Mộc Tuyên Dư ngồi vào xe của Giang Thừa Châu, cô nhìn thời gian trên di động, cô giày vò cũng lâu, đã hơn nửa đêm rồi, nhưng tinh thần cô bây giờ không tệ. Cô nhìn người đàn ông đang lái xe, sắc mặt anh chuyên chú nhìn phía trước, không hề để ý đến cô, cô thu tầm mắt, ngồi yên tĩnh.
Thật ra khoảnh khắc ngất trong phòng tắm lúc trước, cô đột nhiên nghĩ, cứ ngã xuống như vậy cũng tốt, mấy thứ kí ức tốt hay xấu đều sẽ không tiếp tục hành hạ cô nữa. Trước đây Mạnh Ngữ Phán nói rất hâm mộ cô và Hạ Ngữ Minh, Hạ Ngữ Minh thì là kiểu người vừa nhìn đã thấy rất kiên cường, thế nào cũng không bị đánh ngã, mà cô thì là người nội tâm kiên cường, rất dẻo dai, thế nào cũng không bị hạ gục, nhưng người kiên cường luôn có một khuyết điểm rất lớn, người khác đều chỉ cảm thấy rằng, dù sao bạn cũng kiên cường như thế, vì thế bạn nhất định có thể kiên trì đến cuối cùng, vậy nên với đau khổ và tra tấn, bạn đều có thể chịu đựng, tiếp nhận và vượt qua.
Nhưng lại không có ai quan tâm, trái tim này cũng biết đau, cũng sẽ muốn từ bỏ.
Giây phút này, cô thừa nhận, cô cũng yếu đuối.
Về đến khách sạn, Mộc Tuyên Dư không buồn ngủ lắm, nhưng cũng muốn đi ngủ, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, từ gặp Chu Chấn Hưng đến Giang Thừa Châu mắng cô không có trái tim, rồi đến sinh bệnh lại vào bệnh viện, chỉ nghĩ thôi cô đã cảm thấy mệt thấy hoảng rồi. Cô lập tức thay váy ngủ, chuẩn bị đi ngủ, Giang Thừa Châu nhìn dáng vẻ của cô, rốt cuộc không nói gì, mà là cầm thuốc lá và bật lửa, đi ra ban công. Anh hút ba điếu thuốc, rồi mới đi súc miệng.
Lúc Giang Thừa Châu chuẩn bị đi ngủ, chuông cửa vang lên, anh cau mày đi qua mở cửa.
“Surprise!” Uông Tử Hàm đứng ở cửa, khuôn mặt tươi vui rọi thẳng vào mắt Giang Thừa Châu, cô đẩy đẩy Giang Thừa Châu mặt không cảm xúc trước mặt, “Rất bất ngờ đúng không?”
Bàn tay vốn buông thõng của Giang Thừa Châu không dấu vết đè lên mép cửa, vẻ mặt anh hơi thả lỏng, “Sao em đến đây?”
“Chồng sắp cưới của em có dáng vẻ anh tuấn phóng khoáng đẹp trai ngời ngời như thế, em đương nhiên không yên tâm rồi, phải theo đến đây trông chừng mọi lúc mới được chứ.”
Giang Thừa Châu gật đầu, “Còn nên nói anh học rộng hiểu nhiều nữa.”
Người này…
Uông Tử Hàm nhíu mày, “Anh định đứng nói chuyện với em ngoài cửa hả?”
Giang Thừa Châu hơi để lộ ra ý cười, đi ra ngoài cửa, xoay người muốn đóng cửa, “Em đến muộn thế này, chắc chắn mệt rồi hả, anh đưa em đi tìm phòng nghỉ ngơi.”
Uông Tử Hàm lại không đi, vẫn nhìn Giang Thừa Châu, “Vì sao không mời em vào?”
Giang Thừa Châu nhìn cô, im lặng không nói.
“Hay là… bên trong giấu người hả?”
Giang Thừa Châu nheo nheo mắt, nhìn thẳng vào mắt Uông Tử Hàm, nhưng vẫn không biến sắc.
“Vậy em phải vào kiểm tra thật kĩ mới được.” Uông Tử Hàm nói xong, thật sự định tiến vào.
Giang Thừa Châu nghiêng người, để Uông Tử Hàm đi vào. Sau khi Uông Tử Hàm đã đi vào, Giang Thừa Châu vẫn còn đứng ở cửa, anh cảm thấy anh điên rồi, anh đang làm gì đây?
Lúc này anh mới chậm rì đi theo Uông Tử Hàm, Uông Tử Hàm đã vào đến phòng trong rồi. Dường như Uông Tử Hàm khẽ thở phào, “Thừa Châu, vẻ mặt lúc nãy của anh thật sự dọa em đấy, em còn tưởng anh thật sự giấu người nữa chứ!”
Giang Thừa Châu đi đến cửa phòng, trên giường trống không, không có người. Anh liếc một cái, trong phòng nơi có thể giấu người chính là trong tủ, mà Mộc Tuyên Dư không thể chui vào trong tủ, vậy thì chính là ở ngoài ban công rồi, cô chạy ra như vậy, hẳn là sẽ không ngốc đến mức không mang theo thứ gì chứ? Nhưng nếu quá gấp thì sao? Chiếc váy ngủ đó của cô, vừa mỏng vừa ngắn…
Giang Thừa Châu đi vào, khẽ cười với Uông Tử Hàm, “Vậy bây giờ yên tâm rồi chứ?”
Uông Tử Hàm đi về phía anh, “Vừa rồi em đùa thôi…” Cô cắn môi, “Được rồi, thật ra em hơi giận đấy, vậy mà anh không định cho em vào nữa.”
“Là anh lo nghĩ không chu toàn, anh chỉ không ngờ rằng em đột nhiên qua đây thôi.”
“Anh chẳng hợp với niềm vui bất ngờ chút xíu nào cả, em chạy xa như vậy, anh cư xử thế này với em hả?”
Giang Thừa Châu lắc đầu, sau đó dùng tay xoa trán, “Mấy hôm nay mệt quá.”
Uông Tử Hàm nghĩ đến việc mình gõ cửa không bao lâu thì anh đã mở cửa, mà ngay cả đồ ngủ anh cũng không thay, dễ thấy là vẫn chưa ngủ, vậy thì thật sự bận đến muộn thế này? Vì thế cô nhìn anh áy náy, “Có phải em mang đến phiền toái cho anh không?”
“Sao em có thể là phiền toái chứ?” Trong mắt anh hơi có chút cưng chiều, “Dù em có là phiền toái, cũng là phiền toái ngọt ngào.”
Lúc đến gần Giang Thừa Châu, Uông Tử Hàm mới nhìn rõ sự mệt mỏi trong mắt anh, nhất thời hơi đổi ý với hành vi của mình, trò niềm vui bất ngờ hợp với mấy cô cậu thiếu niên thiếu nữ hơn, với tuổi này của hai người, dường như không có giá trị mấy, “Vậy phiền toái ngọt ngào là em đây đi tìm phòng nghỉ ngơi đây, anh cũng sớm…”
“Không cần phiền như vậy.” Giang Thừa Châu nhìn về phía ban công, nếu chuyện đã quyết định rồi, đương nhiên phải làm đến cùng, đương nhiên phải ác đến cùng, “Em cứ nghỉ ngơi ở đây đi, bây giờ muộn thế này rồi, hơn nữa cũng chỉ một đêm thôi, sáng mai anh và em cùng về Tây Giang.”
“Chuyện của anh ở đây xử lý xong rồi hả?”
“Ừ.”
“Nhưng em vẫn muốn cùng anh ở đây chơi mấy ngày.”
“Được, vậy chúng ta cứ ở thêm mấy ngày.”
Uông Tử Hàm nhón mũi chân, hôn lên trán Giang Thừa Châu, “Anh thật tốt.”
“Anh không tốt với em thì còn có thể tốt với ai?”
Uông Tử Hàm cười thỏa mãn.
Uông Tử Hàm đi tắm trước, Giang Thừa Châu thì ngồi trong phòng, ngón tay anh gõ gõ lên chân. Lúc này anh đương nhiên có thể gọi Mộc Tuyên Dư đi ra, để cô rời đi, cô không cần chịu khổ ở ban công nữa, hơn nữa với tính cách cẩn thận của cô, cô sẽ không thể chủ động đi ra, ngộ nhỡ người trong phòng tắm không phải Uông Tử Hàm thì sao, Mộc Tuyên Dư chính là như vậy, làm việc không xác định một trăm phần trăm thì sẽ không ra tay.
Nhưng vì sao anh phải để cô sống tốt chứ!
Lúc Uông Tử Hàm đi ra, dường như mới nghĩ đến chuyện trong này chỉ có một chiếc giường, cô hơi xấu hổ nhìn Giang Thừa Châu.
“Em ngủ trước đi.” Giang Thừa Châu nhìn cô dịu dàng, đây chính là người phụ nữ mà anh lựa chọn, anh nên dành cho cô đãi ngộ cao nhất.
Uông Tử Hàm gật đầu, lúc này mà còn làm bộ làm tịch thì cũng không thể nào nói nổi.
Cô nằm trên giường, nhìn thấy anh lấy laptop ra, hình như xử lý một vài chuyện, cô nhìn một lát thì đã có thể hiểu, đêm nay anh định không ngủ, nói không rõ là cảm giác gì, nhưng cô rất an tâm.
*********************************
Mộc Tuyên Dư hơi hối hận, sao cô lại chạy thẳng ra ngoài mà không khoác thêm quần áo chứ.
Lúc nghe thấy giọng của Uông Tử Hàm, cô cảm thấy mình rất khiếp đảm, hận không tìm ngay được một cái hố để chui vào. Cô rúc trong góc ban công, trên ban công đặt mấy loại hoa, cô co mình ở đó, hòa thành một với đám hoa cỏ. Gió đêm thổi tới hơi lạnh, cô nghĩ hơi châm chọc, hôm nay truyền nước biển đều vô ích rồi. Lạnh, là thật sự lạnh, còn khó chịu hơn lạnh chính là, cô không dám đối mặt với Uông Tử Hàm, cô có thể nghĩ đến việc bây giờ mình mang theo thân phận buồn nôn danh không chính ngôn không thuận, nhưng nó chỉ là một loại cảm giác, sau khi Uông Tử Hàm thật sự lấy phương thức thế này xuất hiện, cô mới thật sự cảm nhận được cái gọi là thân phận người thứ ba.
Thì ra không thể gặp người khác như thế, thì ra bản thân cô cũng cảm thấy ghê tởm như thế.
Thậm chí cô rất sợ, Giang Thừa Châu sẽ mặc kệ, để Uông Tử Hàm trực tiếp tiến vào, khiến cô khó xử.
Cô tuyệt đối không thể chịu được cảnh tượng đó, vì thế cô trốn đi, lấy tốc độ nhanh nhất giấu mình đi. Cô nghe màn đối thoại của Giang Thừa Châu và Uông Tử Hàm, càng chứng thực thân phận của mình, không quang minh chính đại như thế, mà hai người họ mới là một cặp đôi như một lẽ đương nhiên.
Gió khẽ thổi tới, giống như thuốc độc mãn tính, khiến cô ngày càng khó chịu.
Không lâu sau, vậy mà còn có mưa nữa.
Lạnh, càng ngày càng lạnh, cô cuộn mình lại. Cô nghĩ đến mẹ, nghĩ đến bố, nghĩ đến anh trai, nếu như họ biết tình trạng hiện giờ của cô, liệu có muốn từ cô con gái hay đứa em gái này không nhỉ. Bây giờ cô trở thành dấu tích khiến họ mất mặt, không còn là cô con gái ngoan đứa em gái ngoan trước đây của họ nữa.
Nếu mẹ biết bây giờ cô đang chịu khổ, mẹ sẽ khó chịu đến mức nào?
Cô mím chặt đôi môi đang dần trắng bệch, nghĩ tới rất nhiều rất nhiều thứ. Cô nghĩ đến Mạnh Ngữ Phán, nghĩ đến Hạ Ngữ Minh, nghĩ đến mẹ… Còn có rất nhiều rất nhiều người nữa.
Cô muốn ngủ, cũng buộc mình ngủ, sau khi ngủ rồi, cô sẽ không thấy lạnh nữa.
Ngày hôm sau, lúc Mộc Tuyên Dư tỉnh lại, trờ đã sáng rồi, toàn thân cô tê mỏi, tay cũng tê, chân cũng tê, cô xoa bóp một lát, mới có thể đứng dậy được.
Cô cẩn thận nhìn, trong phòng không có ai.
Thần kinh kéo căng của cô cuối cùng cũng thả lỏng, đi vào phòng, cô mới tự cười nhạo mình, cô vội vàng chạy ra ban công, chính là vì không muốn để người khác phát hiện ra mình, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, cô có thể nhớ đến việc xử lý dấu tích tồn tại của mình, nhưng lại quên mang thêm quần áo cho mình, cô quả nhiên là tự làm tự chịu.
Mà Giang Thừa Châu châm chọc cô làm việc thận trọng, không phải không có lý.
Cô đi qua, lấy quần áo bị đá vào gầm sofa ra, nhìn nhìn rồi lại cảm thấy rất buồn cười. Bây giờ Giang Thừa Châu hẳn là đang cùng Uông Tử Hàm ra ngoài chơi nhỉ?
Cô tìm tất cả đồ của mình ra, tâm tư phụ nữ bình thường rất tinh tế, hôm qua Uông Tử Hàm không phát hiện ra điều gì, là vì cô ấy ở không bao lâu, một khi cô ấy ở lâu, cô ấy sẽ tìm ra manh mối.
Cô tìm ra một bộ quần áo có thể mặc, nhanh chóng thay đồ, sau đó cầm theo đồ của mình rời đi.
Khi đến đại sảnh, ánh mắt của nhân viên phục vụ từng gặp Giang Thừa Châu nhìn về phía cô mang theo thâm ý khác. Giống như chỉ trong một đêm, dường như tất cả mọi người đều đã biết cô có thân phận trơ tráo vậy.
Sau khi ra khỏi khách sạn, cô ném đồ của mình vào thùng rác, sau đó trực tiếp gọi xe đến sân bay, lên chuyến bay gần nhất về thành phố Tây Giang.
Mộc Tuyên Dư đổ bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, vừa xuống máy bay đã bắt đầu nôn. Nhưng cô không muốn đến bệnh viện, chỉ đành quay về tiểu khu Bàn Nguyệt, đầu cô rất nặng, vô cùng khó chịu, về đến chỗ ở là cô nằm trên giường ngủ một ngày một đêm. Sức khỏe cô đã khá hơn một chút, nhưng vẫn ho khan và chảy nước mũi.
Cô không muốn đến bệnh viện, vì thế đến hiệu thuốc mua rất nhiều thuốc.
Sau đó chuyện thần kì hơn đã xảy ra, cô uống thuốc màu gì, cô có thể chảy ra nước mũi màu đó, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy mình cực kì buồn nôn.
Hơn một tuần, cô đều sống ngây ngây dại dại, cuối cùng không có cách nào, cô vẫn đến bệnh viện.
Sức khỏe hoàn toàn tốt lên, đã là hơn mười ngày sau.
Sau đó cô nhìn thấy trên tờ báo nào đó, Giang Thừa Châu và Uông Tử Hàm cùng trở về thành phố Tây Giang, ở sân bay bị phóng viên bắt gặp, hai người cử chỉ thân mật, quan hệ gắn bó, xem ra ngày cưới đã đến gần.
Khi cô sống ngây ngây dại dại mỗi ngày, Giang Thừa Châu cùng Uông Tử Hàm đi du lịch khắp nơi.
Mộc Tuyên Dư muốn cười, nhưng lại không cười nổi.
Cô cầm tờ báo đó, nhìn một hồi lâu.
Ông chủ sạp báo là người nóng nảy, thấy cô nhìn hồi lâu, lại không mua, vì thế tức giận, “Có mua không hả, không mua thì đừng chắn ở đây ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của người khác.”
Rõ ràng là xung quanh ngoài cô ra thì không có bất kì ai.
Mộc Tuyên Dư bỏ tờ báo xuống, không mua.
Mà người đó, cô cũng không mua được.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận