Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 22: 22

Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)

  • 389 lượt xem
  • 2221 chữ
  • 2021-09-09 22:00:50

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Mộc Tuyên Dư nghe tiếng cửa phòng mở, biết anh đã đi, cô nhìn xuống chân phải vẫn đang không ngừng chảy máu, cảm giác đau đớn chân thật như vậy, cô lại không muốn bận tâm đến, cô phát hiện trong cơ thể mình đang nung lên ý nghĩ muốn hủy diệt, không lo không sợ gì cả, mà cô còn có thể hoàn toàn giải phóng. Nhưng không thể, cô chán nản ngã về phía sau.

Thời còn đi học, thịnh hành thứ gọi là chuẩn mực con ngoan trò giỏi, học sinh ngoan cũng không nhất định thật sự là học sinh ngoan, mà là chưa từng bị thầy cô giáo bắt được thóp, bởi vì một khi bị thầy cô giáo bắt được chỉ một chút không ổn, những ngày tháng sau này bất luận làm gì trên lớp đều sẽ trở thành đối tượng tình nghi, cho nên trốn học hay là làm chuyện khác đều phải chú ý cẩn thận, chỉ cần chưa bị bắt bài, trong lòng giáo viên bạn vẫn là con ngoan trò giỏi, sẽ không bị nghi ngờ, ngược lại thì cũng thế.

Mà cô chính là học sinh đã để lại lỗi, bất cô luận làm gì, bất luận cô nghĩ thế nào, trong lòng giáo viên, cô đều đang làm chuyện xấu, đều là đang mưu tính, tên cô đã được lưu vào sổ đen, hơn nữa không cách nào xóa đi.

Cảm giác bất lực sâu sắc đó khiến cả người cô nhũn ra.

Giang Thừa Châu ra khỏi phòng, vào thang máy, đến đại sảnh khách sạn, sau đó trực tiếp chạy ra ngoài, hoàn cảnh quanh khách sạn rất tốt, nhưng khách sạn hơi chếch, anh ngồi vào xe, lái xe đi tìm hiệu thuốc, vừa xem tình hình giao thông phía trước, vừa nhìn xung quanh tìm kiếm. Rốt cuộc nhìn thấy một hiệu thuốc, anh xuống xe, vào mua thuốc.

Anh muốn mua thuốc cần cho vết thương, nhân viên hỏi anh rất nhiều, cuối cùng rút ra được kết luận, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.

Giang Thừa Châu cầm thuốc mỡ, đi về phía xe mình, bây giờ tâm tình anh đã bình tĩnh lại chứ không sốt ruột như lúc nãy chạy ra. Đúng vậy, chỉ là vết thương nhỏ thôi, anh gấp gáp làm gì, nhất là gấp gáp vì loại phụ nữ đó.

Anh lái xe trở về, sau khi xuống xe thì đi vào khách sạn, lúc đi ngang qua quầy lễ tân, anh ném tuýp thuốc qua đó, bảo họ lát nữa mang lên phòng.

Anh chậm rãi lên lầu, mơ hồ bực bội với hành động vừa rồi của mình, anh tựa vào vách thang máy, thở dài một hơi, khóe miệng nhếch lên, sau đó anh thấy được chiếc bóng của mình, trước kia Mộc Tuyên Dư từng nói anh tốt nhất đừng cười kiểu như vậy, trông rất giống một tên vô lại, nhưng với cô mà nói, anh hiện tại chính là một tên vô lại.

Trở về phòng một lần nữa, anh liền thấy cô nằm ở đó, trông không hề có chút tức giận nào, mắt cô nhắm lại, dường như đã ngủ thiếp đi. Lúc này cô rất yên tĩnh, dù dáng vẻ thật sự rất thảm hại, mái tóc còn ướt bết dính lại, anh ngắm cô một lúc lâu, khống chế xúc động muốn giúp cô lau khô tóc, anh nghiêng đầu.

Dù dáng vẻ cô như thế này, cũng khiến anh liên tưởng đến khi cô mở mắt, cô sẽ tính kế khắp nơi vì chuyện cô muốn làm. Cô vẫn luôn là người như vậy, khiến người ta không biết câu nào của cô là thật câu nào của cô là giả.

Anh lại nhìn về phía cô, gót chân trái vẫn sưng đỏ, gót chân phải đã ngừng chảy máu, nhưng vết máu lưu ở phía trên nhìn qua mà thấy giật mình. Vết thương như thế, là cô cố ý để cho mình nhìn thấy? Tưởng là anh sẽ mềm lòng?

Mộc Tuyên Dư nhíu mày, không thoải mái mở mắt, liền trông thấy Giang Thừa Châu đang nhìn mình, cô cử động, chỉ cảm thấy chân đau, hậu tri hậu giác nhớ tới trên chân mình có vết thương. Lúc này lại có người gõ cửa, Giang Thừa Châu chậm chạp đi đến, bên ngoài là phục vụ mang thuốc đến, Giang Thừa Châu không nhận lấy, để người ta đưa vào.

Phục vụ vừa mới chuẩn bị đến gần Mộc Tuyên Dư, Giang Thừa Châu nghĩ đến bộ dạng lúc này của cô, cô mặc áo hai dây, tóc tai lộn xộn, đôi chân dài hơi co lên, không hiểu sao anh chau mày, anh cầm tuýp thuốc trên tay phục vụ, “Cậu ra ngoài.”

Phục vụ hơi kinh hãi, nhưng vẫn quay người rời đi.

Giang Thừa Châu xoay người đi được vài bước, liền ném thuốc tới trên người Mộc Tuyên Dư.

Mộc Tuyên Dư ráng chống mình ngồi dậy, nhìn tuýp thuốc, chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, thế là lại đứng lên đi tắm, sau đó thoa thuốc.

Giang Thừa Châu nhìn cô chậm chạp đi về phòng tắm, không nói gì, cũng không ngăn cản.

Nhưng cô ở trong đó rất lâu, vẫn không ra ngoài, Giang Thừa Châu ngồi bên ngoài sắc mặt ngày càng khó coi, đợi một hồi, anh gọi vào bên trong phòng tắm, “Mộc Tuyên Dư.”

Không thấy đáp lời.

Lúc này anh đứng ngồi không yên, anh đi về phía phòng tắm, gõ cửa, vẫn không có phản ứng. Cửa phòng tắm đã đóng, nhưng lại không khóa trái, anh mở cửa ra, xông vào liền thấy cô ngồi dưới đất, nước xối xuống người cô. Anh tắt vòi nước, ôm lấy cô, mắt cô dường như muốn mở ra, nhưng lại bất lực khép chặt.

Thế này là ngã bệnh sao?

Anh đặt cô lên giường, lau khô nước trên người cô, trước tiên dùng chăn che kín cô, rồi anh cầm máy sấy sấy tóc cho cô. Mặc dù trong lòng anh rất lo lắng, nhưng từng động tác vẫn đâu ra đó. Sau khi tóc cô được sấy khô, anh mới tìm váy ra cho cô, giúp cô mặc sau đó mới đưa cô ra ngoài.

Anh lái xe đưa cô đến bệnh viện, vấn đề của cô cũng không lớn, chỉ là bị sốt, bác sĩ truyền nước biển cho cô.

Giang Thừa Châu ngồi bên giường bệnh, vừa rồi, lúc anh giúp cô sấy tóc, tựa hồ thấy được trong mắt cô chảy ra một giọt nước, cô đang khóc cái gì? Khó chịu?

Nhưng anh sẽ không mềm lòng, Giang Thừa Châu tự nhắc mình như thế.

Mộc Tuyên Dư vẫn luôn có ý thức, nhưng lại cảm thấy toàn thân bủn rủn, cơ thể như đã không chịu sự khống chế của bản thân, vì vậy trong phòng tắm cô mới trực tiếp ngã sõng soài trên mặt đất, trong nháy mắt đó, cô cảm thấy mình như sắp chết đi vậy.

Sau đó cô cảm nhận được Giang Thừa Châu ôm mình ra khỏi phòng tắm, lau nước trên người cô, sấy tóc cho cô…

Quan tâm cô như vậy, giống như một lưỡi dao dịu dàng, nhiều lần đâm trúng nơi mềm mại nhất trong lòng cô, khiến cô khó chịu không nguôi.

Cô khép mi mắt lại, rốt cuộc trong thứ cảm xúc hỗn độn, chậm rãi tiến vào giấc ngủ.

Có y tá thấy vết thương trên chân Mộc Tuyên Dư, chủ động đi lấy thuốc thoa. Y tá vốn đưa thuốc cho Giang Thừa Châu, nhưng anh không nhận, y tá đành phải tự thoa cho Mộc Tuyên Dư.

Mộc Tuyên Dư còn nhớ rõ sau khi mình đưa tấm hình siêu âm cho Giang Thừa Châu, ba ngày liên tiếp, anh không chủ động liên lạc với cô, mà cô cũng không chủ động gọi cho anh, cô có cảm giác, cô đang chờ đợi một kết cục, hoặc là trở thành câu chuyện cười bị Giang Thừa Châu đá giống rất nhiều cô gái trước, hoặc là có hi vọng được ăn cả ngã về không, ba ngày đó cô vẫn sinh hoạt như bình thường, giống như hoàn toàn không bị ai quấy rầy, nhưng chỉ có bản thân cô biết, cô thấp thỏm cỡ nào.

Hết tiết học, cô đến căng tin ăn cơm, hôm đó cô hơi kì lạ, nếu là trước đây, nhìn thấy nhà ăn nhiều người xếp hàng như vậy, cô nhất định sẽ chọn xoay người rời đi, cô sợ nhất phải nhìn cảnh dòng người xếp hàng dài như vậy. Nhưng hôm đó, vậy mà cô lại ngoan ngoãn đi xếp hàng.

Cô bưng khay cơm, tìm chỗ nào đó để ngồi xuống, dì múc cơm động tác cũng quá nhanh, đồ ăn không hoàn toàn bỏ vào bên trong các ô, nhìn qua hơi ngổn ngang, cô đang nhìn thức ăn trong khay cơm, liền cảm thấy chỗ đối diện đã có người ngồi xuống.

Giờ đang là lúc đông người, mỗi chỗ trống đều có thể có người ngồi, cô không bận tâm, nhưng khi ngẩng đầu, lại phát hiện người ngồi đối diện mình là Giang Thừa Châu.

Anh đang nhìn cô, dường như vẫn luôn chờ cô ngẩng đầu nhìn mình, sau đó anh gõ gõ đôi đũa trong tay mình, “Sau này buổi trưa có tiết học thì nói với anh.”

Cô còn đang kinh ngạc vì sự xuất hiện của anh, anh cũng đã trực tiếp ra lệnh.

Dáng vẻ kinh ngạc của cô, anh vô cùng hưởng thụ, đôi mắt cô trợn to, trông giống bé thỏ trắng bị dọa sợ vậy.

“Anh giúp em chiếm chỗ.”

Anh vẫn nói nguyên nhân ra.

Nhưng Mộc Tuyên Dư lại như nghe không hiểu lời anh nói, “Chiếm chỗ?”

“Giữa trưa nhiều người như vậy, em có thể thắng được họ sao? Đương nhiên phải để người ta đến giúp em chiếm chỗ rồi.” Anh nói rất thỏa đáng, không để tâm đến ánh mắt khó tin của cô, nhưng trên mặt lại thấp thoáng nụ cười, thì ra nhìn dáng vẻ này của cô, lại cảm thấy thỏa mãn như thế.

Anh luôn luôn coi phái nữ là loại sinh vật dối trá đến ghê tởm, thật sự không phải vơ đũa cả nắm, anh đương nhiên biết trên thế giới này sẽ có phụ nữ tốt, ví như mẹ anh, nhưng anh hiểu rất rõ một đạo lý, nếu anh cứ nghĩ rằng tất cả mọi người đều tốt, vậy thì anh chắc chắn sẽ thất vọng, nhưng nếu anh coi tất cả bọn họ là người xấu, anh sẽ cảm nhận được niềm vui bất ngờ, ví như anh hiện tại.

Mộc Tuyên Dư như còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, Giang Thừa Châu đã nhập vai của mình, “Hôm nay chúng ta đi xem phim nhé!”

“Chúng ta?”

“Ừ, chẳng lẽ còn mang theo một đám bóng đèn?”

Cô cảm thấy cách nói của anh hơi kì lạ, nhưng cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ cúi đầu xuống ăn cơm.

Mà hôm đó đối với cô mà nói, điều khắc sâu nhất chính là anh nói với cô, “Bạn trai đưa bạn gái đi làm những chuyện này, không phải rất bình thường sao?”

Điều không bình thường chính là người đàn ông đó tên Giang Thừa Châu mà thôi.

Tất cả những chuyện trong quá khứ, dường như đã trôi qua mấy đời, mà hiện giờ cô cũng đang hoảng hốt, cảm nhận được sự quan tâm của Giang Thừa Châu với cô, vậy mà cô cảm thấy buồn và cảm động.

Cô mở mắt ra, chất lỏng trong bình vẫn nhỏ từng giọt, như có hẹn ngầm, cô nhìn về phía Giang Thừa Châu đang nhắm mắt, anh cũng vừa lúc mở mắt.

Anh nhìn sắc mặt cô, liền biết hẳn cô đã khá hơn rất nhiều rồi. Mà bình nước này đã là bình thứ hai, cô ngủ gần hai tiếng đồng hồ, vẻ mặt cô khi ngủ từ nhíu mày lúc đầu chuyển sang dần thả lỏng, trạng thái có thể nhìn ra được từ vẻ mặt lúc ngủ.

Trầm mặc hồi lâu, Mộc Tuyên Dư cười nhẹ với anh, “Cảm ơn.”

Vậy mà anh ở bên cô lâu như thế.

Giang Thừa Châu nhếch miệng, “Tôi chỉ không muốn trả giá cao mà lại được một vật phẩm tàn phế thôi.”

Nụ cười của Mộc Tuyên Dư đông cứng lại, nếu tình trạng của cô không tốt, quả thật sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của anh.

Cô khẽ ngẩng đầu, nhìn chất lỏng trong bình truyền nước, tính toán đến khi nào mới có thể hết.

Giang Thừa Châu không để ý đến động tác của cô, vừa rồi bác sĩ tới, cô đã không còn sốt nữa, chỉ là bác sĩ dặn dò vài thứ, nghiễm nhiên xem anh là bạn trai của cô, mà anh lạnh lùng nhìn bác sĩ đó, chẳng nói một lời, bác sĩ cũng thấy nản.

Nước truyền trong bình cuối cùng cũng sắp hết, Mộc Tuyên Dư nhấn chuông.

Y tá đi đến gỡ kim trên tay cô ra, cô ấn bông xuống một hồi lâu, sau khi bỏ bông ra, chỗ bị kim đâm xanh tím một mảng, da của cô rất dễ bị như vậy, sau khi bị đập bị vấp thì đều như thế, khi ấy Giang Thừa Châu cười nói cô là người có phúc, trời sinh phải lấy anh để hưởng phúc, nếu không những người đàn ông khác làm sao chăm sóc được cơ thể quý giá này của cô.

Bây giờ thì sao, e là cảm thấy cô vô cùng phiền toái nhỉ!

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top