Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 21: 21

Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)

  • 378 lượt xem
  • 2878 chữ
  • 2021-09-09 22:00:35

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Giang Thừa Châu híp mắt nhìn cô, ngay sau đó khóe miệng trùng xuống, anh xoay người đi, Mộc Tuyên Dư ngây ngốc tại chỗ, sau đó đuổi theo Giang Thừa Châu. Bước chân anh thong thả, quả thật là đang đợi cô, khi cô vừa tới gần anh, anh quay đầu qua nhìn cô, bên môi còn có nụ cười nhàn nhạt, “Mộc Tuyên Dư, diễn xuất của cô rất có tiến bộ, nhưng không phải tất cả đàn ông đều ngu ngốc giống tôi năm đó, bị cô xoay như chong chóng, có phải rất thất vọng đúng không.”

Cô nhìn anh, không có bất kỳ biểu cảm gì, khó chịu và thất vọng đều không có, cô chỉ đột nhiên phát hiện một sự thật, dựa vào núi núi sẽ đổ, dựa vào nước nước sẽ trôi, dựa vào người người sẽ chạy mất, thứ duy nhất có thể dựa vào chỉ có bản thân mình mà thôi.

Giang Thừa Châu đứng yên, vươn tay, nâng cằm cô lên với vẻ khinh thường, “Vẻ mặt này chính là đau lòng muốn chết trong truyền thuyết? Nghe nói diễn viên diễn được như vậy, cũng phải nỗ lực nhập vai nhân vật bi thảm đó, cô thì sao, sao cô có thể giỏi như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể trưng ra vẻ mặt này một cách thành thạo??”

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, “Đây là hứng thú mới của anh? Nếu là như vậy, anh có thể tiếp tục, đây mới là giá trị tồn tại của tôi, không phải sao?”

Làm anh vui vẻ làm anh sảng khoái, đây mới giá trị tồn tại của cô. Không, mãi mãi đều đều không đủ, cô để mặc anh tùy ý giày vò, mức độ này mãi mãi không đủ.

Anh thu tay về, “Chẳng lẽ cô trở nên có trái tim rồi, thật sự vì bạn trai cũ nhẫn tâm từ chối mà đau khổ muốn chết?”

Dường như cô thở dài, ngay cả nói cũng không muốn nói thêm.

Giang Thừa Châu hơi mang thâm ý liếc nhìn cô một cái, cũng không nói thêm gì nữa, mà là lại trở vào trong cùng mọi người, anh luôn là tiêu điểm, người tổ chức tiệc rượu, nhờ sự tham dự của anh, tựa hồ cũng cảm thấy được vẻ vang.

Đang lúc nói chuyện cùng người khác, Giang Thừa Châu nhìn cô một cái, phát hiện cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh mình, không nói một lời, cũng không hề không có kiên nhẫn.

Tính nhẫn nại của cô, vẫn tốt như trước đây.

Khi đó hai người quen nhau chưa bao lâu, anh thường chạy đến quán net ngồi chơi game. Mà Mộc Tuyên Dư thì ngồi bên cạnh anh, đến khi anh đứng dậy đi toilet, mới phát hiện thì ra bên cạnh mình đã thay đổi người. Anh không bận tâm, sau khi từ toilet trở về vẫn tiếp tục chơi game, tình hình trong game quyết liệt, thế nên anh cũng hoàn toàn làm lơ mọi thứ bên cạnh. Cả buổi chiều, cô cũng không rời đi, khi anh chuẩn bị ra về, cô mới cười đuổi theo anh, hỏi anh có muốn đi ăn cơm không. Cô chờ anh lâu như vậy, là để cùng ăn cơm với anh? Anh cảm thấy khó mà tưởng tượng được, nhưng lại đồng ý đi cùng cô, lúc ăn cơm xong, gặp một nữ sinh khác cùng khoa, anh trực tiếp rời đi cùng nữ sinh đó, sau khi anh đi một khoảng rất xa, quay đầu lại, vẫn còn nhìn thấy cô đứng tại chỗ.

Bóng dáng rất xa đó, khiến anh cảm thấy có chút cảm giác, dù là cảm giác này mất đi rất nhanh chóng.

Mà Mộc Tuyên Dư chính là một người như vậy, cô có tính nhẫn nại rất tốt, có thể từng chút từng chút ăn mòn bạn, bạn sẽ mềm lòng với cô, thế là đạt được mục đích của cô, cô am hiểu nhất chính là khoản này.

Toàn bộ quá trình Giang Thừa Châu đều nở nụ cười, có vẻ bình dị gần gũi, mọi người cũng vui vẻ lấy lòng anh, mà Mộc Tuyên Dư chỉ cần biến mình thành bình hoa là được, không có trái tim, cũng không có cảm xúc.

Anh uống không ít rượu, nhưng không có dáng vẻ say một chút nào, anh cảm thấy cô hiện tại trở nên có kiên nhẫn như thế, lại không biết cô cũng đang nghĩ về anh như anh nghĩ về cô, Giang Thừa Châu đã từng ghét nhất trường hợp thế này, đối với anh mà nói, trường hợp thế này chính là một đám người đeo mặt nạ nói với nhau những lời dối trá, nhưng hiện tại anh có thể trở nên thuần thục trong đám người đó.

Đi ra ngoài đại sảnh không xa, Giang Thừa Châu muốn đi lấy xe, cô chậm chạp đi sau anh, anh đột nhiên dừng bước chân, “Cô có thân phận gì, chẳng lẽ còn xem tôi là tài xế lái xe lại đây đón cô?”

Mộc Tuyên Dư chỉ có thể bước nhanh hơn đuổi theo anh, dù giày cao gót ma sát đến mức hai chân cô đều sắp chảy máu, cô lờ đi đau đớn ở chỗ đó, như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Giang Thừa Châu ngồi lên xe, Mộc Tuyên Dư ở bên kia, kéo cửa xe ra lên xe. Cô vừa mới mở cửa xe ra, Giang Thừa Châu đã kéo cô một phen, anh túm chặt lấy cánh tay cô, dường như muốn bóp đứt tay cô thì mới có thể bình ổn được sự khó chịu trong lòng anh, “Mộc Tuyên Dư, cô thật sự khó chịu, đúng không?” Một tay khác của anh sờ đến chỗ trái tim cô, “Cô có trái tim với Chu Chấn Hưng, cô qua lại với anh ta, còn định kết hôn với anh ta, anh ta bỏ cô, có phải cô buồn khổ đến sắp chết đi không? Cô thật sự có trái tim, cô có trái tim với Chu Chấn Hưng, cô có trái tim với Hạ Ngữ Minh, cô có trái tim với bố mẹ và anh trai cô, cô chỉ không có trái tim với một mình tôi thôi.”

Anh cười ha hả, khuôn mặt dữ tợn.

Mộc Tuyên Dư chỉ cảm thấy chân tay đau đớn, cô nhắm mắt, nước mắt cứ vậy mà lăn xuống, “Giang Thừa Châu, là tôi có lỗi với anh, tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều là lỗi của tôi, tôi nhận hết toàn bộ. Nhưng có thể không, đừng tra tấn bản thân anh, cũng đừng tra tấn tôi.”

Giang Thừa Châu vung tay cô ra, như tay cô là thứ dơ bẩn vậy.

“Mộc Tuyên Dư, cô cũng thật biết dát vàng lên mặt mình, vì cô mà tôi lại tự tra tấn mình? Cô đang kể truyện cười đấy à?”

Khóe miệng cô vẫn luôn run rẩy, nhưng cuối cùng cô không nói gì cả.

Cô không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, nhưng chuyện như ngày hôm nay đã tới, cô cũng chỉ có thể tiếp nhận. Chỉ là cô từng ảo tưởng, cô hy vọng anh sống rất hạnh phúc, sau đó cô cũng sống cuộc sống mà mình hy vọng, hai người không còn vướng mắc gì nữa, ân oán ngày xưa, ai đúng ai sai đều không còn quan trọng nữa.

Cô chưa từng nghĩ đến, hiện tại của bảy năm sau, anh lại tới tính sổ với cô.

Lấy đi thứ gì, dù sao cũng phải trả lại, câu này cô nghe đã biết bao lần, chỉ có lần này, cô thấu hiểu sâu sắc nhất.

Trở lại khách sạn, Mộc Tuyên Dư nhanh chóng tắm rửa xong rồi đi ra, cô nửa ngồi trên giường, cẩn thận kiểm tra chân mình. Cô rất thích đôi chân này của mình, từng có thời gian cô tiêu phí rất nhiều tâm tư vào đôi chân này, từ đầu ngón chân đến gót chân tất cả đều không buông tha, mà giày đương nhiên cũng phải chọn lựa kỹ càng, có lẽ là đôi chân này đã sống sung sướng quá lâu rồi, chỉ là bị cọ sát chút thôi, gót chân nhìn qua đã đỏ một mảng lớn, chỗ giữa còn chưa hoàn toàn đóng vảy, gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ lúc chảy máu. Vừa rồi lúc nước trôi đến gót chân, cảm giác đau đớn càng tăng thêm, mà bây giờ cũng coi như may mắn, chỉ cần không chạm tay vào, thì sẽ không cảm thấy khó chịu.

Trước kia lúc cô ở cùng Mạnh Ngữ Phán, Mạnh Ngữ Phán nói, trên thế giới này có rất nhiều người đều nói tra tấn tinh thần khó chịu và tàn nhẫn hơn tra tấn cơ thể, nhưng cô ấy lại cảm thấy tra tấn trên cơ thể mới càng thêm khó có thể chịu đựng, đau như thế là thật sự, không thể thay đổi, nếu là trên tinh thần còn có thể dựa vào ý chí của mình mà giải quyết.

Cô sờ mảng sưng đỏ ở gót chân kia, đây quả thực là đau đớn thật sự, mà sự cự tuyệt của Chu Chấn Hưng trước đó đích xác khiến cô rất không dễ chịu, tuy rằng cô cũng đoán trước rồi, nhưng giây phút nó xảy ra, vẫn là thất vọng, nhất là khi còn bị Giang Thừa Châu nói ra như thế.

Giang Thừa Châu đi ra từ phòng tắm bên kia, trở về phòng, liền nhìn thấy cô ngồi trên giường, mái tóc dài của cô không ngừng nhỏ nước xuống, cô thì cúi đầu, tuy rằng cô đang nhìn chân, nhưng lại hơi giống như đang ngẩn người. Cô ngồi xổm ở đó, dường như vô cùng đáng thương, cơ thể mỏng manh, mà chiếc váy hai dây gần như bị mái tóc của cô làm ướt một nửa, khiến cho cô vậy mà lại có dáng vẻ xinh đẹp đáng thương giữa lúc chật vật.

Đây mới là vũ khí lớn nhất của người phụ nữ này, đáng thương, cô đáng thương sao?

Anh đi về phía cô, cô cũng ngẩng đầu nhìn anh, nhưng không thu chân lại, nếu cô chủ động thu lại, cô biết, trong mắt anh, cô sẽ lại biến thành đang tính kế gì đó.

Ánh mắt Giang Thừa Châu dừng trên phần chân sưng đỏ của cô, sau đó anh ngồi vào trước mặt cô, anh sờ đến chỗ gót chân cô, khẽ chạm vào chỗ miệng vết thương kia, “Rất đau?”

“Vẫn ổn.” Cô rụt rụt chân lại.

Anh đột nhiên giương mắt nhìn mặt cô, mà động tác trên tay mạnh thêm, vốn chỗ đó chưa đóng vảy, do anh dùng lực quá lớn, nó nhanh chóng chảy máu, mà cô cũng vì đau đớn nên ngẩng đầu chống lại ánh mắt bất mãn thậm chí tàn nhẫn của anh.

Anh nhìn cô, lại là như thế này, lại là vẻ mặt này.

Năm đó lúc anh đang tập luyện trên sân bóng rổ, cô chờ ở một bên, cô không nói một lời, cũng không không làm gián đoạn việc tập luyện của anh, nhưng anh nhìn cô từ xa xa, dường như có thể cảm thấy được vẻ nôn nóng của cô, thế nên anh chủ động đi qua, hỏi cô chờ anh làm gì.

“Em……” Cô xoắn xuýt hai tay, tựa hồ không biết nói như thế nào mới tốt.

Anh thì chau mày, sớm đã mất kiên nhẫn, “Không có việc gì thì tôi đi đây.”

“Giang Thừa Châu……” Cô lại gọi anh lại, thậm chí giọng nói vì nôn nóng mà khàn khàn khó nhận ra, “Anh đừng đi.”

Bởi ý khẩn cầu trong giọng nói của cô, Giang Thừa Châu mới dừng bước chân.

Anh xoay người nhìn cô, “Có chuyện gì thì nói.”

Anh ghét nhất cái vẻ nhăn nhó muốn nói mà không nói tạo cảm giác giả dối của người khác, đúng là hành vi ngu ngốc lãng phí thời gian.

Cô đứng bên cạnh anh, dường như muốn vươn tay kéo tay áo anh, nhưng cuối cùng cô không kéo, mà nhìn anh với vẻ đáng thương, giọng lí nhí, “Em… Em mang thai rồi.”

Khuôn mặt Giang Thừa Châu nhanh chóng âm trầm, mặt căng cứng như một giây trước khi bị cuồng phong đánh trúng, “Cho nên?”

Anh nhướng mày, muốn dùng việc mang thai tới trói buộc anh? Cảm thấy anh là loại đàn ông sẽ vì một đứa bé mà bị trói buộc? Cô gái này chỉ có diện mạo khá phù hợp với tâm ý anh, rảnh nên anh chơi đùa mà thôi, cô thật sự cho rằng dựa vào đứa bé mà khiến anh thỏa hiệp được? A, ngu không ai bằng.

Cô nhìn anh, lệ trong mắt như trực trào, nhưng cô lại cười với anh, “Nếu anh bận, vậy em tự đi bệnh viện.”

Rõ ràng cô rất đau lòng, nhưng lại không nhịn được, rồi lại không muốn để anh phát hiện được vẻ bối rối của cô, làm anh không nói ra được trong lòng có cảm giác gì, anh xoay người rời đi, chỉ là khi trở lại sân bóng, anh không còn tinh thần gì nữa, hình ảnh trong đầu chính là dáng vẻ cô đau lòng ẩn nhẫn, khiến anh cáu kỉnh không thôi.

Đến ngày hôm sau, Giang Thừa Châu cảm thấy mình quả thực là điên rồi, thế nên mới muốn chủ động đi tìm cô. Bạn cùng phòng nói cô vẫn luôn nằm trên giường, như bị ốm vậy.

Anh chờ dưới phòng ngủ của cô, cô vẫn đi xuống, sắc mặt cô tái nhợt, khiến anh cảm thấy giây tiếp theo cô sẽ trực tiếp ngã xuống.

Cô cười với anh, nụ cười hoàn toàn không che giấu được vẻ yếu ớt của cô.

Anh nhìn cô rất lâu, “Đến bệnh viện rồi?”

Cô hơi cứng đờ người, gật gật đầu.

Giang Thừa Châu không nói thêm nữa, cảm giác bớt đi phiền toái đó hoàn toàn không thể khiến anh dễ chịu, anh đưa cô đi ăn cơm.

Cô không có khẩu vị, toàn bộ quãng đường hai người đi cùng nhau, anh không biết vì sao tâm tình mình lại không tốt như thế, rõ ràng anh nên vui mới phải, nếu cô kiên trì không bỏ đứa bé, vậy thì sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho anh, hiện giờ cô chủ động giải quyết phiền toái này, vì sao anh lại hoàn toàn không thể thoải mái được.

Ăn cơm xong, không hiểu sao anh hỏi cô một câu.

“Vì sao thích tôi?”

Dường như cô hơi ngẫm nghĩ, “Em thích dáng vẻ của anh trên sân bóng rổ, rõ ràng có đủ năng lực, nhưng lại có thể lấy cả đội làm trọng chứ không vì thể hiện bản thân, em nghĩ thật ra anh chính là người như vậy, chỉ là rất nhiều thứ đã xóa bỏ đi điểm này thôi.”

Anh quả thực có năng lực, chỉ là tỉ lệ anh ném bóng trúng không bằng Tần Sâm Châu, hơn nữa trong đội đã quen lấy Tần Sâm Châu làm chủ, anh chưa bao giờ bất bình vì chuyện này, người khác đều nói anh vô cùng ích kỷ, cứng đầu ngang bướng, trước nay không hề để ý đến ánh mắt của người khác.

Anh không biết vì sao mình lại hỏi cô vấn đề này, có lẽ là hơi ngờ vực, vì sao cô sẵn lòng làm nhiều như vậy vì anh, tự mình đi bỏ đứa bé, rõ ràng là đau buồn khó chịu, nhưng vẫn ẩn nhẫn không nói, vì thế anh tò mò, rốt cuộc cô gái này thích anh ở điểm gì?

Anh đưa cô về phòng ngủ, lúc sắp rời đi, cô lại gọi anh lại.

Cô lấy từ trong chiếc túi hơi lớn ra một tấm hình siêu âm đưa cho anh, vẻ mặt vô cùng thành tâm, “Mặc dù anh không có cơ hội gặp được đứa bé, nhưng ít ra có thể nhìn nó, đây là minh chứng duy nhất nó để lại trên thế giới này.”

Cô nói xong thì rời đi.

Anh lại có thể cảm thấy được, lúc cô xoay người, nước mắt nhất định chảy xuống, chỉ là cô không muốn để anh nhìn thấy mà thôi.

Anh cầm bức hình đó, lòng phức tạp nói không nên lời.

Hiện tại cho dù đã nhiều năm sau, mỗi khi Giang Thừa Châu nhớ đến những chuyện trước đây, anh cũng chỉ có thể thừa nhận, anh thật sự thay đổi thái độ với Mộc Tuyên Dư, bắt đầu từ khi hai người mất đi đứa bé. Anh không rõ, vì sao cô hoàn toàn không oán không trách anh, không rõ vì sao cô có thể vừa rơi nước mắt vừa không muốn để anh phát hiện… Anh có quá nhiều điều không rõ, tựa như lúc anh cầm tấm ảnh siêu âm kia, liên tục mất ngủ ba ngày.

Bắt đầu là từ khi đó, đối với cô gái này, anh không còn như trước nữa.

Giờ phút này anh nhìn cô, lại là cái vẻ cực kì tủi thân nhưng lại không để anh phát hiện ra này.

Cuối cùng anh buông tay cô ra, anh không biết rốt cuộc sức lực của mình lớn đến mức nào, trên tay anh dính máu, mà gót chân cô đã có một khối da bị rách, sắc mặt cô đã trắng đến trong suốt, điều khác biệt chính là, cô chỉ nhìn anh, không khóc giống như nhiều năm về trước.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top