Mộc Tuyên Dư quyết định chuyển ra ngoài ở, quyết định này của cô khiến mọi người trong nhà không tiếp nhận được. Nhưng cô đưa ra lí do rất đường hoàng, chỉ là nói đột nhiên muốn yên tĩnh một mình. Cô bày tỏ như thế, Mộc Trung Thiên và Lý Hâm đương nhiên thương con gái, cô con gái này gần như khiến họ vô cùng hài lòng, bất luận là dáng vẻ hay tính tình hoặc dưới tình huống nào đó, không cần họ phải dùng nhiều tâm tư, cô đều có thể biểu hiện rất tốt, nhưng khi các phương diện khác đều rất tốt thì chuyện tình cảm lại thất bại. Mộc Tuyên Dư và Lý Hâm rất hiểu, mặc dù cô và Chu Chấn Hưng đã chia tay, nhưng biết được Chu Chấn Hưng nhằm vào nhà họ Mộc bọn họ, đây cũng là một sự đả kích, phụ nữ kị nhất là canh cánh trong lòng và không cam tâm, cô dành ra một khoảng thời gian để bình tĩnh lại cũng tốt, Mộc Trung Thiên và Lý Hâm thật ra không phản đối.
Trước khi cô chuyển ra ngoài, cô gặp Trình Hiểu Tang một lần, lần trước hai người còn hẹn nhau cùng đi dạo phố, dạo gần đây hai người rất ít qua lại, cô bèn cùng Trình Hiểu Tang đi dạo phố một phen.
Cô cũng hỏi thăm về quan hệ hiện giờ của Trình Hiểu Tang và Mộc Tuyên Nghị, Trình Hiểu Tang đâu biết được cô nghĩ thế nào, vì thế không e dè nói với cô, hiện tại quan hệ giữa chị và Mộc Tuyên Nghị cũng không tệ.
Thậm chí Trình Hiểu Tang còn nói rõ ràng với cô, “Tiểu Dư, nói thật cho em biết nhé, ông nội chị rất phản đối chị và Tuyên Nghị qua lại với nhau, ông nội có suy nghĩ đó, hoàn toàn có thể hiểu được, dẫu sao bây giờ Thịnh Đạt thế nào chúng ta đều biết rõ. Mà chị và anh trai em đã rất lâu rồi không liên lạc gì, chị không chủ động liên lạc với anh ấy, không phải là chị nghe lời ông nói, mà là chị chờ thái độ của anh trai em. Người đàn ông chị cần, anh ấy có thể không đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, nhưng anh ấy không thể gặp khốn cảnh là không có chí khí, cũng không thể dùng quan điểm vì tốt cho chị mà từ bỏ chị, hoặc là nói anh ấy không mang lại được tương lai tốt đẹp cho chị nên chia tay. Chị rất may mắn, lần trước anh trai em đã tìm chị, anh ấy nói với chị, chỉ cần chị vẫn ở đây, anh ấy cũng sẽ luôn ở đây, có thể anh ấy không có gì cả, có thể anh ấy sẽ trở thành một câu chuyện cười, nhưng anh ấy vẫn luôn ở đây. Vì thế chị nói với anh ấy, chị cũng sẽ luôn ở đây.”
Khi nói đến đoạn này Trình Hiểu Tang nở nụ cười, chị đợi được lời hứa hẹn của người đàn ông chị yêu, vậy là đủ rồi, người đàn ông chị lựa chọn, nên là như thế, cho dù là khi khó khăn nhất, cũng sẽ không vứt bỏ chị, chị biết Mộc Tuyên Nghị nói những lời đó khó khăn đến nhường nào, chính vì biết rõ, chị mới thấu hiểu, cũng sẽ ở bên anh.
Mộc Tuyên Dư rất thỏa mãn, chí ít thì tảng đá trong lòng cô đã rơi xuống, bây giờ bố mẹ cô đằm thắm, chuyện tình cảm của anh trai cũng rất ổn định, về phần công ty… cũng sẽ ổn thôi, tất cả đều sẽ ổn thôi.
Mộc Tuyên Dư chuyển ra ngoài, đồ đạc mang theo rất ít, thậm chí cô cảm thấy ngoại trừ laptop ra, những thứ khác có cũng được mà không có cũng không sao, vì thế cô chỉ mang theo mấy bộ quần áo và laptop rồi chuyển đến nơi mà cô đã tìm xong. Cô đi bằng xe điện, thời gian không sớm không muộn, sau khi quẹt thẻ đi vào, không ít người đi lấy báo miễn phí, cô nhìn lướt qua, không đi lấy.
Đứng cạnh thang cuốn, trước mặt cô là hai học sinh nữ, họ đều buộc tóc đuôi ngựa, tóc bóng mượt, điều này khiến Mộc Tuyên Dư nghĩ đến bản thân mình, sớm đã không biết buộc tóc có cảm nhận như thế nào rồi.
“Này, cậu mau nhìn này, người đàn ông này diện mạo được phết.”
“Thế hả, thế hả?” Cô bạn lập tức hưởng ứng.
“Cậu hai nhà họ Giang?” Cô gái dường như cảm thấy lạ, “Nhà họ Giang còn có cậu hai hả? Tớ còn tưởng nhà họ Giang chỉ có cậu cả Giang Cảnh Hạo chứ, tớ đã đọc tất cả các bản tin và bài báo về anh ta rồi, đúng là người đàn ông khiến người ta sùng bái, không biết cậu hai này là người thế nào nhỉ…”
“Cậu biết cũng vô ích, cậu xem đi, người ta đã sắp đính hôn rồi, oa, tuấn nam mỹ nữ, không tồi không tồi.”
“Trên thế giới này điều buồn nhất chính là vừa mới phát hiện một anh cực kì đẹp trai, giây tiếp theo đã phát hiện anh ấy có chủ rồi.”
“Cậu đang buồn ấy hả? Tớ xem nào, nước mắt đâu rồi?”
…
Hai đường cầu thang cuốn thật dài kết thúc trong tiếng nói chuyện của hai cô gái, Giang Thừa Châu đính hôn?
Vậy mà cô nhịn không được mà lắng nghe mỗi một chữ.
Cô vào xe, bên trong có rất nhiều người, khi người bên cạnh cô không ngừng nói chuyện, cả toa xe có vẻ huyên náo mà chật chội, mà trong đầu cô, chỉ còn lại một cái tên và một chuyện, Giang Thừa Châu sắp đính hôn rồi, cô rõ ràng hơn bất kì ai, đó chắc chắn là sự thật.
Cô đến căn hộ, cách trang hoàng thiết kế trong phòng đều là phong cách cô thích, cô buông đồ xuống, rồi liền ra ngoài mua rất nhiều vật dụng sinh hoạt hàng ngày, sau khi mua về cô bắt đầu dọn dẹp phòng ốc, cuối cùng đi gội đầu tắm rửa, cả quá trình liền mạch liên tiếp, cô cố ý để bản thân mình trở nên bận rộn, sự thực này khiến cô quả thực là không muốn tiếp nhận.
***********************************
Chuyện đính hôn của Giang Thừa Châu và Uông Tử Hàm, là anh chủ động nhắc đến, cô gái này là người mà bản thân anh nhận định sẽ bầu bạn bên anh cả đời, nếu bây giờ anh chưa định cho cô một hôn lễ, vậy thì cũng nên cho cô một nghi thức.
Chuyện đính hôn giữa nhà họ Giang và nhà họ Uông, đương nhiên náo nhiệt vô cùng, hơn nữa lần này nhà họ Giang đi ngược lại với nguyên tắc im hơi lặng tiếng trước đây, vậy mà cho phóng viên vào trong. Phải biết rằng hôn lễ của Giang Cảnh Hạo và Đường Khả Hân, ngay cả một bức ảnh giới truyền thông cũng không chụp trộm được, đương nhiên, coi như chụp trộm được, cũng không dám truyền ra, hình ảnh của Giang Cảnh Hạo đều xuất hiện trên những tờ báo lớn có uy tín, về chuyện riêng tư thì đừng mong nhìn thấy hình ảnh hay tin bài về anh ta. Hai cậu ấm nhà họ Giang, tác phong làm việc và hành sự hoàn toàn tương phản nhau.
Lễ đính hôn của Giang Thừa Châu và Uông Tử Hàm, đương nhiên người đến đều là những nhân vật có tiếng khắp nơi, là anh trai duy nhất của Giang Thừa Châu, Giang Cảnh Hạo cũng cùng đến với vợ.
Lễ đính hôn rất long trọng, người tới đều cảm thán, quả nhiên là nhà họ Giang…
Trong phòng, Uông Tử Hàm đang được mọi người hóa trang cho, so với việc ăn vận trang điểm của phụ nữ, đàn ông hiển nhiên đơn giản hơn nhiều, Giang Thừa Châu đang cài từng nút áo vest trong phòng nghỉ. Lúc này, cửa bị đẩy ra, anh ngẩng đầu, nhìn thấy mẹ đang đi về phía mình.
Tần Tương nhìn con trai, bao năm nay, bà vẫn luôn để con trai sống tùy theo ý mình, cho dù anh khiến ông già kia tức điên người, bà cũng chưa từng bắt anh phải lấy lòng ai, bà luôn tin rằng, rồi một ngày con trai mình sẽ hiểu chuyện, sẽ chống được một mảnh trời, hôm nay nhìn thấy con trai đính hôn, vậy mà lại có thứ cảm giác mất mát con trai lớn rồi không còn nghe theo mẹ nữa.
Tần Tương vươn tay giựt giựt tóc Giang Thừa Châu, khiến anh nhíu mày, “Đừng phá hỏng kiểu tóc của con.”
Tần Tương cười xùy, “Con đột nhiên yêu cầu đính hôn thế này, dọa mẹ và bố con một trận, thế này là bị cái gì kích thích đấy?”
“Không phải bố mẹ suốt ngày nói con đã không còn nhỏ nữa, cũng nên ổn định hay sao?”
Tần Tương nhìn thẳng vào mắt anh, phát hiện ánh mắt anh rất chân thành, vì thế bà chủ động ôm con trai, “Con có thể đưa ra quyết định thế này, mẹ rất vui, thật sự rất vui.”
May là con trai rốt cuộc đã đi ra khỏi bóng ma đó rồi, bà hiểu con trai bà, một khi đã thật sự dùng hôn nhân làm hứa hẹn, vậy thì anh sẽ không phụ lòng, mà bà và Giang Hào đều vô cùng hài lòng về Uông Tử Hàm.
Bản thân Tần Tương đương nhiên đã từng yêu, mấy chục năm qua đi, tuy không còn sự kích động điên cuồng như hồi đó nữa, nhưng bà biết rõ tính hủy diệt của thất tình với một người, nếu không bà đã không nhất thời xúc động lấy Giang Hào lớn hơn bà ba mươi tuổi, cũng may, cuộc sống sau khi kết hôn cũng không được coi là khó khăn, ít nhất thì bà có cậu con trai của riêng mình.
Giang Thừa Châu vỗ vỗ lưng Tần Tương, có điều ánh mắt lại thâm trầm.
Mẹ tưởng rằng anh đã hoàn toàn buông bỏ rồi, thế nên mới đưa ra quyết định này, nhưng mẹ lại không biết, thực tế là ngược lại, nhưng anh đương nhiên sẽ không để mẹ biết điều này.
Một lúc lâu sau Tần Tương mới buông con trai ra, “Chắc Tử Hàm cũng xong rồi, con đến xem con bé đi.”
“Vâng.”
Giang Thừa Châu đi tìm Uông Tử Hàm, cô cũng đã chuẩn bị xong, có điều sau khi anh tiến vào, cả hội con gái la hét không cho anh xem, không thể để anh được hời được, ngược lại khiến Uông Tử Hàm bứt rứt không thôi.
“Nói một câu tình tứ thì mới cho anh ngắm tuyệt thế mỹ nhân.” Bạn bè của Uông Tử Hàm cười nói.
Giang Thừa Châu đi lên trước, khẽ cất lời với Uông Tử Hàm đang đưa lưng về phía anh, “Tuyệt thế mỹ nhân này, ta định ngắm cả đời.”
Đám người lập tức hò hét ầm lên, thậm chí vừa huýt sáo vừa vỗ tay.
Uông Tử Hàm đỏ cả mặt, xoay người, ánh mắt nhìn Giang Thừa Châu vô cùng thẹn thùng, Giang Thừa Châu đi lên trước, chủ động vươn tay, “Mỹ nhân, đi cùng trẫm nào!”
Hôm nay Uông Tử Hàm mặc bộ sườn xám phong cách cổ xưa, giống như giai nhân tuyệt mỹ bước ra từ thời xa xưa, cô hơi căng thẳng, cô thầm mắng mình quá vô dụng, chỉ là đính hôn mà đã căng thẳng như thế, sau này lúc kết hôn thì phải làm sao?
Cô không vươn tay, mà cố ý xị mặt, “Chàng có hậu cung ba nghìn người đẹp, ta đi theo chàng, không phải thiệt thòi rồi sao?”
Giang Thừa Châu sửng sốt, mọi người cũng sửng sốt, nhưng cũng vui vẻ xem trò hay.
Giang Thừa Châu không bận lòng, trong mắt có ý cười, “Trẫm đã vì nàng mà trừ bỏ hậu họa rồi, mỹ nhân còn chưa hiểu được lòng trẫm hay sao?”
Chỉ là tùy ý trêu đùa mà thôi, nhưng Uông Tử Hàm lại cảm động đến đỏ viền mắt, cô đi lên trước, vùi vào lòng anh. Khoảnh khắc này cô cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc, thượng đế đối xử với cô thật tốt, cô thích anh như thế, vì thế anh trở thành bạn trai cô, cô rất muốn rất muốn bên anh đến già, vì thế anh trở thành chồng sắp cưới của cô, sau này anh sẽ trở thành chồng của cô.
Giang Thừa Châu khẽ vỗ vai Uông Tử Hàm, anh biết tình cảm của cô với anh, nơi lồng ngực, ấm áp là thế.
*****************************
Bữa tiệc đính hôn người đến rất nhiều, dù sao thì ngoài trường hợp này, những người này có thể tiếp xúc với Giang Thừa Châu đã ít lại càng ít. Mà Giang Hào rất hiếm khi xuất hiện trước nơi đông người cũng đã tham dự, ông đứng phía trước giống như lãnh đạo nói chuyện, trong lời nói thể hiện rằng ông vô cùng hài lòng vì con trai có thể đính hôn với Uông Tử Hàm.
Trước tiên Uông Tử Hàm đi cùng Giang Thừa Châu, sau đó cô đi cùng bố Uông mẹ Uông, cô cũng phát hiện, khi cô ở bên cạnh Giang Thừa Châu, lúc anh nói chuyện với người khác, dường như hơi kiêng dè. Ví dụ như người anh họ của Giang Thừa Châu, lúc nói chuyện cùng Giang Thừa Châu, đã nhìn cô mấy lần.
Tần Sâm Châu quả thực không ngờ rằng Giang Thừa Châu quyết định đính hôn với Uông Tử Hàm nhanh đến vậy.
“Anh còn tưởng là cậu…” Tay Tần Sâm Châu vỗ vỗ bả vai Giang Thừa Châu, nhưng anh ta chỉ nói được một nửa thì không nói nữa, những lời đó đã không còn cần thiết nữa.
Giang Thừa Châu lại hừ lạnh trong lòng, nghĩ đến điều gì, tưởng rằng anh sẽ nhớ mãi không quên Mộc Tuyên Dư sao, tưởng rằng bao năm nay anh không yêu đương không kết hôn là vì người phụ nữ giả dối tên Mộc Tuyên Dư đó?
Quan điểm nực cười biết bao.
Tần Sâm Châu lớn hơn Giang Thừa Châu một tuổi, hai người học cùng một trường, bởi vì Tần Tương, hai người qua lại khá thân thiết, hơn nữa Tần Sâm Châu là đội trưởng đội bóng rổ, Giang Thừa Châu thì gia nhập đội bóng rổ, vì thế quan hệ giữa hai người càng tốt hơn, rất nhiều chuyện Giang Thừa Châu đều sẵn lòng nói với người anh họ này.
Đó là sau khi họ tiến hành một trận quyết đấu bóng rổ, hai người nằm giữa sân, sao lấp kín bầu trời, xung quanh thậm chí còn có đom đóm, Giang Thừa Châu đột nhiên dùng sức nện một cú xuống đất, “Đêm đẹp thế này, sao lại là anh ở cùng em chứ!”
Giang Thừa Châu nói cực kì ghét bỏ, khiến Tần Sâm Châu trợn trắng mắt, “Chú mày muốn ở cùng ai?”
Giang Thừa Châu hừ mấy tiếng, không nói chuyện.
Tần Sâm Châu lại cười kì quái, “Chú mày không nói thì anh cũng biết, Tiểu Dư Dư nhà chú mày chứ gì.”
Hôm nay tâm trạng Giang Thừa Châu không quá tốt, hơn nữa lúc tập luyện còn không ngừng nhìn về bên sân, dường như đang tìm người, mà người vẫn luôn xuất hiện, hôm nay lại không xuất hiện.
Tần Sâm Châu nói ra câu đó, Giang Thừa Châu lại nện xuống đất.
Một lúc lâu sau, hai người đều trầm mặc.
Một chú đom đóm bay đến, Giang Thừa Châu quan sát một hồi, mới lại nói chuyện, “Tần Sâm Châu, em sẽ kết hôn với Mộc Tuyên Dư.”
Đối với hành vi không lễ phép gọi thẳng tên này của Giang Thừa Châu, Tần Sâm Châu đã quen từ lâu, nhưng nghe câu nói này của Giang Thừa Châu, anh ta đột nhiên giật mình, thậm chí tưởng là bản thân mình nghe nhầm. Giang Thừa Châu đào hoa đến mức nào, người anh họ là anh ta đã nhìn đủ rồi, lúc cậu ta được em gái năm nhất theo đuổi, không ít người đều coi như truyện cười mà đứng xem, Tần Sâm Châu cũng không ngoại lệ, kết quả thì sao, bạn học Giang từ không buồn đoái hoài đến cô gái đó của bọn họ, cuối cùng thật sự đã bị cô gái đó chinh phục.
“Chú mày nói một lần nữa, anh không nghe thấy.” Tần Sâm Châu chuẩn bị rửa tai lắng nghe.
Giang Thừa Châu lại cười giễu một tiếng, “Em nói em sẽ kết hôn với Mộc Tuyên Dư.”
Lần này Tần Sâm Châu nghe rõ rồi, nhưng lại hơi tò mò, thì ra cậu ta nghiêm túc với Mộc Tuyên Dư, vốn anh ta còn hơi hoài nghi, bây giờ Giang Thừa Châu nói ra lời nói như vậy, hoài nghi nữa cũng quá gì gì đó rồi.
Tần Sâm Châu không nói chuyện, Giang Thừa Châu lại không dừng lại, “Anh nói xem hôn lễ thế nào thì mới có thể xứng với cô ấy đây nhỉ? Phong cách cổ xưa? Hay nhà thờ kiểu Tây? Tất cả đều tầm thường, không xứng với cô ấy.”
Tần Sâm Châu nghe đến răng chua đau, nghĩ cái thằng Giang Thừa Châu này yêu đương cũng giống người bình thường thôi, tình huống bình thường, không phải bên nữ ngồi ảo tưởng cả ngày hay sao, sao đến chỗ thằng này lại đổi thành nó ảo tưởng chứ?
Giang Thừa Châu gối đầu lên cánh tay mình, “Em sẽ cho cô ấy một hôn lễ khó quên trong đời.”
Đương sự đã vượt thời gian, Tần Sâm Châu cảm thấy mình thật khó hiểu, bao năm qua đi, vậy mà anh ta vẫn còn nhớ rõ lời Giang Thừa Châu đã từng nói, có lẽ đó là lần đầu tiên người làm anh họ như anh ta thấy Giang Thừa Châu đang yêu đương là dáng vẻ thế nào, hoặc cũng có lẽ là Giang Thừa Châu khi nói lời đó đầy chờ mong vào tương lai nhỉ!
Tần Sâm Châu không nói thêm nữa, chỉ lại vỗ vỗ vai Giang Thừa Châu.
Tần Sâm Châu vừa đi, bên cạnh Giang Thừa Châu lại có một người quen không được coi là quen.
Giang Thừa Châu lười biếng dựa nửa người vào bàn đặt rượu, khóe môi hơi nhếch lên, để lộ ra mấy phần xấu xa, anh bưng ly rượu lên làm động tác cạn ly với Chu Chấn Hưng, mà Chu Chấn Hưng đương nhiên không từ chối, cũng khẽ chạm ly, rồi mới uống một ngụm.
“Cảm ơn anh đã tham dự.” Giang Thừa Châu nói tùy ý.
Chu Chấn Hưng lại híp mắt, hồi lâu mới mở miệng, “Thật sự khiến người ta bất ngờ.”
“Là chỉ lễ đính hôn của tôi?” Giang Thừa Châu không quá bận tâm.
Điều Chu Chấn Hưng nghĩ đến lại là, lễ đính hôn giữa nhà họ Giang và nhà họ Uông, sức nặng lớn thế nào, người trong giới đương nhiên biết rõ, huống hồ họ còn cho phép truyền thông đưa tin, đây là chuyện ván đã đóng thuyền, Giang Thừa Châu sẽ kết hôn với Uông Tử Hàm.
“Lẽ nào cậu nghĩ rằng tôi nói đến chuyện khác?”
Giang Thừa Châu à một tiếng, “Tổng giám đốc Chu thật biết nói đùa, có điều tôi đính hôn, anh bất ngờ gì chứ? Thật ra tôi rất hiếu kì đấy.”
“Trên thế giới này chuyện để hiếu kì rất nhiều, người hiếu kì cũng rất nhiều, ví như tôi cũng rất hiếu kì, Giang tổng không tiếc trả giá tất cả mà nhằm vào Thịnh Đạt, không moi được lợi ích gì, sau đó xoay người đã đính hôn rồi, điều này thật sự khó mà hiểu được.”
Chu Chấn Hưng quả thực rất bất ngờ, Giang Thừa Châu đã tìm đến cửa, bảo anh ta đối phó Thịnh Đạt, Chu Chấn Hưng đánh giá lợi ích mà đối phương mang lại, đồng thời đương nhiên cũng bảo người đi điều tra chuyện của Giang Thừa Châu và Mộc Tuyên Dư năm đó, rất rõ ràng, Giang Thừa Châu làm tất cả là vì Mộc Tuyên Dư.
“Tổng giám đốc Chu tưởng rằng đối với vợ sắp cưới của anh, không đúng, vợ sắp cưới trước của anh, tôi tình cũ khó quên? Vì thế tôi xoay người đã đính hôn, quả thực khiến người ta hiếu kì. Nhưng mà, tôi phải nhắc nhở anh, vợ sắp cưới của anh thật sự vẫn chưa có sức hấp dẫn lớn để khiến tôi tình cũ khó quên như thế, cũng giống như cô ta không có sức hấp dẫn lớn để khiến anh từ bỏ công ty đã như miếng thịt béo đến miệng vậy.”
Sắc mặt Chu Chấn Hưng hơi cứng lại, tâm tình của Giang Thừa Châu dường như lại rất tốt, anh vỗ vỗ vai Chu Chấn Hưng, “Thật ra tôi có thể giải đáp cho lòng hiếu kì của anh, vì sao tôi phải làm vậy, bởi vì – tôi thích.”
Giang Thừa Châu hừ cười một tiếng, xoay người rời đi, cuồng vọng đến cực điểm.
Tay Chu Chấn Hưng xiết lại thành nắm đấm, nhưng anh ta lại không cách nào phủ nhận sự thực mà Giang Thừa Châu nói, dựa vào thân phận của Giang Thừa Châu, thích thì cậu ta có thể muốn làm gì thì làm.
***********************************
Giang Du Du đi theo ông nội đến đây, bố mẹ không cho phép, nhưng cô nhóc quả thực là chạy đông chạy tây, sau đó chạy đến trong lòng chủ nhân bữa tiệc hôm nay - Uông Tử Hàm, Uông Tử Hàm bế Tiểu Du Du đi tìm Giang Thừa Châu, bởi vì Tiểu Du Du cứ nhắc mãi đến chú út.
Giang Du Du chớp chớp mắt, biểu cảm đáng yêu đến mức hòa tan lòng Uông Tử Hàm, sao có thể đáng yêu đến vậy chứ!
“Chị là bạn gái của chú út ạ?” Tiểu Du Du nghiêng đầu.
Uông Tử Hàm ngẫm nghĩ, gật đầu.
“Là kiểu mà sẽ kết hôn ạ?” Tiểu Du Du tiếp tục hỏi.
Uông Tử Hàm hơi ngẩn người, đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu.
Tiểu Du Du đang suy tính, kiểu sẽ kết hôn, vậy không phải là giống như bố mẹ hay sao?
Trước khi Tiểu Du Du tiếp tục hỏi, Giang Thừa Châu đã đi đến, anh vừa đến thì ôm lấy Tiểu Du Du từ trong lòng Uông Tử Hàm, “Con còn không nhận sai?”
Tiểu Du Du hôm nay vô cùng ngoan, dùng sức gật đầu, “Sai rồi, sai rồi, con sai rồi.”
Nhóc con chạy loạn, để lạc ông nội mất rồi.
Uông Tử Hàm thấy tiểu nha đầu vậy mà cúi đầu, dáng vẻ vô cùng ấm ức, muốn nói gì đó vì nhóc con, lúc này có người đến gọi Uông Tử Hàm qua.
“Em đi trước đi.” Giang Thừa Châu cho cô một ánh mắt yên tâm.
Uông Tử Hàm thật sự luyến tiếc nha đầu này, vươn tay xoa xoa mặt Tiểu Du Du, còn khuyên giải Giang Thừa Châu, “Dịu dàng với con bé một chút.”
Giang Thừa Châu lắc đầu bất đắc dĩ, sau khi Uông Tử Hàm rời đi, anh mới cười với Du Du, “Con cũng thật có sức hấp dẫn đấy nhỉ!”
Tiểu Du Du bĩu môi, ngẩng đầu nhìn chú út, “Chú sẽ kết hôn với chị ấy sao?”
Anh khựng lại một giây, nụ cười cũng căng cứng một giây, “Ừ.”
“Sẽ kết hôn… Mẹ nói hai người yêu nhau thì mới kết hôn.”
“…”
Tiểu Du Du cảm thấy chuyện thật phức tạp, “Nhưng mẹ nói hai người yêu nhau thì mới hôn nhau.”
Giang Thừa Châu nhíu mày, không biết nha đầu này đang nghĩ vớ vẩn gì nữa, “Chú đưa con đi tìm ông nội, ông tìm con đến điên cuồng rồi.”
Tiểu Du Du nhìn ngón tay mình, “Chú út, chị vừa rồi không phải người hôn chú…”
Giang Thừa Chân dừng bước, máu cả người dường như đông lại, anh nhìn Tiểu Du Du, cô nhóc lại không nhìn anh.
“Con… sao con biết…”
“Con lật xem hình của chú đó, còn giấu trong đống ảnh nữa, nhưng con thông minh mà, thế mà cũng tìm được, nhưng vì sao chỉ có một tấm chứ! Nhưng mà cái chị đó đẹp thật…”
Vì sao chỉ có một tấm, bởi vì những tấm ảnh khác, toàn bộ bị anh đốt hết cả rồi, từng tấm từng tấm, ngay cả tấm duy nhất giữ lại, cũng là cố ý quên mất, thế nên còn sót lại.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận