Giang Thừa Châu không miễn cưỡng Mộc Tuyên Dư nhất định phải tin mình, mà là buông tay mình ra rất nhanh, anh cởi áo ngoài, đi vào nhà tắm tắm rửa, dường như lời anh vừa nói, chỉ là anh nói theo lòng mình mà thôi. Mộc Tuyên Dư ngồi trên giường, nhìn bóng lưng anh, đã không nói ra được trong lòng nên là cảm giác gì nữa. Anh nói chuyện của anh và Uông Tử Hàm, đều là do người lớn quyết định, anh chỉ đang thuận nước đẩy thuyền, sau đó khi người lớn thật sự yêu cầu anh và Uông Tử Hàm kết hôn, anh lại làm ra chuyện đối phó Thịnh Đạt, cho đến bây giờ, anh mới chịu đối mặt với trái tim mình, anh chỉ không nỡ rời xa cô, không nỡ để cô thật sự lấy người khác, sau đó anh lại cưới một người khác.
Tin anh không, tin tất cả những gì anh nói không, tin cái gọi là anh luyến tiếc cô không… Thậm chí dù đã bảy năm trôi qua, anh vẫn nhớ mãi không quên cô, anh vẫn yêu cô không thay đổi. Cô tự cười với bản thân mình, cô rất muốn tin anh, tin tất cả những chuyện anh làm, mặc dù quá trình khiến người ta không thể tiếp nhận, nhưng kết quả cuối cùng đều là vì yêu cô, cô thật sự rất muốn rất muốn tin.
Phía sau “rất muốn rất muốn” chính là hai chữ “nhưng mà”.
Giang Thừa Châu vào nhà tắm rồi đóng cửa lại, khóe miệng nhếch lên, anh không nói dối, trong bảy năm, anh không có ý định xuất hiện bên cạnh người phụ nữ này nữa, là sau khi muốn kết hôn cùng Uông Tử Hàm, anh mới nghĩ đến việc có một chuyện anh chưa làm, vậy nên anh mới bắt đầu nhằm vào Thịnh Đạt, cũng làm ra một loạt chuyện. Mà chuyện nhằm vào Thịnh Đạt, bố anh phản đối mãnh liệt, hơn nữa tuy anh trai anh không bày tỏ gì, nhưng từ lời nói thì cũng là thái độ không ủng hộ, mà bản thân anh, đánh giá với chuyện này cũng quả thực là ấu trĩ đến khó mà tưởng tượng được. Anh không nói dối, lời nói dối duy nhất e rằng chỉ là…
Anh khẽ cười với mình, trong nụ cười có sự khinh thường khó nén, cùng với chút giễu cợt.
Giang Thừa Châu tắm xong thì đi ra ngoài, Mộc Tuyên Dư đã nằm trên giường rồi. Cô thế này trông khá ngoan ngoãn, vậy mà khiến anh nhớ lại họ của ngày trước. Mộc Tuyên Dư khi đó, ở bên anh đều là dáng vẻ này, lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, vì anh chơi game mà sẽ ngồi bên cạnh anh tận mấy tiếng đồng hồ, để cùng anh ăn cơm mà đợi anh bên sân bóng rổ, thậm chí để tiếp xúc nhiều hơn với anh còn luôn đi dự thính lớp của anh, cô khi đó trong mắt tất cả mọi người đều là một cô gái vô cùng yêu anh, yêu anh đến chết đi sống lại, người khác tưởng là như thế, mà bản thân anh cũng tưởng theo vậy.
Thật sự là… Anh cúi đầu, im lặng cười khẽ, sự thực thật sự bi thương, bao nhiêu người như thế toàn bộ đều bị cô lừa, cho dù nhiều năm sau, người biết chuyện năm đó cũng sẽ chỉ nói, là Giang Thừa Châu anh có lỗi với Mộc Tuyên Dư, sau khi cô làm tất cả, cô vẫn còn có thể hắt toàn bộ nước bẩn lên người anh.
Anh không nghĩ nhiều nữa, mà đi qua, nằm lên giường.
Anh biết cô không ngủ, sau hồi lâu, đèn tắt.
Trong căn phòng yên tĩnh, hai người có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương, Giang Thừa Châu chớp chớp mắt trong bóng đêm, “Bất luận em tin hay không, anh đều phải nói, những lời anh nói lúc trước tất cả đều là thật.”
Anh nói xong, không nói thêm gì nữa.
Anh sẽ không biết, cô xiết chặt tay mình, cô hi vọng mình có thể tin lời anh biết bao, tin anh làm tất cả đều là quan tâm mình, yêu mình biết bao, hi vọng lời anh nói đều là thật biết bao, hi vọng cô có thể tin tất cả những gì anh nói biết bao.
****************
Ngày hôm sau, lúc Mộc Tuyên Dư tỉnh dậy, đã không thấy Giang Thừa Châu đâu nữa. Cô thở dài một hơi, cô thà đối mặt với Giang Thừa Châu nói chuyện lạnh lùng, chứ không phải là Giang Thừa Châu ánh mắt phức tạp đến mức cô không thể phán đoán đó, lời anh nói hôm qua, cô nghe rất rõ ràng, nhưng lại không biết bản thân mình nên phản ứng như thế nào, bất kể là phản ứng nào, cô đều không muốn. Phương thức tốt nhất chính là, cô không cần đối mặt với anh.
Đúng là buồn cười, Mộc Tuyên Dư cô cũng có người mà cô không dám đối mặt.
Buồn cười hơn chính là, ngay cả trốn tránh cô cũng có vẻ thảm hại như thế.
Lúc cô còn chưa kịp vui mừng, cô lại nghe thấy tiếng động truyền ra từ phòng bếp. Cô thoáng chau mày, lật chăn ra, ngờ vực đứng dậy, định đến phòng bếp xem. Cô đi đến cửa phòng bếp, nhìn thấy Giang Thừa Châu đang bận rộn, anh đang làm trứng, rồi cũng nhanh chóng bỏ trứng đã chuẩn bị xong vào nồi, động tác của anh vô cùng thuần thục, không hề hoảng loạn chút nào. Ánh ban mai rọi xuống chiếc sơ mi trắng trên người anh, khiến khí chất của anh thuần khiết mà tươi mới, như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo đẹp đẽ. Ống tay áo của anh hơi xắn lên, để lộ ra cánh tay rắn chắc và ngón tay thon dài, toàn bộ đều là chỗ cô yêu thích ở anh trước kia.
Ngoài mùi trứng, còn có mùi cháo nức mũi, vờn bay trong không khí, kích thích sự thèm ăn đang ẩn núp.
Vậy mà anh biết nấu ăn, sự thực này vẫn chưa khiến Mộc Tuyên Dư trở nên dễ chịu. Giang Thừa Châu ở bên Mộc Tuyên Dư, luôn là một “quân tử tránh xa nhà bếp”, Giang Thừa Châu hiện tại này vậy mà đã học nấu ăn rồi, hơn nữa còn thuần thục như vậy. Cô không muốn thừa nhận, Giang Thừa Châu này là Giang Thừa Châu của Uông Tử Hàm, vì một cô gái khác, anh biến thành dáng vẻ như bây giờ, anh ổn trọng và thâm trầm hơn quá khứ, thậm chí càng có sức hấp dẫn hơn, đáng tiếc, cô đã mất đi vốn liếng để có thể có được anh từ lâu rồi.
Cô nhìn anh rất lâu, cho đến khi anh nấu xong bữa sáng, anh bê trứng và mấy đĩa đồ ăn ra, dường như hoàn toàn không bất ngờ khi Mộc Tuyên Dư đứng ở cửa, “Ăn cơm thôi.”
Mộc Tuyên Dư ngửa đầu, khống chế được chút chua xót trong mắt, mau chóng chạy đến nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi mới chạy ra.
Giang Thừa Châu đã múc cháo cho cô, thấy cô đến, anh cười dịu dàng với cô. Khí chất nguy hiểm trên người anh rút đi, dường như anh thật sự là một sinh viên vô hại, ánh mắt như thế, khiến cô không dám nhìn thẳng vào anh.
“Chỗ này, đều là anh nấu?” Rõ ràng đã biết nhưng còn cố hỏi, cô ghét nhất những lời như thế, nhưng nó lại do cô tự nói ra.
Giang Thừa Châu nhìn cô một cái, không nói chuyện.
Lúc ăn cơm, bàn ăn rất yên tĩnh, anh không nói chuyện, cô cũng không chủ động mở miệng. Cháo nấu rất ngon, không nhạt không mặn, thơm ngon vừa đúng, trứng cũng chiên vừa đúng, không quá sống cũng không quá chín, mà mấy món dưa muối ăn kèm lại càng ngon miệng. Cô như không quen người ngồi đối diện mình, anh vẫn là Giang Thừa Châu sao?
Cô ăn chậm rãi, nhưng vẫn dùng ánh mắt nghiên cứu nhìn anh.
“Vợ sắp cưới của anh là một cô gái tốt.” Cô đột nhiên nói như thế.
Cô gái có thể ảnh hưởng đến anh, hơn nữa còn có thể biến anh trở nên ngày một tốt hơn, gánh vác được như thế thì nên được tán dương.
Anh nhìn cô, khẽ nhướng mày, dường như không hiểu vì sao cô nói vậy, nhưng vẻ nghi hoặc trong mắt không đậm, như không quá hi vọng cô nhắc đến vợ sắp cưới của anh.
“Có thể ảnh hưởng đến anh như thế, cô ấy rất giỏi.” Cô lại thêm một câu.
Giang Thừa Châu từ chối cho ý kiến, nhưng không cười, chỉ bình tĩnh húp cháo. Anh yên lặng dùng bữa, động tác tao nhã, mặt mày lãnh đạm. Mộc Tuyên Dư nhìn anh, muốn thở dài một cách vô cớ.
Cuối cùng, hai người dùng xong bữa sáng.
Khi cô đứng dậy chuẩn bị thu dọn bát đũa, Giang Thừa Châu đột nhiên nhìn cô chăm chú với ánh mắt sáng quắc, ánh mắt anh rơi xuống người cô, khiến cô không thể lảng tránh sức nặng của nó.
“Em tưởng rằng vì Uông Tử Hàm anh mới biết nấu ăn?” Anh bình tĩnh nhìn cô, như không có cảm xúc dư thừa gì, ánh mắt phẳng lặng như thế, ngược lại khiến người đối diện không dám nhìn thẳng vào anh.
Hình như anh khẽ cười, nụ cười này quá ngắn ngủi, như chưa từng xuất hiện, “Em nhất định đã quên lời anh từng nói với em rồi, anh từng nói, anh không nỡ để em trở thành bà nội trợ mặt vàng, không nỡ để làn da em trở nên xấu xí, không nỡ để em đi lấy lòng người khác… Thế nên cứ để anh nuôi em là được, em ngoan ngoãn ở nhà hưởng thụ là được, việc nhà đều có anh làm, chuyện bếp núc đã có anh bao hết…”
Cả người Mộc Tuyên Dư chấn động, anh đã từng nói như vậy, đã từng nói vậy. Anh nói anh không muốn để cô đi làm, vậy thì phải lấy lòng đồng nghiệp và cấp trên, anh không nỡ để cô đi lấy lòng, sao có thể để cô đi lấy lòng người khác chứ; anh nói cô xinh đẹp như vậy, anh nhìn thế nào cũng không đủ, sao có thể để khuôn mặt này bị khói dầu làm hại; anh nói cô sẽ trở thành vợ của Giang Thừa Châu anh, vợ anh sao có thể phải làm việc nhà được, vợ anh đương nhiên là đến thế giới này để hưởng thụ rồi…
Anh dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn cô, anh nói, Mộc Tuyên Dư, em theo đuổi anh lâu như vậy, bây giờ hãy để anh đối tốt với em, em đối tốt với anh thế nào, anh sẽ lấy gấp mười gấp trăm lần để hồi báo cho em.
Anh nói, Mộc Tuyên Dư, anh yêu em, cả đời này anh đều yêu em.
Mộc Tuyên Dư lùi về sau một bước không dấu vết, cô vẫn luôn biết những lời tổn thương người là con dao sắc, một dao trí mạng, bị thương đến mức máu chảy không ngừng, nhưng lại không biết, thì ra một vài lời ngọt ngào mới thật sự là mũi tên độc, khiến người ta vừa đau vừa tê dại.
Giang Thừa Châu lại nhìn cô, rất bình tĩnh, “Mộc Tuyên Dư, bảy năm trước em đứng giữa sân bóng rổ, khoảnh khắc em đi đến, em nhất định không biết, đó là giây phút anh vui vẻ nhất trong cuộc đời này, bởi vì anh muốn cầu hôn cô gái mà anh yêu nhất.” Ánh mắt anh cuối cùng không khỏi dịu dàng hơn, “Em biết khoảnh khắc đó anh hạnh phúc đến mức nào không?” Anh lắc đầu, “Em sẽ không biết được.”
Mộc Tuyên Dư cắn chặt môi, môi dần trắng bệch, mà sắc mặt cô cũng gần như trong suốt.
Cô lui về sau một bước, dường như lời anh nói cho cô đả kích rất lớn.
Ánh mắt dịu dàng của Giang Thừa Châu, lại trở nên vô cùng kiên định, anh nhìn cô, giống như nhiều năm trước, anh chỉ nhìn thấy cô, trong mắt anh cũng chỉ chứa được một mình cô, “Mộc Tuyên Dư, ngày hôm đó, anh chuẩn bị cầu hôn em. Anh muốn dùng thành ý lớn nhất cầu hôn em, trước khi đưa ra quyết định đó, anh đã đi học nấu ăn, anh muốn mỗi buổi sáng tỉnh dậy đều làm bữa sáng cho em, sau đó anh đi làm, em thì ngoan ngoãn ở nhà đợi anh tan làm, sau khi tan làm, anh sẽ làm bữa tối cho em, ăn cơm tối xong chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo. Cuối tuần, anh còn có thể cùng em đi dạo phố, em muốn mua gì, anh đều sẽ sảng khoái trả tiền cho em, ai bảo em là người phụ nữ của anh chứ! Anh đã chuẩn bị hết tất cả rồi, anh vô cùng căng thẳng, anh muốn cầu hôn em ở trước mặt tất cả mọi người trong trường…”
Anh nhìn thấy, khóe mắt cô có vệt nước mắt.
Anh đứng dậy, đi về phía cô, vươn tay lau khô nước mắt đang chảy trên mặt cô, “Vì sao chứ, đã bao năm trôi qua rồi, nước mắt của em vẫn còn có thể ảnh hưởng đến anh, vẫn có thể khiến anh đau lòng. Mộc Tuyên Dư, anh nhận thua, anh không đấu lại được em, bao năm trôi qua như vậy, em có thể thờ ơ như thế với anh, nhưng anh lại không thể làm thinh với em, anh thua hoàn toàn… Nếu đã như thế, mọi chuyện của bảy năm trước, cứ coi nó là quá khứ đi, để nó trôi qua…”
Hai tay anh đè trên vai cô, cảm nhận được cơ thể cô khẽ run, mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, “Mộc Tuyên Dư, anh không trách em… Anh tha thứ cho em, bất luận em đã làm gì với anh, anh đều tha thứ cho em.”
Anh ôm cô vào lòng.
Cô cảm nhận được hơi ấm trong lòng anh, không kìm lòng được mà vươn tay ôm lại anh.
Mà bên tai cô, anh khẽ thầm thì, “Anh tha thứ cho em, anh không so đo nữa… Anh không nỡ so đo, chỉ có thể tha thứ.”
Cô cảm nhận được độ ấm trên người anh, nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt rơi xuống. Hướng nhìn của anh và của cô trái ngược nhau, thế nên cô không thấy được, vẻ thâm hiểm trong mắt anh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận