Lúc Mộc Tuyên Dư tỉnh lại, đầu vẫn còn hơi váng vất, cô dùng tay ấn vào huyệt thái dương, day day mấy lần, rồi mới mở mắt ra, đang là rạng sáng, thời điểm đêm tối và ngày sáng thay thế nhau, cả thế giới như bị bao phủ trong sắc lam âm u. Cô cử động, dựa vào ánh sáng lờ mờ quan sát căn phòng này, vì thế thấy được người đứng bên cửa sổ.
Rèm cửa không ngừng vờn bay, anh đứng trong đó, cô chỉ có thể thấy được bóng lưng anh, nhưng luồng khí sắc bén mạnh mẽ đó, khiến tâm tình cô dường như quay trở lại rất lâu rất lâu trước kia.
Nếu như quá trình qua lại giữa nam và nữ được gọi là hẹn hò, vậy đó hẳn là lần thứ hai hai người ra ngoài hẹn hò, lần đầu tiên là ăn cơm, lần thứ hai là xem phim. Đó là căn phòng riêng xa hoa, hai người ngồi trong đó, khi phim chiếu được một phần ba, tay anh đột nhiên bắt đầu không quy củ, trực tiếp kéo váy cô, cô bị động tác của anh làm cho khiếp sợ hồi lâu rồi mới bắt đầu phản kháng.
Mà anh thì chỉ lạnh lùng nhìn cô, “Không chơi được thì đừng chơi.”
Cô đột nhiên không biết phải xoay sở ra sao, không hiểu anh vốn là chàng trai muốn làm gì thì làm như vậy, hay là chỉ muốn dùng phương thức như thế khiến cô biết khó mà lui.
Nhưng tâm tình khoảnh khắc đó, là rất bất lực.
Tựa như bây giờ.
Người đứng bên cửa sổ như đã cảm nhận được ánh mắt của cô, từ từ xoay người, nhìn về phía cô.
Trời vẫn còn chưa sáng, ánh sáng trong phòng càng mờ tối hơn, hai người không nhìn rõ nét mặt của nhau, nhưng kì lạ là lại nhìn chằm chằm nhau mấy giây, cô thu hồi tầm mắt trước, vươn tay bật đèn, căn phòng trở nên sáng như ban ngày.
Hai người vẫn nhìn nhau, nhưng nét mặt không chăm chú nữa, đôi tay anh đút trong túi quần, dáng vẻ tùy ý đến không thể xoi mói, trước giờ anh đều là kiểu người như thế, bất luận làm động tác gì, đều luôn có khí chất phù hợp. Hồi học đại học, bao nhiêu người ghét anh yêu dồn dập, thì cũng bấy nhiêu người yêu anh, trên người anh có quá nhiều điểm hấp dẫn người khác, khi làm việc thì nghiêm túc, khi lười biếng thì tùy ý, khi cười thì tạo cảm giác xấu xa, khi yên tĩnh thì như hoàng tử cao quý, có người từng bình luận anh gần như có được thân xác hoàn mỹ, vì thế khi thượng đế cho anh thân xác như thế, cũng cho anh một tâm hồn cực kì đáng ghê tởm, đó là tượng trưng cho công bằng.
Cô cũng không hiểu, người này sao có thể thay đổi thất thường như thế, giống như cô luôn không hiểu, sao anh có thể yêu đương dồn dập như vậy, dù một giây trước còn nói chuyện yêu đương với cô gái này, nhưng một giây sau anh đã có thể hôn một cô gái khác, hơn nữa còn không hề để tâm đến suy nghĩ của người khác, có thể đồng thời làm chuyện mập mờ với mấy cô gái ái mộ anh.
Cô dời tầm mắt từ trên người anh, “Sao tôi lại ở đây?”
Giang Thừa Châu cười, bước chầm chậm về phía cô, “Mộc Tuyên Dư, mấy năm không gặp, khiếu hài hước của cô vậy mà tăng thêm rồi đấy.”
Cô nhíu mày, ánh mắt rơi trên người anh lần nữa hiện ra chút ngờ vực.
“Sao cô lại ở đây, tự bản thân cô không rõ?” Anh nói bình tĩnh, ngược lại không châm chọc, dường như đã nhìn ra bản chất của cô, “Tính cảnh giác của cô rất mạnh, không cần tôi nhắc nhở cô chứ, cô không uống rượu một mình bao giờ, trước khi uống rượu nhất định đã phán đoán tình hình, dù là khi có nhiều người, cô uống rượu cũng chỉ uống say một nửa, không bao giờ chịu để bản thân mình say đến bất tỉnh nhân sự.”
Cô nhìn anh, sắc mặt hơi thay đổi.
Anh lại nhún nhún vai, động tác đó tựa như anh chỉ là chàng trai tùy hứng không bị gò bó vậy, “Có phải muốn cảm kích tôi không? Cô cố ý uống say, không phải muốn để tôi đưa cô về sao? Đợi đã, để tôi nghĩ xem nào, chắc cô cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng tôi sẽ lo chuyện của cô, cho nên người dìu cô sau khi cô “say”, chắc là người cô quen đấy nhỉ? Thế này mới có thể bảo đảm được ở hai phương diện, dù tôi không ra tay, cô cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì. Thế nào, Mộc Tuyên Dư, sự phối hợp của tôi khiến cô hài lòng không?”
Anh hùng cứu mỹ nhân, đó chỉ là một câu chuyện cười.
Anh không cần dùng ánh mắt nghiên cứu kĩ nhìn cô, chỉ cần liếc mắt thì đã có thể nhìn ra tin tức mà mình muốn từ trong sắc mặt cô, mà anh cũng hiểu cô, cô chính là người như thế, bề ngoài nũng nịu đáng yêu dường như không bận tâm gì, nhưng khi cô thực sự dự định làm chuyện gì, chỗ nào cũng có thể mưu tính, thiên sứ và ác quỷ cùng tồn tại? Anh cười hừ một tiếng.
Giang Thừa Châu của mấy năm trước sẽ bị cô lừa đến quay vòng vòng, nhưng Giang Thừa Châu của mấy năm sau thì sẽ không, mưu kế giống vậy, anh chỉ cần làm quần chúng đứng xem là được.
Tay cô túm lấy ga giường, cô không phản bác cũng không đồng ý với lời anh nói, chỉ khẽ cắn môi, động tác này khiến cô cực kì bất đắc dĩ.
Giang Thừa Châu lại muốn cười, trước đây khi cô cắn môi, anh luôn lo lắng có phải cô gặp phải chuyện gì không tốt không, hoặc là anh làm gì khiến cô bất mãn, còn hiện tại…
Cô vươn tay cào cào mái tóc rối loạn của mình, “Vậy anh còn đưa tôi về đây…”
Anh đã nghĩ cô như thế, vì sao còn làm chuyện vô vị đó.
Ngón trỏ tay phải của anh mau chóng mài xát với ngón cái, vì sao? Anh cũng rất muốn hỏi bản thân, anh quả thực nghĩ cô như thế, nhưng chuyện gì cũng có điều ngoài ý muốn, nếu ngộ nhỡ thì sao, ngộ nhỡ không phải như anh nghĩ thì sao, ngộ nhỡ cô thật sự không khống chế được cảm xúc thì sao, cô không phải chiếc máy có thể tính toán tỉ mỉ chính xác tuyệt đối, là người thì sẽ luôn có điều ngoài ý muốn, anh không thể để điều ngoài ý muốn đó xảy ra, dù sao thì chuyện anh muốn làm mới chỉ bắt đầu, mà cô là nhân vật chính trong chuyện đó.
“Phối hợp với cô đấy.” Vẻ mặt anh khi nói chuyện thoải mái tự nhiên.
Cô rủ mắt, anh lại mang đến cảm giác bất lực mãnh liệt, lần đầu tiên là bảy năm trước, cô nhìn chàng trai ấy, hoàn toàn bất lực, bên cạnh anh có đủ kiểu con gái gái, dịu dàng, dễ thương, thanh thuần, quyến rũ… Nếu như anh đều không thích, còn có thể hiểu là vì anh chưa tìm được cô gái định mệnh của mình, nhưng anh đều không từ chối bất cứ ai trong các cô gái đó, cứ tiếp nhận rồi lại không thấy được anh đối xử đặc biệt với ai, những cô gái đó trong mắt anh dường như đều thuộc kiểu có cũng được không có cũng không sao.
Bây giờ lại có thứ cảm giác ấy, dường như anh đều nắm tất cả trong lòng bàn tay, mà cô cũng không làm thay đổi được cảm xúc của anh, anh quen thuộc như vậy, nhưng lại xa lạ đến thế.
Cô khẽ thở ra một hơi, “Chuyện của Thịnh Đạt, rốt cuộc có liên quan đến anh không.”
“Mộc Tuyên Dư, tôi nhớ tôi đã từng nhắc nhở cô, đừng tự coi là đúng.”
“Ý của anh là chuyện của Thịnh Đạt không liên quan chút gì đến anh?”
“Không liên quan.” Trước tiên anh cúi đầu, sau đó từ từ ngẩng đầu, “Nhưng mà tôi rất vui khi thấy kết quả này.”
Anh nói xong câu sau, tay nắm ga giường của cô càng dùng sức.
Anh việc gì phải tự mình ra tay chứ, dựa vào thân phận thiếu gia nhà họ Giang của anh, chỉ cần để lộ sự không vui của bản thân, đương nhiên sẽ có người làm chuyện đó, nhất là đám người nhìn chằm chằm vào Thịnh Đạt như hổ rình mồi, mượn sự chán ghét của anh, vì thế người giậu đổ bìm leo cũng quá nhiều, cũng nhờ những người nhìn chằm chằm đó tạo điều kiện, dưới sự “đồng tâm hiệp lực” của mọi người, Thịnh Đạt đương nhiên lâm vào khốn cảnh.
Cô hít sâu một hơi, cười hơi thảm hại, “Giang Thừa Châu, anh thay đổi rồi.”
“Ồ, trong mắt cô cuối cùng tôi không phải là tên đầu đất nữa?”
Anh làm như thế, là đang nói nếu anh muốn đối phó cô, cô chỉ là một con tép, anh chỉ cần thể hiện sự bất mãn của mình thôi, sẽ có người đi làm khó cô.
Đây chính là thế cục hiện giờ giữa hai người.
Anh đang cười, nhưng câu nói đó, tuyệt đối có cảm xúc.
Giống như câu nói đã từng quanh quẩn thật lâu không tiêu tan trong đầu cô – Mộc Tuyên Dư, anh hận em.
“Bây giờ thân phận giữa chúng ta đã đổi chỗ, chắc hẳn anh đang cảm thấy khuây khỏa.”
“Là rất khuây khỏa.” Anh đã đi đến trước mặt cô, “Vậy cô nói xem, vì sao tôi muốn đưa cô đến đây?”
Cô nửa ngồi trên giường, phải ngẩng đầu lên nhìn anh, điều anh muốn chính là dáng vẻ này của cô, cô đang ngẩng mặt nhìn anh, mà anh thì đang cúi đầu nhìn cô, điều anh muốn chính là khoái cảm này.
Cơ thể cô đột nhiên mềm nhũn, giống như có người đã rút hết toàn bộ sức lực và dũng khí của cô, anh làm nhiều như thế, cũng chỉ là để nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của cô mà thôi, “Giang Thừa Châu, tôi xin anh, xin anh bỏ qua cho Thịnh Đạt.”
Lời cô nói không hề khiến anh cảm thấy vui vẻ, mà là một sự bực bội sâu, à, cô quả nhiên biết rốt cuộc anh muốn cô làm gì, cô gái lý trí mà lại có chút thông minh này, trên người lại có tử huyệt, bắt đầu đối phó, thật đúng là khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
“Đây chính là thái độ của cô?” Nét mặt anh không thay đổi, giọng điệu cũng không thay đổi, “Tôi chẳng thấy thật lòng chút nào.”
Thật lòng?
Cô nhíu chặt mày, nhìn anh, rất nhiều suy nghĩ lướt qua, nhưng vẫn không thể tin chắc anh muốn làm gì, là muốn dáng vẻ cực kì hèn mọn của cô, hay chỉ muốn thấy cô vô cùng đau khổ?
Cô mờ mịt, thật sự mờ mịt.
Anh cúi đầu, “Đừng hoài nghi sức hấp dẫn của mình, có lẽ chính là như cô nghĩ đấy.”
Cơ thể cô cứng đờ.
Anh làm nhiều như vậy, không thể nào cứ thế là xong việc.
Cô đoán được, anh lại cười, rồi vươn tay xoa đầu cô, “Đừng căng thẳng, những lời tôi nói trước đó toàn bộ là dọa em mà thôi, Mộc Tuyên Dư, chỉ là tôi đột nhiên phát hiện, dù bảy năm đã trôi qua, tôi vẫn không thể nào quên được em.”
Cho nên, anh thiết kế tất cả, tạo nên cảm giác tồn tại trong cuộc sống của cô, khiến cô chú ý đến anh.
Cô nhìn anh, nét mặt anh nghiêm túc như thế, thậm chí cô có thể nhìn thấy mình thu nhỏ lại trong đôi mắt anh, cô từng nói với anh, mỗi lần như thế, cô cảm nhận được rõ ràng cảm giác cô ở trong lòng anh, trong mắt anh chứa cô, chỉ chứa cô, không cần bất cứ lời nói nào, cô đã có thể cảm nhận được sự thực này.
“Bị dọa sợ rồi?” Anh đứng thẳng dậy, lại vươn tay nhéo nhéo mặt cô, nở nụ cười.
Đây mới thật sự là tra tấn, vừa đấm vừa xoa, khiến cô lâm vào sự hoài nghi tuần hoàn vô hạn, không được bình yên một giây phút nào.
************************************
Lúc Mộc Tuyên Dư về đến nhà, phát hiện cả nhà đều đông đủ, hơn nữa sắc mặt họ rất khó coi, cô hậu tri hậu giác phát hiện, mình lại làm sai chuyện rồi, cô tắt di động, lại để lại câu nói đó cho anh trai, lại thêm là một đêm không về, không biết họ lo lắng đến mức nào nữa.
Mộc Tuyên Dư cũng không buồn nghĩ ngợi, chuyện đầu tiên làm lúc về nhà là xin lỗi, lập tức xin lỗi.
Mộc Trung Thiên và Lý Hâm đều ngạc nhiên nhìn con gái, họ quả thực lo lắng rất lâu, nhưng bởi vì cô con gái này làm việc luôn lý trí, vì thế dù họ lo lắng, nhưng cũng không đến mức thấp thỏm không yên, có điều từ lời của Mộc Tuyên Nghị, họ đoán ra con gái đã biết chân tướng rồi. Họ vẫn luôn giấu Mộc Tuyên Dư, công ty đi đến bước đường ngày hôm nay, không thể không liên quan đến nhà họ Chu và nhà họ Hạ, mà hai nhà đó đều có quan hệ với Mộc Tuyên Dư, cô biết sự thực này rồi, nhất định sẽ khó chịu không thôi.
Kết quả là cô vừa trở về thì đã chủ động xin lỗi, thoáng cái tâm tình của mọi người đều có chút phức tạp.
“Về là được rồi.” Một lúc sau, Mộc Trung Thiên mới mở miệng nói, “Nhìn con có vẻ rất mệt, đi nghỉ ngơi trước đi.”
Mộc Tuyên Dư gật đầu, cô quả thực cảm thấy rất mệt, mệt đến mức nhắm mắt vào là không muốn mở mắt ra nữa.
Mộc Tuyên Dư lên tầng về phòng, Mộc Tuyên Nghị đi lên theo.
Trước khi cô đóng cửa phòng, Mộc Tuyên Nghị đã đứng ở cửa.
Cô dừng động tác tiếp tục đóng cửa, “Anh, có chuyện gì thì có thể nói sau, được không?”
Mộc Tuyên Nghị lại chỉ nhìn cô.
Cô cười nhẹ, có điều nụ cười rất yếu ớt, “Tin em đi, em có dự cảm, công ty sẽ tốt lên thôi, tất cả sẽ khôi phục như ban đầu.”
Cô nói xong, không nhìn anh nữa, mà đóng cửa lại.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận