Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 16: 16

Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)

  • 358 lượt xem
  • 2431 chữ
  • 2021-09-09 21:58:52

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Mộc Tuyên Dư nhìn TV đã phát quảng cáo, thật ra cô cũng rất muốn biết, Giang Thừa Châu rốt cuộc đã nói những gì mà khiến Uông Tử Hàm khắc sâu vào kí ức như vậy.

Mà cô lại không biết, điều khiến Uông Tử Hàm rung động không phải là nội dung mà Giang Thừa Châu nói, mà là nét mặt anh giây phút đó, có chút mơ màng, dường như bản thân anh cũng không biết mình đang nói gì, chỉ tuân theo những suy nghĩ trong lòng mà nói ra cảnh tượng đó, mà biểu cảm trên mặt anh rất phức tạp, khó chịu, ngọt ngào, đau khổ hòa cùng với nhau, cho tới khi anh nhìn thấy Uông Tử Hàm, dường như mới tỉnh táo lại, nốc cạn một ly rượu. Khi đó Uông Tử Hàm liền tin tưởng, đây là một người nghiêm túc với tình cảm.

Mộc Tuyên Dư vẫn nhìn TV, cô nghiêng người dựa trên sofa, chân tùy ý đặt lên bàn. Mối tình đầu? Mối tình đầu của Giang Thừa Châu?

Cô đã từng hỏi anh, “Mối tình đầu của anh là năm mấy tuổi?”

“Từ lúc đi nhà trẻ anh đã không có mối tình đầu rồi.”

Anh cười thèm đòn như thế, nhưng lời anh nói tuyệt đối không sai, đây là kiểu nam sinh từ nhỏ đến lớn bên cạnh có rất nhiều nữ sinh.

Nếu như nói bắt đầu từ lúc hai người chia tay cho đến bây giờ cô chưa từng chủ động nhớ đến anh, vậy thì cô có được coi là một người phụ nữ cực kì vô tình không?

Cô day trán, sau đó đứng dậy, đi về phía tủ lạnh lấy ra một hộp sữa vị chuối, chất lỏng lạnh lẽo chảy qua, ngoài hộp lấm tấm những giọt nước li ti, cầm trong tay, tay cũng nhanh chóng hạ nhiệt độ. Cô uống một ngụm, vị chuối đậm đà tràn đầy khoang miệng, chất lỏng lành lạnh trượt xuống dạ dày, cảm giác lạnh buốt này vô cùng sảng khoái. Cô uống xong một hộp, vẫn cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, lại lấy thêm một hộp nữa, lại trút vào cơ thể một chất lỏng lành lạnh, mới coi như tra tấn dạ dày đủ.

Hai hộp sữa đã được uống hết, dạ dày cô lập tức được lấp đầy, cô lại cuộn mình trên sofa, xem quảng cáo lâu lắm rồi chưa xem, cuối cùng cô rút ra kết luận, tất cả đều là lừa gạt.

Trong phòng chỉ có âm thanh TV truyền ra, tiếng không cao không thấp, lại cho thấy căn phòng yên tĩnh kì lạ, sự yên tĩnh này khiến tiếng vang từ ngoài cửa không cách nào giả như không nghe thấy.

Cửa đã bị đẩy ra, cô vẫn không quay đầu qua, ngay cả hứng thú nhìn xem là ai cũng không có, Mộc Tuyên Dư vẫn ở tư thế nghiêng người, đôi chân thon dài xinh đẹp hơi cuộn lại, trông cô giờ phút này tựa như đang quay một đoạn quảng cáo, dáng vẻ lười biếng lại mê hoặc.

Tiếng bước chân của người tới ngày càng gần, cô hơi đau đầu day trán mình.

Cô quay đầu qua, nhìn thấy Giang Thừa Châu hơi híp mắt, anh không nhìn cô, mà là nhìn vào hai hộp sữa rỗng đặt trên bàn. Anh mặc áo sơ mi trắng, hai tay áo hơi xắn lên, phía dưới là một chiếc quần xám, cách ăn mặc này khiến anh trông giống một sinh viên đại học, nhưng rất có tính lừa gạt, khiến cô nghĩ đến từ mà anh từng nói, giả dối. Thời đại học anh chưa từng có loại khí chất này, vậy mà bây giờ lại có.

Giang Thừa Châu đi đến trước bàn trà, nhìn chữ viết trên hộp sữa, khóe miệng nhếch nhếch lên.

Cô rất cảm kích nụ cười như có như không này của anh, rất dễ phá hủy khí chất của chàng trai hoạt bát kia.

Cô phát hiện mình có thể hiểu được nụ cười đó của anh là có ý gì, chỉ là hộp sữa, không phải rượu, nhưng nếu thật sự là rượu, e là anh sẽ cười càng châm chọc hơn, bởi vì trong mắt anh, cô cố ý làm ra hành động như vậy, lúc anh sắp đến thì uống rượu giải sầu, dùng cách này biểu đạt cô “thương tâm muốn chết” với lễ đính hôn của anh.

Mỗi hành động của cô, đều bị anh hiểu là có tính toán.

Một lúc sau, Giang Thừa Châu vẫn lộ ra nụ cười châm chọc đó. Cô nhìn sang theo ánh mắt anh, là quyển tạp chí đó, anh thấy người trên trang bìa, càng thấy rõ tiêu đề cực lớn.

“Mua lúc ông chủ giảm giá.” Cô nói một câu, lại cảm thấy không cần thiết.

Quả nhiên, ánh mắt anh nhìn cô nghiền ngẫm.

Cô không nhìn anh nữa, cũng không nói chuyện với anh, chỉ nhìn TV, nghe mấy quảng cáo khoa trương một cách uyển chuyển kia. Giang Thừa Châu nhìn cô một lát, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.

Cô nhìn chằm chằm TV, anh lại nhìn cô. Cô mặc chiếc váy hai dây hoa văn nhỏ, váy rất ngắn, tôn lên đôi chân mảnh thon dài của cô, phần trên không mặc nội y, người trông càng gầy hơn, cô có xương quai xanh rất đẹp, mà làn da cô cũng rất tốt, ngũ quan không quá diễm lệ nhưng tươi sáng, tỏa ra sức hấp dẫn nồng đậm, cô có một mái tóc dài, tóc hơi xoăn, nhưng không hề rối, động tác của cô tùy ý như thế, có vẻ gợi cảm lười biếng đến tận xương cốt.

Anh cười, hồi đó anh bị người phụ nữ như vậy chơi đùa cho quay mòng mòng, cô là dùng bộ dạng này mê hoặc anh?

Cô hơi nghiêng người qua, tầm mắt giao với anh, không ai rời ánh mắt đi.

“Tôi đói rồi, đi nấu cơm.” Giang Thừa Châu ra lệnh cho cô một cách đương nhiên.

Cô đương nhiên có thể cự tuyệt yêu cầu của anh. Cô hếch hếch cằm, nhưng mà, cô dám sao?

Đáp án là, không phải vấn đề dám hay không dám, mà là cô căn bản sẽ không làm như vậy. Cô đứng dậy, mang dép, đi về phía phòng bếp, căn hộ này, là Giang Thừa Châu chu cấp, cô biết anh sẽ quay lại, chỉ là không biết anh sẽ xuất hiện lúc nào mà thôi. Trong tủ lạnh có vài loại thức ăn, cô mua về nhưng chưa dùng lần nào.

Có điều anh cũng cảm thấy đúng rồi, cô quả thực không dám.

Hôm qua cô nói chuyện điện thoại với Thẩm Tác Lâm, ngữ khí trong điện thoại của Thẩm Tác Lâm nhẹ nhõm hơn không ít, ban ngành liên quan đã không còn nhằm vào sản phẩm của Thịnh Đạt, đây có thể coi là khởi đầu tốt. Chuyện nhằm vào này rất vi diệu, kiểm tra chặt chẽ chẳng qua cho thấy sự nghiêm túc và có trách nghiệm, dù là hành động đó có thể gây ra ngàn vạn tổn thất cho xí nghiệp, nhưng không có cách nào cả.

Mộc Tuyên Dư biết, đây là quả táo ngọt mà Giang Thừa Châu cho, cô nhất thiết phải nhận lấy.

Cô đi vào phòng bếp, Giang Thừa Châu nghe thấy tiếng truyền ra từ phòng bếp, ngồi trên sofa không nhúc nhích. Căn hộ này, nhìn qua thì có vẻ mới tinh, nhưng không ai biết được, nó đã tồn tại hơn bảy năm rồi, có điều trước đây anh gần như chưa từng ở đây. Mỗi chi tiết nhỏ ở đây, tất cả đều được thiết kế theo sở thích của cô, mỗi ngóc ngách anh đều tự xem, đảm bảo rằng cô sẽ thích. Lúc mới mua căn hộ này, anh còn từng tưởng tưởng, nếu như anh đưa cô tới đây, cô sẽ có phản ứng thế nào nhỉ.

A, đến cuối cùng căn phòng này chỉ có một tác dụng, mỗi lần anh đến đây, anh lại nhắc nhở mình thêm một lần, nhắc nhở mình về những chuyện ngu ngốc anh từng làm, còn cả chuyện mà người phụ nữ đó từng làm với anh.

Mà bây giờ, anh không cần những thứ đó nhắc nhở nữa, bởi vì anh sẽ giải quyết dứt điểm một lần.

Mộc Tuyên Dư nấu cơm xong, bưng đến bàn ăn, sau đó bảo anh dùng bữa. Giang Thừa Châu đến bên bàn rồi ngồi xuống, lần đầu tiên nghĩ đến cụm từ “cảnh còn người mất”, thì ra là cảm giác này.

Sau khi anh ngồi xuống, Mộc Tuyên Dư lại đi thẳng ra, “Tôi không đói.”

Anh nhếch khóe miệng, một mình ăn cơm.

Chỉ là Giang Thừa Châu ăn xong, vẫn không có ý định rời đi, Mộc Tuyên Dư cũng không thể đuổi anh, dù sao đây là chỗ của anh, anh không đuổi cô đã là tốt lắm rồi. Anh không có ý định rời đi, cô liền chủ động đi lấy khăn mặt và bàn chải mới ra, khi Giang Thừa Châu nhìn thấy cô còn đi lấy đồ ngủ của nam ra nữa, mắt hơi híp híp.

Lúc này Mộc Tuyên Dư không nghĩ xem anh sẽ nghĩ sao về mình, chỉ bày mọi thứ xong xuôi, sau đó đi thu dọn bát đũa, Giang Thừa Châu thì đi tắm.

Cô thu dọn xong tất cả, tâm tình gần như rơi xuống đáy cốc, vừa nhắm mắt lại thì đều là trang bìa tạp chí kia, người đàn ông mặc vest, người phụ nữ vận sườn xám, hai người họ đứng cùng nhau, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, dường như có thể đủ để cảm thấy được chút ngọt ngào giữa hai người họ, thứ ngọt ngào ấy vừa đúng, đủ để khiến người ta có thể cảm nhận được.

Cô rất muốn tự cười nhạo mình, đã lựa chọn rồi, việc gì phải nghĩ đến những thứ khiến bản thân mình khó chịu.

Giang Thừa Châu ra khỏi phòng tắm, đi vào phòng rất tự nhiên, mà cô cũng chỉ nhìn động tác của anh, tay trái bấm mạnh vào tay phải của mình một cái thì mới có thể khống chế bản thân mình ngăn anh lại. Cô nhớ lời mình từng nói với anh trai, công ty sẽ tốt lên, tất cả cũng sẽ trở lại trạng thái ban đầu, tất cả đều sẽ tốt lên, mà cô chậm rãi xoa xoa nơi bị mình bấm, đau thì xoa một chút, sẽ không đau nữa.

Cô cũng vào phòng theo, nếu đã lựa chọn rồi, vậy thì cũng đừng làm bộ làm tịch mà nghĩ đến những chuyện khác nữa.

Mà dáng vẻ cứng ngắc của cô, lại không qua được ánh mắt của Giang Thừa Châu, bây giờ cô khó chịu, trong lòng cũng đau khổ nhỉ, sao nghĩ đến sự thực này lại khiến anh sảng khoái vậy chứ!

Hai người nằm trên giường, không ai nói gì.

Cô nhắm mắt, hô hấp lại không được ổn định.

Sau khi anh nói với cô rằng “Không chơi được thì đừng chơi”, cô thực sự bị đả kích không nhỏ, cả một tuần sau không hề xuất hiện trước mặt anh, mà Giang Thừa Châu đã sớm ném cô xa đến chín tầng mây rồi, bên cạnh anh không thiếu nhất chính là người đẹp, thiếu đi một người cũng sẽ không khiến anh có gì bất thường, mấy bông hoa của các khoa các học viện ở trước mặt anh có ai không dịu dàng?

Nhưng mà sau một tuần, cô lại xuất hiện trước mặt anh, lần này mặc kệ anh dùng phương thức gì đối xử với cô, cô đều không để lộ ra nét mặt bị tổn thương như lúc trước.

Ngày thứ hai khi cô lại xuất hiện lần nữa, Giang Thừa Châu đưa cô ra biển chơi, anh là một người thích chơi, mấy trò kích thích và mạo hiểm anh đều rất thích, vì thế với sở thích ở phương diện nào đó cũng rất đặc biệt.

Cô còn nhớ, hôm đó cô mặc chiếc váy màu xám chì, chiếc váy đó khiến cô nhìn càng có khí chất hơn. Cô và Giang Thừa Châu đứng trên boong tàu, gió rất lớn, không ngừng thổi bay tóc và làn váy cô, những sợi tóc bay tán loạn cọ cọ mặt cô, sau đó cô liền nhìn thấy ánh mắt sáng rực của anh nhìn mình, một giây sau, tay anh liền sờ đến người cô, động tác trực tiếp gần như thô bạo.

Mộc Tuyên Dư do dự một hồi, vẫn không đẩy anh ra, cô không muốn đổi sang một câu “Không chơi được thì đừng chơi” khác.

Gió rất lớn, ánh dương rất đẹp, ánh dương như bị gió thổi loạn, mà cô bị anh đặt trên boong tàu, lấy dáng vẻ nhục nhã đón anh tiến vào, đau, chỉ còn lại đau, lục phủ ngũ tạng như lệch khỏi vị trí, tựa như một kiểu tra tấn không có hồi kết, cả quá trình, cô đều cắn chặt răng, không phát ra bất kì thanh âm nào.

Kết thúc như thế nào, cô cũng không rõ, cô chỉ biết, cơ thể như đã không phải của mình nữa, cô nhìn thấy anh từ trên người cô rời đi, ngay cả nhìn cô thêm một cái cũng không, anh chỉ trực tiếp quay người rời đi.

Cô thì ngay cả sức lực ngồi dậy cũng không có, phía dưới có máu, cô cảm thấy mình sắp chết rồi.

Cô dùng hết sức lực còn lại đứng dậy, hai chân cô run rẩy gần như lại sắp ngã xuống, sắc mặt cô trắng bệch như bị một trận bệnh nặng.

Nam nữ trên du thuyền rất đông, chỉ cần người khác hơi đụng một cái, cô lập tức sẽ ngã xuống.

Cô đi từ trên boong tàu xuống, nghe thấy anh và Tần Sâm Châu đang nói chuyện.

“Ở trên đó lâu vậy, làm gì đấy?” Giọng nói của Tần Sâm Châu căn bản không nho nhã lễ độ như bình thường anh ta biểu hiện ra.

“Anh nói xem?”

“Dùng rồi?”

“À, chỉ là dáng vẻ vừa khéo hợp với tâm ý em thôi.”

Tùy ý như thế, sự đau đớn mà cô trải qua anh không bận tâm một chút nào, chỉ là vừa khéo khiến anh cảm thấy khá thuận mắt, không thuận mắt thì ngay cả nhìn anh cũng chẳng buồn nhìn, chứ đừng nói là chạm vào…

Đồ chơi, từ này lập tức chui vào trong đầu cô.

Cô từng cho rằng thứ cảm giác đó sẽ không xuất hiện nữa, cả đời này cô cũng không muốn có thứ cảm giác đó nữa.

Nhưng bây giờ…

Cô mở to mắt, thứ cảm giác đó lại quay trở lại rồi.

“Gặp ác mộng?” Giang Thừa Châu nằm bên cạnh cô đột nhiên lên tiếng.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top