Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 15: 15

Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)

  • 380 lượt xem
  • 3652 chữ
  • 2021-09-09 21:58:33

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Mấy ngày nay Mộc Tuyên Dư vẫn luôn ở trong căn hộ, tiểu khu này vô cùng yên tĩnh, trong căn hộ không nghe được bất cứ âm thanh ồn ào nào, bây giờ đang là mùa hè nóng bức, hiển nhiên đây là nơi trú ngụ tốt nhất. Tiểu khu này tên là Bàn Nguyệt, bảng tên nằm ở tầng lầu cao nhất, từ xa đã có thể nhìn thấy, mà tên tiểu khu bắt nguồn là do ở gần đây có con sông Bàn Nguyệt, trải qua nhiều năm cải tạo, xung quanh sông còn xây dựng một công viên, chỉ là công viên không mở ra cho đối tượng bên ngoài, mà chỉ cho dân cư trong tiểu khu đến dạo chơi.

Mộc Tuyên Dư ra khỏi nhà đều là đi siêu thị, đi mấy lần, chất đầy tủ lạnh, đều là các loại sữa chua và sản phẩm từ sữa. Số lần cô ra ngoài cũng không nhiều, nhưng mỗi lần đều đi qua một sạp bán báo, gần như là có chủ định trước, cô chỉ cần liếc qua thì đã có thể nhìn được trên bìa báo tạp chí đều là Giang Thừa Châu và Uông Tử Hàm. Người nhà họ Giang, chuyện sinh hoạt cá nhân luôn luôn kín kẽ, tuy giới truyền thông vẫn luôn muốn thăm dò chuyện đời tư của nhà họ Giang, nhưng người nhà họ Giang không thích, vì thế phần tâm tư đó cũng liền dẹp xuống, hiện giờ vậy mà người nhà họ Giang lại chủ động công khai chuyện đời tư, các đơn vị truyền thông đương nhiên bắt lấy cơ hội lần này, tìm hiểu của chuyện Giang Thừa Châu và Uông Tử Hàm vô cùng rõ ràng, chỉ thiếu mỗi nước viết ra một quyển tiểu thuyết, tên là nhật ký tình yêu của hoàng tử và công chúa.

Vì thế dưới sự trợ giúp của giới truyền thông, chuyện của Giang Thừa Châu và Uông Tử Hàm, gần như cả thành phố đều biết.

Chuyện của hoàng tử và công chúa, truyện cổ tích vạn năm không thay đổi, quả thật đi sâu vào lòng người.

Lần cuối cùng cô liên tục ra ngoài, ngay cả ông chủ sạp báo cũng nhận ra cô, thấy trong tay cô cầm theo mấy món đồ mua từ siêu thị, ông chủ liền cầm một quyển tạp chí vẫy vẫy cô, “Cô gái à, quyển này bán rẻ cho cô, giảm giá đó.”

Chủ sạp là một ông chú béo, mùa hè mặc áo ngắn để lộ ra cánh tay, cánh tay cầm quyển tạp chí vung vẩy giật giật, phần thịt béo đó không ngừng đung đưa, động tác này nhìn qua có phần buồn cười, nhưng Mộc Tuyên Dư cười không nổi, tâm tư nhỏ này của cô, ngay cả ông chủ sạp báo bình thường cũng có thể phát hiện ra?

Sau khi cô đi đến, ông chủ kia không ngừng giới thiệu cho cô quyển tạp chí đó hay thế nào, còn có rất nhiều minh tinh nữa, hiện tại đang bán giảm giá, cô được hời lắm. Thật ra ông chủ này cũng rõ ràng, cô không đến mức không mua nổi một quyển tạp chí, nhưng làm ăn buôn bán mà, có thể bán được thêm một quyển dù sao cũng là tốt, những thứ râu ria không quan trong không cần suy nghĩ nhiều.

Mộc Tuyên Dư do dự mấy giây, vẫn mua quyển tạp chí đó, mất năm đồng. Cô thanh toán tiền, ông chủ sạp còn vui vẻ ra mặt tỏ vẻ cô đã chiếm được lợi lớn, cứ như cô căn bản không biết quyển tạp chí này sắp quá hạn vậy, tạp chí này một tuần một số, trong vòng một tuần mà không bán được thì cũng là lỗ rồi.

Cô cầm tạp chí, tâm tình hơi phức tạp, năm đồng, là con số này.

Năm đó trong căn phòng KTV đối diện cổng trường, Giang Thừa Châu vẫn luôn thích ca hát vậy mà lại không có động tĩnh gì, anh hát rất hay, thật ra không phải là giọng hát hay, mà là có lực xuyên thấu, có thể làm sống dậy ca khúc, hát truyền cảm rung động lòng người, khi đó liền có người cười, Giang Thừa Châu lúc ca hát với lúc bình thường hoàn toàn là hai người khác nhau, chỉ có người từng xem anh hát, mới cảm thấy người này có tiềm năng làm tình thánh.

Giang Thừa Châu trực tiếp kéo cô vào lòng một phen, “Nghe nói giấy chứng nhận kết hôn giảm giá rồi, bây giờ chỉ cần năm đồng thôi.”

Khi anh nói lời này, tay còn không ngừng xoa đầu cô, coi cô như một động vật nhỏ nào đó mà đùa nghịch, cô cười thành tiếng, nhưng không trả lời anh.

Anh lại không giảm hứng thú, “Sau này lúc chúng ta kết hôn lại tiết kiệm được tiền rồi.”

Anh sát đến bên tai cô thủ thỉ lời này, cô vốn muốn trả lời anh – Cô nói muốn kết hôn với anh lúc nào chứ?

Sau đó thì sao, cùng lúc đó, một bạn học của anh như đáp lại anh, “Vậy chứng tỏ tình cảm bây giờ càng ngày càng rẻ mạt, hôn nhân chính là đầu tư rớt giá vô hạn…”

Cậu bạn đó vừa dứt lời, Giang Thừa Châu buông cô ra, như muốn làm một trận với cậu ta, vẫn là cô nắm chặt tay anh, không cho anh đi.

Ngày hôm đó tâm tình anh dường như bị ảnh hưởng, lúc đưa cô về phòng, anh nắm tay cô chặt hơn bình thường một chút, “Chúng ta nhất định sẽ kết hôn, cả thế giới này có thể không tin, nhưng em phải tin anh.”

Hạ Ngữ Minh từng nói, thật ra lời hứa hẹn của đàn ông, không phải là tiện miệng nói ra như phụ nữ vẫn tưởng, lời hứa hẹn đó đương nhiên không giả, hơn nữa cũng thật lòng thật dạ, chỉ là mỗi câu nói đều có thời hạn, quá thời hạn rồi vẫn còn đang oán giận lời hứa hẹn đó giả dối, thật ra đó là vấn đề của bản thân mình, cứ luôn cường điệu lời hứa hẹn đã quá thời hạn, trách ai được chứ!

Mà bây giờ, những lời đó, cũng đã quá thời hạn từ lâu, nhưng vì sao kí ức lại không thể quá thời hạn?

Cô về căn hộ, vẫn mở quyển tạp chí giảm giá kia ra, trọng điểm trang bìa mặt ngoài là nhấn mạnh các bí mật trong lễ đính hôn của Giang Thừa Châu và Uông Tử Hàm, trên thực tế cũng chỉ giới thiệu quy mô, thêm nữa là giới thiệu tỉ mỉ một vài nhân vật có tiếng, đương nhiên cũng phơi bày gia thế của Giang Thừa Châu và Uông Tử Hàm lên, vì thế tiết mục hoàng tử công chúa vừa được tung ra thì đã lập tức khắc sâu ấn tượng. Nhìn như giới thiệu một đống lớn, nhưng thật ra không giới thiệu gì cả, hiện tại truyền thông đều thích đưa tin như vậy?

Cô ném tạp chí qua, cuộn người trên sofa, bật TV.

Sau khi màn hình xuất hiện bóng người, cô cười, ngay cả trên TV cũng là tin tức này, lại đề cập đến chuyện rầm rộ của Giang Thừa Châu và Uông Tử Hàm lần nữa, chỉ là bản tin này lại tỏ ý nghi ngờ đối với cách hành sự lần này của nhà họ Giang, trước nay nhà họ Giang đều kín tiếng, vì sao lần này lại bằng lòng cho giới truyền thông chú ý chứ, vì thế họ lại suy từ tính cách Giang Thừa Châu, cho rằng tính cách của anh và của anh trai anh hoàn toàn khác nhau, bởi vậy mới sẵn lòng biến chuyện đính hôn của mình thành trò vui cho tất cả mọi người…

Trò vui? Cô nghiền ngẫm từ này, quả là giống tính cách của Giang Thừa Châu.

Cô đổi kênh, sau đó quả đúng là vui, vậy mà lại liên quan đến chuyện này nữa. Có điều lần này không phải là bản tin, mà là một chương trình, khách mời là Uông Tử Hàm, vốn là phỏng vấn Uông Tử Hàm xem Uông Tử Hàm là một bác sĩ có trình độ, liệu cô ấy có suy nghĩ gì về mấy chuyện xảy ra giữa bác sĩ và bệnh nhân bị bung ra trong nước hiện nay. Mà người dẫn chương trình phỏng vấn Uông Tử Hàm, hình như là bạn của Uông Tử Hàm, giữa chương trình có trêu ghẹo rằng, mời vị khách quý này đến, gần như là dùng hết tình nghĩa bạn bè rồi.

Tuy là nói về quan hệ bác sĩ bệnh nhân, nhưng người dẫn chương trình lại có ý lái Uông Tử Hàm sang chuyện đính hôn, mà Uông Tử Hàm cũng thật sự không che giấu, ngược lại còn thoải mái trả lời.

Mộc Tuyên Dư quan sát đến khuôn mặt trên màn hình kia, xem xét từ ngũ quan, gần như không có một chỗ nào đặc biệt, nhưng cả khuôn mặt lại có thể tỏa ra một cảm giác xinh đẹp dễ chịu, người đẹp kiểu này không chỉ có thể khiến đàn ông thích, mà ngay cả phụ nữ cũng sẽ muốn tiếp cận, huống hồ khí chất của Uông Tử Hàm rất được, giống như người đẹp tươi mát thanh khiết sinh ra từ vùng sông nước vậy.

Ánh mắt của Giang Thừa Châu vẫn luôn rất tốt, cô gái này mang lại cho người ta cảm giác rất thoải mái, không cố tình tươi cười, tính cách cũng rất tốt.

Dưới sự ép hỏi liên tục của người dẫn chương trình, Uông Tử Hàm cũng mỉm cười đầu hàng, nói về cuộc gặp gỡ giữa cô và Giang Thừa Châu.

Uông Tử Hàm quen Giang Thừa Châu ở nước A, lần đầu tiên nhìn thấy anh, người bên cạnh đã đánh tiếng với cô, người này hơi lạnh lùng, không thích tiếp xúc với người khác, có phần chuyện ta ta làm, nói cũng không nhiều, nơi đó điều kiện rất kém, bạn cùng phòng của Giang Thừa Châu ngoại trừ biết tên anh thì không biết gì nữa cả, những người như họ, ở đây cùng nhau cứu người trị thương, ít nhiều đều có tình bạn cách mạng tồn tại, nhưng Giang Thừa Châu là ngoại lệ, có điều ngoại lệ này không khiến người ta bài xích, Giang Thừa Châu rất đơn độc, nhưng anh rất có năng lực, các cuộc phẫu thuật phức tạp đều là anh hoàn thành.

Uông Tử Hàm nhớ rõ ràng nhất đó là lần làm trợ thủ cho anh và dáng vẻ anh cầm dao phẫu thuật cho người ta, ca giải phẫu đó rất nguy hiểm, bệnh nhân chỉ là một em bé mới sinh không bao lâu, không cẩn thận chút là sẽ dễ dàng xảy ra chuyện, nhưng vẻ mặt anh chuyên chú, sự chuyên chú đó không phải vì căng thẳng, chỉ là vì nghiêm túc mà thôi, vì thế trong một quãng thời gian rất dài, ấn tượng mà Giang Thừa Châu để lại cho cô, vẫn luôn là người đàn ông nghiêm túc trong phòng phẫu thuật đó.

Thật ra còn có rất nhiều rất nhiều chi tiết, nhưng cô không cách nào nói từng chi tiết ra được, mà những chi tiết đó, không cách nào nói ra, nhưng lại trở thành sự tồn tại tốt đẹp độc nhất vô nhị trong kí ức. Ví như cô biết Giang Thừa Châu là một người rất yêu sạch sẽ, nhưng ở nơi khói lửa chiến tranh bay tán loạn đó, đâu có điều kiện để anh giữ sạch sẽ, với đồ ăn anh cũng rất kén chọn, nhưng dưới tình hình như thế, anh vẫn cau mày ăn đồ ăn, điều kiện chỗ ở cũng kém, anh cũng chỉ có thể chịu đựng… Anh là người như vậy, yên lặng chịu đựng, sẽ không oán giận, cứ như vậy hình ảnh anh dần choán lấy lòng cô, sau đó chẳng nhớ là lúc nào, tình cảm trở nên nồng đậm.

Lúc người dẫn chương trình ép Uông Tử Hàm nhất định phải nói ra ấn tượng sâu nhất với Giang Thừa Châu, Uông Tử Hàm không có cách nào, vẫn là nói. Ấn tượng sâu nhất của cô với Giang Thừa Châu đó là vào một buổi tối, sau hôm ấy, họ phải cáo biệt nơi đó, chuyển trạm đến nơi tiếp theo, cùng làm việc lâu như vậy, vẫn có tình cảm với nhau, vì thế mọi người tụ tập một phen, vì cũng không biết là đến khi nào mới gặp lại nhau được.

Hôm đó họ đều uống một chút rượu, những người không cùng một quốc gia dùng các loại ngôn ngữ ồn ào giao lưu, sau đó chơi trò uống rượu, người ngoại quốc uống rượu không quá giỏi, cũng chỉ tầm tầm mà thôi. Người thua trò chơi, phải nói một chút về mối tình đầu của mình, nhưng tình hình cũng không mấy sôi nổi, bởi vì với mối tình đầu, những người đó nói một câu là đã xong rồi, căn bản không có câu chuyện ân oán tình thù dài đằng đẵng gì…

Cho tới khi, đề tài rơi đến chỗ Giang Thừa Châu, anh nói xong quá trình anh quen mối tình đầu của anh, Uông Tử Hàm liền cảm thấy tim đập mạnh và nhanh dữ dội, không nói rõ được là hâm mộ, hay là hơi có chút ghen tị.

Người dẫn chương trình bị khơi dậy lòng hiếu kì, một lòng muốn Uông Tử Hàm nói ra khi đó Giang Thừa Châu rốt cuộc đã nói gì, nhưng lần này dù thế nào Uông Tử Hàm cũng không nể mặt người bạn cũ này, cô cười với bạn cũ, “Vừa nãy cậu ép hỏi tớ nhiều vấn đề như thế, bây giờ cho cậu hình phạt nho nhỏ, cứ không nói với cậu, cho cậu tò mò chết đi!”

Uông Tử Hàm nói câu đó, cả trưởng quay cười không dứt.

Uông Tử Hàm kết thúc phỏng vấn, tâm tình lại rất tốt, cô đương nhiên nhớ rõ những lời Giang Thừa Châu nói hôm đó, thậm chí hôm đó là lần cô nghe được lời dài nhất mà anh nói, anh thậm chí còn kể lại cảnh tượng đó một cách tỉ mỉ, thật khó mà tưởng tượng được.

Đội bóng rổ đại học Tây Giang chơi không ít trận hữu nghị, lần nào cũng đều có thể dễ dàng thắng, khi đó có một đội bóng rổ tên đội Tất Thắng, khiêu chiến rất nhiều đội bóng của các trường đại học, mấy người đó cực kì kiêu ngạo, nhưng cũng có vốn liếng để kiêu ngạo, được xưng là có thể đánh bại đội của các trường đại học ở khắp nơi, hơn nữa không hề áp lực chút nào, khi đại học Tây Giang nhận được lời khiêu chiến của họ, họ đã liên tục khiêu chiến mười bảy đội bóng rổ của các trường đại học, hơn nữa không hề có chút khó khăn nào, hiện giờ họ khiêu chiến đến đội bóng rổ đại học Tây Giang.

Ở trường, chuyện này lan truyền ồn ào huyên náo, tuy trận đấu này không chính thức, nhưng trong mắt sinh viên, trận đấu thế này vừa khéo kích động cảm giác vẻ vang.

Vì thế hai đội giao chiến rầm rộ chưa từng có, sân vận động kín chỗ, trên lối đi, trên tầng hai, tất cả đều đứng đầy người.

Thật ra đội bóng rổ đại học Tây Giang cũng rất nổi tiếng, thực lực cũng không tồi, nguyên nhân nổi tiếng là bởi vì trong đó có hai anh chàng Tần Sâm Châu và Giang Thừa Châu, rất nhiều người đều không quá hiểu, hai vị này tính cách quả thực là hoàn toàn tương phản, Tần Sâm Châu kín tiếng mà hướng nội, Giang Thừa Châu thì bướng bỉnh ngang tàng. Người yêu thầm Tần Sâm Châu không ít, mà đối với Giang Thừa Châu thì mọi người nửa yêu nửa hận, người yêu anh nâng anh lên tận trời, mà người hận anh gần như muốn cho anh tiến vào địa ngục.

Giang Thừa Châu cực kì cuồng vọng, không để ý đến thái độ của người khác một chút nào, bên cạnh có đủ kiểu người đẹp vây quanh, mà thái độ của anh đối với việc này là ai đến cũng không cự tuyệt, rất nhiều người hận anh thấu xương vì hành vi đùa giỡn con gái của anh, càng có nhiều người lại muốn trở thành cô gái đặc biệt khiến anh một lòng một dạ, bởi vậy có người trước ngã xuống thì có người sau dũng cảm tiến lên.

Có hai vị này trên sân, sân bóng rổ lúc nào cũng kín chỗ.

Trận đấu này lại càng thu hút nhiều người đến xem, đội Tất Thắng tỏ ý, họ chỉ cần thua một trận thì sẽ giải tán đội, đương nhiên lúc nói lời này họ còn thêm một câu, đội có thể khiến họ giải tán vẫn chưa xuất hiện. Trận đấu bắt đầu, người của đội Tất Thắng trực tiếp giơ ngón giữa với đội đại học Tây Giang.

Trận đấu rất quyết liệt, đội Tây Giang có ưu thế sân nhà, nhưng chơi vẫn rất vất vả, đội Tất Thắng này kiêu căng thì có kiêu căng, nhưng kĩ thuật chơi bóng căn bản cũng miễn bàn, hơn nữa đội dựa vào việc thi đấu thế này, tố chất cơ thể cao hơn đội Tây Giang rất nhiều, trước kia còn không cảm thấy, hiện tại khi giằng co nhau thì tình thế xấu lập tức xuất hiện.

Tần Sâm Châu chơi một lát, liền cảm thấy không ổn, lập tức triệu tập đội, điều chỉnh chiến thuật.

Trận đấu đó, vô cùng quyết liệt, quần chúng xem mà cũng thót tim, điểm số theo đuổi sát sao, đúng kiểu anh truy tôi đuổi. Từ khi bắt đầu trận đấu, đội Tất Thắng bèn tạo áp lực tâm lý thật lớn với đối thủ, nhưng áp lực này vẫn chưa làm đội Tây Giang bị đè bẹp, họ chống lại áp lực, dần dần đội Tất Thắng cũng hơi lực bất tòng tâm.

Hai đội bám sát điểm sổ, không ai chịu nhận thua, bên sân mọi người xem mà cũng căng thẳng không thôi.

Thời gian thi đấu sắp kết thúc, vậy mà hai đội ở thế hoà, đây quả thực là trận đấu hồi hộp từ đầu đến cuối, không thể lơ là một chút nào.

Pha bóng cuối cùng, là của đội Tây Giang, đội viên chủ lực đội Tây Giang là Tần Sâm Châu, bình thường đồng đội đều giao bóng cho anh ta xử lý, nhưng bây giờ Tần Sâm Châu bị đối thủ kìm kẹp, đồng đội chỉ có thể ném bóng cho Giang Thừa Châu, Giang Thừa Châu cũng muốn chuyền bóng, nhưng lập tức phán đoán tình huống bên Tần Sâm Châu, Tần Sâm Châu căn bản không có cơ hội ra tay, vì thế anh ném bóng thần tốc…

Pha bóng cuối cùng, ánh mắt tất cả mọi người đều dính vào trái bóng, sau đó bóng rơi xuống rổ, tiếng còi của trọng tài vang lên, trận đấu kết thúc.

Trận đấu kết thúc, tất cả những người đang ngồi đều đứng lên, toàn bộ vỗ tay reo hò.

Đội Tây Giang thắng với hai điểm cách biệt, nhưng các thành viên trong đội gần như đều hao hết thể lực, mà người của đội Tất Thắng quả thực không chịu tin, đội Tất Thắng với câu chuyện thần thoại chỉ thắng không bại đã bị đánh bại.

Rất nhiều người đẹp canh ở bên sân, lúc này tiến lên đưa nước rồi quạt quạt, còn khán giả xung quanh thì dần tản đi.

Khi mọi người chuẩn bị rời đi, bên sân bóng rổ, một giọng nói đột ngột cất cao, “Giang Thừa Châu, em thích anh.”

Thanh âm phiêu đãng trong khoảng không trên sân bóng rổ, rất lâu không tiêu tan.

Với kiểu tỏ tình này Giang Thừa Châu đã luyện mãi thành quen, anh vẫn uống nước khoáng, ngay cả đầu cũng chưa từng quay lại. Mà cô gái bắc hai tay thành loa hét lên đó, bước từng bước về phía anh, trên người cô như mang theo ánh sáng, hấp dẫn ánh mắt mọi người đi theo bước chân cô.

Có người không ngừng bàn tán về cô.

Chính là người đẹp duy nhất không photoshop trên website trường, người đẹp được số phiếu bầu chọn làm hoa khôi cao nhất, tên là gì nhỉ?

Mọi người bàn tán sôi nổi, mà cô lại hoàn toàn không cảm thấy được, chỉ đi đến trước mặt anh.

“Em tên Mộc Tuyên Dư, em muốn làm quen với anh, có thể cho em một cơ hội không?”

Cô đưa cho anh một cây bút, anh liếc cô một cái, dáng vẻ rất được, anh cầm bút, ngoáy nhanh một số điện thoại trên áo cô.

Đó là khởi đầu của câu chuyện, bắt đầu từ lời tỏ tình trước đám đông của một cô gái.

Giang Thừa Châu dùng các từ “chàng trai” và “cô gái” để kể, kể ra cuộc gặp gỡ đó, làm những người nghe cũng không có động tĩnh gì, nhiều hơn là không để ý lắm, bởi vì họ nghe không hiểu, cả quá trình anh sử dụng tiếng Trung. Cho đến khi, ánh mắt của Giang Thừa Châu dừng trên người Uông Tử Hàm, dường như anh quên mất, ở đây còn có một người nghe hiểu tiếng Trung.

Thật kì lạ, rõ ràng anh kể câu chuyện về một cô gái khác, nhưng Uông Tử Hàm lại cảm thấy hơi ngọt ngào, đây là bí mật của anh, mà bí mật này chỉ có cô nghe hiểu được.

Mà cô cũng nghe được tiếng tim mình đập ngày càng mãnh liệt, loạn nhịp đến mức khiến cô vô cùng hoảng hốt.

Cô hâm mộ cô gái ấy có thể có dũng khí như thế, cũng hâm mộ cô gái ấy có thể gặp được anh ở những năm tháng tươi đẹp nhất, cô thực sự rất hâm mộ. 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top