóe miệng, nhưng lại không nói ra được gì.
Anh có vợ sắp cưới, cô đã sớm biết, vậy thì sao bây giờ, lại khó chịu như thế? Nơi lồng ngực, bị kéo ra, hơn nữa còn kéo ra không ngừng.
Cô trầm mặc, anh lại biết mình không thể tiếp tục trầm mặc, “Vốn anh muốn nói rõ tất cả với cô ấy, nhưng anh không mở miệng được, anh không thể nói anh và cô ấy đính hôn là vì một cô gái khác, cô ấy là cô gái tốt, anh không muốn làm tổn thương cô ấy. Vả lại, hai nhà bọn anh có hợp tác, vì quan hệ đính hôn, chuyện hợp tác đã bắt đầu được tiến hành, đồng thời cũng thu hút rất nhiều nhà đầu tư, nếu xóa bỏ chuyện đính hôn, sẽ ảnh hưởng đến chuyện hợp tác và lợi ích của rất nhiều người, quan trọng hơn là sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu của nhà họ Uông…”
Anh nói đến cuối, khẽ thở dài một hơi.
Mộc Tuyên Dư nhìn anh, trong ánh mắt dần hiểu được. Hợp tác như thế, đối với nhà họ Giang thì chỉ là dệt hoa trên gấm, dù không có, cũng chỉ là ít đi chút lợi ích, nhưng đối với những công ty khác thì không giống vậy, điều đó có nghĩa là tăng địa vị công ty thêm một bước, nếu như chuyện hợp tác bị xóa bỏ, không chỉ tiền vốn giai đoạn trước hóa thành con số không, mà cũng sẽ thiệt hại nặng với công ty.
Trong chuyện tình cảm của Giang Thừa Châu và Uông Tử Hàm, Uông Tử Hàm chưa từng làm chuyện có lỗi với anh, anh sẽ mắc nợ Uông Tử Hàm, sự mắc nợ đó, khiến anh không làm ra được chuyện tổn hại tới nhà họ Uông.
Mộc Tuyên Dư gật đầu, “Em hiểu rồi.”
Giang Thừa Châu như thở phào một hơi, “Sau này vào thời điểm thích hợp, anh sẽ tìm cơ hội nói với cô ấy, nhưng bây giờ… có thể là vẫn chưa được, ít nhất phải đợi chuyện hợp tác kết thúc đã.”
Mộc Tuyên Dư hiểu rõ điểm này, có vài thứ không phải muốn là làm được, có quá nhiều nhân tố kìm hãm, “Em hiểu, cũng tin tưởng anh.”
Anh nghiêm túc đánh giá vẻ mặt cô, phát hiện cảm xúc của cô không phải giả, anh mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục lái xe.
Cô ngồi ở vị trí phó lái, sau hồi lâu thì khẽ cười, cô quay đầu qua, phát hiện anh đang nhìn mình, dường như hơi khó hiểu với nụ cười của cô, lúc này cô mới chậm rãi nói, “Em chỉ phát hiện anh bây giờ và anh trước đây không quá giống nhau nữa.”
“Không giống chỗ nào?” Dường như anh cảm thấy hứng thú với đề tài này.
“Nếu là anh ngày trước, căn bản sẽ không suy xét nhiều như thế, chỉ làm chuyện mà anh thấy có hứng, còn về việc người bên cạnh có bởi vậy mà chịu thương tổn hay không, lợi ích có bị hao tổn hay không, toàn bộ đều không nằm trong sự suy xét của anh. Nhưng anh bây giờ, lại nghĩ nhiều như vậy, lấy góc độ khác suy nghĩ về vấn đề, đồng thời cố hết sức để thiệt hại giảm đến mức thấp nhất.”
“Thế thì tốt hay không tốt?”
Hình như cô thật sự ngẫm nghĩ, “Đương nhiên là tốt, đây cũng là một biểu hiện của chín chắn trưởng thành.”
Nụ cười thỏa mãn của cô rơi vào mắt Giang Thừa Châu, khiến anh rất muốn cười, đây là một biểu hiện của chín chắn trưởng thành? Tính cách của anh, trong mắt bố mẹ anh, chưa từng thay đổi, quá khứ thế nào, hiện tại vẫn vậy, anh là người không bận tâm đến người bên cạnh, vẫn là người chuyện ta ta làm như trước. Chỉ là, người khiến anh không màng tất cả không được chùn bước không còn nữa mà thôi, đúng là buồn cười, vậy mà cô khen anh đã trở nên chín chắn rồi, nhưng lại chưa từng nghĩ xem Giang Thừa Châu anh là người như thế nào.
Nếu anh thật lòng yêu một người phụ nữ, sao có thể để cô ấy danh không chính ngôn không thuận, sao có thể để cô ấy trở thành tình nhân bí mật được. Người phụ nữ anh yêu thật lòng, anh sẽ không nỡ để cô ấy chịu chút xíu tủi thân nào.
Nếu anh thật lòng yêu người phụ nữ này, anh nhất định sẽ lập tức giải trừ hôn ước với Uông Tử Hàm, cái gọi là không thể giải trừ, tất cả đều là mượn cớ mà thôi, a ha, đúng là khôi hài, người phụ nữ này còn có thể hiểu anh thành như thế.
Đây là điều buồn cười nhất mà anh nghe trong năm nay.
Thì ra khi phụ nữ tin vào tình yêu đích thực, trí thông minh thật sự sẽ tụt xuống.
****************
Về đến tiểu khu Bàn Nguyệt, Mộc Tuyên Dư cùng Giang Thừa Châu đi siêu thị. Mộc Tuyên Dư vốn nghĩ lúc này siêu thị không quá nhiều người, nhưng cô đến siêu thị, phát hiện mình tính sai rồi, vậy mà siêu thị nhiều người như vậy, có lẽ đều là ăn cơm xong đi dạo siêu thị coi như tản bộ.
Giang Thừa Châu đi theo sau cô, nhìn thấy nhiều người như vậy, không khỏi khẽ cười.
Mộc Tuyên Dư cắn môi, “Em thật sự không ngờ là lại có nhiều người như vậy.”
Cô hơi bất đắc dĩ, Giang Thừa Châu nhìn sườn mặt cô, trên mặt cô mang theo nụ cười hơi bất lực, cảm giác thoải mái không ưu sầu đó làm anh nghĩ đến cô trước kia. Khi ấy anh đưa cô đi thả diều, dù thế nào cô cũng không thả được, anh cứ dạy cô mãi, sau đó sự nhẫn nại của anh mất sạch, anh hơi buồn bực vỗ đầu cô, khó mà tin được hỏi cô, sao có thể ngốc như vậy chứ, đừng ảnh hưởng đến IQ của anh thì hơn. Cô ấm ức nhìn anh, vốn đã ngốc rồi, còn gõ nữa sẽ càng ngốc đấy.
Giang Thừa Châu quay đầu, “Không phải chọn dưa hấu sao, nên đi bên này.”
Anh xua hết những suy nghĩ về ngày xưa đi.
Đi đến nơi bán dưa hấu, cô chọn rất lâu, rồi vẫn muốn ăn dưa hấu vàng.
Sau khi mua dưa hấu là đi xếp hàng, Giang Thừa Châu muốn đi ra ngoài từ lối không mua đồ, lại bị Mộc Tuyên Dư túm lại, “Không được đi từ bên đó.”
Giang Thừa Châu cau mày, hơi bất đắc dĩ đứng trước mặt cô.
Cô nhìn vẻ mặt anh, vẫn cười không ngừng.
Hồi học đại học, cứ đến mùa này, cô sẽ cùng anh ra ngoài trường mua dưa hấu, cô cực kì thích mua một quả dưa, cắt thành hai nửa, ôm dưa hấu cầm thìa xúc lên ăn, lúc ăn kiểu đó, cô sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
Cô bây giờ, dường như đã tìm về được cảm giác hạnh phúc của hồi đó, thứ hạnh phúc này không cần thiên thời địa lợi gì, chỉ cần ở bên người bên cạnh này là được, bất luận làm nhiều chuyện vụn vặt đến đâu, cũng sẽ sinh ra cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc.
Giang Thừa Châu đứng bên cạnh nhìn động tác lật tìm ví của cô, lấy một tấm thẻ ra đưa cho nhân viên thu ngân. Mộc Tuyên Dư hơi khựng lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa của anh, vì thế cô bỏ chiếc ví đã tìm ra lại, sau khi qua lại với anh, cô mới biết, về phương diện tiền bạc anh có chủ nghĩa đàn ông rất lớn, chỉ cần ở bên anh, anh sẽ không để cô chi một xu tiền nào, cho dù là học phí anh cũng muốn nộp cho cô, bị cô khuyên rất lâu mới khuyên được là để cô tự nộp.
Trả tiền xong, Giang Thừa Châu chủ động cầm túi đồ, hai người cùng rời khỏi siêu thị.
Từ siêu thị trở về tiểu khu Bàn Nguyệt, cần phải đi qua mấy cột đèn tín hiệu giao thông và một cây cầu. Mộc Tuyên Dư luôn đi bên cạnh anh, mà bên cạnh hai người có những người qua đường lui lui tới tới, hai người chỉ là một đôi tình nhân trong hàng nghìn hàng vạn người bình thường mà thôi. Cô nhìn anh, như sinh ra ảo giác, hai người vẫn là đôi tình nhân được công nhận là đôi tình nhân đẹp đôi nhất, sau đó thương yêu nhau, sống hạnh phúc bên nhau, khiến tất cả mọi người đều hâm mộ.
Nó giống như một giấc mộng, một giấc mộng đẹp.
Khóe miệng cô thấp thoáng nụ cười, nếu như đây là một giấc mộng, cô hi vọng giấc mộng này có thể dài thêm một chút, lại dài thêm một chút, khi cô còn có cơ hội để mơ như thế này.
Giang Thừa Châu hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy nụ cười của cô, lúc cô cười ngọt mà không ngấy, nhưng lại có sức hấp dẫn đánh thẳng vào trái tim, năm đó biết bao chàng trai đều liêu xiêu trước nụ cười này của cô. Anh cũng nở nụ cười theo cô.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận