Giang Thừa Châu mang theo Mộc Tuyên Dư xuất hiện ở tiệc rượu, tự nhiên khiến tất cả mọi người kinh sợ, người đàn ông anh tuấn cao quý, người phụ nữ xinh đẹp yêu kiều, đều khí chất xuất trần, hai người đứng bên nhau, tự nhiên thành một đôi, không để cho người khác có suy nghĩ viển vông gì. Tiệc rượu rất riêng tư, dường như không giống tiệc rượu bình thường trên thương trường, Mộc Tuyên Dư đi bên cạnh Giang Thừa Châu, nghe anh nói chuyện với người khác, toàn bộ đều là chào hỏi, không nhắc gì có liên quan đến chuyện hợp tác hay làm ăn.
Lúc anh nói chuyện, cô hơi ngẩng đầu nhìn anh. Nụ cười của anh rất nhạt, có mấy phần khiêm tốn. Cô từng nói với anh, đừng nhếch khóe miệng, khi anh nhếch khóe miệng, vô cùng không đứng đắn, giống như một tên vô lại vậy. Khi đó anh nghe cô nói vậy, đầu tiên là nghệt ra mấy giây, nhíu mày không vui nhìn cô, sau đó thì cười càng có thâm ý hơn, vô lại thì vô lại, vậy thì anh để cô thấy cái gì thật sự gọi là vô lại, vì thế hai người quấn lấy nhau đùa nghịch ầm ĩ trong phòng.
Bây giờ anh có thể cười vừa đúng như vậy, là tự anh luyện tập hay là có người uốn nắn cho?
Giang Thừa Châu cảm thấy được ánh mắt của cô, nhưng lại không để ý tới, anh đi thẳng đến trước mặt một người khác, dường như anh và đối phương rất thân thiết, nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều.
Mà người đàn ông kia thì vừa nhìn Giang Thừa Châu vừa đánh giá Mộc Tuyên Dư, anh ta đương nhiên biết Giang Thừa Châu đã đính hôn, ở hiện trường buổi đính hôn còn nhìn thấy cô vợ sắp cưới dịu dàng đó nữa, nhưng tiểu thư nhà họ Uông đó dễ thấy là không phải dáng vẻ thế này, mà Giang Thừa Châu tham dự loại tiệc rượu riêng tư thế này, lại không đưa vợ sắp cưới theo, mà là cô gái này…
Người đàn ông vỗ vai Giang Thừa Châu, nhướng mày với Mộc Tuyên Dư, dường như đang hỏi cô và Giang Thừa Châu có quan hệ gì.
“Đến đây một mình không ổn lắm mà thôi, anh tưởng là gì?” Giang Thừa Châu nói bâng quơ, vẻ mặt quả thực cũng không bận tâm.
Vẻ mặt của người đàn ông có mấy phần vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía Mộc Tuyên Dư đã khác. Theo ý của Giang Thừa Châu, thế này chỉ là Giang Thừa Châu cảm thấy đến đây một mình không ổn, vì thế tìm một người bạn đồng hành nữ, dù rằng quan hệ với cô ta cực kì trong sạch. Giang Thừa Châu hiển nhiên thấy được hàm ý sâu xa trong mắt đối phương, anh quay đầu qua, nhìn Mộc Tuyên Dư đang cúi đầu nhìn mũi chân, không biết đang nghĩ gì. Trong mắt anh lướt qua chút trào phúng, sao anh lại quên chứ, dựa vào cái vẻ bề ngoài này, nếu anh chưa từng xuất hiện, cô nhất định có thể sống cuộc sống mà phần lớn mọi người hâm mộ, được bố mẹ hết mực yêu thương, cũng khiến đàn ông cưng chiều, nhưng cô xứng sao, không xứng, vì thế anh xuất hiện.
Trong lòng Giang Thừa Châu không vui, “Có ý, mời liên lạc riêng, lấy tài lực của anh, nhất định không vấn đề.”
Mộc Tuyên Dư nghe thấy câu này, đôi mắt đang rủ xuống lóe lên hiểu ý, nhưng rốt cuộc cô không ngẩng đầu. Anh đang ám chỉ với người khác, cô là người phụ nữ chỉ cần có tiền là sẽ đi cùng người khác, chỉ cần ra giá cao, cô sẽ sẵn lòng đi cùng… Nhưng anh nói cũng không sai, nếu không phải như vậy, sao cô lại xuất hiện ở đây?
Cuối cùng Giang Thừa Châu vỗ vỗ vai người đàn ông kia, dường như đang ngầm ra hiệu gì đó.
Giang Thừa Châu nâng bước rời đi, Mộc Tuyên Dư đương nhiên đi theo, cô không nói gì, cũng không có hành động khác. Anh cong khóe môi, nhưng không có ý cười, đột nhiên anh xoay người nhìn cô, “Tức giận?”
Giọng anh trầm thấp, như tiếng thầm thì của tình nhân.
Cô đón lấy ánh mắt anh, trong mắt là một mảnh phẳng lặng.
Anh đột nhiên cười, “Tôi chỉ đang ngăn ngừa phiền phức cho cô thôi, không phải sao?”
“Cảm ơn.” Cô quăng hai chữ ra.
Ánh mắt Giang Thừa Châu trở nên nhàn nhạt, nhưng anh không nói thêm gì.
Trong lòng cô khẽ thở dài, anh cũng tốt bụng thật, là đang ngăn ngừa phiền phức cho cô, để người khác tưởng rằng cô là người phụ nữ thấy tiền là sáng mắt, để người khác đều tránh xa cô, anh ngăn ngừa phiền phức cho cô, anh trở nên tốt bụng như thế, cô sắp không nhận ra anh nữa rồi.
Giang Thừa Châu đi về phía một đám người, Mộc Tuyên Dư nhìn bóng dáng họ, lập tức biết mình không nên qua đó, quanh họ không có một người phụ nữ nào, hẳn là nói chuyện của mấy người đàn ông với nhau.
Cô xoay người, đi đến một bên khác.
Thật ra cô chưa từng thấy dáng vẻ như hiện giờ của Giang Thừa Châu, năng lực xã giao của anh không được coi là đỉnh cao, nhưng anh có một thứ cảm giác chinh phục như tất cả nằm gọn trong tay anh, thứ tự tin này là một loại vũ khí tuyệt đối, huống hồ gia thế của anh là vốn liếng bẩm sinh mà anh có được.
Cô đi đến một góc nhỏ, thật ra không phải vì buồn phiền gì, mấy năm trước cô đã đánh mất người đàn ông này, không đáng để bây giờ mới đau lòng khó chịu. Cô chỉ không ngờ, cô cũng có ngày hôm nay, ở đâu cũng bị người ta kiềm chế như vậy.
Sự tự tin phát ra từ trong xương cốt của Giang Thừa Châu, khiến cô nghĩ đến bản thân mình, từng có một thời, cô cũng như thế, cô gần như chưa từng sợ hãi, cô có tất cả những thứ mà người khác hâm mộ, cô luôn tin rằng cô có thể giải quyết tất cả vấn đề, cho dù không thể thì còn có bố mẹ và anh trai, cô cũng sẽ không gặp chuyện gì, cô vẫn luôn tin như thế.
Sau đó, hiện thực luôn ở một mốc thời gian nào đó nói với bạn, trên thế giới này, luôn là núi này cao còn có núi khác cao hơn.
Cô bưng chiếc ly đế cao, hơi ngửa đầu, nhấp một ngụm, cô uống vô cùng tao nhã, cổ trơn bóng như ngọc, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, đáng tiếc không có ai thưởng thức.
Cô vừa mới nuốt rượu xuống thì đã nghe thấy tiếng bước chân, nơi cô đứng là góc chết, tiếng bước chân ngày một gần, là đi về phía cô sao? Nhưng tiếng bước chân thế này, không phải Giang Thừa Châu, mà hơi giống Chu Chấn Hưng.
Bởi vì phỏng đoán này, cô xoay người qua, vừa đúng lúc nhìn thấy Chu Chấn Hưng đang đi về phía mình.
Nếu như có một ngày cô thật sự không giả vờ được nữa, cô có thể đi viết sách, các loại thông tin về hai người đàn ông Chu Chấn Hưng và Giang Thừa Châu, dù cô không hiểu hoàn toàn, nhưng cũng có thể biết một vài đặc trưng nổi bật.
Có thể gặp được Chu Chấn Hưng ở đây, thật ra cô rất bất ngờ, nhưng tất cả những chuyện xảy ra với mình cô đã có thể coi như chuyện bình thường từ lâu, cô nhìn Chu Chấn Hưng, phát hiện trong tay anh ta không cầm ly rượu, cô đột nhiên cảm thấy hơi mất mát, ở một thành phố xa lạ, hai người từng trở thành người yêu, cùng nhau chạm ly uống rượu, chuyện như thế mới tương đối phù hợp với bầu không khí hiện tại. Cô nhếch khóe miệng vì suy nghĩ buồn cười này của mình, sức cầm ly rượu cũng tăng thêm một chút, ly rượu lành lạnh không làm dịu đi được cảm xúc kì dị này.
“Lâu rồi không gặp.” Vẫn là cô mở lời trước.
Cô biết Chu Chấn Hưng là một người ung dung, lấy bất biến ứng vạn biến, cô thể hiện thái độ, anh ta mới đáp lại thái độ tương ứng, sau khi chia tay mới phát hiện, thì ra cô hiểu anh ta như vậy.
Chu Chấn Hưng bước từng bước qua, cho đến khi dừng trước mặt cô, trên mặt anh ta không cảm xúc, nhưng là một khuôn mặt lạnh, anh ta nhìn cô, khiến cô nghĩ rằng ngay giây tiếp theo anh ta sẽ lập tức trở mặt.
“Em và Giang Thừa Châu cùng nhau tới?” Ngữ khí của anh ta thong thả, nhưng không hề hòa dịu.
“Câu nói cố biết còn hỏi thế này, không giống phong cách của anh chút nào.” Vậy mà cô vẫn còn tâm tình cười với anh ta được, cô cảm thấy khả năng chịu đựng của mình càng ngày càng tốt, sau khi bị anh ta và Hạ Ngữ Minh đồng thời phản bội, cái gì cô cũng có thể khoan dung, cũng có thể cười với anh ta, chứ không phải là gặp nhau mà như nhìn kẻ thù.
“Mộc Tuyên Dư.” Dường như anh ta thở dài, “Tháng trước Giang Thừa Châu mới đính hôn, đối tượng là con gái nhà họ Uông, gần như cả thành phố Tây Giang đều biết.”
Thế này là đang nhắc nhở cô không nên đi theo một người đàn ông đã gắn mác của người phụ nữ khác sao?
Cô bưng rượu lên, uống một ngụm, dường như không hề để ý đến lời anh ta.
Chu Chấn Hưng nhìn thấy động tác này của cô, “Anh tưởng rằng, cả đời này em sẽ không qua lại với người đàn ông kiểu đó, em là người yêu ghét rõ ràng như thế, trong đám bạn của anh có người có hành vi quấy rối, em liền không muốn để anh tiếp xúc với cậu ta, nói sẽ làm hỏng anh. Em ghét loại người không trung trinh trong tình cảm, càng căm ghét người làm bẩn hôn nhân, trong lòng em tình cảm và hôn nhân thì phải thuần khiết không vẩn đục, nhưng Mộc Tuyên Dư, bây giờ em đang làm gì vậy?”
Cô chậm rãi buông tay, tính cả bàn tay đang cầm ly rượu kia, đúng vậy, cô từng là người như vậy, yêu ghét rõ ràng, ghét bất cứ người đàn ông nào không trung trinh với hôn nhân, nhưng bây giờ cô đang làm gì đây?
Nhưng cô lại cười, “Chu Chấn Hưng, anh cảm thấy anh có tư cách nói lời này với tôi sao?”
Chu Chấn Hưng hơi nhíu mày, sao anh ta lại không có tư cách chứ? Chuyện cô làm, còn không cho người khác nói hay sao?
“Tình cảm thuần khiết, anh từng cho tôi sao? Khi anh quyết định nhằm vào Thịnh Đạt, anh có từng nghĩ đến tôi không? Anh không, mà cũng không phải, anh nghĩ đến rồi, nhưng vẫn cảm thấy chẳng hề quan trọng. Anh phân tôi và Thịnh Đạt ra rất rõ ràng, cho rằng tôi là tôi, Thịnh Đạt là Thịnh Đạt, từ trước đến nay anh luôn là người công tư cực kì phân minh. Trước đây tôi tán thưởng điểm này của anh, lý trí như thế, có sức hút như thế. Nhưng chuyện xảy ra với tôi, tôi mới phát hiện nó khiến người ta oán hận biết bao. Anh làm tất cả, không chỉ không cảm thấy áy náy với tôi, ngược lại còn cảm thấy tôi không hiểu chuyện, không biết thấu hiểu cho anh, thậm chí không đủ yêu anh. Chu Chấn Hưng, tôi họ Mộc, giống như anh họ Chu vậy, anh phấn đấu vì dòng họ của anh, tôi cũng vì dòng họ của tôi, cũng có thể hi sinh bản thân được, anh nói xem chúng ta ai cao quý hơn ai, ai thấp hèn hơi ai đây?”
“Mộc Tuyên Dư, em hi sinh thì dùng phương thức này? Em còn cảm thấy hành vi của chúng ta giống nhau?” Chu Chấn Hưng như nghe được một câu chuyện cười.
“Được rồi, tôi nói sai rồi, hành vi của anh cao quý, mà hành vi của tôi thấp hèn, nhưng thế thì sao, chỉ cần có được tất cả những thứ mà mình muốn, làm gì thì có liên quan gì.”
“Đây vẫn là Mộc Tuyên Dư mà anh quen sao?”
Mộc Tuyên Dư nhìn thấy sự thất vọng và vẻ khó mà tiếp nhận trong mắt Chu Chấn Hưng, cô tưởng rằng bản thân mình sẽ không buồn sẽ không khó chịu, nhưng ánh mắt đó như lưỡi dao đâm thẳng vào tim cô, khiến cô lùi bước về sau.
Cô biết trước mắt cô chính là vách núi, cô sắp rơi xuống rồi, cô bức thiết muốn tìm một cọng rơm cứu mạng, cô của khoảnh khắc này, cách xa sự không lý trí, cô lại bước lên trước, đứng trước mặt Chu Chấn Hưng.
Ánh mắt cô kiên định, “Chu Chấn Hưng, anh bằng lòng cưới em không? Lấy việc giúp Thịnh Đạt làm tiền đề cưới em, cứu Thịnh Đạt ra khỏi khủng hoảng hiện giờ, có lẽ em không phải lựa chọn phù hợp cho vị trí người vợ, nhưng em sẽ cố gắng trở thành dáng vẻ người vợ trong lòng anh. Anh có thể làm được không, mặc kệ áp lực của nhà họ Giang, cùng tiến cùng lùi với nhà họ Mộc của em, có thể không?”
Chu Chấn Hưng nhìn cô, nhưng không nói chuyện.
Bàn tay trống không của cô, bắt lấy cánh tay Chu Chấn Hưng, “Em biết giữa anh và Hạ Ngữ Minh không có gì cả, lúc đó em chỉ vì cảm giác bị phản bội quá khó chịu thôi, em có thể tha thứ cho tất cả những gì anh đã làm, chúng ta có thể bắt đầu lại, anh có muốn cho tình cảm của chúng ta một cơ hội không?”
Chu Chấn Hưng vẫn không nói chuyện.
Cô cắn môi, “Em thật sự muốn trở thành vợ anh, lúc qua lại với anh thì em đã nghĩ như vậy. Em cũng cho rằng chúng ta có thể đi đến cuối cùng, nghĩ đến việc em từng ảo tưởng như thế… Chu Chấn Hưng, anh có bằng lòng cưới em không?”
Cô cảm thấy được lực trên cánh tay mình, khi anh ta tách tay cô ra, viền mắt cô lập tức đỏ ửng.
Người đàn ông này trách cứ hành vi bây giờ của cô, nhưng lại không muốn cứu cô, cô đương nhiên có thể giữ nguyên tư thái trên cao, giữ nguyên tính khí cao ngạo, cái giá phải trả chẳng qua chỉ là công ty phá sản, tất cả tâm huyết của bố mẹ đều chảy thành nước mà thôi.
Cô lui về sau, khi nước mắt xuất hiện, cô lại cười.
Anh ta không bằng lòng, cô biết.
Cô bị anh ta dùng để tính giá trị, rất có lỗi, cô không có giá trị đó, anh ta cũng không phải loại người làm tất cả chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân.
Có người đang vỗ tay, từng cái từng cái một, âm thanh cao vút.
Giang Thừa Châu đi qua, đứng bên cạnh Chu Chấn Hưng, dùng tay vỗ vỗ vai Chu Chấn Hưng, “Bố tôi từng khen Chu tổng lý trí hơn người trước mặt tôi, bất luận dưới tình huống nào, anh đều lấy lợi ích công ty làm trọng, tuyệt đối không bị bất kì ai ảnh hưởng, lúc đó tôi còn không tin, bây giờ thì tôi tin rồi. Chu tổng quả thực là người làm chuyện lớn, luôn biết cái gì mình nên làm, cái gì mình không nên làm.”
Chu Chấn Hưng gạt tay Giang Thừa Châu ra, quan hệ giữa hai người không tốt đến mức ấy.
Giang Thừa Châu không để bụng.
“Giang tổng khen sai rồi.” Chu Chấn Hưng nói, mặt không cảm xúc.
Giang Thừa Châu à một tiếng, “Chu tổng mượn bạn đồng hành của tôi lâu như vậy, bây giờ nên vật về chủ cũ rồi chứ?”
Mộc Tuyên Dư khẽ run rẩy, vật về chủ cũ? Thì ra cô chẳng qua chỉ là một vật phẩm mà thôi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận