Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 13: 13

Yêu Hận Triền Miên (Dịch) (Đã Full)

  • 387 lượt xem
  • 2412 chữ
  • 2021-09-09 21:57:43

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sinh nhật mẹ của Uông Tử Hàm, nhà họ Uông không định làm lớn, cả nhà chỉ ăn một bữa cơm, Giang Thừa Châu sắp trở thành con rể nhà họ Uông, đương nhiên đến tham gia bữa tiệc gia đình này. Giang Thừa Châu rất rõ ràng, anh xuất hiện trên bàn cơm này, một là tỏ ý với mọi người rằng tình cảm của anh và Uông Tử Hàm ổn định, để mọi người yên tâm, hai là người nhà họ Uông ám chỉ với anh, quan hệ giữa anh và Uông Tử Hàm có thể tiến thêm một bước rồi. Anh 26 tuổi, Uông Tử Hàm nhỏ hơn anh một tuổi, người nhà họ Uông đã bắt đầu ngầm rốt ruột rồi.

Bàn cơm nói chuyện tới lui, anh đều từ tốn nói, còn vấn đề khiến anh không muốn trả lời nhất, Uông Tử Hàm chủ động giải vây giúp anh.

Ăn cơm xong, Uông Tử Hàm đưa anh đi dạo trong biệt thự, rời xa đám người ồn ào, hai người cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít, không cần phải dè dặt cẩn trọng từng li từng tí như khi đối mặt với bề trên nữa.

Cảnh vật trong biệt thự không nhiều, con đường nhỏ thông từ biệt thự ra ngoài rất an tĩnh, hai bên đều là cây cối xanh um, nhiều như rừng, tụ thành bức tường che màu xanh lục. Uông Tử Hàm và Giang Thừa Châu yên lặng bước đi, hai người có thể nghe thấy tiếng bước chân của đối phương.

“Là mẹ em bảo em đưa anh đi dạo”, vốn cô và anh đi song song, lúc này cô quay người qua, cười xinh đẹp nhìn anh, “mẹ em rất thích anh”.

Nhìn ra anh không hề thích trở thành đối tượng để mọi người lấy lòng hay đánh giá, vì thế mẹ bảo cô đưa anh ra ngoài tránh khỏi nơi thị phi đó.

“Vậy thì anh nợ nhân tình của em rồi.” Anh bày ra dáng vẻ hơi ảo não, “Chắc đã nói tốt cho anh trước mặt cô chú không ít.”

Cô đến gần anh, hơi làm nũng dùng tay vỗ vỗ tay anh.

Quả thực cô đã nói không ít lời tốt về anh, nhất là hôm nay anh đến ăn cơm, bố mẹ đều nhìn ra trạng thái tinh thần anh không tốt lắm, dường như hơi mệt mỏi, cô nói với bố mẹ dạo gần đây anh luôn rất bận, còn bị cô kéo đi mua quà cho họ, bố Uông mẹ Uông nghe con gái nói vậy, lập tức vô cùng hài lòng về chàng rể tương lai này, bảo con gái phải hiểu phải thông cảm cho anh, sau này đừng làm phiền anh lúc anh đang mệt.

Anh cười, vươn tay nắm lấy tay cô, đặt trong tay mình.

Uông Tử Hàm không giãy giụa, thậm chí rất vui vẻ đón nhận, hai người quen nhau hai năm rưỡi, qua lại đã nửa năm, cho đến bây giờ cô cũng không cách nào hiểu được người đàn ông bên cạnh này, nhưng thứ cảm giác này không hề khiến cô thấy mờ mịt hay khó chịu, ngược lại còn vui vẻ, quá hiểu một người sẽ mất đi cảm giác mới mẻ, cô thích cảm giác mà anh mang lại cho cô, có vui sướng có bất ngờ, cuộc sống luôn biến đổi.

Hai người quen nhau ở nước A, cùng gia nhập tổ chức bác sĩ không biên giới, đi đến đất nước vẫn có chiến tranh trong thời đại hòa bình này, mỗi ngày đều có những người dân thường bị thương hay bỏ mạng vì chiến tranh, phần lớn họ đều quần áo rách rưới, bị thương đến mức ngay cả vải băng bó vết thương sạch sẽ cũng không tìm thấy, chiến tranh nghèo khổ khiến sự thỏa mãn của họ với cuộc sống chỉ vẻn vẹn là còn sống. Ở nơi đó cô quen được chàng trai bên cạnh này, giữa đám bác sĩ đông đúc, chỉ có hai người là người Trung Quốc, rất tự nhiên, cô muốn gần anh thêm một chút. Có điều anh không phải người dễ tiếp cận, bình thường thì yên tĩnh và trầm mặc, mà khi phẫu thuật anh lại là một bác sĩ có sức hút làm việc nghiêm túc khiến người ta không thể không chú ý đến, anh là một quả cầu sáng chói, khiến người ta không thể dời mắt.

Cô tưởng rằng anh là người đàn ông trầm tĩnh ổn trọng, sau đó mới phát hiện, anh có rất nhiều rất nhiều mặt, cô không chỉ không cảm thấy xa lạ, ngược lại còn rất vui, người đàn ông mà cô thích có rất nhiều mặt, cô có thể dùng cả đời để cảm nhận.

“Hôm qua chắc chắn anh không ngủ ngon, đi làm gì đó?” Cô và anh ở bên nhau lâu như vậy, cô cũng hiểu được phần nào thói quen của anh, nếu như ngày hôm trước ngủ không ngon, trạng thái tinh thần anh sẽ không quá tốt.

Giang Thừa Châu nắm tay cô chặt hơn một chút, “Dạo này rất bận.” Anh ngẫm nghĩ rồi lại thêm một câu, “Có lẽ thời gian anh có thể ở bên em cũng không nhiều.”

“Không sao mà, anh cứ làm chuyện của anh là được.”

“Độ lượng như thế hả?”

“Có thể làm thế nào chứ? Em phải giữ nguyên hình tượng dịu dàng hiền thục trước mặt anh.”

Anh hé miệng cười, cười thật lòng, cũng cười nhẹ nhõm, dùng tay còn lại nhéo nhéo mặt cô, nhận được cái nhìn hờn dỗi của người đẹp.

Niềm vui và sự thỏa mãn của cô, trước giờ đều chân thực như thế. Giang Thừa Châu nhìn cô, biết cô là cô gái tốt đẹp đơn thuần thật sự, là cô gái thật sự bằng lòng đánh đổi rất nhiều thứ vì anh, cô và Mộc Tuyên Dư quả thực là hai người có tính cách trái ngược nhau, Mộc Tuyên Dư đó là người giả dối ích kỉ lại đáng hận, mà vợ của anh thì nên là một cô gái thực sự tốt đẹp dịu dàng giống Uông Tử Hàm.

“Tử Hàm?”

“Hửm?”

“Bất luận là lúc nào, em đều phải tin tưởng anh.” Anh dừng bước chân, mặt đối mặt với cô, hôn lên trán cô, “Em nhất định phải tin anh, trong lòng anh, em là vợ của anh, bất kể em nhìn thấy những gì, nghe được những gì, em nhất định đừng hoài nghi câu nói này.”

Uông Tử Hàm khẽ nhíu mày, “Em đương nhiên sẽ tin anh mà”, cô nhìn anh, cắn cắn môi, “nhưng mà anh nói vậy, em hơi bị dọa đấy, lẽ nào anh muốn làm chuyện gì nguy hiểm sao?”

“Không”, anh vỗ vỗ đầu cô, “chỉ là em nhất định phải tin anh, đợi anh làm xong chuyện đó, chúng ta sẽ lập tức kết hôn”.

“Ừm, em tin anh.”

Cô cười với anh, không hỏi anh chuyện đó là gì, mặc dù cô có hơi bất an, nhưng cô rất tin tưởng một câu nói, là của cô thì sẽ là của cô, nếu không phải của cô thì có thế nào cũng không giữ lại được, cô tin rằng tương lai đều đã được vận mệnh an bài.

Giang Thừa Châu ôm lấy cô, anh nhắm mắt, rất an tâm, rất thư thái, thứ cảm giác này anh chờ mong đã lâu.

Rất nhanh thôi, anh sẽ mãi mãi có được thứ cảm giác này.

********************************

Mộc Tuyên Dư tỉnh dậy, thời gian đã là buổi chiều rồi, cô ngủ một giấc, ngủ rất sâu, lúc tỉnh lại trạng thái tinh thần không tệ, nhưng cô rất chán bản thân mình khi tỉnh dậy vào lúc này, tỉnh dậy rồi thì nhất thiết phải đối mặt với những chuyện nhất thiết phải đối mặt, mà cô thì ghét thứ cảm giác đó. Cô cảm thấy mình bây giờ là một động vật nhỏ bị bóp cổ, không thể tự ngọ nguậy. Cô tưởng rằng Giang Thừa Châu là vì trả thù cô, vì thế cố ý tính kế nhằm vào Thịnh Đạt, Giang Thừa Châu có thể không kiêng nể gì mà cười nhạo cô tự luyến tự cho là đúng, khi cô không muốn duy trì trầm mặc nữa, anh lại cố ý cho cô tín hiệu, dường như thật sự là vậy, anh quả thực đã làm gì đó, chuyện của Thịnh Đạt cũng có liên quan đến anh, chỉ có điều anh vẫn chưa bỏ nhiều công sức, anh chỉ tiện nhắc tới, thì đã khiến Thịnh Đạt lâm vào cảnh nguy hiểm mà thôi.

Sự đau khổ sự khó chịu của cô, dường như anh muốn nhìn thấy là có thể nhìn thấy, chỉ cần anh thích, chỉ cần anh muốn.

Cô bò dậy, phát hiện trên người vậy mà vẫn còn mùi rượu nhàn nhạt, phiền muộn tự nhiên kéo đến, cô hầm hầm đi đến phòng tắm, thậm chí không lấy đồ tắm, cứ như vậy mà cởi hết quần áo, đứng dưới vòi hoa sen.

Nếu như cuộc đời có thể như vậy thì tốt, tùy ý cởi bỏ, tùy ý quăng đi.

Đáng tiếc là không được.

Cô ở trong phòng tắm rất lâu, rồi mới chậm chạp đi ra. Phòng cô luôn khóa, vấn đề thói quen, hoàn toàn không cần lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bất luận là ai tiến vào, đều phải có được sự đồng ý của cô.

Cô từ từ lau khô những hạt nước trên người, mặc quần áo, cầm khăn khô khẽ lau tóc.

Cuối cùng cũng chỉnh lý bản thân xong, cô mới ra khỏi phòng.

Cô mở cửa, mấy giây sau, một cánh cửa khác cũng mở ra, Mộc Tuyên Nghị đứng trước cửa phòng mình, sau đó nhìn cô.

Anh không đến công ty, đây là chờ cô tỉnh dậy, sau đó nói chuyện với cô?

Mặc dù không muốn, nhưng sự thực là anh đã chờ lâu như thế, khiến cô không thể từ chối, anh trai cô, rất biết cách để đối phó cô, đây chính là chỗ không tốt của việc bị thấu hiểu.

Mộc Tuyên Dư đi về phía anh, Mộc Tuyên Nghị thì đi về phía phòng sách.

Vào phòng, hai người ngồi xuống mặt đối mặt, lúc còn nhỏ hai người từng có hẹn, rất nhiều chuyện không được giấu đối phương, khi ngồi xuống nói chuyện, phải thành thật với đối phương.

Dạo gần đây Mộc Tuyên Nghị quả thực lâm vào tình trạng mệt mỏi chán nản trước nay chưa từng có, không chỉ là công ty, còn có chuyện tình cảm của anh, anh thật sự cảm thấy rất mệt, thậm chí đã muốn từ bỏ, nhưng mà không thể.

“Tiểu Dư, dạo này em rất bất thường.” Ban đầu, anh còn có thể hiểu là vì chia tay với Chu Chấn Hưng, cô vẫn chưa thoát ra được, rồi lại vì chuyện của công ty, vì thế càng khó chịu, nhưng bây giờ anh nghĩ lại, hẳn là không phải.

Cô rủ mắt, đôi mắt luôn sinh động trở nên không có tinh thần lắm, cô có một đôi mắt vô cùng thu hút, sinh động mà đầy mê hoặc, dường như muốn hút người ta vào, nhưng bây giờ đôi mắt ấy hơi vô hồn, dường như đang mệt mỏi chán chường, “Em không sao.”

“Mộc Tuyên Dư.”

Gọi cả tên cô như vậy, nghĩa là anh tức giận rồi.

“Em thật sự không sao”, cô dừng một chút, cắn môi trầm mặc mấy giây, “vì sao phải giấu em, để em biết chuyện công ty có liên quan đến nhà họ Chu và nhà họ Hạ cuối cùng?”

Bây giờ cô cảm thấy mình ngu đến không có thuốc chữa nữa, vậy mà cô còn chủ động đi tìm Chu Chấn Hưng, hi vọng anh ta có thể giúp Thịnh Đạt xử lý khủng hoảng lần này, Chu Chấn Hưng nói cô tìm anh ta, cô không nói với anh trai cô, thì ra là ý này.

Có ai ngu ngốc như cô không chứ.

Khi Mộc Tuyên Nghị được Thẩm Tác Lâm chuyển lời, anh đã biết cô em gái này của anh đã biết sự thực rồi, “Không phải em đã biết rồi sao?”

“Nhưng vì sao phải giấu em?” Cô cắn cắn môi, “Em đâu yếu đuối như thế, sự thực này cũng sẽ không đả kích được em.”

Mộc Tuyên Nghị nhắm mắt, anh và bố mẹ đều không muốn để cô biết chuyện này, biết được chồng sắp cưới và bạn thân của mình đồng thời phản bội mình, sự thực này có bao nhiêu người có thể tiếp nhận được?

“Bây giờ anh không phải đang muốn thảo luận với em về chuyện đó.”

“Nhưng em muốn thảo luận.”

“Tiểu Dư, rốt cuộc em muốn làm gì, vì sao nói công ty sẽ trở về trạng thái như ban đầu, em…”

Anh biết cô tuyệt đối không vô duyên vô cớ nói như thế, dựa vào mấy lời dự đoán gì gì đó, cô em gái này của anh chắc chắn sẽ không nói ra được.

“Bây giờ em cũng không muốn thảo luận với anh về chuyện đó.”

“Mộc Tuyên Dư.” Mộc Tuyên Nghị đứng dậy, trừng mắt nhìn cô.

Cô cũng đứng dậy, “Từ đầu anh đã biết công ty là vì nhà họ Chu và nhà họ Hạ liên hợp tính kế mới đi đến tình trạng ngày hôm nay, anh rất rõ ràng, hơn nữa đã làm rất nhiều biện pháp mà vẫn không giải quyết được, nhưng anh vẫn không để lộ ra chút tin tức nào, để mặc em đoán rồi thậm chí là làm ra vài chuyện nực cười. Anh, em biết, anh sợ em khó chịu, muốn để em mặc kệ chuyện này, dù sao thì em và Chu Chấn Hưng cũng đã chia tay, sau này có lẽ cũng sẽ không có quan hệ gì với anh ta nữa, vậy không biết chuyện đó chính là phương thức tốt nhất với em. Anh biết rõ, bố biết rõ, thậm chí ngay cả mẹ cũng biết, tất cả mọi người đều giấu em, chỉ là không muốn làm em khó chịu mà thôi, em hiểu được nỗi khổ tâm của mọi người.” Cô cười, “Anh, em tha thứ cho sự lừa gạt và giấu giếm của anh, lấy điều này làm trao đổi, anh đừng hỏi gì cả.”

Cô cúi đầu, chỉ có bản thân cô biết, cô đã trả lời rồi.

Họ có thể lựa chọn giấu giếm vì nguyên nhân đó, cô cũng có thể vì nguyên nhân đó, lựa chọn giấu giếm, huống chi chuyện của cô dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần anh trai không hỏi, bố mẹ sẽ không biết được.

Mộc Tuyên Nghị nhìn cô, sau đó trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài. 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top