"Để có được một cái đám cưới thì không khó, chẳng qua chỉ là một bữa tiệc to hơn những bữa cơm hàng ngày, nhưng chung sống với nhau hàng chục năm sau đó mới là điều khó."
Ế! Ế là cái quái gì hả các bạn? Nhiều khi tôi thấy mặc mệt với những cô bạn tối ngày rên rỉ ôi tao già rồi, tao ế chồng rồi, hay những ông tướng hễ mở mồm ra nói chuyện lại: ôi có cô bạn nào không, giới thiệu cho anh, bố mẹ giục lấy vợ. Nâu nâu nâu, thế kỷ 21 rồi, tôi nghĩ mọi người nên dẹp quách đi cái khái niệm "đến tuổi thì phải lấy chồng, lấy vợ" đi.
Chúng ta được sinh ra dưới nền giáo dục Nho học, và được dạy rằng hôn nhân là một điều bắt buộc, tất yếu của cuộc đời, không có là không được. Nhưng thực ra, chỉ có ăn - ngủ - thở là không thể thiếu được thôi, còn hôn nhân hay bất cứ sự kiện nào khác trong đời cũng chỉ là một sự lựa chọn. Bạn có quyền làm hoặc không làm, làm sớm hoặc làm muộn, làm theo cách này hay cách kia. Cuộc đời không phải là một lập trình máy móc: cứ tự động đến tuổi này là phải lấy chồng, đến tuổi này phải sinh con đẻ cái, đến tuổi này là phải mua được nhà tậu được xe. Mỗi người sinh ra là một cá thể độc lập, hà cớ gì cuộc đời tôi phải giống anh?
Sau rất nhiều quan sát, tôi phát hiện ra rằng ở các nước phương Tây họ cưới nhau vì yêu, còn ở những nước còn nặng nề Nho giáo, người ta yêu nhau vì cưới! Tôi thề có cái bóng đèn là tôi sẽ xách dép chạy ngay không bao giờ ngoái đầu lại nếu gặp bất cứ anh nào nói với tôi rằng "yêu anh đi, anh cũng muốn lấy vợ rồi." Ôi không! Tôi không phải công cụ để anh hoàn thành cái thủ tục hôn nhân, anh đã biết cái gì về tôi chưa mà nghĩ sẽ cưới tôi? Tại sao lại có thể loại "cầu hôn dạo" khi còn chưa yêu nhau được ngày nào như thế nhỉ? Ông đùa tôi à? (Thế nhưng với rất nhiều bạn gái thì hình như, đây là một lời tán tỉnh được coi là nghiêm túc, phỏng?)
Chính bởi cái lý do yêu vì cưới chứ không phải cưới vì yêu nên nó kéo theo một tỉ tỉ tỉ hệ quả tràn lan trong cuộc sống mà chúng ta có thể nhìn thấy hàng ngày. Những cô gái hậm hực khi cưới nhau xong nhận ra anh chồng chẳng dịu dàng, lãng mạn như lúc còn yêu mà lười nhác, bẩn thỉu, vô trách nhiệm, vũ phu, cọc cằn, thô lỗ, rồi chuyện cặp bồ, chơi gái như cơm bữa. Còn các anh cũng tá hỏa ra khi biết cô người yêu bé nhỏ, thảo mai ngày nào khi cưới về lại đanh đá, chua ngoa, thích lên facebook hóng phốt hơn là cho con ăn.
Cũng logic thôi các bạn ạ, nếu coi hôn nhân là một đích đến, là một mục tiêu thì việc chúng ta cố gắng làm mọi thứ để đạt được cái mục tiêu đó cũng là hiển nhiên, dù có phải đóng kịch một chút, giả nai một chút, sống khác với bản thân một chút. Nhưng thực ra, theo tôi, hôn nhân không phải một đích đến mà là một cuộc hành trình. Để có được một cái đám cưới thì không khó, chẳng qua chỉ là một bữa tiệc to hơn những bữa cơm hàng ngày, nhưng chung sống với nhau nhiều chục năm sau đó mới là điều khó. Và một khi việc cưới ấy đã được thực hiện xong rồi, thủ tục đã được hoàn thành rồi, người trong cuộc bắt đầu thoải mái phô bày những cái xấu, cái tồi thì chẳng phải rằng thủ tục này quá thiếu nhân văn sao? Khi yêu, người ta thường chỉ nghĩ đến làm sao để cưới, và coi cái đám cưới là "happy ending", còn với tôi, đó là "starter" - là điểm khởi đầu mới đúng.
Tôi thiết nghĩ, ngoài lý do thực sự yêu thương nhau, tôn trọng nhau, muốn gắn bó suốt đời với nhau thì không nên kết hôn vì bất cứ lý do nào khác. Chúng ta là con người chứ không phải là cỗ máy mà cứ đến ngày đó năm đó là phải hoàn thành nghĩa vụ "cưới xin".
Đừng vội vàng, hạnh phúc đôi khi cần chờ đợi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận