Cô Mộc, xưng hô thế này, khiến cô hơi hoảng hốt.
Tần Sâm Châu, có thể nói là nhân chứng tốt nhất cho câu chuyện giữa cô và Giang Thừa Châu, mà cũng chỉ e Tần Sâm Châu là người bạn duy nhất của Giang Thừa Châu, đương nhiên, bạn bè của Giang Thừa Châu rất nhiều, chỉ là những nguời được gọi là bạn ấy, phần lớn sẽ ôm tâm lý không dám đắc tội với Giang Thừa Châu mà ở cạnh anh, mà Tần Sâm Châu thì khác với những người đó.
Giang Thừa Châu thật sự xác lập quan hệ với Mộc Tuyên Dư, bèn gọi Tần Sâm Châu ra ngoài, ăn một bữa cơm. Thật ra đây cũng là điều Giang Thừa Châu vô tình nghe bạn cùng phòng nói, nếu như yêu đương rồi, phải mời mấy người bạn tốt bên cạnh một bữa cơm, anh cảm thấy hành vi này rất ngốc, yêu đương sao phải báo cáo rộng rãi làm gì, nhưng mà anh vẫn làm theo cách ấy, có lẽ là muốn dán một danh hiệu lên người Mộc Tuyên Dư, cho thấy cô là bạn gái của Giang Thừa Châu anh, đồng thời cũng muốn để người khác biết được, cô khác những cô gái kia. Có lẽ cũng xem như một nghi thức, dùng cách này cho thấy, bắt đầu từ giây phút này, anh là người đã có chủ rồi.
Về chuyện Mộc Tuyên Dư theo đuổi Giang Thừa Châu, toàn trường đều biết, Tần Sâm Châu đương nhiên cũng biết, không chỉ biết, thậm chí còn từng nhìn thấy Mộc Tuyên Dư chủ động “ra chiêu” với Giang Thừa Châu. Trong tất cả các cô gái chủ động theo đuổi Giang Thừa Châu, nếu phải chỉ ra điểm đặc biệt của Mộc Tuyên Dư, vậy thì đó là cô là cô gái “ương ngạnh” nhất, kiểu “ương ngạnh” này không phải một khóc hai làm loạn ba thắt cổ, mà là cô không đi tìm nữ sinh khác gây phiền phức, không ỷ được chiều chuộng mà kiêu ngạo, đặt tất cả trọng tâm lên người Giang Thừa Châu, cho dù phải bỏ đi lòng tự tôn cũng không tiếc.
Lúc đó suy nghĩ của Tần Sâm Châu về Mộc Tuyên Dư là, đây chính là một cô gái quả cảm.
Vì thế lúc Giang Thừa Châu giới thiệu Mộc Tuyên Dư với Tần Sâm Châu, Tần Sâm Châu vẫn hơi nghĩ không thông, Mộc Tuyên Dư thì anh ta quen, không cần Giang Thừa Châu giới thiệu nữa. Cho đến khi Giang Thừa Châu tuyên bố rõ ràng, Mộc Tuyên Dư là bạn gái cậu ta, là người phụ nữ của cậu ta, Tần Sâm Châu mới hiểu, ý nghĩa đã khác, ý nghĩ lúc đó của anh ta lại là, rất tốt, thượng đế cuối cùng cũng chiếu cố cô gái thâm tình này rồi.
Đã qua nhiều năm, Tần Sâm Châu vẫn rất hoài niệm Giang Thừa Châu khi ở bên Mộc Tuyên Dư, chỉ có Giang Thừa Châu đó mới giống một chàng trai thật sự, có thể vì cô gái mình yêu mà làm những chuyện nhìn có vẻ ấu trĩ nhưng lại không thể kiềm được.
Nghĩ đến nhiều chuyện trong quá khứ, Tần Sâm Châu hơi cảm thán, mà tâm trạng của Mộc Tuyên Dư cũng ngày càng phức tạp.
Cô lấy lại tinh thần, trong lòng hơi chua xót, hết thảy đều giống như có người đã hẹn giờ, đến thời gian cố định, bèn không ngừng nhắc nhở cô về quá khứ của cô và Giang Thừa Châu, không ngừng lặp lại, không ngừng nhắc nhở, buộc bản thân cô cũng phải luôn nhớ lại.
Cô khẽ thở dài, chuyện liên quan đến Giang Thừa Châu sao?
Trước đây cô không nghe ngóng chuyện của Giang Thừa Châu, nhưng bây giờ thì sao, cô vẫn phải lừa mình dối người tỏ ra rằng cô không quan tâm không để ý sao?
Cô nhìn Tần Sâm Châu, “Vừa khéo tôi đang ngại bữa tiệc vô vị, hiếm khi có thể được nghe chuyện.”
Tần Sâm Châu cười, đi đến chỗ vắng người, Mộc Tuyên Dư lập tức đi theo.
Hai người không quen thân, lại vì cùng một người mà đứng cùng nhau.
“Tôi vẫn luôn cho rằng cô và em họ tôi sẽ tới cùng nhau.”
Nếu không phải nhờ tài liệu mà L cung cấp, có lẽ Mộc Tuyên Dư sẽ hơi ngạc nhiên với thân phận của Tần Sâm Châu với Giang Thừa Châu, nhưng hiện tại cô đang rất bình tĩnh lắng nghe, chỉ là vẫn hơi thấp thỏm, không biết tin từ miệng Tần Sâm Châu, đối với cô mà nói là tốt hay xấu, có thể ảnh hưởng gì đến tâm tình của cô hay không.
Cô cắn môi dưới, không trả lời, bởi vì cô không rõ Tần Sâm Châu rốt cuộc có ý gì, nếu như là ý thù địch, như vậy bất luận cô trả lời ra sao cũng là sai.
Tần Sâm Châu thì hoàn toàn không ngại thái độ của cô, vẫn cười với cô, “Em họ tôi sáu năm trước một lòng muốn đi nước A làm bác sĩ không biên giới, khi đó nước A đang có chiến tranh, mỗi ngày có hàng vạn quân dân bị thương hoặc mất mạng, dân bản xứ ăn không đủ no mặc không đủ ấm đồng thời mỗi ngày đều sống trong sợ hãi, nhưng khi cậu ấy nói muốn đến nước A, người nhà cậu ấy không một ai phản đối, cô biết tại sao không?”
Lòng Mộc Tuyên Dư đột nhiên bị siết chặt. Giang Thừa Châu là con trai của Giang Hào, hơn nữa còn là kết tinh giữa nhà họ Giang và nhà họ Tần, tất nhiên sẽ được mọi người yêu thương nuông chiều, từ tính cách trước đây của Giang Thừa Châu có thể biết được, anh rất có địa vị trong nhà, nhưng anh tới nơi nguy hiểm đến tính mạng như vậy, nguời thân lại không phản đối, đây nhất định không phải là vì tinh thần nhân đạo gì đó, cũng không phải là bởi tấm lòng lương thiện… Nhất định là còn có chuyện khác, khiến họ không thể không ủng hộ.
Cô ngơ ngác nhìn Tần Sâm Châu, vẻ nghi hoặc và khát vọng trong mắt cho thấy cô rất để tâm tới chuyện này. Tần Sâm Châu cũng không tiếp tục úp mở nữa, “Giang Thừa Châu khi đó, người gặp cậu ấy, e là chẳng ai tin đó là cậu ấy cả, ngày nào cũng sống mơ mơ màng màng, dù là ngày hay đêm, đều chìm trong men rượu, gần như không có lúc nào tỉnh táo. Nếu như không phải tôi tận mắt nhìn thấy, tôi tuyệt đối không tin, đây là cậu em được mọi người nuông chiều như con vàng con bạc của tôi, cậu em không sợ trời không sợ đất của tôi, vậy mà vì sự rời xa của một cô gái mà hủy hoại bản thân, tự tra tấn mình như vậy...” Tần Sâm Châu nhìn thấy sắc mặt Mộc Tuyên Dư trắng bệch, đồng thời cô như không thể tiếp nhận được mà lui về sau một bước nhỏ, “Rất khó tin, đúng không? Tôi cũng cảm thấy vậy. Khi đó, bất luận chú đánh chửi cậu ấy thế nào, bất luận cô khuyên cậu ấy thế nào, tất cả đều vô dụng, cậu ấy cứ muốn hủy hoại mình như vậy, không ai có thể ảnh hưởng đến cậu ấy… Bỗng nhiên có một ngày, cậu ấy đứng trước mặt cô tôi, yêu cầu đi nước A làm bác sĩ không biên giới, cô đỏ hoe mắt đồng ý với cậu ấy, cũng cấp tốc giúp cậu ấy làm hết những thủ tục phức tạp, không biết tốn bao nhiêu tài lực mới giúp cậu ấy được nhận.”
Mộc Tuyên Dư không có cách nào tưởng tượng ra được Giang Thừa Châu cũng có lúc sa ngã như vậy, chàng trai đó trong ấn tượng của cô, ban đầu luôn có sự châm biếm như thấu hiểu tất cả, sau đó thì vô cùng khinh thường cô, đến sau đó, anh đối xử với cô rất tốt, thậm chí còn học theo bạn trai của các cô gái khác đối tốt với cô, anh nói đãi ngộ mà bạn trai của người khác để bạn gái họ hưởng thụ, tất cả anh đều phải cho cô hưởng thụ như thế. Ngay từ khi làm bạn trai cô, trên mặt anh đều là vẻ đương nhiên và tự tin, tin rằng anh có thể đảm đương được thân phận bạn trai, khi ấy thậm chí thỉnh thoảng trên mặt anh còn có nụ cười thẹn thùng…
Trước mặt cô anh từng có rất nhiều biểu cảm, chế giễu, khinh bỉ, xem thường, bất cần... Nhưng chưa bao giờ có thảm hại và suy sụp, trước nay chưa từng có, vậy mà anh lại uống rượu mua say, thậm chí còn làm ra nhiều hành vi làm tổn thương đến cơ thể mình.
Tần Sâm Châu thấy cảm xúc của cô chập trùng phập phồng nhưng lại cứng rắn giữ nguyên sự bình tĩnh, tiếp tục mở miệng, “Sau khi cậu ấy đến nước A, tất cả mọi người đều tưởng là cậu ấy sẽ dần thoát khỏi bóng ma trong quá khứ, bắt đầu sống một cuộc sống mới, quả thực cậu ấy cũng làm vậy, trở thành một bác sĩ tốt, cứu được rất nhiều người, dù ở bên đó tính cách cậu ấy hơi lạnh lùng, không ưa nói chuyện, cũng không thích giao lưu với mọi người, nhưng so sánh với việc tự làm tổn thương bản thân của cậu ấy, vậy rõ ràng đã là tốt nhất rồi. Tôi cũng cho là, cậu ấy sẽ dùng phương thức đó, bắt đầu cuộc sống mới.” Nói đến đây, Tần Sâm Châu thở dài, “Cho đến khi cậu ấy chủ động liên lạc với tôi.”
Mộc Tuyên Dư nhìn anh ta, từ trong mắt Tần Sâm Châu cô nhận ra chút gì đó, chính là lời Tần Sâm Châu muốn nói, có lẽ có liên quan tới cô.
Tần Sâm Châu cũng không để cô phải thất vọng, “Tôi và cậu ấy là anh em họ, cậu ấy chủ động liên lạc với tôi, tôi không hề bất ngờ. Chỉ là tuần nào cậu ấy cũng liên lạc với tôi, kể về một vài chuyện vặt vãnh. Nhưng theo tôi được biết, ngay cả gia đình mình cậu ấy cũng rất ít khi gọi điện về, nhưng nói chuyện với tôi thì thực sự có thể coi là thường xuyên, nhất là khi tôi biết để có thể nối máy với tôi, cậu ấy phải đi rất xa chỗ cậu ấy ở mới có thể bắt được tín hiệu, khi đó tôi phát hiện có điều bất thường. Mặc dù quan hệ giữa chúng tôi rất tốt, nhưng cũng không tốt đến mức cậu ấy phải làm tới mức ấy với tôi… Thế là tôi dần dần hiểu ra dụng ý của cậu ấy, cậu ấy muốn thông qua tôi, biết được tin tức của cô. Lần đầu tiên tôi nhắc đến tên cô, cậu ấy trực tiếp ngắt máy, thể hiện sự phẫn nộ của cậu ấy. Nhưng ngày thứ ba, cậu ấy liền chủ động liên lạc với tôi, khi ấy tôi biết, tôi đoán đúng rồi. Trước giờ cậu ấy đều một tuần gọi cho tôi một lần, lần đó lại không nhịn được, đến ngày thứ ba đã liên lạc với tôi. Thế là tôi không cố tình nhắc đến tin tức của cô nữa, mà chỉ vô tình để lộ ra, cậu ấy cũng chẳng vì thế mà nổi cáu nữa. Mỗi lần cậu ấy gọi điện cho tôi, tôi đều nói cho cậu ấy biết những chuyện liên quan tới cô, thật ra tin tức của cô cũng chẳng có gì đặc biệt, cô sống rất phép tắc...”
Tần Sâm Châu cúi đầu, nghĩ đến cậu em họ kì quặc kia, có lẽ vẫn có chút bất lực, người có tính cách như thế, cũng sẽ khốn khổ vì tình, “Tôi nói ra tin tức về cô, mà cậu ấy thì chăm chú lắng nghe, cứ như vậy qua hết tuần này đến tuần khác, tựa như vẫn sẽ tiếp tục như vậy. Cho đến một ngày, tôi nói với cậu ấy, cô và Chu Chấn Hưng ở bên nhau rồi, đó là lần đầu tiên cậu ấy cắt đứt liên lạc với tôi, tôi gần như hoài nghi cậu ấy chịu đả kích đó rồi sẽ không liên lạc với tôi nữa. Đến hai tháng sau, cậu ấy lại liên lạc lại với tôi, như trước đó không xảy ra chuyện gì, tôi lại tiếp tục vô tình để lộ ra tin tức của cô, cậu ấy vẫn yên lặng lắng nghe...”
Cô cắn chặt môi, trong bảy năm cô cho rằng cô và anh đã không còn liên quan đến nhau nữa, anh đã sống như vậy sao? Cô nhắm mắt lại, tâm tình vô cùng nặng nề.
Sắc mặt Tần Sâm Châu trở nên trịnh trọng lạ thường, anh ta nhìn cô gái trước mặt, “Cho đến mấy tháng trước, tôi buột miệng, bảo cậu ấy đừng quan tâm đến chuyện của cô nữa, cô sắp kết hôn rồi, sau đó, cậu ấy không liên lạc với tôi nữa, tôi tưởng rằng đây là kết quả tốt nhất, nhưng cậu ấy lại trực tiếp về nước… Mộc Tuyên Dư, có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không dám tin nhỉ, cô có ảnh hưởng lớn như thế với Giang Thừa Châu, nhưng đó chính là sự thật.”
Cô muốn nói gì đó, nhưng lại không cách nào thốt ra khỏi miệng, cảm xúc đó lấp đầy, không có cách nào gạt bỏ được.
Tần Sâm Châu nhìn cô một cái có thâm ý, “Tôi nói đến nước này rồi, tình cảm của em họ tôi với cô, cô có thể tự nhận ra, tất cả mọi người có thể hoài nghi tình cảm của cậu ấy với cô, nhưng cô không thể.”
Tần Sâm Châu nói xong thì rời đi, không muốn để ý tới cô nữa. Từ đầu đến cuối Tần Sâm Châu đều tin rằng, Giang Thừa Châu đối xử với Mộc Tuyên Dư là đặc biệt nhất, nếu không thì sẽ không về nước ngay lập tức vào thời điểm Mộc Tuyên Dư sắp kết hôn, còn làm ra chuyện ấu trĩ đó, cuối cùng thành công khiến Mộc Tuyên Dư dây dưa không dứt với cậu ta.
Anh ta hi vọng những lời này của mình, có thể giúp hai con người có duyên phận này tháo gỡ khúc mắc.
Mộc Tuyên Dư cảm thấy lòng mình trống rỗng, rõ ràng là trống không như vậy, nhưng bên trong dường như lại có dòng nước cuồn cuộn sôi trào, khiến cô khó chịu đến sắp nghẹt thở.
Là bảy năm, không phải bảy tháng, không phải bảy ngày.
Khi cô tưởng rằng mình đã lãng quên quá khứ, cần sống thật tốt, hơn nữa cô cũng cố gắng làm vậy, anh lại đang tự đày đọa mình, thậm chí cho dù đi đến nơi xa xôi như vậy, anh vẫn luôn chú ý đến tin tức về cô, còn vì cô mà về nước. Cô chưa từng biết, anh sẽ vì cô mà làm thế, chưa từng nghĩ tới, bảy năm qua anh chưa từng quên cô, cũng chưa từng thoát ra khỏi kí ức chung thuộc về hai người.
Tây Giang cuối tháng sáu, buổi tối không nổi gió, vậy mà lại khiến cô cảm thấy lạnh lẽo không ngờ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận