Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 25: 25

Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)

  • 386 lượt xem
  • 2525 chữ
  • 2021-09-09 22:01:49

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Giang Thừa Châu bế Du Du ra ngoài gặp Uông Tử Hàm, Uông Tử Hàm thấy anh bế trẻ con, đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó lại thêm mấy phần vui vẻ mà đi qua. Cô đương nhiên biết bạn nhỏ này, là con gái của anh trai Giang Thừa Châu, cũng là cháu lớn nhà họ Giang, được Giang Hào vô cùng chiều chuộng, đồng thời cũng là tâm can bảo bối của vợ chồng Giang Cảnh Hạo. Uông Tử Hàm nhìn cô nhóc có dáng vẻ ngoan ngoãn, đôi mắt lộ ra vẻ lanh lợi này, cũng không nhịn được mà muốn yêu thương chiều chuộng.

Uông Tử Hàm vươn tay chọt chọt khuôn mặt nhỏ của Du Du, Du Du chớp chớp mắt với cô.

“Bạn nhỏ, chào con.”

Du Du nhìn Uông Tử Hàm hồi lâu, dường như đang phân biệt, “Con biết cô, cô là người sẽ kết hôn với chú út.”

Uông Tử Hàm thấy ngọt ngào trong lòng, ánh mắt nhìn Du Du càng thêm chiều chuộng, “Vậy cho cô ôm con một cái, được không?”

Dường như Du Du đắn đo một chút, đôi tay nhỏ vẫn vắt qua vai Giang Thừa Châu, để lộ ra mấy phần từ chối.

Giang Thừa Châu cúi đầu nhìn Du Du, rồi mới nhìn Uông Tử Hàm, “Con bé chỉ thích tra tấn anh thôi.”

Uông Tử Hàm cười khẽ, cũng không bận lòng.

Bởi vì có thêm một đứa trẻ, cả đường đi vô cùng náo nhiệt. Du Du nghiêng người trong lòng Giang Thừa Châu, rất tò mò về mọi thứ bên ngoài, không ngừng véo vai chú út, “Đó là gì ạ, xinh quá… Oa, đẹp quá…”

Giọng nói nhỏ mềm mại, người nghe nhũn cả lòng.

Ba người đi đến quảng trường rồi ngồi xuống, trên quảng trường có không ít bạn nhỏ đang ngồi xe điều khiển, Du Du nhìn một lát, không có hứng với trò này, đôi mắt đuổi theo mấy bạn nhỏ trượt patin, “Chú út, sau này con cũng chơi trò đó.”

“Được.”

Du Du nhìn một lát, có lẽ hiểu rằng mình nhìn cũng vô ích, vì thế dời tầm mắt đến trên người ông bán kẹo hồ lô, đôi mắt chuyển đi chuyển lại. Uông Tử Hàm thấy ánh mắt của Giang Du Du, đứng dậy đi qua chỗ quầy hàng, mua một xâu kẹo hồ lô, vì thế ánh mắt của Du Du chuyển từ ông lão đến trên người Uông Tử Hàm.

Uông Tử Hàm ngồi xuống, nhìn Du Du, không nói chuyện.

Du Du nhìn xâu kẹo hồ lô trước mặt mình, rất không có khí phách mà nuốt nuốt nước miếng.

“Muốn ăn không?” Uông Tử Hàm thấy thời gian câu cô nhóc cũng kha khá rồi, “Cho cô bế con một cái, cô sẽ cho con.”

Tiểu Du Du rơi vào giữa suy tư, sau đó rốt cuộc quyết định hi sinh bản thân mình đổi lấy xâu kẹo hồ lô này, mở cánh tay nhỏ ra để Uông Tử Hàm bế. Uông Tử Hàm bế cơ thể nhỏ bé qua, đặt kẹo hồ lô vào tay Du Du, Du Du cầm kẹo hồ lô liếm liếm.

Du Du chiến đấu với xâu kẹo hồ lô trong lòng Uông Tử Hàm.

Lúc Giang Du Du ăn thì cực kì chăm chú, tất cả lực chú ý đều đặt ở xâu kẹo hồ lô, hoàn toàn mặc kệ những chuyện khác.

Uông Tử Hàm nhìn Du Du hồi lâu, mới ngước mắt nhìn Giang Thừa Châu cũng đang nhìn Du Du, “Anh thích con gái à?”

Giang Thừa Châu gật đầu, “Rất đáng yêu, không phải sao?”

“Cũng không phải tất cả trẻ con đều đáng yêu.”

Vậy mà Tiểu Du Du còn tranh thủ gật đầu phụ họa Uông Tử Hàm nữa, “Mẹ nói con là đáng yêu nhất.” Người khác cũng không đáng yêu được như cô nhóc.

Tiểu Du Du nói lời này vô cùng nghiêm túc, khiến Uông Tử Hàm bật cười, cô nhóc vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy nụ cười của cô, sau đó nhìn chú út, phát hiện khóe miệng chú út cũng mỉm cười, vừa rồi cô nhóc nói gì nhỉ, vì sao hai người họ đều cười chứ. Giang Du Du lắc đầu nguầy nguậy suy xét, sau đó chẳng suy xét ra được gì cả, chỉ cảm thấy thế giới của người lớn thật khó hiểu mà.

Tiểu Du Du ăn kẹo hồ lô xong, lại muốn đến công viên giải trí chơi, chú út đã đồng ý với nhóc con rồi, hôm nay phải đưa nhóc con đi chơi đủ trò, vì thế từ lúc ra ngoài cô nhóc rất mong chờ.

Giang Thừa Châu bế Du Du đi, mà Uông Tử Hàm thì sóng vai với anh, người qua lại thỉnh thoảng dừng ánh mắt đánh giá trên người họ. Uông Tử Hàm nhận thấy được những ánh mắt đó, gần như có thể hiểu được hàm ý trong đó, một nhà ba người đến đây chơi, nhìn có vẻ rất hạnh phúc, bố, mẹ, con gái. Suy nghĩ này khiến nụ cười tươi tắn trên mặt Uông Tử Hàm dường như thêm sáng, cô nhìn người đàn ông bên cạnh, cô vẫn luôn cho rằng anh là người không mấy hứng thú với bất cứ thứ gì, làm việc cũng khác biệt giữa nghiêm túc và không nghiêm túc, nhưng anh vô cùng nhẫn nại với Du Du, cũng rất nuông chiều, anh nhất định sẽ là một người đàn ông càng thêm yêu thương con mình.

Uông Tử Hàm thu hồi ánh mắt, nhưng tưởng tượng đến cảnh hai người sau này sẽ kết hôn sinh con, cô bỗng thấy hạnh phúc vô cớ, đúng, đó chính là hạnh phúc, người đàn ông này chính là người đàn ông mà cô muốn nhất, mà sau này hai người sẽ kết hôn sinh con, sau đó cùng chăm sóc con của hai người, anh sẽ là một người bố tốt, cô cũng sẽ cố gắng trở thành một người mẹ tốt.

Tiểu Du Du vô cùng có hứng thú với mấy trò chơi nguy hiểm kích thích trong công viên giải trí, nhưng bị Giang Thừa Châu dùng ánh mắt cự tuyệt, Tiểu Du Du cúi đầu, rất không vui.

Khi Tiểu Du Du đang vô cùng không vui, Uông Tử Hàm bế Tiểu Du Du ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, lúc này Tiểu Du Du mới tươi tỉnh mặt mày, cười ngọt ngào với Uông Tử Hàm, sau đó quay đầu làm mặt quỷ với Giang Thừa Châu – Ai là người đáng ghét nhất thế giới, là chú út là chú út, vẫn là chú út.

Giang Thừa Châu nhìn Tiểu Du Du thì bật cười.

Di động vang lên, anh cầm di động, nhìn số điện thoại thì đã biết là ai gọi đến, lần này khoảng cách ngày tháng đối phương gọi đến dường như nhiều hơn mấy ngày, có lẽ là thái độ lần trước khi anh ngắt máy quá không bận tâm. Hành tung của Mộc Tuyên Dư tự nhiên nằm gọn trong lòng bàn tay anh, từ việc cô ra khỏi khách sạn lúc nào đến sân bay về Tây Giang lúc nào, rồi thì cô bị bệnh rất lâu, lần trước anh nói gì nhỉ, à, cô bị bệnh thì cứ bị bệnh, thế mà cũng là chuyện lớn sao, cần nhấn mạnh rồi lặp đi lặp lại với anh sao… Vẫn là chuyện lặt vặt, Mộc Tuyên Dư khỏi bệnh, còn về nhà họ Mộc một lần.

Anh ngắt máy, về nhà họ Mộc, vậy thì hiển nhiên là biết, anh đã thả tay với Thịnh Đạt rồi nhỉ?

Tiểu Du Du chơi đủ rồi, Giang Thừa Châu đưa hai cô cháu đi ăn. Tiểu Du Du và Uông Tử Hàm cùng chơi mấy trò, bây giờ đã gần gũi hơn, cô nhóc cũng thầm thì to nhỏ với Uông Tử Hàm.

Ăn cơm xong, Giang Thừa Châu đưa Uông Tử Hàm về nhà.

Tiểu Du Du vẫy vẫy cánh tay nhỏ, “Cô Uông, tạm biệt cô.”

Uông Tử Hàm xoa xoa đầu Tiểu Du Du, “Tạm biệt Du Du.”

Giang Thừa Châu lái xe đưa Du Du về, Du Du ngồi ghế sau đột nhiên đứng dậy, ôm lấy ghế ngồi của Giang Thừa Châu, “Chú út.”

“Ừm?” Anh liếc nhìn qua gương chiếu hậu, “Ngồi yên nào.”

“Con rất thích cô Uông, chú sẽ kết hôn với cô ấy, đúng không?”

Giang Thừa Châu nheo nheo mắt, “Vì sao hỏi vậy?”

“Nếu con thích cô ấy rồi, chú lại không kết hôn với cô ấy, vậy thì con sẽ đau lòng…”

Cơ thể Giang Thừa Châu hơi cứng đờ.

Thích rồi, lại không kết hôn với cô ấy, sẽ đau lòng… Là một hành vi lãng phí tình cảm của bản thân, đúng không?

**********************************

Mộc Tuyên Dư về căn hộ thì sống những ngày rất bình yên, ban ngày cô tìm xem mấy bộ phim hoặc mấy bộ tiểu thuyết, cả ngày trôi qua rất nhanh, sau đó cô đắp mặt nạ, tắm rửa đi ngủ, cuộc sống nhạt nhẽo vô vị, nhưng cũng không có chỗ nào mà ưu sầu.

Mộc Tuyên Dư ghét nhất là bị bệnh, bởi vì một khi bị bệnh thì thời gian bị bệnh thường kéo dài rất lâu, nhưng một khi khỏi bệnh, giống như sống sót sau tai nạn vậy, hơn nữa cảnh ngộ lần này, giúp cô thêm kiên định niềm tin thỉnh thoảng vẫn dao động trong lòng mình, cô sẽ kiên trì đến cuối cùng, để bố mẹ và anh trai cô đều được hạnh phúc, cô còn muốn tham gia hôn lễ của anh trai nữa, còn phải đón lấy đóa hoa tượng trưng cho hạnh phúc đó nữa.

Có niềm tin và dự định rồi, cũng không còn mờ mịt nữa.

Mộc Tuyên Dư vừa chuẩn bị ngủ, phía cửa có tiếng động, cô nhìn thời gian trên di động, hơn mười giờ, vẫn chưa đến giữa đêm, ngay cả nghĩ đến chuyện ma giữa đêm khuya thanh tĩnh cũng không thể. Lúc đặt di động xuống, cô liền nghe thấy tiếng bước chân, thật kì lạ, vậy mà cô có thể biết được tiếng bước chân này rất quen thuộc.

Cô nhìn về phía cửa phòng, nhìn cửa phòng chậm rãi được mở ra, sau đó Giang Thừa Châu bước từng bước vào.

Anh mặc rất thoải mái, sơ mi trắng và quần kaki, khí chất sạch sẽ tươi mát, có thứ cảm giác thư thái nói không nên lời, giống như từ ngữ thường dùng để miêu tả mỹ nam hồi cấp ba, giống như bước ra từ truyện tranh vậy.

Mộc Tuyên Dư nhìn anh, không nói chuyện, dường như đã qua rất lâu rất lâu kể từ lần gặp mặt trước rồi.

Lần gặp mặt trước… Cô nhớ đến cảnh tượng khi đó, cảm giác khuất phục nhục nhã xâm nhập xương tủy đó lại trở lại, đó là lần đầu tiên cô cảm thấy sự khuất phục nhục nhã trong lòng còn lớn hơn rất nhiều so với đau đớn mà cơ thể phải chịu, nhưng qua cả rồi, bây giờ nhớ lại, tựa hồ lại cảm thấy không có gì ghê gớm cả, loại chuyện vết thương khi đã thành sẹo thì sẽ quên đi đau đớn rất đơn giản, đau đớn chỉ trong thời gian tiến hành mới có thể phát huy công hiệu lớn nhất của nó.

Giang Thừa Châu nhìn cô một lát, “Khỏi bệnh rồi?”

Anh biết cô bị bệnh?

Cô không nghĩ nhiều xem sao anh lại biết, không có ý nghĩa, “Ừm.”

Anh đứng ở nơi cách cô không xa, dáng vẻ của anh nhìn qua vừa mờ ảo lại vừa chân thật, điều này khiến cô nheo nheo mắt.

“Mộc Tuyên Dư, không hỏi vì sao sao? Không hỏi tôi gì sao?” Anh lại đến gần, khom người, nhìn thẳng vào cô đang ngồi trên giường, “Tôi đã có vợ sắp cưới, nhưng lại muốn dây dưa không rõ với em, em không hỏi một câu nào sao?”

Đôi mắt cô càng thêm tối tăm, một mảng sương dày, nhưng sắc mặt cô lại không thay đổi gì, chỉ có bản thân cô biết rõ, bản thân cô giờ phút này toàn thân cứng ngắc khó mà nhịn được.

Cô không muốn hỏi, nếu như có được đáp án càng nhục nhã hơn, vậy hà tất phải tự chuốc phiền chuốc khổ.

Giang Thừa Châu lại híp mắt, anh đứng thẳng dậy, rồi lựa chọn ngồi bên giường. Sự trầm mặc của cô, không khiến anh tức giận, anh chỉ nhàn nhạt nhìn cô, “Mộc Tuyên Dư, em không hỏi gì, không tức giận cũng không oán giận, có phải là cảm thấy, tôi làm tất cả đều là cố ý? Cố ý dây dưa không dứt với em khi đã có vợ sắp cưới, cố ý khiến thân phận của em lúng túng và xấu hổ, em cảm thấy đây là mục đích của tôi, vì thế em không ầm ĩ không náo loạn, bởi vì sợ chọc giận tôi, tôi sẽ lại làm gì đó với Thịnh Đạt.”

Vẻ mặt của Mộc Tuyên Dư, rốt cuộc hơi thay đổi.

Lẽ nào không phải như vậy sao?

“Mộc Tuyên Dư, tôi đã hai sáu tuổi rồi.” Độ tuổi mà một người đàn ông nên chín chắn, độ tuổi không còn ấu trĩ nữa, “Em cảm thấy tôi thật sự tìm đến em vì chuyện ấu trĩ đó? Sau đó không màng lợi ích gia tộc mà làm khó Thịnh Đạt?”

Đôi tay bao quanh chân dưới lớp chăn của Mộc Tuyên Dư càng xiết chặt hơn.

Ngược lại Giang Thừa Châu khẽ cười, có phần bất lực, “Thời gian này, tôi không liên lạc với em, là hi vọng hai chúng ta có thể yên tĩnh một chút, tỉnh táo suy xét về quan hệ giữa chúng ta. Về Tử Hàm, nhà cô ấy và nhà tôi có quan hệ mấy đời rất tốt, lại có hợp tác nữa, người lớn hi vọng chúng tôi ở bên nhau, lúc đó tôi nghĩ nếu tôi đã một mình, vậy thì tìm một người phụ nữ tạm bợ sống cả đời cũng không sao, huống hồ cô ấy cũng là cô gái khiến bố mẹ tôi hài lòng, đã như thế, lựa chọn cô ấy cũng không tồi.”

Mộc Tuyên Dư nhắm mắt, suy nghĩ lộn xộn, lại chỉ có thể hỏi một câu, “Vậy, bây giờ thì sao?”

“Mộc Tuyên Dư, em tin không, nếu không phải Uông Tử Hàm, anh thật sự không biết ảnh hưởng của em với anh lại lớn đến vậy. Vừa nghĩ đến chuyện kết hôn với cô ấy, anh đã nhớ đến em, vì thế anh không màng hậu quả mà làm vài chuyện để khiến em thỏa hiệp, để em theo anh. Anh tưởng là nhìn em đau khổ anh sẽ rất vui vẻ, nhưng không phải, anh rất khó chịu, vì thế anh bình tĩnh lại hơn mười ngày, cuối cùng anh nghĩ rõ rồi, Mộc Tuyên Dư, anh làm những chuyện đó không phải để khiến em khó chịu, mà chỉ là anh không muốn đời này anh không còn liên can gì với em nữa, sau đó em lấy người khác, anh cưới người khác, rốt cuộc đã anh hiểu, cho dù nhiều năm trôi qua như vậy, anh vẫn luyến tiếc em.”

Cô ngơ ngác nhìn anh, dường như không dám tin lời anh nói.

Anh lại vươn tay, đè bả vai cô lại, “Bây giờ em không tin lời anh, cũng không sao, anh sẽ làm cho em tin.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top