Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 19: 19

Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)

  • 372 lượt xem
  • 2516 chữ
  • 2021-09-09 21:59:57

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Giang Thừa Châu đương nhiên không có tâm tình tốt như thế mà đợi cô tắm, mà là nói với cô, bảo cô chuẩn bị một chút, cùng anh đến một bữa tiệc, ngữ khí của anh quá đương nhiên, ngay cả một câu vì sao cô cũng phải lược bớt. Nơi như bữa tiệc, dù không phải ở thành phố Tây Giang, nhưng người đến dự tiệc đại bộ phận cũng có máu mặt, anh ngang nhiên đưa cô đi như thế, không sợ người vợ sắp cưới đó của anh biết rồi sẽ ghen sao? Hơn nữa, hành vi đó của anh không phải là làm mất mặt người vợ sắp cưới đó của anh ư?

Mới đính hôn, anh đã ngang nhiên xuất hiện cùng cô.

Tuy cô nghĩ tới những điều này, nhưng lại không định nói ra, nếu không nhất định sẽ đối diện với sự giễu cợt của anh. Bây giờ cô chỉ mong có thể lo tốt cho bản thân mình, những chuyện khác, hoàn toàn không liên quan đến cô.

Cô chỉ mang theo mấy bộ trang phục thường ngày, căn bản không mang theo lễ phục, bây giờ ngay cả trang điểm cũng không muốn. Giang Thừa Châu thấy cô sấy khô tóc, cầm chìa khóa xe rồi đứng dậy, “Đi thôi!”

Cô không kì kèo gì, lập tức đi theo anh.

Ra khỏi phòng, Giang Thừa Châu đang đi phía trước đột nhiên xoay người, híp mắt nhìn cô, “Mộc Tuyên Dư, cô trở nên nghe lời thật đấy.”

Lòng cô bộp rộp, không làm trái với quyết định của anh, chuyện gì cũng làm theo yêu cầu của anh, phụ nữ như thế rất nghe lời, cũng rất vô vị, quá không có mùi vị. Sắc mặt cô khẽ thay đổi, rốt cuộc anh muốn thế nào đây!

Giang Thừa Châu nhìn sắc mặt cô thì đã biết cô nghe hiểu lời mình, cô nên phát huy giá trị của cô, nếu khiến anh cảm thấy vô vị, anh không cam đoan Thịnh Đạt sẽ hoạt động bình thường, dù sao thì anh không phải nhà từ thiện, không phải sao?

Giang Thừa Châu đã đi đến thang máy, Mộc Tuyên Dư bước nhanh vào, trong thang máy chỉ có hai người, cô chăm chú nhìn số tầng đang giảm xuống, dời đi sự căng thẳng trong lòng, mà Giang Thừa Châu thì không mấy để ý.

Mộc Tuyên Dư đứng trước cửa khách sạn, Giang Thừa Châu lái xe đến, cô ngồi vào.

Vẫn là bầu không khí lạnh như băng, cô rất bi thương mà phát hiện, nhiều năm trôi qua như thế, vậy mà cô không tìm thấy được phương thức ở chung với anh, cô không còn hiểu người đàn ông buồn vui thất thường này nữa, cũng không rõ rốt cuộc anh muốn thế nào, dường như làm gì cũng không khiến anh hài lòng, cảm giác bất lực này đột kích vào cô.

Di động của Giang Thừa Châu vang lên, anh lấy tai nghe ra, tiếp máy.

Điện thoại là Uông Tử Hàm gọi tới.

“Cảm giác đi công tác thế nào?” Giọng nói của Uông Tử Hàm mềm mại, nghe ra được, dường như tâm tình không tệ.

“Cũng được.”

“Thế này nghĩa là rời xa em, anh sống rất tốt?”

Giang Thừa Châu khẽ cười, “Em muốn anh cực kì suy sụp, không có tinh thần làm việc hả? Ây da, anh cũng muốn thế, nhưng nếu như thế, công việc không làm xong được, thế thì lại phải ở đây càng lâu…”

Uông Tử Hàm nghe ra trọng điểm, “Công việc rất nhiều sao?”

“Cũng tạm, trong phạm vi năng lực của anh.”

Uông Tử Hàm muốn nói anh trai anh đã trở về rồi, đã như thế, anh có thể không cần lo chuyện của công ty nữa, nhưng anh đã làm thế thì có nguyên nhân của anh, cô không muốn đoán lung đoán tung chuyện của anh, “Anh cũng đừng cậy mạnh, đừng cực khổ quá, làm hết sức…”

“Anh biết.”

“Em xem dự báo thời tiết hôm nay, bên chỗ anh mấy ngày nay sẽ có mưa, nhiệt độ cũng thấp hơn, anh tự chăm sóc mình cho tốt, nhất định đừng để bị cảm đấy.”

Anh hừ một tiếng trong điện thoại.

“Sao thế?” Uông Tử Hàm nghi hoặc.

“Em quả thực coi anh là trẻ con thật rồi.”

Uông Tử Hàm cũng nở nụ cười.

…

Mộc Tuyên Dư ngồi bên cạnh tính thời gian, thời gian nói chuyện điện thoại của anh và Uông Tử Hàm là hai mươi lăm phút ba mươi mốt giây, thế này với anh mà nói đã được coi là rất tốt rồi, hơn nữa lúc nói chuyện với Uông Tử Hàm anh không có chút không kiên nhẫn nào, điều đó chứng tỏ anh và người đó ở chung rất thoải mái, vả lại cô có thể nhìn ra, hành vi này của anh không phải cố ý diễn trước mặt cô, bình thường anh và Uông Tử Hàm cũng ở chung như vậy.

Cô nhớ đến từ ngữ miêu tả Uông Tử Hàm trên báo – chân mệnh thiên nữ, cụm từ đó thật chuẩn xác, Uông Tử Hàm quả thực là chân mệnh thiên nữ của Giang Thừa Châu, anh có thể trở thành dáng vẻ như bây giờ, cũng có công lao của cô gái đó nhỉ?

Thật sự rất tốt.

Giang Thừa Châu tắt điện thoại xong thì liếc cô, “Cô để lộ ra vẻ mặt này, tôi sẽ hiểu lầm.”

Mộc Tuyên Dư quay đầu qua, nhếch lên một nụ cười, “Hiểu lầm cái gì?”

“Hiểu lầm cô thế này là đang ghen.”

Cô lập tức nhớ tới lời anh nói trước đó là cô quá nghe lời, vốn trạng thái không lưu tâm lập tức điều chỉnh lại, biến thành thật sự hơi bất đắc dĩ, “Anh không hiểu lầm, em đang ghen thật đấy.”

Khóe miệng Giang Thừa Châu khẽ nhếch lên, ngay cả khóe mắt cũng nhướng lên. Cô hiểu rất rõ vẻ mặt này của anh là thể hiện điều gì, đó chính là anh không để tâm đến lời nói của người khác, thậm chí thể hiện sự giễu cợt với lời nói của họ.

Cô thầm thở dài, “Vừa rồi anh gọi điện hai mươi lăm phút ba mươi mốt giây, ban đầu lúc chúng ta mới ở bên nhau, lúc nào trong điện thoại anh cũng không thể kiên nhẫn với em, thời gian nói chuyện điện thoại gần như đều không vượt quá mười giây.”

Giọng nói của cô dường như rất rầu rĩ.

Ánh mắt Giang Thừa Châu trở nên sâu thẳm, ban đầu? Cô còn dám nhắc đến chuyện năm đó trước mặt anh, cô thật sự khá lắm, mà cô cũng chỉ có thể nói đến ban đầu, sau đó thì sao? Anh nhìn thấy bạn cùng phòng nấu cháo điện thoại với bạn gái, có thể nói rất lâu, anh bắt đầu hoài nghi phương thức nói chuyện của mình rất có vấn đề, thậm chí anh còn tốn thời gian nghe trộm xem bạn cùng phòng và bạn gái cậu ta nói với nhau những gì, kết quả là toàn nghe thấy mấy lời vớ vẩn, anh nhất thời buồn bực, nhưng có thể nói mấy lời vô nghĩa lâu như thế cũng là bản lĩnh, vì thế anh bắt đầu học tập… Sau đó dần dà, thời gian nói chuyện điện thoại của anh và cô ngày càng dài, anh cảm thấy năng lực học tập của mình không tệ, từng chủ đề nối tiếp nhau, sau đó nói đến chuyện của mình, cũng có thể nấu cháo điện thoại được.

Mộc Tuyên Dư cắn môi, “Sau đó cuối cùng thời gian nói chuyện điện thoại của chúng ta trở nên dài hơn, Giang Thừa Châu, anh còn nhớ anh từng nói với em những gì không?”

Anh không nhìn cô, cũng không trả lời.

Nói những gì nhỉ? Anh và cô ngồi bên sân thể dục mới, bên sân đều là hàng cây cối cao lớn, vẫn còn mùi vị nguyên sơ, buổi đêm có thể nhìn thấy đom đóm nhấp nha nhấp nháy, cuối cùng anh và cô nằm trên bãi cỏ, trong tầm mắt là bầu trời đầy sao và đom đóm lập lòe, đó là lần đầu tiên anh cảm thấy, dù là không nói chuyện, anh cũng có thể cùng người bên cạnh này an tĩnh như thế rất lâu.

Nhưng dường như cô vẫn không vui lắm, cô nhắc đến tên mấy cô gái, tên mấy cô gái đó anh đã quên từ lâu rồi, nhưng cô nhắc đến, anh lại cảm thấy rất vui, đây hình như cũng là một phản ứng nhỉ? Nhưng anh không cười, mà là nói với cô – Mộc Tuyên Dư, em là người đặc biệt nhất, em nhất định phải tin vào bản thân mình.

Cô hỏi anh, cô đặc biệt ở đâu.

Giang Thừa Châu ngẫm nghĩ, cuối cùng nghĩ ra, anh nói với cô, để có thể nói nhiều hơn với cô trong điện thoại, không biết anh đã nghe trộm bạn cùng phòng và bạn gái cậu ta nói chuyện điện thoại biết bao nhiêu lần nữa, làm hại cậu bạn kia sau này nhìn thấy anh thì cầm di động trốn đi rất xa…

Anh nói, anh chỉ biết nói chuyện điện thoại lâu như thế với một mình cô, cô là độc nhất vô nhị.

Bây giờ thì sao, anh và một cô gái khác, cũng có thể nói chuyện điện thoại lâu như thế, hơn nữa cả cuộc gọi đều thả lỏng không có áp lực, thậm chí không cần anh cố hết sức tìm chủ đề, mà là tự nhiên như thế.

Anh đương nhiên không quên mấy lời đó, không chỉ không quên, mà còn nhớ rất rõ ràng.

Giống như từ đầu đến cuối anh vẫn nhớ bóng lưng rời đi của cô, và cả câu nói mà anh nói với cô – Mộc Tuyên Dư, anh hận em.

Anh trầm mặc rất lâu, Mộc Tuyên Dư cười bất đắc dĩ, “Anh nói em mãi mãi là độc nhất vô nhị.”

Anh muốn cười, nhưng chỉ kéo khóe miệng lên được một độ cong nhỏ, không cười ra được.

Độc nhất vô nhị? Là cô phụ phần độc nhất vô nhị này, không đúng, là cô căn bản không xứng.

“Thế à?” Giọng anh rất khẽ, “Tôi đã từng nói lời ấu trĩ nực cười như thế?”

Ấu trĩ nực cười? Anh nghĩ như vậy sao? Mộc Tuyên Dư không nói tiếp nữa.

Lời ấu trĩ nực cười, không hề buồn cười, buồn cười ở chỗ có người thì tưởng nó là thật, có người lại bỏ quên nó từ lâu.

Giang Thừa Châu đưa cô đi đổi trang phục, tiến vào cửa hàng, lập tức có người lên đón tiếp, lúc cô bị người ta vây quanh thử trang phục, cô quay đầu qua nhìn anh một cái, phát hiện anh đứng dửng dưng, không nhìn cô, hai tay đút trong túi quần, trên mặt có vẻ thong dong bình tĩnh xa lạ. Cô cảm thấy hôm nay mình lọt vào ma chú rồi, cứ nhớ tới quá khứ đã trở thành đã từng ấy.

Tiếp sau đó, vậy mà Giang Thừa Châu bằng lòng cùng cô đi dạo phố, cô rất bất ngờ. Giang Thừa Châu là người thế nào, Mộc Tuyên Dư vừa vào đại học đã biết một chút, anh không chủ động với con gái, chỉ là cũng không từ chối. Vì thế khi Giang Thừa Châu cùng cô đi dạo phố, cô vẫn rất ngờ vực, anh thế này là làm sao vậy.

Kết quả thái độ của anh là: Sao em chậm thế hả? Nhanh lên chút.

Bắt đầu từ lúc anh bước vào trung tâm thương mại, anh vẫn cứ thúc giục không ngừng, nhưng cô thì cứ tỏ ý là không hài lòng về bộ này, muốn đổi sang cửa hàng khác xem, vì thế anh bất đắc dĩ nhìn cô, sau khi thấy cô cười, anh còn trừng mắt với cô, Mộc Tuyên Dư gần như luôn hoài nghi, cô cứ tiếp tục như thế, anh sẽ trực tiếp nổi cơn tam bành ném cô lại mặc kệ cô, nhưng sự thực là anh thúc giục, nhưng lại có thể tiếp tục đi cùng cô.

Có điều cô không thể hỏi ý kiến anh, hỏi ý kiến anh, anh lúc nào cũng chỉ có một câu – Đẹp lắm, em mặc thứ gì cũng đẹp, bộ này được rồi đó…

Anh là người không có tính kiên nhẫn, mà còn là kiểu không kiên nhẫn viết thẳng lên mặt, trực tiếp thể hiện ra sự khó chịu sự thiếu kiên nhẫn của anh.

Mộc Tuyên Dư thay đồ xong, lúc bị đẩy ra, cô lại nhìn Giang Thừa Châu, dường như anh tùy ý nhìn cô một cái, không nói gì, nhưng lại như không quá vừa lòng với cách ăn vận của cô, thế là cô lại bị đẩy vào phòng thay đồ.

Từ khi nào, anh trở nên kiên nhẫn như vậy?

Cô muốn khống chế mình đừng nghĩ nữa, nhưng càng khống chế, ngược lại càng không khống chế được.

Uông Tử Hàm… Hôm nay cô đã lặp lại cái tên này nhiều lần, cô gái ấy thật sự rất giỏi, có thể biến Giang Thừa Châu thành dáng vẻ của ngày hôm nay.

Cô cắn cắn môi, Giang Thừa Châu bị ai biến thành như vậy, có liên quan đến cô sao?

Không liên quan.

Đã không liên quan, cô nghĩ cái gì mà nghĩ?

Cô đột nhiên cười thành tiếng, sau đó đánh giá bộ lễ phục màu xanh lam lần này, bộ lễ phục này dường như rất hợp với khí chất của cô. Giang Thừa Châu nhìn cô mặc bộ này, nhìn một lát, sau đó gật đầu.

Cô liền bị đẩy vào phòng trong, có nhà thiết kế có chuyên môn thiết kế kiểu tóc cho cô, nhưng làm mấy kiểu, hình như Giang Thừa Châu đều không hài lòng.

Sự nhẫn nại và bới móc ngày hôm nay của anh, ngay cả cô cũng cảm thấy xa lạ.

Mộc Tuyên Dư có thể cảm thấy nhà thiết kế này đã sắp bùng nổ rồi.

“Tự tôi làm cho!” Cô yêu cầu như thế.

Cô là người không thích để tóc mái, lúc này cô đang xõa tóc, cô dùng tay tùy ý buộc lên, sau đó cào cào cho tóc hơi rối, lại tháo chỗ tóc đã buộc ra rồi dùng tay bện thành một bím tóc lỏng, vắt sang bên trái, tóc hơi rối, bím tóc lỏng lẻo, nhưng mặt cô lại có vẻ càng sắc nét, thêm bộ lễ phục xanh lam cô mặc, có sự xinh xắn của cô nữ sinh nhỏ, lại có vẻ dịu dàng của cô gái trưởng thành, giống như sự quá độ từ nữ sinh đến cô gái trẻ, điểm cân bằng vừa đúng.

Cô không để ý đến ánh mắt của người khác, lập tức đi ra ngoài.

Giang Thừa Châu vừa ngẩng đầu thì đã nhìn thấy cô bước chầm chậm về phía mình.

Trên đầu cô không có đồ trang trí, mái tóc luôn xõa cũng bện tùy ý thành bím, nhưng cô lại có khí chất xuất trần, nếu bên cạnh cô không phải những bộ trang phục lộng lẫy, có lẽ sẽ thật sự khiến người ta hoài nghi cô là yêu tinh gì đó biến thành, đến câu mất linh hồn anh… Nếu không sao anh lại cảm thấy ngực mình đập dồn dập như vậy.

Ồ, anh vẫn là thằng nhóc ranh bồng bột hồi đó sao?

Không phải nữa rồi.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top