"Đẹp không phải hút người theo mà là giữ người ở lại."
Lại nói chuyện đánh ghen, nhân dịp facebook lại nhộn nhịp vụ em bé sinh năm 99 bị cạo đầu, oánh te tua: người chửi kẻ thương, chả biết đường nào mà lần. Để kể cho cả nhà nghe một câu chuyện về đánh ghen mà tôi hơi bị hâm mộ.
Hồi trước, tôi có chơi cả một đôi vợ chồng nhưng thân với chị hơn! Nói chung cũng là kiểu một gia đình hạnh phúc, mẫu mực, vợ chồng thành đạt, giỏi giang, thuận hòa, con cái xinh đẹp, ngoan ngoãn. Cho đến một ngày như rất nhiều cặp đôi khác, chị tình cờ (nhấn mạnh là tình cờ chứ chị ấy không phải kiểu phụ nữ thích lục lọi, kiểm soát chồng) đoc được tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại chồng: một phụ nữ với giọng điệu thân mật hẹn anh vào một buổi tối nọ.
Linh cảm của người phụ nữ khiến chị cảm nhận được có chuyện chẳng lành. Và quả không sai, sau đó anh chồng có thông báo là sẽ phải đi tiếp khách vào đúng ngày đó. Xong luôn, anh nói dối đồng nghĩa với việc linh cảm xấu của chị là đúng!
Chị gọi điện cho tôi khóc lóc, kể lể. Hồi đấy tôi 20 tuổi, yêu đương còn chưa hiểu rõ là cái quái gì nữa, huống chi là chuyện hôn nhân, nên ngoài an ủi thôi nín đi, cố lên các thứ thì tôi cũng chẳng nói được gì thêm, trong lòng đoán chắc bả sẽ đi rình bắt quả tang đôi gian phu dâm phụ rồi oánh cho con kia te tua cho mà xem.
Nhưng không! Ngày hôm đó, chị chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn, diện một chiếc váy thật đẹp, nói những lời thật ngọt ngào để...quyến rũ chồng. Kết cục là anh đã hủy cái chuyến "tiếp khách" đó. Không biết, bởi chị tôi hấp dẫn quá hay bởi tình yêu của chị đủ lớn để khiến anh hối hận. Sau vài ngày, chị có nói bâng quơ với anh rằng: "Em bỗng nhiên có cảm giác bất an, nếu anh còn yêu thương em thì hãy dừng ngay lại vì hạnh phúc là chỗ chỉ dành cho hai người, còn nếu em nghi ngờ sai cho anh thì cho em xin lỗi." Quả nhiên sau đó, anh cun cút ở nhà chăm vợ chăm con, không dám léng phéng nữa!
Tôi thực sự khâm phục và khắc cốt ghi tâm câu chuyện đó như một bài học cho cuộc đời mình!
Theo tôi ý mà, đánh ghen thực chất không sai với cô tình nhân (có tí phạm pháp thôi), nhưng sai với chính mình. Nếu là tôi, tôi sẽ không chọn cách đánh ghen, không phải vì tôi cao thượng, không phải vì tôi không căm ghét, không muốn xé xác cô ta ra, chỉ là vì tôi không muốn trở thành một người đàn bà chẳng những bị phản bội, đáng thương, thảm hại mà còn độc ác, côn đồ.
Tất cả những người phụ nữ đi đánh ghen đều có chung một lý lẽ "dạy cho con đấy một bài học". Nhưng thực ra, đó là cách duy nhất để họ có thể trút mọi ấm ức, uất hận, đớn đau, tủi hờn, bởi họ bất lực, bất lực với chính cuộc hôn nhân méo mó của mình và người bạn đời bội bạc, ngoài đánh nhân tình ra còn biết làm sao đây? Tất cả những người phụ nữ đánh ghen đều luôn miệng nói rằng "do con đó quyến rũ chồng tôi, do con đó ve vãn, dụ dỗ chồng tôi trước." Nhưng tôi tin, trong thâm tâm, họ thừa hiểu người đàn ông ấy đã thay lòng đổi dạ mất rồi. Sau cơn cuồng nộ ghen tuông, thứ người đàn bà nhận về chẳng phải sự nhẹ nhõm, hả hê như dự kiến mà chỉ là những vụn vỡ, những vết thương chồng chất vết thương và cái nhìn coi thường hoặc khiếp sợ từ người chồng phụ bạc mà thôi!
Vậy nên đến tận bây giờ, tôi vẫn khâm phục chị bạn của mình: cách chị giành lại người đàn ông là bằng tình yêu và sự chân thành chứ không phải bằng cái danh nghĩa vợ chồng, những rằng buộc về con cái hay tờ giấy hôn thú, càng không phải bằng bạo lực. Khi đứng trước sự lựa chọn đi đánh ghen hay không, chị đã chọn không. Bởi chị biết mình không đủ dũng cảm để kết thúc cuộc hôn nhân này, vì chị còn yêu, còn cần chồng và con cũng cần cha, vì chị hiểu rằng nếu lúc đó mình đi theo bắt quả tang cuộc hẹn hò vụng trộm đó, nếu lúc đó mình làm ầm lên thì cuộc hôn nhân này coi như chấm hết. Cho dù có tiếp tục chung sống với nhau, thì sự dằn vặt, hận thù, đay nghiến cũng sẽ biến mái ấm khi xưa trở thành địa ngục. Chị chọn cách không đào bới, không điều tra, không tìm hiểu, tự coi như cái cuộc "tiếp khách" đó là lần đầu họ hẹn hò để mở ra cho chính mình một con đường bình yên, thanh thản, để mở ra cho chồng một con đường quay trở về.
Thực ra, việc gì phải đánh ghen với những cô gái đó, đẹp không phải hút người theo mà là giữ người ở lại. Cái gì xuất phát từ trái tim thì sẽ đi đến trái tim, còn nếu như không đến được, thì trái tim ấy vốn đã không còn thuộc về ta nữa rồi, có cố níu giữ cũng vô ích.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận