Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 24: 24

Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)

  • 371 lượt xem
  • 2522 chữ
  • 2021-09-09 22:01:32

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đã mấy ngày Mộc Tuyên Dư không liên lạc với người nhà, cô về nhà một chuyến, cô tỏ ra vô cùng tự nhiên, Mộc Trung Thiên và Lý Hâm đều không bày tỏ gì. Hơn nữa lúc ăn cơm, Mộc Trung Thiên còn hơi để lộ ra rằng tình trạng của công ty dường như đang được cải thiện, Mộc Tuyên Dư nhìn thấy nụ cười thỏa mãn trên mặt bố, không hiểu sao trong lòng bỗng cảm thấy rất nhiều thứ đều đáng giá, là đáng giá, chứ không phải là đúng hay sai.

Lúc ở trên bàn cơm, tâm tư của hai vị phụ lão nhà họ Mộc đều đặt vào chuyện nhân sinh đại sự của Mộc Tuyên Dư, bây giờ chuyện của công ty rốt cuộc cũng đưa nhà họ Mộc đi ra khỏi đám mây mù, trọng tâm của hai ông bà lại về đến chuyện hôn nhân đại sự của con gái. Hai ông bà đã hỏi về chuyện của Mộc Tuyên Nghị và Trình Hiểu Tang, Mộc Tuyên Nghị trả lời từng vấn đề một, chuyện tình cảm của anh và Trình Hiểu Tang bây giờ không tệ, thêm nữa là chuyện công ty phát triển theo chiều hướng tốt, bên nhà họ Trình cũng không ngăn cản như thời gian trước nữa. Mộc Trung Thiên và Lý Hâm rất yên tâm về chuyện của con trai, sau đó thì nhìn Mộc Tuyên Dư rồi thở dài, nhưng lại không nói gì thêm. Có điều ánh mắt đó đã biểu đạt toàn bộ tâm tư của bậc làm cha mẹ như hai người họ, hồi Mộc Tuyên Dư và Chu Chấn Hưng chia tay chưa bao lâu, hai ông bà cũng không tiện nói gì, nhưng bây giờ chia tay cũng đã được một thời gian, Mộc Tuyên Dư cũng nên cân nhắc về chuyện của mình rồi.

Mộc Tuyên Dư lắng nghe, sau đó khen món ăn mẹ nấu ngon, còn về những lời khác, cô không chịu nói thêm gì.

Ăn cơm xong, Mộc Tuyên Nghị cùng em gái ra ngoài đi dạo.

Mấy hôm nay gần như ngày nào cũng mưa, khiến người ta không dám tin vào mùa hè thành phố Tây Giang, cùng thời gian năm ngoái, thành phố Tây Giang là nơi nóng đỉnh điểm trong cả nước, cả mùa nắng nóng mọi người cùng phỉ nhổ thời tiết cực đoan đó, rất nhiều người bị cảm nắng, so sánh thời tiết năm nay với năm ngoái, quả thực khiến người ta hoài nghi có phải mùa hè đã chiếu những tia sáng cuối cùng rồi không. Buổi tối thì ẩm và lạnh, mặc dù nhiệt độ không thấp, nhưng không khí cứ se se, Mộc Tuyên Dư mặc một chiếc váy trắng, chiếc váy này tôn lên đường cong của cô, nhưng vẫn có phần thuần khiết.

“Em gầy rồi.” Mộc Tuyên Nghị đi cùng Mộc Tuyên Dư, chỉ nhìn lướt qua em gái một cái, anh đã có thể cảm thấy được.

“Xem ra vụ giảm cân của em có hiệu quả rồi.” Mộc Tuyên Dư muốn tỏ ra thoải mái, nhưng nhìn thấy anh trai hoàn toàn không hưởng ứng, cô le lưỡi, “Thời gian trước bị ốm, mãi không khỏi cảm, ngày nào cũng ngây ngây dại dại, cho nên cũng không liên lạc với mọi người, anh không giận em chứ?”

“Vẫn chẳng biết tự chăm sóc mình như trước đây.” Mộc Tuyên Nghị than thở.

“Không phải bây giờ em đã khỏe rồi sao?” Mộc Tuyên Dư cười, “Tốt thật, sức khỏe của em tốt rồi, công ty hình như cũng không tệ, tất cả đều đi theo chiều hướng tốt lên.”

Mộc Tuyên Nghị cúi đầu, cho dù công ty đã chuyển biến tốt, nhưng anh vẫn không để lộ ra thần sắc vui vẻ. Anh thầm kinh ngạc, vốn anh muốn hỏi cô, khủng hoảng của công ty dần bị đẩy lùi có phải cô biết điều gì đó không, bởi vì công ty quả thực đi lên quỹ đạo như cô đã từng nói, nhưng anh nghĩ lại, chuyện thế này, sao em gái có thể tham dự được.

Ban đầu khi anh biết Chu Chấn Hưng và Hạ Ngữ Minh cùng nhằm vào Thịnh Đạt, người đầu tiên anh nghĩ đến chính là em gái, nếu như cô biết được, cô nhất định sẽ cảm thấy lạnh lòng, đau lòng và lạnh lòng khác nhau, đau lòng chỉ là đau buồn mà thôi, nhưng lạnh lòng, lại là mối nguy về lòng tin với người khác, khi cô gặp được người tiếp theo, cô sẽ không dám dành lòng tin cho họ nữa.

Bây giờ công ty đang đi đúng hướng rồi, nhưng nhà họ Chu và nhà họ Hạ sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy mà không ra tay nữa chứ, trừ phi sau lưng Chu Chấn Hưng và Hạ Ngữ Minh có người khác, nhưng anh tự nhận mình không đắc tội với ai như vậy, trăm phương ngàn kế nhằm vào Thịnh Đạt, sau đó cuối cùng lại bỏ dở giữa chừng như đang đùa.

Nghĩ không thông, vì thế dứt khoát không nghĩ nữa.

Mộc Tuyên Dư cười thật lòng, cũng làm Mộc Tuyên Nghị vứt mấy chuyện rối loạn phức tạp trong đầu đi, cùng cười với em gái.

Chỉ cần là chuyện tốt, hà tất phải truy cứu ý sâu xa phía sau.

“Anh, sau này anh và chị Trình kết hôn, cho em làm phù dâu nhé!” Cô cười rất thỏa mãn, hạnh phúc của anh trai, cô phải hưởng ké chút không khí hạnh phúc mới được.

“Nhanh vậy đã muốn đến thế rồi à?”

“Em là em gái anh, vị trí đó đương nhiên là để cho em rồi. Còn nữa, anh còn phải đánh tiếng với chị Trình, bảo chị ấy ném hoa cho em, biết không?”

Mộc Tuyên Nghị bất đắc dĩ lắc đầu, “Tự em đi mà nói với cô ấy.”

Mộc Tuyên Dư bĩu môi.

Mộc Tuyên Dư bất lực, “Em phải biết, nhà họ nhiều chị họ em họ lắm, chưa kết hôn cũng không ít, ai ai cũng nhìn chằm chằm vào bó hoa đó đấy.”

“Thôi được rồi, gặp được ông anh thế này thì cũng đành chịu, vẫn phải em tự thân vận động vậy.” Cô thở dài bất đắc dĩ, nhưng cũng biết, anh trai hi vọng quan hệ giữa mình và chị dâu tốt hơn chút nữa, bảo cô tự đi nói với chị dâu, giao lưu nhiều hơn, dù sao chị dâu cũng là vợ của anh trai, là người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời anh trai sau này, dù sau này anh trai muốn giúp cô cái gì, cũng phải qua cửa của chị dâu trước đã.

Hai anh em đi cùng nhau, tâm tình giống như lúc nhỏ vậy, Mộc Tuyên Nghị hi vọng cô có thể mãi mãi sống một đời theo suy nghĩ của cô, mà Mộc Tuyên Dư thì hi vọng anh trai có thể hạnh phúc cả đời.

*****************************

Giang Thừa Châu về nhà, liền bị Giang Hào mặt u ám gọi vào phòng sách, mà Giang Cảnh Hạo từ một bên khác đi qua, cho Giang Thừa Châu một ánh mắt “tự lo đi nhé”, ông cụ đang tức giận, người sáng suốt đều biết, hơn nữa còn nổi cơn với Giang Thừa Châu lúc Tần Tương không có nhà, vậy chính là thật sự tức giận rồi, nếu không sao lại chọn lúc thần hộ mệnh không ở đây mà giáo huấn chứ?

Giang Thừa Châu không bận tâm, theo Giang Hào vào phòng sách, vẻ mặt tự đắc, hoàn toàn không bị ánh mắt của Giang Hào dọa. Thái độ này của anh, càng khiến Giang Hào bực tức, trước đây, Giang Thừa Châu không sợ trời không sợ đất, đương nhiên cũng không để ông cụ Giang Hào này vào mắt, sự xem nhẹ này trực tiếp viết lên mặt, mà vẻ mặt như chẳng có gì đáng sợ của bây giờ, cũng cùng bản chất với kiểu của trước đây.

Giang Cảnh Hạo xuống tầng, một lát sau, Tiểu Du Du và Đường Khả Hân về nhà, hai mẹ con đi siêu thị mua đồ, Tiểu Du Du hôm nay phát huy các loại kĩ năng, cuối cùng mua được đồ ăn vặt mình thích, cô nhóc biết, chỉ cần chớp chớp mắt đáng thương nhìn mẹ, mẹ nhất định sẽ mua đồ ăn vặt cô nhóc thích ăn cho cô nhóc, quà vặt đến tay, hạnh phúc tràn đầy.

Giang Cảnh Hạo vẫy vẫy tay với con gái, Tiểu Du Du chạy như bay đến chỗ bố, “Bố.”

Giang Cảnh Hạo bế con gái, bảo con gái nhìn đồng hồ, “Cây kim này chạy đến chỗ này, nếu chú út còn chưa ra khỏi phòng sách, Du Du đi gọi chú út, được không?”

Ánh mắt Tiểu Du Du sáng rực vui vẻ, cô nhóc gật đầu lia lịa, thì ra chú út về rồi.

Hai bố con trong phòng sách đang đứng sóng đôi mà giương cung bạt kiếm, tuy Giang Hào đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng điều dưỡng hợp lý, hơn nữa vẫn tập thể thao, sức khỏe và diện mạo cũng chỉ như người năm mươi mấy, ông đứng dậy, mặt đầy bất mãn, cực kì có khí thế.

Giang Thừa Châu thì đứng yên, trầm mặc, kiểu trầm mặc thoải mái này, trên mặt không lộ ra vẻ không kiên nhẫn, cũng không lộ ra vẻ sợ sệt gì.

Giang Hào vỗ mạnh xuống bàn, vừa bất lực vừa vô cùng phẫn nộ với thái độ dầu muối không vào này của con trai, trực tiếp lôi một xấp ảnh từ trong ngăn kéo ra, ném vào mặt Giang Thừa Châu.

“Xoạt” một tiếng, rất nhiều bức ảnh trượt xuống từ mặt Giang Thừa Châu, anh nhìn một cái, mày hơi nhíu, đều là ảnh chụp anh và Mộc Tuyên Dư, có ảnh anh và Mộc Tuyên Dư ở tiệc rượu, có ảnh anh và Mộc Tuyên Dư cùng về khách sạn, thậm chí có ảnh anh bế Mộc Tuyên Dư lên xe, còn có ảnh anh túc trực trong phòng bệnh của Mộc Tuyên Dư, một khi những bức ảnh này bị tuồn ra thì có thể biết được anh và Mộc Tuyên Dư là quan hệ gì, bây giờ anh và Uông Tử Hàm đính hôn mới không được bao lâu, thời điểm này nếu truyền ra chuyện của anh và một người phụ nữ khác, nhất định sẽ ảnh hưởng tới Vạn Thành, lại còn là ở dưới mắt nhà họ Uông nữa.

Giang Thừa Châu chỉ nhìn một cái, căn bản không bận tâm.

Chuyện anh đã làm, anh tự nhiên không lo đến hậu quả, chuyện thế này, bên phía truyền thông nhất định sẽ xin chỉ thị của người nhà họ Giang, bất luận là bố hay anh trai anh, họ đều chắc chắn sẽ không để những bức ảnh này bị tuồn ra ngoài, với điểm này, anh căn bản không lo lắng.

Dáng vẻ không bận tâm của anh, rốt cuộc khiến Giang Hào nổi cáu lần nữa, ông đi đến trước mặt Giang Thừa Châu, giơ tay định cho thằng nghiệp chướng này một bạt tai, nhưng cánh tay giơ lên bị Giang Thừa Châu tóm lấy.

“Bố.” Giang Thừa Châu nheo nheo mắt, “Sức lực lớn như vậy, cũng không sợ làm tay bố bị thương sao.”

Giang Hào nhìn con trai, “Mày đã làm chuyện vô liêm sỉ gì? Lần trước tao đã cảnh cáo mày, đừng có dây dưa với con nha đầu nhà họ Mộc, sống yên ổn với Tử Hàm, mày nói xem mày đã làm những gì hả?”

“Con đương nhiên biết con đã làm những chuyện gì, thế nên không phiền bố phải nhọc lòng.”

“Thằng mất dạy, mày làm thế với Tử Hàm hả? Con bé là cô gái tốt, mày đối xử với con bé như thế, xem mày ăn nói thế nào với nhà họ Uông.” Ý ngầm, ông không thu dọn cục diện rối rắm cho thằng con thối tha này.

“Có thể ăn nói thế nào?” Giang Thừa Châu khẽ cười, “Lẽ nào những bức ảnh này sẽ bị truyền ra ngoài hay sao?”

Giang Thừa Châu cong khóe miệng, nhà họ Giang không vứt bỏ được anh, đương nhiên sẽ che giấu chặt chẽ, vậy thì anh tự nhiên sẽ kết hôn theo kế hoạch với Uông Tử Hàm, chuyện thế này, đương nhiên cũng sẽ giống như những bức ảnh này, mãi mãi không thấy ánh mặt trời. Sự thực đơn giản như thế thôi, sao mà những chuyện minh bạch lại ít vậy chứ.

Giang Thừa Châu cũng không phải không hiểu suy nghĩ của bố, người già rồi, dù sao cũng sẽ cảm thấy gia đình và mọi chuyện vui vẻ mới là chuyện quan trọng nhất, sau đó hoàn toàn quên mất thời trẻ mình đã làm những chuyện còn đốn mạt hơn.

Giang Thừa Châu buông tay Giang Hào ra, vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí trịnh trọng, “Bố, chuyện của con, bố đừng xen vào.”

Một câu này, lại khiến Giang Hào muốn cầm đồ đạc nện về phía con trai.

Cái gì gọi là đừng xen vào, không xen vào, thằng oắt này sẽ đảo lộn công ty, không đúng, là đảo lộn cả cái nhà họ Giang này mất.

Tiểu Du Du nghiêm túc tính thời gian, khi cây kim chỉ đến chỗ thời gian mà bố nói, nhóc con vui vẻ trượt từ trên người bố xuống, chạy đến phòng sách trên tầng hai của ông nội.

Chỉ là Tiểu Du Du mới đi đến cửa, cửa đúng lúc được mở ra.

Giang Thừa Châu nhìn Tiểu Du Du đứng trước cửa, Tiểu Du Du đang ngẩng đầu nhìn anh, vì thế nơi lồng ngực anh hơi mềm nhũn, anh bế Tiểu Du Du lên một phen, “Vẫn là Tiểu Du Du ngoan nhất, quan tâm chú út nhất.”

Giang Hào vốn muốn gọi Giang Thừa Châu lại, nghe thấy tiếng của Tiểu Du Du, ông lập tức từ bỏ.

Hai tay Tiểu Du Du vòng qua cổ chú út, “Đương nhiên rồi, con thích chú út nhất mà.”

Giang Thừa Châu xoa xoa mặt Du Du, khóe miệng chứa ý cười.

Giang Thừa Châu bế Tiểu Du Du xuống tầng, Giang Cảnh Hạo nhìn cậu em trai làm việc theo ý mình này, đã không còn bất đắc dĩ không còn thở dài từ lâu, vẻ mặt bình tĩnh, “Có chuyện nói hẳn hoi thì không chịu, làm ông cụ tức đến đổ bệnh chú mới cam tâm?”

Giang Thừa Châu không nhìn anh trai, mà bế Du Du ngồi xuống một bên khác, “Ông già tức giận thì mới thúc đẩy tuần hoàn máu, có thể kéo dài tuổi thọ, anh không phát hiện sức khỏe ông cụ tốt lạ thường sao?”

Sức khỏe tốt đến mức chuyện gì cũng muốn lo, chuyện gì cũng không bỏ qua.

Lúc này Giang Cảnh Hạo thật sự bật cười.

Giang Thừa Châu để Du Du ngồi lên chân mình, đu đưa chân, làm Du Du như đang ngồi trên bập bênh, Du Du chơi vô cùng vui vẻ, lúc này Giang Thừa Châu mới nhìn về phía Đường Khả Hân, “Chị dâu, cho em mượn Du Du nửa ngày.”

Ngay cả câu hỏi cũng không phải, Đường Khả Hân thật sự bất đắc dĩ mím môi, sau đó nhìn về phía chồng mình.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top