Chuyến du lịch nói đi là đi, vẫn chưa thể khiến tâm tình của Mộc Tuyên Dư trở nên tốt hơn.
Nhất là bây giờ.
“Sao cô lại đến du lịch một mình thế?” Cô gái mở to mắt, trong ánh mắt có vẻ nghi vấn, đồng thời cũng có vẻ tìm tòi, thấy Mộc Tuyên Dư trầm mặc, thế là cô gái mở miệng như trong lòng đã biết rõ, “Thất tình hả?”
Thời gian này không phải mùa du lịch, người đi du lịch không hề nhiều, chiều nay Mộc Tuyên Dư mới vào ở quán trọ này, cô lập tức bị mấy cô gái cấp tốc kéo vào đoàn nhỏ của họ, họ nói với cô mấy ngày tới họ có thể cùng bàn bạc đi đến các điểm du lịch, còn có thể cùng thuê xe, tốt hơn nhiều so với đi một mình, Mộc Tuyên Dư bèn đồng ý. Vì thế đến tối, mấy cô gái hẹn cô ra, cùng làm quen một phen, mọi người đều từ trời nam biển bắc đến thành phố du lịch nổi tiếng này, quen nhau cũng coi như duyên phận.
Năm cô gái cùng ngồi ở đại sảnh, trên bàn bày đủ thứ đồ ăn vặt, mọi người vừa ăn vừa chia sẻ bí mật nhỏ cho nhau. Một cô gái lựa chọn đi du lịch một mình, dường như luôn không thoát khỏi nguyên nhân thất tình hoặc công việc không như ý, v.v…
Mộc Tuyên Dư cuời cùng mấy cô gái, sau đó cầm quả vải trên bàn lên rồi bóc ra. Tuy nét mặt cô bình thường, nhưng thái độ dễ thấy là mặc nhận họ đã đoán đúng.
“Cô cũng đừng ngại, thất tình cũng có sao đâu, trong mấy người bọn tôi, ngoại trừ tôi ra ngoài giải sầu vì công việc không thuận lợi, mấy người họ đều là vì thất tình đó…” Một cô gái khác lập tức an ủi Mộc Tuyên Dư.
Mộc Tuyên Dư gật đầu, nhưng vẫn không muốn nói nhiều như trước.
Vì thế có người bắt đầu tò mò, “Lúc nhìn thấy cô thì tôi đoán cô là vì thất tình, nhưng sau đó lại cảm thấy không có khả năng lắm, nếu tôi là đàn ông, tôi chắc chắn sẽ không nỡ chia tay với cô gái xinh đẹp như cô đâu.”
Mộc Tuyên Dư ngẩng đầu, nhìn về phía cô gái vừa đánh giá mình, “Nhìn lâu thì rồi cũng sẽ thấy chán.”
Lời này cũng không sai, đều là người đã từng yêu, biết rằng càng là biểu hiện thờ ơ thì càng là bị tổn thương sâu sắc, nếu biểu hiện khó chịu, vậy thì dốc sức phát tiết một lần là được, nhưng vẻ bình thản kìm nén thế này, đó chính là thật sự bị tổn thương rất sâu rồi, vì thế họ cũng không làm khó cô nữa.
Qua một lát, nội dung tán gẫu biến thành đại hội phỉ nhổ thất tình, nhộn nhạo phỉ nhổ bên nam tồi tệ thế nào.
Mộc Tuyên Dư vẫn bóc từng quả vải, sau đó nghe họ phỉ nhổ.
“Lúc theo đuổi tôi, ngày nào cũng nói ngon nói ngọt không ngừng, hận không thể hái trăng hái sao cho tôi, nói cả đời này tôi là cô gái hợp với hắn nhất… Mới vừa đi làm thôi, hắn đã bắt đầu chê tôi rồi, cảm thấy tôi không có hậu thuẫn, không thể giúp đỡ hắn trên con đường sự nghiệp, cảm thấy tôi không đủ hiền lành thấu hiểu lòng người, không thể cảm nhận được sự cực khổ của hắn… Thật con mẹ nó buồn nôn, cũng may, tôi thoát khỏi tên đàn ông buồn nôn đó rồi.” Cô gái nói xong, viền mắt hơi đỏ, rồi cô gái lại cầm chai rượu lên rót rượu, “Nào, cạn ly vì tôi đã thoát khỏi tên đàn ông đó.”
Mộc Tuyên Dư cũng cầm ly rượu lên, mọi người đều cạn ly, uống sạch ly rượu như một kiểu phát tiết.
“Tôi thì là bị đá trước khi kết hôn một bước, tình cảm của tôi và anh ta rất tốt, điều kiện của gia đình tôi thì không như nhà anh ta, nhưng anh ta nói không sao, vì thế chúng tôi vẫn cứ ở bên nhau, cũng rất hạnh phúc. Khi tôi tưởng chúng tôi sẽ sống hạnh phúc bên nhau cả đời thì vì chuyện nhà cửa, bố mẹ anh ta rất không hài lòng về tôi, nhà anh ta nhất định muốn nhà tôi trả một phần tiền nhà, nhưng nhà tôi căn bản không lấy đâu ra được… Anh ta nói với tôi không sao, nhưng khi qua lại với tôi, anh ta còn đồng thời đi xem mặt với người khác theo yêu cầu của bố mẹ anh ta, vả lại anh ta cũng cảm thấy cô gái xem mặt với anh ta tốt hơn tôi, anh ta nói ở bên tôi quá mệt… Anh ta không muốn làm trái bố mẹ anh ta mãi mãi.” Ngô Sa Sa là cô gái lớn tuổi nhất, cô ấy nói xong, khóe miệng cong lên cười khổ, “Nào, chúng ta cũng cạn một ly, chí ít thì không phải là kết hôn rồi anh ta mới chê tôi, nếu thế thì tôi thật sự thành phụ nữ bị chồng ruồng bỏ rồi…”
Mọi người lại giơ ly rượu lên, cùng uống rượu.
“Tôi cũng là mấy hôm trước mới biết, thì ra anh ta theo đuổi tôi, là vì muốn tiếp cận bạn thân của tôi. Anh ta nói anh ta chưa từng yêu tôi, chỉ là muốn gặp bạn thân của tôi mà thôi. Đây vẫn chưa phải là chuyện khiến tôi khó chịu nhất, chuyện khó chịu nhất là bạn thân của tôi rõ ràng biết chuyện này, nhưng cô ta không những không nói với tôi, ngược lại còn hưởng thụ sự che chở và chiều chuộng của bạn trai tôi với cô ta. Bây giờ hai người đó còn thành một đôi nữa, đúng là nực cười, cạn ly vì tôi đã thoát khỏi đôi cẩu nam nữ đó…”
…
Mọi người đều nói hết lịch sử thất tình bi thảm của mình, sau đó họ đều nhìn Mộc Tuyên Dư.
Cô nhận thấy ánh mắt của mọi người, nói từ tốn, “Bạn tốt của tôi và chồng sắp cưới của tôi ở bên nhau rồi.”
Một câu đơn giản như vậy, mọi người ngẩn ra, rồi mới biết, cô đã nói xong rồi, họ lại cầm ly rượu lên, cùng cạn ly uống rượu, phỉ nhổ đám đàn ông nói một đằng làm một nẻo đó.
Mộc Tuyên Dư cầm ly lên, uống từng ngụm nhỏ, sau đó nhìn mấy cô gái trước mắt, có người đã hoàn toàn thất thố, bây giờ vẫn canh cánh trong lòng, có người đã thật sự buông bỏ, chỉ là khóe miệng vẫn cười khổ. Có lẽ nỗi đau trong lòng họ, ngay cả những người bạn thân thiết ở bên cạnh họ cũng chưa từng chia sẻ, nhưng họ lại sẵn sàng mở lòng với những người xa lạ, nói ra những điều canh cánh trong lòng, không ngượng ngùng, trái lại có sự điên cuồng phát tiết đến cùng.
Giống như bản thân cô.
Bạn tốt và chồng sắp cưới ở bên nhau.
Cô cố gắng khiến bản thân mình không thất thố, cũng không muốn quá khó chịu, cho dù đối mặt với chuyện như vậy, cô cũng có phải giữ nguyên tư thái đẹp, giả tạo mà giữ nguyên sự kiêu ngạo và tự tôn của cô. Nhưng cô, vậy mà rất hâm mộ, hâm mộ họ mắng to bạn trai cũ của mình, thậm chí họ còn từng mắng to hay khóc to trước mặt bạn trai cũ, những hành vi đó, cô không làm được, từ nhỏ đến lớn sự kiêu ngạo mà cô được giáo dục và có ở trong xương cốt cô không cho phép cô để bản thân mình thất thố.
Thậm chí, cô căn bản không muốn thừa nhận mình đã thất tình, đáng tiếc những người này có con mắt thần, liếc mắt đã nhìn thấu cô.
Rượu thấm sầu trường, sầu thêm sầu. Mọi người uống gần hết, mới chậm rãi về quán trọ, tắm táp rửa ráy, hiểu rõ về địa điểm du lịch ngày mai hơn, hôm sau các cô nhất định sẽ là những cô gái ăn mặc tinh tế xinh đẹp, không ai biết, một ngày trước họ đã từng thất thố như thế.
***********************
Sau khi tắm xong, Mộc Tuyên Dư đứng trên ban công với mái tóc ẩm ướt, gió phất qua, từng đợt lạnh kéo đến theo hai bả vai thấm nước, cô nhìn thành phố rộng thênh thang này, lòng trống trải.
Cô và Chu Chấn Hưng qua lại hai năm, đó là chàng trai lớn hơn cô ba tuổi, chỗ hấp dẫn nhất của anh đối với cô là trên người anh có sự thận trọng mà những chàng trai khác không có, giống như nhìn anh, là có thể tin rằng, trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm khó anh. Anh không chỉ có gia thế tốt, mà còn tác phong nhanh nhẹn, các cô gái vây quanh anh rất nhiều, nhưng người trở thành vợ sắp cưới của Chu Chấn Hưng, là Mộc Tuyên Dư cô.
Nhớ lại như thế, khiến cô nhếch khóe miệng, cô đang cười nhạo mình, thật đúng là giả tạo mà… Khi cô và Chu Chấn Hưng ở bên nhau, thì ra vẫn không thoát khỏi lòng hư vinh buồn cười đó. Anh xuất sắc như vậy, bỏ qua hàng tá cô gái ưu tú, chỉ có cô đứng trước mặt anh, dường như điều này có thể biến thành cô tự nói với mình, đó chính là tình cảm định mệnh.
Hạ Ngữ Minh, bạn học cấp ba của cô, cũng là bạn tốt nhiều năm của cô. Thời cấp ba, cô và Hạ Ngữ Minh, Mạnh Ngữ Phán là những người bạn tốt nhất, sau đó Mạnh Ngữ Phán gặp chuyện, chỉ còn lại cô và Hạ Ngữ Minh, cô nghĩ rằng cô và Hạ Ngữ Minh sẽ vẫn là bạn tốt như thế cả đời này, không ai rời bỏ ai, cả đời này dựa vào nhau, cả đời này thấu hiểu quý trọng nhau.
Là mấy hôm trước, cô đến căn hộ của Chu Chấn Hưng như thường lệ, cô gõ cửa, người mở cửa ra lại là Hạ Ngữ Minh, Hạ Ngữ Minh tóc ướt sũng, trên người còn mặc đồ ngủ của Chu Chấn Hưng, chỉ cần liếc mắt, Mộc Tuyên Dư đã biết giữa hai người họ đã xảy ra những gì, tiếp đó Chu Chấn Hưng cũng đứng ở cửa, anh và Hạ Ngữ Minh đứng bên nhau.
Mộc Tuyên Dư chỉ cảm thấy cảnh tượng này buồn cười quá mức, rất nhiều tiểu thuyết rất nhiều bộ phim đã từng xuất hiện cảnh tượng máu chó như thế này, là độc giả và khán giả, có lẽ cũng thấy quá nhiều mà buồn nôn rồi, nhưng trở thành đương sự, khi chuyện thế này xảy ra với mình, vẫn giống như có con dao đục khoét trong cơ thể, đau râm ran.
Hạ Ngữ Minh nhìn Mộc Tuyên Dư, trên mặt không có chút hổ thẹn nào, một tay cô ấy gác trên mép cửa, ánh mắt nhìn Mộc Tuyên Dư giống như lúc bình thường, “Mộc Tuyên Dư, nếu như cậu bằng lòng tin, mình và Chu Chấn Hưng chưa xảy ra chuyện gì cả.”
Cô chỉ cảm thấy buồn cười, ánh mắt chuyển đến trên người Chu Chấn Hưng, anh chỉ nhìn cô, ánh mắt ấy, khiến cô cảm thấy vô lực, cô bèn mau chóng xoay người rời đi.
Cho đến khi đã đi vào thang máy, cô vẫn đang tự an ủi mình, là hiểu lầm nhỉ, có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi, nhưng sao Hạ Ngữ Minh lại xuất hiện trong nhà Chu Chấn Hưng, mà sao Chu Chấn Hưng lại dùng ánh mắt đó nhìn mình.
Cô tự nói với mình, cô cho Chu Chấn Hưng một cơ hội, cô đứng dưới khu nhà, nghĩ rằng chỉ cần Chu Chấn Hưng đuổi theo xuống giải thích với mình, cô sẽ tha thứ cho anh…
Một phút, hai phút… mười lăm phút.
Anh không xuống dưới, Hạ Ngữ Minh cũng không xuống dưới.
Cô chỉ cho đối phương thời gian mười lăm phút, vì thế cô lựa chọn rời đi.
*****************************************
Mộc Tuyên Dư đứng thẳng đón gió, nhớ đến câu nói “Nhìn lâu thì rồi cũng sẽ thấy chán” của mình trước đó, có lẽ đây mới là chân tướng nhỉ, lúc đó cô vẫn còn cố hết sức trấn an mình, có lẽ chỉ là hiểu lầm, cô không thể kích động mà phủ nhận chồng chưa cưới và bạn tốt nhất của mình, bây giờ cô mới cảm thấy buồn cười. Hạ Ngữ Minh là người đẹp có tiếng, cô ấy đứng ở cửa, mặc đồ ngủ của nam, tóc đẫm nước, để mặt mộc, nhưng cũng vô cùng hấp dẫn, Hạ Ngữ Minh như thế, lẽ nào Chu Chấn Hưng chưa từng động lòng hay sao?
Hạ Ngữ Minh nói “Nếu như cậu bằng lòng tin, mình và Chu Chấn Hưng chưa xảy ra chuyện gì cả”. Câu này dịch nghĩa lại, không hẳn là không phải, chỉ cần cô bằng lòng quên chuyện họ đã từng làm, cô và Hạ Ngữ Minh vẫn là bạn tốt như trước, mà Chu Chấn Hưng vẫn là chồng sắp cưới của cô, cuộc đời cô chỉ cần làm kẻ mù một lần thì có thể làm như tất cả chưa từng thay đổi, sau đó giữa Hạ Ngữ Minh và Chu Chấn Hưng chỉ là một lần ý loạn tình mê…
Cô luôn phát giác ra nhiều điều tận sau khi chuyện đã xong xuôi, khi đó còn tưởng câu nói đó tương tự một lời giải thích nữa.
Sau khi cảnh tượng đó xảy ra, cô không nói với ai cả, muốn ra ngoài du lịch một mình, ngay cả anh trai yêu thương cô nhất, cô cũng chưa từng để lộ ra nửa phần, thì ra có những chuyện, thật sự chỉ thích hợp nói với những người xa lạ.
Chồng sắp cưới và bạn tốt nhất của cô ở bên nhau rồi.
**************************************
Mộc Tuyên Dư cùng nhóm các cô gái cùng ở thành phố này ba ngày, cô thích ở cùng họ, nghe họ tìm người bán vé ở khu danh lam thắng cảnh làm nũng đòi giảm giá, nghe họ ép giá hung bạo trong quán nhỏ, nghe họ nói nói cười cười, những điều này đều khiến tâm tình cô vui vẻ, sau ba ngày, cô tạm biệt mọi người, mọi người luyến tiếc cô, còn cùng nhau hát bài hát <Bằng hữu>, đây là ca khúc thúc giục nước mắt của Mộc Tuyên Dư, hát lần nào là khóc lần đó, lần này cũng không ngoại lệ.
Lần trước hát bài này, phải đẩy lùi thời gian về hồi học cấp ba, bữa cơm chia tay sau khi thi đại học xong, các bạn trong lớp cùng ngân vang ca khúc <Bằng hữu> này, hơn một nửa bạn học đều khóc sụt sịt, Mộc Tuyên Dư ngồi giữa Mạnh Ngữ Phán và Hạ Ngữ Minh, tay trái cô nắm tay Mạnh Ngữ Phán, tay phải nắm tay Hạ Ngữ Minh, hứa hẹn cả đời, họ phải mãi mãi ở bên nhau, làm bạn tốt cả đời, bất luận xảy ra chuyện gì, đều không thể khiến họ chia tách.
Mộc Tuyên Dư tạm biệt những cô bạn cùng phòng trong thời gian ngắn này, đeo chiếc balo không lớn rồi rời đi, cô gọi xe đến trạm xe lửa, mua vé tàu hỏa xuất phát gần. Bây giờ không phải mùa du lịch đắt khách, cũng không phải kì nghỉ gì, người đi tàu hỏa không hề nhiều, không bao lâu sau cô lên xe. Cô muốn có một chuyến du lịch tùy thích theo ý mình, bức thiết muốn dùng hành vi phản nghịch nào đó phát tiết gì đó. Đây là lần đầu tiên cô đi tàu hỏa, nhưng không có chút không thoải mái nào, người không nhiều, nhưng vẫn ồn ào, cô có thể nghe thấy tiếng người mẹ ở hàng sau an ủi cô con gái trong lòng, có thể nghe thấy cặp tình nhân ở hàng trước bàn bạc về các loại vấn đề, rồi đến thầy giáo ở trường nào đó rất ghét mấy chuyện kì quái xảy ra với bạn học sinh nào đó…
Cô yên lặng nghe, quên mất bản thân đã ngồi trên tàu bao lâu, sau khi xuống tàu, cô lại tùy ý lên xe, chiếc xe nào gần cô nhất, cô liền lên chiếc xe đó, cô dùng thứ cảm giác làm việc tùy thích không gì đáng sợ này, biến thành phát tiết sự khó chịu dưới đáy lòng cô, hơn nữa còn tìm được sự cân bằng kỳ dị.
Vì thế cuối cùng, cô đến trấn nhỏ xa xôi, nói là trấn nhỏ, diện tích cũng xấp xỉ thôn nhỏ ở vùng núi, chỉ là có một cửa hàng tạp hóa nhỏ, có một nơi treo bảng hiệu đã tróc sơn gọi là khách sạn, còn có xe buýt vào thành phố, dù rằng cả ngày chỉ có hai tuyến xe.
Mộc Tuyên Dư xuống xe, đứng ở trấn nhỏ mang phong cách cổ xưa quá mức này, tâm tình có chút phức tạp. Nhưng đầu tiên phải đi tìm chỗ ở đã, cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đến khách sạn nhỏ đó, nói là khách sạn nhỏ, phòng bên trong thật sự chỉ có một chiếc giường, nhà vệ sinh là kiểu dùng chung ở nông thôn, góc tường trong phòng rơi vãi rất nhiều cát đá, còn có một mùi nấm mốc nồng nặc, thế nên kích động thì phải trả giá, cô cũng có chút khâm phục khả năng thích ứng của mình, vậy mà cô không có xúc động muốn chạy trốn.
Cô nằm trên chiếc giường nhỏ trong khách sạn, sảng khoái ngủ một đêm.
Đêm đến, cô mơ hai giấc mơ, một giấc mơ về Chu Chấn Hưng, một giấc mơ về Hạ Ngữ Minh.
Giấc mơ về Chu Chấn Hưng, Chu Chấn Hưng trong mơ đối xử với cô rất tốt, yêu thương cô hết lòng đồng thời không hoàn phá bỏ nguyên tắc, cô biết, trong lòng cô, đây mới là chỗ hấp dẫn của Chu Chấn Hưng, khi cô làm sai chuyện, anh ta không nhân danh tình yêu nói cô không sai chút nào, cũng không nghiêm mặt dạy dỗ cô, mà là dùng phương thức mà cô có thể tiếp nhận được biến thành ngầm nói với cô, cô đã làm sai, đồng thời sẽ không làm tổn hại đến thể diện của cô, vì thế cô sẽ ghi nhớ, lần sau sẽ không phạm phải sai lầm như thế nữa. Cô cảm thấy tính cách mình có lẽ rất có vấn đề, vậy mà cô rất thỏa mãn với cái cảm giác Chu Chấn Hưng “quản” cô đó, thế nên trong tiềm thức cô nhận định, người đàn ông này hợp với mình, anh ta sẽ cùng cô đi qua cuộc đời sau này.
Còn giấc mơ về Hạ Ngữ Minh, Hạ Ngữ Minh trong mơ và cô thảo luận bài tập, hai người đều có thành tích xuất sắc, nhất là thành tích của Hạ Ngữ Minh khiến mọi người phải nhìn chằm chằm, hai người hẹn nhau cùng thi vào Đại học Tây Giang tốt nhất thành phố, vì thế lúc điền nguyện vọng sau khi thi đại học, hai người lựa chọn thẳng Đại học Tây Giang, cuối cùng thì cũng như ý nguyện, hai người đều nhờ điểm cao mà cùng trúng tuyển vào Đại học Tây Giang, cô nghĩ hai người cùng học một trường đại học, sau này đi làm rồi cũng có thể cùng thuê nhà, cho dù kết hôn, hai người cũng phải giữ nguyên quan hệ thân thiết này.
Lúc tỉnh dậy thật ra Mộc Tuyên Dư không có cảm giác buồn bã, mà là cô tìm nơi đánh răng rửa mặt. Từ nhỏ đến lớn, cô đều có chút tin tưởng vào suy nghĩ rằng bất luận bị vây ở nơi nào đều là một định mệnh, cô tùy ý lên xe, lại đến nơi này, có lẽ nơi này là nơi hợp với cô nhất…
Rửa mặt xong, cô ra ngoài, trấn nhỏ này thật sự là trấn nhỏ xứng với tên thực, nhỏ đến lạ thường, liếc mắt đã có thể nhìn hết, tổng cộng có hai con phố, ba hàng nhà cửa, nhưng mà nhà cửa rất đặc sắc, tất cả đều là gạch lam ngói xanh, từng hàng đứng yên, có mùi vị của năm tháng, người trên đường rất ít, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cụ bà dắt cháu gái nhỏ đi qua, cũng có thể thấy cụ ông cầm tẩu thuốc thật dài trong tay, hút từng hơi thuốc.
Cô cảm thấy mình như đang xuyên không, đến nơi không thuộc về xã hội hiện đại này, trên chân những người già đi giày rơm, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có nơi như thế này, có những con người như vậy.
Cô đến nói chuyện với các cụ già, các cụ già nói cho cô biết cuộc sống ở thời đại của họ. Phải đi rất lâu rất lâu mới có thể đến trường học, hễ đến mùa đông, khắp nơi đều là tuyết, hai bên đường là cây cối mịt mù, giống như ma quỷ vậy, chân đi những đôi giày đó sẽ luôn bị tuyết thấm nước vào, chân lạnh cóng đến không có cảm giác, đi hết một mùa đông, mười ngón chân đều đầy vết nứt, thời đó không có thức ăn mấy, phải vào thôn làm việc mỗi ngày mỗi đêm, mỗi ngày chỉ có thể húp cháo loãng…
Đó là thời đại mà Mộc Tuyên Dư không trải qua, thậm chí nghe thôi cũng thấy hơi giống với những cảnh tượng xảy ra trên phim, nhưng các cụ già nhắc đến những chuyện của thời đại đó, sẽ luôn đỏ viền mắt. Có cụ bà nói về những năm tháng ấy, bà trốn trong nhà, có bọn cướp đến nhà lật tung đồ đạc lên, bà chỉ có thể trốn dưới gầm giường, không dám phát ra tiếng, phát ra tiếng thì sẽ bị bọn cướp đáng căm ghét đó bắt rồi tàn nhẫn đánh đập, cùng thôn đã có người bị bọn cướp đánh chết…
Các cụ già nói hết chuyện của bản thân, rồi sẽ không ngại phiền mà nói với cô - Thời đại bây giờ của các cháu rất tốt, không đói không rách, đưa mọi người đi đến phồn vinh giàu mạnh.
Mộc Tuyên Dư cười, trong mắt họ, chỉ cần ăn no mặc ấm thì đã là chuyện hạnh phúc nhất, những người đã từng chịu bất hạnh, càng dễ dàng thỏa mãn. Theo quan điểm của họ, những người vì thất tình mà đau khổ không muốn sống, có lẽ mới thuộc loại không thể hiểu được nhỉ?
Các cụ già nói với cô, nơi này có một ngọn núi Hồ Điệp khá nổi tiếng, núi Hồ Điệp ý nghĩa như tên, có rất nhiều bướm, trước kia chính quyền địa phương còn muốn biến ngọn núi này thành thắng cảnh du lịch, nhưng sau đó vấn đề quá nhiều, thêm nữa là chỉ có một địa điểm du lịch này thì không đủ để thu hút mọi người, cuối cùng thì bỏ mặc đấy.
Mộc Tuyên Dư nghĩ, nếu đã đến đây rồi, đương nhiên vẫn phải đi thăm thú một chút.
Núi Hồ Điệp nói là núi, thực ra chỉ là một ngọn nút cao hơn to hơn sườn núi bình thường mà thôi, có từng bụi cỏ thấp bé, bụi cỏ có mảng lớn những đóa hoa nhỏ nhiều màu sắc, có đỏ, có vàng, có lam… Từng mảng từng mảng lớn, như vô cùng vô tận.
Trong nháy mắt Mộc Tuyên Dư đã yêu nơi này, ngồi trên đỉnh núi, bên cạnh là mảng lớn những đóa hoa nhỏ, từng đàn từng đàn bướm bay qua, bướm tung tăng nhảy múa, tâm tình liền tươi đẹp như ánh dương trên đầu.
Cô ngồi trên cỏ, dường như tiến vào chốn bồng lai tiên cảnh, nơi đây bạt ngàn hoa dại và bướm, ánh mặt trời ấm áp rọi xuống người, dường như gột rửa sạch những phiền não và buồn khổ, khiến mấy thứ tình cảm rắc rối đó đều rời xa.
Từng ngọn núi nối liền, không nhìn thấy biên giới, mà giữa các ngọn núi san sát có thể nhìn thấy những căn nhà ngói xanh lác đác, các hộ dân ở đây rất ít, mà đám nhóc choai choai thì đi học cả rồi, thanh niên thì cũng đi xa để làm việc, chỉ còn lại người già và trẻ em.
Cô đứng dậy, trèo lên đỉnh cao nhất, hét về phía những ngọn núi bạt ngàn, “A…”
“A…”
Cô hét hết lần này đến lần khác, cho đến khi cổ họng khô đau, nhưng nội tâm thì rất vui vẻ.
Cô hét xong, lại không có sức lực mà đổ người xuống cỏ, khẽ khép đôi mắt.
Cô rất thích nơi này, cho dù rời đi, cô cũng muốn trở lại đây một lần nữa…
Cô muốn đi cùng ai đây nhỉ? Nơi giống như tiên cảnh thế này…
Cô bỗng mở mắt, khi cái tên đó nhảy ra, nét mặt cô kinh ngạc và khó mà tin được. Nơi giống như tiên cảnh thế này, người cô muốn chia sẻ cùng không phải Hạ Ngữ Minh, không phải Chu Chấn Hưng…
Là vì sự phản bội của họ sao? Không phải, vừa rồi tâm tình cô thoải mái như thế, căn bản không liên quan đến sự phản bội của hai người đó, nhưng vào lúc này, cô không hề dự liệu trước mà nhớ đến cái tên đó…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận