Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Yêu Chẳng Qua Có Tiếng Không Có Miếng (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 14: 14

Yêu Chẳng Qua Có Tiếng Không Có Miếng (Dịch) (Đã Full)

  • 470 lượt xem
  • 1802 chữ
  • 2021-05-02 22:16:02

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Cố Trường Dạ đột nhiên nhớ tới ngày nào đó, hắn có việc phải rời bệnh viện trước, Quan Điềm gọi hắn lại, “Anh nói muốn kết hôn với em, là nghiêm túc sao?”

Hắn gật đầu, nếu hắn nói muốn kết hôn với cô, vậy nhất định là nghiêm túc.

Quan Điềm nở nụ cười với hắn, cũng không nhiều lời. Thời khắc ấy, hắn nghĩ cô cười, là đồng ý trở thành cô dâu của hắn.

Ngày hôm sau, hắn nhận được tin cô tự sát. Lúc đấy hắn mới hiểu được, nụ cười kia của Quan Điềm, là nụ cười vĩnh biệt.

Hắn nhớ rõ nụ cười kia của Quan Điềm, vẫn luôn nhớ rõ.

Tựa như hiện tại, giống như Giản Ngưng đang cười với hắn, “Cố Trường Dạ, anh nói đúng, là tôi kêu người đi tìm Diệp Uyển. Tự tôi không có bản lĩnh gì, nhưng bạn học của tôi đúng là không tệ lắm.”

Cố Trường Dạ nhìn cô, thấy cô trước mặt thực khác với cô trong tiềm thức của hắn.

“Không có người phụ nữ nào dễ dàng tha thứ cho sự phản bội của chồng, hơn nữa anh lại tìm người giống Quan Điềm như vậy, tôi ghen tị. Tôi cho anh biết, chỉ cần một ngày tôi còn là vợ Cố Trường Dạ, thì mấy người phụ nữ vây quanh anh, đừng mong có kết cục tốt.”

Cố Trường Dạ vẫn chỉ nhìn cô.

Giản Ngưng có chút hốt hoảng, hắn không nên phản ứng như thế, hắn chẳng phải nên nổi giận sao? Cô chăm chú theo dõi hắn, sợ chính mình nói ra lỗ hổng.

Cố Trường Dạ rốt cuộc có một chút phản ứng, “Thì ra là thế. Em làm nhiều chuyện như vậy, muốn tôi chủ động ly hôn phải không? Giản Ngưng, sao em lại ngu xuẩn mãi như vậy, làm sao tôi có thể buông tha em. Nhất là vào thời khắc mấu chốt này, thực sự là hưng phấn, nhìn thấy kẻ thù ở trước mặt mình sống không bằng chết…”

Giản Ngưng không ngừng há mồm thở dốc.

Cố Trường Dạ lại rất tốt bụng tường thuật chút chuyện cho cô, “Cha em cùng anh trai hiện đang vay mượn khắp nơi, em nghĩ ai dám giúp bọn họ?”

Giản Ngưng trừng mắt nhìn hắn.

“Vốn dĩ bọn họ không thể vay được, nhưng ai bảo em là vợ tôi. Người ta nhìn mặt tôi, nhất định sẽ cho mượn.”  Cố Trường Dạ vươn tay ra, vuốt ve mặt cô.

Sắc mặt của cô đại biến, sau đó thì sao, cho bọn họ mượn một số tiền lớn, quăng vào không đáy, đến lúc đó… Toàn thân Giản Ngưng căng cứng, “Cố Trường Dạ, anh sẽ chết không tử tế.”

“Lời thoại sai rồi. Mục đích muốn tôi ly hôn, rồi kết hôn với mấy người phụ nữ ngoài kia đâu? Sao bây giờ lại thay đổi lời kịch?”

Giản Ngưng nắm chặt khăn trải giường. Cô suy nghĩ rất đơn giản, hắn đã tìm được một cô gái giống Quan Điềm như vậy. Chỉ cần cô gây khó dễ cho cô gái kia, với tính cách Cố Trường Dạ, hắn sẽ không tha cho cô. Cô lại kích thích hắn một chút, nói không chừng hắn sẽ ly hôn với cô, kết hôn cùng cô gái kia.

Cô ngây thơ, hơn nữa còn rất ngu xuẩn.

Cố Trường Dạ liếc cô một cái, lúc này mới xoay người đi ra ngoài. Trong đầu hắn đột nhiên nghĩ đến, Giản Ngưng nhát gan như vậy, sao tự nhiên có thể gây ra loại chuyện này? Chẳng lẽ do bạn tốt xúi giục?

Từ Triệu Luân, từ bây giờ chính thức trở thành kẻ thù của hắn.

Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn nhanh người đang nằm trên giường một cái, tay cô đặt trên bụng. Tựa hồ nhận ra ánh mắt của hắn, vội vàng buông tay ra.

Con ngươi Cố Trường Dạ loé lên, tất cả đã được giải thích. Người phụ nữ vừa yếu đuối vừa ngây thơ như vậy, chỉ cần hắn tiến một bước, cô chắc chắn sẽ lùi một bước. Nếu xảy ra tình huống đặc biệt, cô dám tiến về phía trước, thì chỉ có một ngoại lệ…

Đứa nhỏ tiếp thêm dũng khí cho cô…

Giản Ngưng không ngờ Cố Trường Dạ không rời đi, chuyện thành ra như vậy, hẳn là bây giờ hắn nên ở bên cạnh an ủi Diệp Uyển đi? Sao lại vẫn còn ở đây?

Cố Trường Dạ không để ý đến nghi hoặc trong mắt cô, “Bác sĩ đến rồi, em vẫn định nằm trên giường?”

“Anh gọi bác sĩ làm gì?” Cô đột nhiên ngồi thẳng dậy, cảm thấy mình phản ứng quá khẩn trương, cô lắp bắp “Tôi… Tôi không bị bệnh.”

“Kiểm tra một chút thì tốt hơn, tôi sợ em lây bệnh xấu.” Cố Trường Dạ chậm rãi đến gần cô.

“Tôi rất khỏe, không cần.”

“Em xác định không cần sao?” Hắn cười cười, tựa hồ đang ám chỉ cái gì.

Giản Ngưng không ngừng lắc đầu, giờ phút này bác sĩ gia đình đã đứng ở cửa, có chút không biết bản thân có nên vào hay không. Cố Trường Dạ híp mắt nhìn cô trong chốc lát, vẫy vẫy tay, bảo bác sĩ trực tiếp lui ra.

Giản Ngưng thở dài một hơi. Cô còn chưa kịp phản ứng gì, Cố Trường Dạ đã vươn tay tới, cô nhìn bàn tay của hắn hướng tới bụng mình, lập tức gạt phắt hắn ra.

Cố Trường Dạ giương mắt, “Phản ứng mạnh như vậy làm gì, chẳng lẽ chỗ này…” Hắn chỉ vào bụng của cô, “Lại có một nghiệt chủng?”

Hắn vừa dứt lời, nước mắt của cô liền rơi xuống. Cô không ngừng lui về phía sau, đầu cũng không ngừng lắc, “Không có, không có, tôi không có thai.”

Hắn sát khí tăng thêm, phản ứng của cô đã nói rõ tất cả, tốt lắm, bây giờ cô bắt đầu biết tính kế với hắn. Mượn chuyện Diệp Uyển để cố ý chọc tức hắn, hi vọng hắn có thể đưa ra đơn ly hôn, sau đó cao chạy xa bay đến nơi hắn không biết để sinh con.

Kế hoạch thật hoàn mĩ.

Hắn bước đến bên giường, rất nhanh đè chặt cô, “Không có sao?” Hắn cười cười, “Nếu không có thai, tôi bây giờ rất muốn, thoả mãn tôi đi.”

Cô trợn to mắt nhìn hắn. Cô còn chưa quên đứa nhỏ thứ nhất mất đi thế nào.

Giản Ngưng lấy tay đẩy hắn, dùng chân đá hắn, “Anh cút đi cho tôi. Cút ngay, cách xa tôi ra.”

“Em kêu lớn như vậy làm gì, ngay cả nghĩa vụ vợ chồng cũng không muốn thực hiên? Em không muốn có con sao, tôi bây giờ vừa vặn có thể cho em.” Hắn cầm lấy tay cô, cúi đầu xuống hôn cô, đổi lại nhận được một cái cắn thật mạnh.

Máu… Hắn kinh tởm mùi vị này.

Trên mặt cô toàn là nước mắt, “Cố Trường Dạ, tôi van cầu anh, anh buông tha tôi, được không… Đứa nhỏ, nó cũng là con anh!”

Tầm mắt Cố Trường Dạ di động đến bụng cô, “Em không phải là không có thai sao?”

“Mang thai, mang thai, tôi mang thai.” Cô khóc đến khó nhọc, toàn thân run rẩy, cảm giác một chốc lát thôi cơ thể đều biến mất.

Môi hắn phủ đến bên tai cô, “Em thừa nhận sớm một chút, không phải tốt hơn rồi sao?”

Khoé miệng Cố Trường Dạ khẽ nhếch, hắn liếc nhìn cô một cái, rồi mới từ trên giường đứng lên. Hắn lau môi, tay dính vết máu, nỗi lòng không khỏi phiền chán.

Giản Ngưng thân thể vẫn không ngừng run. Cô thấy hắn ra ngoài, không nghĩ đến hắn để cho cô thoải mái, mà là hắn đi tìm biện pháp khác. Hắn gọi đứa con trong bụng cô là nghiệt chủng, là nghiệt chủng. Cô đột ngột từ giường đứng lên, động tác quá mạnh, thời điểm xuống giường lại không để ý, thân thể cô mềm nhũn ngã nhào ra đất.

Cố Trường Dạ nghe thấy động tĩnh, chậm rì rì xoay người, nhìn cô.

Cô giờ phút này trông vô cùng nhếch nhác, trên mặt nước mắt chưa khô, tóc một phần dính trên má, một phần rối loạn xạ, thậm chí mắt đã sưng lên không còn nhìn ra hình dáng.

Cô trước kia không như thế, nét mặt luôn hàm chứa ý cười, đối với cuộc sống luôn nhiệt tình cùng tích cực. Cô sẽ luôn không phân biệt được phải, trái, đúng, sai, chỉ biết làm theo ý mình, khiến bản thân vui vẻ là được.

Cố Trường Dạ híp mắt nhìn người phụ nữ cách mình không xa. Hắn đột nhiên hỏi mình, hắn quen người phụ nữ này sao, xa lạ như vậy?

Giản Ngưng cơ hồ là nằm nhoài ra trước mặt hắn, hai tay giữ chặt chân hắn, “Tôi cầu xin anh, để tôi sinh đứa bé này ra, tôi xin anh…”

Tầm mắt Cố Trường Dạ dừng trên hai tay cô, không nói một lời. Muốn gạt hắn sinh con, còn muốn tính kế hắn. Đã dám lừa gạt hắn, bây giờ lại cầu xin hắn, thật quá khôi hài.

Cô nắm chặt ống quần hắn không buông, “Cầu xin anh… Buông tha con tôi, nó cũng là con anh, cũng chảy dòng máu của anh…”

Hắn lần đầu tiên không về nhà, cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách buồn bực. Sau khi hắn về, không chút nào che giấu thái độ của mình: Cố Trường Dạ, anh hơi quá đáng rồi nha.

Khi hắn không để ý tới cô, cô sẽ cố tình gây sự, sẽ quấn quít lấy cánh tay hắn: Cố Trường Dạ, không cho anh không để ý đến em.

Khi cô xem TV, sẽ híp mắt cười: Cố Trường Dạ, anh xem, em đẹp hơn cô ấy, vì vậy anh nhất định phải đối tốt với em hơn bạn trai cô ấy.

Cố Trường Dạ, không cho anh gạt em.

Cố Trường Dạ, không cho anh đụng chạm người phụ nữ khác.

Cố Trường Dạ, anh không thể không về nhà.

Cố Trường Dạ, anh chỉ có thể yêu em, chỉ có thể nuông chiều em.

…

Hắn luôn luôn nghĩ, trên thế giới sao lại có người phụ nữ phiền như vậy. Trước kia phiền, hiện tại cũng phiền. Có điều ít nhất trước kia cô còn có thể trang điểm xinh đẹp, bây giờ chỉ có thể nói là vô cùng thê thảm.

“Cố Trường Dạ, tôi cầu xin anh, không được làm tổn thương con tôi, anh bắt tôi làm gì cũng được, cầu xin anh…”

Trước kia cô chỉ biết yêu cầu hắn, hiện tại đã biết cầu xin?

Hắn định rút chân ra, cô lại dùng sức hơn ôm chặt chân hắn, hắn trầm mặc, “Em không buông tay, có tin tôi sẽ một cước đá tới? Lại muốn trình tự đến viện cũng giảm đi?”

Hắn cười như không cười, nhưng cô biết, hắn không phải nói đùa.

Thỉnh cầu, van xin, hết thảy đều không được…

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top