Hôn lễ của An Dương được tổ chức vô cùng long trọng.
Khách khứa rất nhiều, Hoàng Thượng cũng tặng lễ vật, Hoàng Hậu nương nương cùng các vị công chúa cho của hồi môn, còn có các vị phu nhân thế gia, Khương Đường không thể về được, nàng đang có thai, tất nhiên phải lấy hài tử làm trọng.
Hôm thành thân chính là thập lí hồng trang, Thám Hoa lang Tiêu Đình Nghiên mặc hỉ bào, gương mặt đẹp như tranh vẽ. Trên kiệu hoa còn có kết trân châu, rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời. Bọn nha hoàn đi theo ai nấy đều xinh đẹp, An Dương ngồi trong kiệu hoa, lặng lẽ xốc khăn voan nhìn ra bên ngoài, ngoài kia người ngợm tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
An Dương rất thích náo nhiệt, trước đây thân thể nàng ấy không tốt, không thể ra cửa không thể cười to, không thể nào náo nhiệt nổi, sau này thân thể khá hơn, lại phải cố kỵ thân phận của mình.
Nàng ấy còn nhìn Tiêu Đình Nghiên đang cưỡi ngựa trước mặt, dáng người quả là rất đẹp.
Tiêu gia Lan Lăng mấy ngày trước đã tới đây, lễ nghĩa cũng coi như chu toàn, đợi sau khi hai người thành thân xong bọn họ sẽ quay về, An Dương căn bản không cần nhọc lòng chuyện phụng dưỡng cha mẹ chồng.
Mà Tiêu Đình Nghiên đã vào Hàn Lâm Viện, nhậm chức ở Thịnh Kinh. Sau này nàng ấy có nhà mẹ đẻ để dựa vào, mà Tiêu Đình Nghiên lại chỉ có một thân một mình, mọi chuyện lớn bé trong nhà còn không phải do nàng quyết định sao.
Có lẽ đây chính là cá tính trời sinh của người Triệu gia, mấy vị đường huynh của nàng ấy vì ngôi vị hoàng đế mà tranh chấp mười mấy năm, mà An Dương cũng là huyết mạch của Triệu gia, thứ nàng ấy thích đều phải nắm trong tay.
Bái đường thành thân động phòng, hết thảy đều thuận lợi. Tiêu Đình Nghiên cũng không phải là người nói nhiều, phu thê hai người cũng chưa gặp nhau được mấy lần, xem như cũng hòa thuận với nhau, hôm sau bái kiến cha mẹ chồng, bọn họ cũng cho An Dương lễ gặp mặt rất phong phú.
Mẫu thân của Tiêu Đình Nghiên cũng là một mỹ nhân, An Dương luôn có thái độ khoan dung đối với người có diện mạo xinh đẹp, mẹ chồng nàng dâu hai người ở chung vô cùng hòa hợp.
Tiêu phu nhân vỗ tay Tiêu Đình Nghiên nói: “Nhất định phải đối xử với An Dương thật tốt, có biết chưa? Chuyện gì cũng phải nhường con bé một chút, biết không?”
Tiêu Đình Nghiên cười gật đầu: “Mẫu thân yên tâm đi.”
Tiêu phu nhân hiển nhiên không quá yên tâm, lại thử thăm dò nói với An Dương: “Quận chúa, Đình Nghiên là đứa hơi nóng nảy… Ngài ngàn vạn lần đừng so đo với hắn.”
An Dương không rõ nguyên do, nàng ấy cảm thấy tính tình của Tiêu Đình Nghiên khá tốt, nhưng người làm mẫu thân tất nhiên sẽ hiểu nhi tử của mình hơn rồi.
An Dương năm nay hai mươi tuổi, trước đây là do thân thể không tốt nên mới chậm trễ việc hôn sự, sau lại phải tĩnh dưỡng hai năm, cũng không còn người thích hợp, cuối cùng mới lựa chọn Tiêu Đình Nghiên.
Tiêu Đình Nghiên năm nay mười tám, An Dương còn lớn hơn hắn hai tuổi, nhưng nàng ấy cảm thấy hắn không phải là một tiểu tử không đúng mực.
Hình như Tiêu phu nhân lại không cho là vậy, giống như bà ấy vừa ném cho nàng ấy một mối tai họa vậy.
Nét mặt An Dương chẳng có biểu cảm gì: “Mẫu thân nói gì vậy, phu quân rất tốt mà, sau này mẫu thân không cần gọi ta là quận chúa đâu, kêu Vân An là được rồi.”
An Dương là phong hào, Vân An mới là tên của nàng ấy.
Tiêu phu nhân gật đầu, thuận theo nói: “Vân An, vậy phu thê các con cứ nói chuyện đi, ta ra ngoài đi dạo.”
Qua mấy ngày, người Tiêu gia trở về Lan Lăng, Tiêu Đình Nghiên vẫn khá tốt, An Dương vẫn còn những mối nghi hoặc…
Trước đó nàng ấy từng hỏi thăm, Tiêu Đình Nghiên không có thanh mai trúc mã, không có biểu muội thân thiết, hắn cũng rất hài lòng mối hôn sự này, tổ tiên cũng không bị người Triệu gia hại, mối quan hệ với lão sư và đồng học cũng tốt, không có chuyện gì ép buộc hắn phải thỏa hiệp, bản thân An Dương cũng chẳng có gì cho hắn lợi dụng.
Nàng ấy chỉ là quận chúa chứ không phải công chúa, cũng không thể nào cản trở tiền đồ của Tiêu Đình Nghiên, vậy vì sao Tiêu phu nhân lại nói như vậy.
An Dương nghĩ mãi không ra nên cũng không nghĩ nữa, nhưng ngày thứ mười sau khi thành thân, hai người cãi nhau một trận, Tiêu Đình Nghiên miệng lưỡi sắc bén, vô cùng mồm mép.
An Dương cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của Tiêu phu nhân.
Ước chừng Tiêu Đình Nghiên ở Lan Lăng và nàng ấy ở Thịnh Kinh chắc cũng không khác biệt nhau quá nhiều.
Tiêu Đình Nghiên có học vấn tốt, ngoại hình lại đẹp, cho dù có tính tình có kém một chút thì người ta cũng chỉ nghĩ hắn là một người thật tình.
Vì sao lại cãi nhau, thật ra cũng chỉ vì một chuyện nhỏ, nhiều năm như vậy An Dương sớm đã quen chuyện gì cũng đều phải vây quanh nàng ấy, mà Tiêu Đình Nghiên cũng như thế, sau khi thành thân phần lớn thời gian đều nhường nhịn nương tử, nhưng có đôi khi hắn lại nóng tính không muốn nhường.
Chương 661. Phiên ngoại 7
Lần đầu tiên cãi nhau, An Dương đã lùi một bước.
Suy cho cùng Tiêu Đình Nghiên rất đẹp, mỹ nhân tức giận, cũng là cảnh đẹp ý vui, dỗ dành một chút là được rồi.
Lần thứ hai cãi nhau, An Dương vẫn nhẫn nại dỗ dành, lần thứ ba, thích làm thế nào thì làm thế ấy đi, nàng ấy trước giờ có phải dỗ ai đâu, mà Tiêu Đình Nghiên lại trực tiếp chạy ra ngoài, mãi đến tối cũng chưa chịu trở về.
An Dương trước giờ có phải chịu tủi thân như vậy bao giờ, theo nàng ấy thấy thì có việc gì cứ nói rõ ràng, trốn ra ngoài là sao chứ.
Huống hồ, Tiêu Đình Nghiên cũng chẳng đến quán trà hay tửu lâu, hắn chạy đến phủ An vương.
An Dương phải đến rước người về.
Bóng đêm thâm trầm, đã là tháng mười, ban đêm trời rất lạnh, nhưng cũng không so được với sắc mặt của An Dương.
Tiêu Đình Nghiên ở vương phủ uống rượu ăn cơm với An vương, bây giờ An Dương cảm thấy, đẹp thì có ích lợi gì, đẹp thì có thể ăn thay cơm được không, biết thế nàng ấy tìm một người thành thật một chút còn hơn.
Mà chuyện khiến người ta tức giận nhất là mẫu thân còn giáo huấn cho nàng ấy một trận: “Sau khi thành thân phải biết thu liễm tính tình, trước giờ con là người văn tĩnh nhu hòa, sao bây giờ lại trở nên càn rỡ thế.”
Càn… càn rỡ?
An Dương nghẹn một hơi không nói nên lên, nàng ấy càng rỡ sao, nàng ấy và Tiêu Đình gặp mặt vài lần, chẳng lẽ Tiêu Đình Nghiên không biết nàng ấy là quận chúa sao.
Tính tình của nàng ấy chính là như thế.
Hơn nữa, hắn còn chạy về nhà mẹ đẻ của nàng ấy, còn có lý không chứ.
Không sợ mất mặt sao?
Sắc mặt của Tiêu Đình Nghiên thật ra đang khá tốt: “Mẫu thân đừng mắng Vân An nữa, cũng là con nóng đầu, con ở Thịnh Kinh chỉ có một mình, ra cửa cũng không biết đi chỗ nào, gây thêm phiền toái cho ngài rồi.”
An Dương thầm nghĩ, đã biết phiền mà còn tới, cảm tình trong lòng nàng ấy đã rơi xuống con số không.
Có lẽ, Tiêu Đình Nghiên đang cố ý chăng.
Chắc chắn là hắn đang cố ý.
Hiện tại An Dương cũng không còn tức giận: “Nếu sớm biết chàng tới đây, ta cũng không cần lật tung cả Thịnh Kinh này lên, mau về thôi, hết giận chưa?”
Tiêu Đình Nghiên: “Nương tử nói đùa, ta nào có tức giận.”
Về đến nhà, An Dương đóng cửa phòng lại trước.
Tiêu Đình Nghiên ngồi xuống, rót cho An Dương ly trà: “Uống trà giải khát đã, mắng sau cũng không muộn.”
An Dương nói: “Sao quận mã lại nói thế, ta mắng chàng khi nào?”
Tiêu Đình Nghiên cười: “Nương tử há mồm, cho dù không mắng người thì lời nói cũng như dao nhỏ vậy, đâm vào ngực ta này, dao trắng đâm vô dao đỏ rút ra…”
An Dương bị nụ cười của Tiêu Đình Nghiên làm cho choáng váng, chuyện tới bây giờ nàng ấy cũng đã nguôi giận: “Ta cũng có phần sai, chẳng qua đây là lần đầu ta thành thân, không biết nên ở chung với phu quân như thế nào, thế mà chàng lại khen ngược, khiến ta mất hết mặt mũi rồi. Thấy mẫu thân dạy dỗ ta, chắc trong lòng chàng vui lắm nhỉ.”
Tiêu Đình Nghiên lắc đầu: “Cũng không phải, ta không hề vui một chút nào, nếu không phải khi đó ta và nàng không thể nói đạo lý với nhau, ta cũng sẽ không đưa ra hạ sách như vậy. Vân An, đây cũng là lần đầu ta thành thân, không phải lúc nàng nói chuyện với bằng hữu cũng sẽ treo mấy từ bổn quận chúa bổn quận chúa trên miệng sao, vẫn là nàng cảm thấy ta nhường nhịn nàng, nhưng chúng ta là phu thê, nều nàng đã muốn làm quận chúa quận mã thì cũng được thôi.”
An Dương từ trên cao nhìn xuống: “Càng cũng thật biết mang thù.”
“Không dám nhận.” Tiêu Đình Nghiên cười trả lời.
Tiêu Đình Nghiên cũng không phải một con mọt sách, ngược lại hắn là một người vừa thông minh vừa có chủ ý.
Hắn có thể nhường An Dương chín mươi bước, nhưng mười bước còn lại hắn sẽ không để An Dương được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nhường là tình thú, nhưng lúc nào cũng nhường thì sẽ thành bị khi dễ. Tiêu Đình Nghiên biết thân phận nàng tôn quý, nhưng hắn cũng không kém, hắn nghiêng người về phía trước, nắm lấy tay An Dương: “Nàng cũng đừng cảm thấy ta khi dễ nàng, nói thật là nàng bắt nạt ta nhiều hơn đó.”
Đã khi dễ tới nhà mẹ đẻ nàng ấy rồi, còn nói không phải sao.
An Dương nói: “Nhưng ta cũng không thể đảm bảo sau này sẽ không như vậy nữa, ta và chàng phải thương lượng một chút, nếu có lần sau, đừng chạy về phủ An vương nữa, ta thật sự không muốn mất mặt nữa đâu.”
Tiêu Đình Nghiên nhìn An Dương, khuôn mặt như bừng sáng, hắn lắc đầu: “Không được.”
An Dương nghẹn họng: “Tùy chàng.”
Hai người cũng xem như đã trở lại hòa thuận như lúc đầu, An Dương cũng xem như hiểu biết thêm về tính tình của Tiêu Đình Nghiên một chút, có tướng mạo có tài hoa, còn có tính tình, quả nhiên, người này không phải kẻ ngốc, nàng ấy vẫn chưa biết rõ hắn là người như thế nào.
Thật ra An Dương cũng không cảm thấy tủi thân, chỉ là có hơi mất mặt và tức giận.
Nàng ấy cũng không phải là một quận chúa ngang ngạnh vô lý, đối xử với người khác cũng xem như có chừng mực, còn với Tiêu Đình Nghiên thì thật là…
An Dương hy vọng hắn có thể dỗ dành nàng ấy, nghe theo nàng ấy giống mấy nha hoàn kia là tốt nhất, nhưng Tiêu Đình Nghiên dường như không làm được.
Nhưng nàng ấy cũng không thể ném hết mặt mũi như vậy, An Dương suy nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng Tiêu Đình Nghiên lại giống như một con cá trơn tuồn tuột vậy.
Từ lúc vào đông, trù nương trong phủ đã bắt đầu nấu những món thanh đạm hơn một chút.
An Dương có chút kén chọn, còn Tiêu Đình Nghiên thì ăn cái gì cũng được, trên bàn cơm, nàng ấy nói có phải cá quá nhạt rồi không, không có ngon bằng cá trong món lẩu Trạng Nguyên.
Chương 662. Phiên ngoại 8
Tiêu Đình Nghiên cảm thấy cũng không tệ lắm, trù nghệ của đầu bếp rất khá, cái này mà còn cảm thấy không ngon thì có thể biết An Dương kén chọn bao nhiêu.
Hắn nói theo lương tâm của mình: “… Vẫn ổn mà, thời tiết thế này vốn không dễ bắt được cả, hơn nữa vào đông ăn thanh đạm một chút sẽ tốt hơn, tránh để bị nóng trong người.”
An Dương: “… Vậy chàng ăn nhiều một chút.”
Nàng ấy nói quá nhạt không thể ăn được, cứ ăn lẩu Trạng Nguyên không phải là được rồi sao, hơn nữa, lẩu Trạng Nguyên cũng không có quá nhiều dầu, làm gì mà khó khăn như vậy.
An Dương muốn tranh luận với hắn vài câu, lại cảm thấy đôi khi bản thân có quá nhiều vấn đề, cũng chỉ là một món ăn mà thôi, mỗi người đều có cách nhìn của mình, nàng ấy cũng không cần Tiêu Đình Nghiên làm việc theo suy nghĩ của nàng ấy.
Nhưng trong lòng lại không cảm thấy dễ chịu, nàng ấy nói một câu, Tiêu Đình Nghiên sẽ đáp lại mười câu.
Một bữa cơm chỉ mới ăn được hai miến là mất hết khẩu vị.
An Dương ngồi ăn thêm một lát, nhưng chiếc đũa không hề đụng vào món cá kia, rồi sau đó lại trò chuyện, cũng chẳng khác gì ngày thường.
Ăn cơm xong, An Dương lập tức trở về phòng nằm, Tiêu Đình Nghiên dường như nhận ra An Dương không đúng, lại không thể nói được không đúng chỗ nào.
Chỉ là một món ăn thôi mà, chỉ vì hắn nói ăn ngon… mà nàng ấy đã tức giận rồi? Tính tình của quận chúa này cũng quá lớn nha.
Tiêu Đình Nghiên đứng bên ngoài suy nghĩ một lát rồi mới vào phòng, An Dương nằm quay mặt vào tường.
Nghiễm nhiên là một bộ dáng không muốn nhiều lời.
Tiêu Đình Nghiên cũng không có hứng thú nói chuyện, bước ra ngoài dạo một vòng, hắn gọi một nha hoàn tới hỏi chuyện: “Quận chúa nàng ấy… Sao lại thế này?”
Nha hoàn cũng không dám phỏng đoán chuyện của chủ tử, trước giờ tính tình của quận chúa vốn dĩ rất nhu hòa, là vì thái y đã nói không thể kích động tức giận, trước đây thân thể nàng ấy vốn không được tốt lắm, sau này mới khá hơn, có thể ra cửa thường xuyên nhưng chuyện gì cũng phải cẩn thận.
Nha hoàn cảm thấy quận chúa nhà mình thật sự rất tốt, nhưng mà quận chúa nha, là hoàng thân quốc thích đó.
Nha hoàn kín đáo nhắc tới chuyện trước đây : “Quận mã gia, thân thể quận chúa không tốt, hay là ngài đi tìm hộp thuốc ở ngăn cuối cùng của bàn trang điểm đưa cho quận chúa đi?”
Tiêu Đình Nghiên đã biết trước giờ sức khỏe của An Dương không tốt, hắn có chút hối hận, cũng chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà, hà tất lại phải so đo như vậy, nói theo nàng ấy thì có sao đâu chứ?
Hắn không thể đã chiếm lời lại còn khoe mẽ được, giữa phu thê với nhau, so đo nhiều sẽ không tốt.
Tiêu Đình Nghiên thở dài: “Ngươi đi đưa dược đi, ta ra ngoài một chuyến, hiện tại trời rất lạnh, đặc biệt là buổi tối, đừng để quận chúa chạy ra ngoài.”
Tiêu Đình Nghiên đi tìm quán lẩu Trạng Nguyên, tìm được rồi sẽ đặt cho An Dương một phần lẩu cá.
Hắn chưa từng tới nơi này, tuy rằng nó rất nổi danh.
Con cháu của Tiêu gia Lan Lăng không thiếu bạc, trước và sau khoa thi mùa xuân hắn không có tới đây, sau này lại thành Thám Hoa lang nên cũng rất ít khi ra ngoài ăn hàng.
Lẩu cá làm mất mười lăm phút, Tiêu Đình Nghiên đựng trong hộp cơm mang về
Trên đường có chút xóc nảy, không tránh được việc rơi vãi nước canh, lúc mang về tới nhà thì đã hơi lạnh, Tiêu Đình Nghiên sai trù nương hâm nóng lại.
Lúc vào phòng, hắn đã đứng trước lò than trước cửa sưởi ấm một hồi, thật là cưới về một tổ tông mà.
Bất quá hắn cũng không phải không biết thân phận của An Dương, cũng không thể cưới quận chúa mà không nhìn tới tính tình của quận chúa đi.
An Dương vẫn giữ tư thế kia, hình như là ngủ rồi.
Tiêu Đình Nghiên sờ gương mặt nàng ấy: “Còn giận sao?”
An Dương ngăn lại: “Không giận, ta ngủ một lát.”
Tiêu Đình Nghiên: “Ăn no sao lại ngủ liền như vậy, nàng biết vừa rồi ta đi đâu không?”
An Dương nghĩ thầm, chàng thích đi chỗ nào thì đi, cho dù có tới phủ An vương thì ta cũng mặc kệ.
Tiêu Đình Nghiên thấy nàng ấy không để ý, lại nói: “Ta đến tiệm lẩu Khương thị, đợi hồi lâu mới mua một được một phần lẩu cá, chỉ là có hơi lạnh rồi, đang hâm trong phòng bếp đó. Nếu nàng không ăn thì chỉ có thể ném đi, ta cũng không muốn tâm ý của ta lại để người khác kiếm hời.”
An Dương lật người qua, nàng ấy nói: “Chàng nói sớm không phải là không có chuyện gì rồi sao?”
Tiêu Đình Nghiên ôm người lại, thật sự hơi gầy: “Ta nói chứ, nàng đây không phải là đang chiếm hời mà còn khoe mẽ sao, thật là khó hầu hạ.”
An Dương có chút đắc ý, nói: “Khó hầu hạ thì chàng cũng phải hầu hạ.”
Tiêu Đình Nghiên cũng lùi một bước: “Ừ, ai kêu ta cưới nàng về làm chi chứ, sớm biết thế này thì ta ở rể cho rồi, ở phủ An vương còn có người làm chủ cho ta.”
Hắn ăn nói không hề kiêng kị, An Dương lại nghẹn họng, bất quá người này chính là như vậy, nàng ấy phải tập làm quen mới đúng.
An Dương nói: “Lần sau chàng không được tới phủ An vương nữa có nghe không!”
Tiêu Đình Nghiên cười cười: “Hôm nay ta lại suýt tới đó rồi, ai ngờ ra tới cửa lại đi vòng.”
An Dương hơi há mồm: “Chàng đúng là…”
Tiêu Đình Nghiên nói: “Lừa nàng thôi, sao cái gì cũng tin vậy, ta cũng có chỗ không tốt, nương tử đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với ta.”
An Dương nói: “Chàng sẽ không phải là ‘thả con tép, bắt con tôm’, để ta nhận sai với chàng chứ.”
“Không phải, mau đứng lên ăn cơm đi, nhanh nào.” Tiêu Đình Nghiên kéo An Dương lên: “Đi thôi, quận chúa.”
Chương 663. Phiên ngoại 9
Mỗi lần mà Tiêu Đình Nghiên nói ra hai từ quận chúa này, đều là cố ý khiến người ta bực mình.
Hoặc là ám chỉ tính tình của nàng ấy, hoặc là nói nàng ấy khó hầu hạ, đa số thời điểm còn mang theo một chút ý tứ ngọt ngào, làm An Dương muốn phát giận cũng không được.
An Dương hôm nay nể mặt nồi lẩu cá, không thèm so đo với Tiêu Đình Nghiên.
Trù nương đã hâm nóng thức ăn xong xuôi, mang một chiếc nồi đồng ra ngoài sảnh, xung quanh là đủ loại thức ăn, có thịt bò tươi, các loại rau xanh… Mỗi loại đồ ăn đều được đặt trong một chiếc đĩa nhỏ, trang trí rất xinh đẹp, hiển nhiên trước giờ đã quen hầu hạ nên biết phải sắp xếp như thế nào.
Từ nhỏ Tiêu Đình Nghiên đã không thiếu bạc, nhưng cũng chưa từng được hưởng dụng những thứ xa hoa như thế này.
Hắn đúng là cưới nữ nhi hoàng thất, vô cùng quý báu, bây giờ hắn có khác gì ở rể không, chịu tủi thân không chạy tới phủ An vương cáo trạng thì chạy đi đâu, quận chúa sao có thể nói hắn không biết xấu hổ.
Tiêu Đình Nghiên lấy đũa, An Dương ăn chiều chưa no, vừa nghe mùi thức ăn là đã muốn ăn ngay.
Cá này không giống với cá hầm ớt hay cá hầm cải chua, món này lựa chọn loại cá ít xương ở vùng Thanh Giang, thái thành từng phiến mỏng, sau đó áo qua một lớp bột, chiên sơ rồi mới mang đi nấu lẩu, bên ngoài mềm mại ngon miệng, bên trong lại tươi mới nhiều nước.
Nước lẩu có hơi cay, cho dù có hâm đi hâm lại thì cá vẫn mềm tan chứ không bị nát, đương nhiên, giá cả của món này cũng đẹp như hình thức của nó vậy.
Tiêu Đình Nghiên sau khi lấy đũa cho nàng ấy thì cũng lấy đũa cho mình, nghiễm nhiên là muốn ngồi xuống ăn chung.
An Dương không nhịn được đâm chọt một câu: “Cơm chiều chàng ăn không ít mà, sao hả, còn muốn ăn à.”
Tiêu Đình Nghiên tức đến bật cười, con mắt nào của Triệu Vân An nàng thấy hắn ăn không ít, thấy An Dương không ăn được chắc hắn nuốt trôi à?
“Quận chúa không hỏi tới chân ta, bây giờ lại quan tâm đến miệng ta à.”
Ý tứ là lúc ta đi mua sao nàng không nói, bây giờ mua về rồi lại không cho ăn à.
An Dương: “… Ăn đi ăn đi, ai cản được chàng, chàng nếm thử đi, ngon lắm.”
Đôi mắt của An Dương sáng rực, Tiêu Đình Nghiên nhìn thấy thì trong lòng khẽ động: “Nàng không phải vì ta chưa từng ăn nên trên bàn cơm mới cố ý nói như vậy đúng không.”
An Dương cười lạnh: “Chàng vẫn là nên đi ngủ đi, trong mơ tương đối dễ thấy mấy chuyện như vậy.”
Tiêu Đình Nghiên nói: “Không phải thì không phải, ta đi ngủ làm gì, nàng đã mời ta ăn thì có lý nào ta lại không ăn.”
Hắn nếm một ngụm, thật sự không tồi, chả trách An Dương lại thích.
An Dương mặc kệ mấy lời vô nghĩa của hắn: “Mấy thứ này cũng không thể ăn hàng ngày được, cho dù là đồ ăn vặt thì cũng không gây tổn thương dạ dày quý giá của chàng đâu.”
Tiêu Đình Nghiên gật đầu tán đồng, mắt phượng bắt đầu lựa chọn, gắp đồ ăn cho An Dương: “Đúng, nương tử nói đúng, nhân sinh trên đời, phải tận hưởng lạc thú trước mắt, đời người chỉ có năm, sáu mươi năm, phải sớm hưởng thụ. Ai dà… Nàng kể cho ta nghe về chuyện của nàng trước kia đi…”
An Dương hơi dừng đũa: “Chuyện trước đây có cái gì hay mà nói.”
Tiêu Đình Nghiên nói: “Ta muốn nghe xem, trước đây thân mình của nàng không tốt, chuyện này ta đã biết, ta cũng không muốn sau này lại chọc nàng tức giận, nàng nói một chút thì ta sẽ hiểu rõ hơn.”
Phu thê đấu võ mồm chính là tình thú, nhưng nếu lại nhịn ăn giống như hôm nay thì Tiêu Đình Nghiên không chịu được.
Huống hồ hắn cũng không phải là loại người ưa sĩ diện, nếu không cũng đã không chạy tới phủ An vương, nên nhận sai thì nhận sai, nên hỏi thì hỏi, hắn cũng không sợ mất mặt.
Chỉ là có hơi tò mò và đau lòng.
An Dương gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, ăn xong mới nói: “Trước đây ta không thể nào ra cửa, tuy thái y chưa từng nhắc tới chuyện ta sống được chẳng bao lâu, nhưng mỗi lần bắt mạch cho ta đều đổ mồ hôi đầy đầu.”
An Dương vừa nói vừa mỉm cười, bây giờ nói lại những chuyện trước kia nàng ấy cũng cảm thấy nhẹ nhàng: “Mẫu thân vẫn cứ khóc thầm, trước kia phủ An vương còn đặt sẵn quan tài. Một năm từ tháng giêng đến tháng chạp, hạ nhân đều lo lắng đề phòng, ta có muốn ra ngoài thì cũng phải chờ đến tháng năm tháng sáu.”
Chương 664. Phiên ngoại 10
Trời quá lạnh thì sợ nhiễm phong hàn, trời quá nóng lại sợ bị say nắng, sau này ăn uống tốt hơn một chút, lại uống thêm dược thái y kê, mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.
Bất quá, thân thể của An Dương không thể so với người khác, thái y nói khó mà mang thai con nối dõi.
Chuyện này Tiêu Đình Nghiên cũng biết, dù sao trước đây An Dương cũng là một con ma ốm, chỉ cần nghe ngóng một chút là biết.
An Dương nói: “Bây giờ đã tốt rồi, thái y nói không có vấn đề gì lớn nữa, chàng đó, không cần khinh thường ta, cũng chẳng cần nhường nhịn gì cả. Bất quá chàng phải thấy may mắn vì trước đây thân mình ta không tốt, bằng không cũng không tới lượt chàng cưới ta.”
Tiêu Đình Nghiên a một tiếng, nói: “Quận chúa suy nghĩ nhiều rồi, nàng phải cảm thấy may mắn vì ta bận chuẩn bị cho khoa thi mùa xuân đó, bằng không đã sớm thành thân.”
Thật ra hắn cũng đau lòng, chuyện cưới gả chính là duyên phận, cũng không tới phiên người khác.
An Dương kêu một tiếng a còn to hơn Tiêu Đình Nghiên: “Phải phải phải, ta nên thắp hương bái Phật, cảm tạ Phật Tổ cùng Bồ Tát, để ta gả cho một người cứ hễ tức giận là chạy về nhà mẹ đẻ của ta, chàng không ngại mất mặt nhưng ta ngại nha.”
Tiêu Đình Nghiên: “Ta vui, vậy nàng cũng chạy đi.”
Hắn nhướng mày cười với An Dương, hắn biết chỉ cần cười là An Dương sẽ không giận nữa, tính ra gương mặt này xài tốt thật.
An Dương liếc mắt nhìn hắn, ầm ĩ một hồi cũng ăn xong bữa cơm.
Hai người thành thân vào tháng mười, theo lý thuyết thì phải về Lan Lăng ăn tết, nhưng trời quá lạnh.
Nếu để An Dương ngồi xe ngựa đi mấy ngày đường, lúc đến nơi chắc chắn sẽ sinh bệnh, Tiêu Đình Nghiên cũng không muốn.
Vào tuần giữa tháng chạp, Tiêu gia gửi thư, là hai phong thư nhà, sáng sớm đã đưa tới nơi, một phong cho An Dương, một phong cho Tiêu Đình Nghiên.
Thư gửi cho An Dương chủ yếu là hỏi thăm, nói một ít chuyện nhà, còn nói hiện giờ trời lạnh, tết này không cần về Lan Lăng.
Còn bức thư gửi cho Tiêu Đình Nghiên thì An Dương không thấy được, nếu đã tách ra gửi thì chắc chắn là không muốn nàng ấy biết.
Chuyện này cũng phải để tâm An Dương một chút.
Tiêu Đình Nghiên vốn dĩ muốn cho An Dương xem, nhưng sau khi nhìn thấy mấy câu trong thư thì lập tức thay đổi sắc mặt, trong thư quanh co hỏi An Dương có tin tốt gì không.
Hai người thành hôn chưa được hai tháng, hỏi chuyện này thật sự có hơi sớm.
Tiêu Đình Nghiên cảm thấy vấn đề không phải là hỏi An Dương có thai chưa, mà là muốn hỏi nàng ấy có thể mang thai được không.
Tiêu phu nhân cảm thấy, An Dương quý vì là quận chúa, làm mẹ chồng tất nhiên cũng không thể ép buộc người ta sinh hài tử, nhưng Tiêu Đình Nghiên cũng không thể không cần hài tử, nếu An Dương không thể sinh, còn không bằng nạp thiếp sinh một đứa.
Nam tử nạp thiếp chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Huống chi bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại, sức khỏe An Dương không tốt, dù sao cũng không thể vì nàng ấy là quận chúa, thân phận tôn quý thì không cần hài tử được.
Sinh một đứa với người khác, sau đó mang đến cho An Dương nuôi dưỡng, đó cũng là thân tử, chắc quận chúa cũng có thể minh bạch đạo lý này.
Tiêu Đình Nghiên âm thầm trợn mắt, An Dương nhìn qua: “Làm sao vậy, trong thư có nói gì sao?”
An Dương có chút tò mò, Tiêu Đình Nghiên nói không có việc gì, lại đưa thư qua cho nàng ấy: “Muốn thì tự nàng nhìn đi.”
An Dương hừ lạnh trong lòng, nếu xem thì thật quá không tin tưởng hắn, Tiêu Đình Nghiên có thể chỉ đang làm ra vẻ: “Ta không thèm đọc thư của chàng.”
Quả nhiên, Tiêu Đình Nghiên thu lại bức thư, còn nói: “Không thích thì thôi, năm nay không cần về Lan Lăng, nàng cũng chẳng cần nghĩ gì đâu, ta đã ở Lan Lăng mười mấy năm, thiếu mấy lần cũng chẳng sao.”
An Dương: “Được, vậy cũng không cần về vương phủ, chúng ta cứ ở nhà của mình thôi.”
Cũng không cần phải về phủ An vương, cuộc sống quan trọng nhất vẫn là bản thân, ai lại như Tiêu Đình Nghiên chứ, hở tí là chạy về nhà mẹ đẻ.
Tiêu Đình Nghiên cũng dễ nói chuyện: “Được, ta vào triều đây, buổi tối trở về.”
Hàn Lâm Viện thực ra rất thanh nhàn, mà Trạng Nguyên Thẩm Hi Hòa cũng đã tới Hộ Bộ.
Tiêu Đình Nghiên cũng chẳng gấp gáp gì, người nào thì có mệnh số của người đó, ở Hàn Lâm Viện mấy năm cũng không tệ.
Chương 665. Phiên ngoại 11
Tiêu Đình Nghiên đã thiêu bức thư kia, nhân lúc Hàn Lâm Viện rảnh rỗi đã viết một phong thư hồi âm, không cần niêm phong, tối về cứ trực tiếp đưa cho An Dương, có lẽ nàng ấy sẽ không xem đâu, hắn nói: “Nàng xem thư thử xem, coi có gì không thích hợp không.”
An Dương không nhìn cũng không nói chuyện, đặt thư qua một bên, trong thư Tiêu Đình Nghiên cũng không viết gì khác, chỉ nói mẫu thân đừng động việc này.
Còn nói, chuyện hài tử phải xem duyên phận, hắn sẽ không nạp thiếp.
Với cái tính tình này của An Dương, có thể nói là cao bằng trời, hắn chỉ cần một người là đủ rồi.
Lại nói, hai người thành hôn còn chưa tới hai tháng, Tiêu Đình Nghiên căn bản không nghĩ tới việc này.
Cho dù ngẫu nhiên cãi nhau đấu võ mồm nhưng chỉ lát sau là ổn, Tiêu phu nhân nói như vậy khiến hắn muốn kháng cự.
Hơn nữa, An Dương mà cho hắn nạp thiếp thì chắc mặt trời mọc đằng tây.
Trong thư Tiêu Đình Nghiên cũng nói đúng sự thật, hắn cũng không vội, An Dương thân là quận chúa, mẫu thân tự nhiên sẽ không chạy tới đây nói chuyện này với An Dương, chỉ cần hắn không nói, vậy An Dương cũng sẽ không biết.
Tiêu Đình Nghiên thực thông minh, biết nói như vậy An Dương đại khái sẽ không xem là thư kia, nhưng hôm sau hắn vừa đi, An Dương đã rút là thư ra đọc.
Nàng ấy làm như vậy cũng không tính là nhìn lén, Tiêu Đình Nghiên chính miệng kêu nàng xem, không xem thì chẳng phải có lỗi với lời dặn dò của hắn sao.
Mấy câu trước đều là vấn an, sau lại nói tới chuyện không nạp thiếp, không cần lo lắng con nối dõi này nọ, An Dương nhíu mày, miễn cưỡng đoán được nội dung trong bức thư ngày hôm qua.
Sau khi đọc xong, nàng ấy xếp lại thư theo nếp gấp, rồi lại bỏ vào bao.
An Dương lúc này mới phát ngốc, nàng ấy ngồi ngơ ngẩn, nhất thời không biết phải làm gì.
Kỳ thật cho dù Tiêu phu nhân không nói tới việc này thì sớm muộn nàng ấy và Tiêu Đình Nghiên cũng phải đối mặt với nó.
Nếu không phải thân mình An Dương không tốt thì nàng ấy cũng rất muốn hài tử.
Cố Ninh Chiêu thật sự rất đáng yêu, Khương Đường cũng có thai, Khương Đường xinh đẹp như vậy, không biết hài tử sẽ dễ thương đến mức nào.
An Dương cũng không phải vì muốn nối dõi tông đường cho Tiêu Đình Nghiên mà là nàng ấy cũng thích hài tử của nàng ấy và Tiêu Đình Nghiên.
Mặc kệ là trai hay gái, giống nàng ấy hay là giống Tiêu Đình Nghiên đều được.
Nhưng hình như là nàng ấy đang vọng tưởng.
An Dương là đích nữ duy nhất được mọi người vô cùng yêu thương, nàng ấy vô cùng chán ghét đám thứ muội thứ đệ, nhưng cả phụ thân của nàng ấy cũng có thiếp thất và thứ tử, nàng ấy không có cách nào ngăn cản Tiêu Đình Nghiên.
Vốn dĩ trước khi nàng ấy gả tới đây cũng đã có tính toán rồi, dung mạo của Tiêu Đình Nghiên rất đẹp, nếu hắn thích hài từ, thì nạp thiếp…
An Dương hít sâu một hơi, nàng ấy nên là người chủ động nói ra chuyện này, như vậy đều tốt cho tất cả mọi người.
Tiêu Đình Nghiên không cần phải ứng phó với Tiêu phu nhân, Tiêu phu nhân cũng vừa lòng.
Nhưng mà, dựa vào cái gì chứ, muốn nói thì Tiêu Đình Nghiên tự đi mà nói, dựa vào cái gì mà nàng ấy phải chịu sự tủi nhục này, vốn dĩ Tiêu Đình Nghiên đang từ chối tiếp nhận, cuối cùng lại vì sự sắp xếp của nàng ấy mà không thể không nhận thì sao.
Thật là kinh tởm.
An Dương hít thở không thông, nhưng nàng ấy đọc thư xong lại không thể tức giận với Tiêu Đình Nghiên, hắn chắc chắn nàng ấy sẽ không xem đây mà, không xem thì còn tốt hơn đó.
An Dương cũng có thể nhẫn nhịn, nàng ấy không muốn người ta biết được suy nghĩ trong lòng mình thì đừng ai mong biết được, phải sống tốt năm nay đã, bất quá tâm sự cũng chỉ có thể giấu được nhất thời, không thể đè nén quá lâu.
Tháng giêng tết Thượng Nguyên, hai người ra ngoài xem hội đèn lồng, An Dương mất hồn nhìn một ngọn đèn.
Tiêu Đình Nghiên quay đầu nhìn nàng ấy, trong mắt có ánh sáng nhu hòa, cũng có chút khó hiểu, hình như An Dương không mấy vui vẻ.
Nhưng chốc lát sau An Dương đã quay lại nhìn hắn mỉm cười: “Đi về phía trước một chút đi, đèn bên kia cũng đẹp.”
Tiêu Đình Nghiên không nhúc nhích, giữ chặt tay An Dương, muốn tìm ra một tia cô đơn vừa thoáng qua trên mặt nàng ban nãy.
An Dương lại cau mày hỏi: “Nhìn ta như vậy làm gì?”
Tiêu Đình Nghiên nói: “Nhìn một chút cũng chẳng thiếu mất miếng thịt nào, sao quận chúa lại nhỏ mọn như vậy.”
Chương 666. Phiên ngoại 12
An Dương không còn lời nào để nói, sao chuyện gì Tiêu Đình Nghiên làm cũng có thể nói đến hợp tình hợp lý vậy nhỉ.
Người Triệu gia tướng mạo tuy đoan chính, An Dương cũng thấy bản thân là một người thanh tú khả ái, nhưng nếu so với Tiêu Đình Nghiên, nàng ấy vẫn thấy hắn trông đẹp mắt hơn.
An Dương nói: “Đã xem xong chưa nào? Đi thôi.”
Hội đèn lồng khá lung linh, cũng không biết còn có thể xem được bao nhiêu lần.
Lúc này Tiêu Đình Nghiên chắc chắn An Dương có tâm sự, hắn không biết là chuyện gì, dạo gần đây hai người rất ít khi cãi nhau, Tiêu Đình Nghiên cũng không hỏi ngay, hai người lại đi dạo hai vòng rồi mới trở về nhà.
Trong nhà ấm áp hơn nhiều.
Cởi áo choàng, sưởi ấm rồi làm ấm tay, mặt An Dương có hơi ửng đỏ, nàng ấy trực tiếp rửa mặt chải đầu, đổi xiêm y rồi chui vòng trong chăn, ngồi dưới ánh nến đọc một quyển sách.
Tiêu Đình Nghiên có chút thiếu kiên nhẫn, vốn hắn không phải người như thế, mà mỗi khi gần An Dương mới như vậy.
Hắn không nhịn được hỏi: “Dạo này ta có làm gì chọc nàng tức giận sao?”
An Dương sửng sốt, nàng ấy cũng chẳng tập trung đọc sách được bao nhiêu, ngẩng đầu nhìn Tiêu Đình Nghiên, lập tức lắc đầu: “Không có.”
Tiêu Đình Nghiên: “Chắc chắn là có, dám hỏi quận chúa, tiểu nhân đã gây ra chuyện gì, ngài nói ra được không.”
An Dương nói: “Không có gì đâu, chàng có muốn ngủ chưa, ta mệt rồi.”
Tiêu Đình Nghiên nói: “Nếu nàng không nói thì để ta đoán? Hai ngày trước ta có đi uống rượu, nhưng ta cũng đã rửa mặt chải đầu cẩn thận.”
An Dương: “Chàng có thể…”
Tiêu Đình Nghiên: “Hay là nàng đã xem lá thư kia?”
Chỉ còn nguyên nhân này.
An Dương quay đầu đi, thoải mái hào phóng thừa nhận: “Ta xem đó thì sao, cũng là chàng bảo ta xem mà, ta hy vọng những điều chàng viết trong thư là thật, hay là chàng cố ý làm cho ta xem.”
Tiêu Đình Nghiên muốn bật cười: “Triệu Vân An này cũng thật là biết móc mỉa, ta nói thật hay giả chẳng lẽ trong lòng nàng còn không rõ hay sao, nàng đúng là lòng dạ sắt đá đó.”
Môi An Dương giật giật, không có biện pháp đáp lời Tiêu Đình Nghiên.
Tiêu Đình Nghiên nói: “Bất quá, chuyện này cũng đã một tháng rồi, có phải là nàng yêu ta sâu đậm rồi không, khó mà kiềm nén tình cảm của mình, cho nên mới để ý chuyện ta nạp thiếp hay không nạp thiếp như thế.”
An Dương thật sự để ý, nhưng cũng không thái quá như Tiêu Đình Nghiên nói: “Chàng câm miệng được không.”
Tiêu Đình Nghiên thấy nàng ấy giận tái mặt, mặt đều đã đỏ lên, không hề được một tấc lại muốn tiến một thước: “Quận chúa, những điều ta nói trong thư đều là thật, vốn dĩ ta không muốn nàng biết. Chuyện hài tử thì cứ tùy duyên đi, cũng không phải là ta không muốn, nhưng nếu không có thì cũng chỉ có thể nói mệnh ta vô tử thôi.”
Tiêu Đình Nghiên giả vờ thở dài: “Tướng mạo này của ta, không có hài tử quả thật rất đáng tiếc, nhưng ta không mất thứ gì mà cũng cưới được nàng không phải sao.”
An Dương nghe xong thì phiền muốn chêt, nhưng lại muốn nghe nhiều hơn một chút: “Chàng có thể…”
Tiêu Đình Nghiên nói: “Nàng có chuyện gì thì cứ nói với ta một tiếng được không, ta đoán tới đoán lui rất mệt đó.”
An Dương nói: “Ta cũng không biết phải nói với chàng như thế nào.”
“Hài tử thôi mà, không có còn đỡ được khối việc, được rồi, nghẹn chuyện này thì cả năm đều không tốt đâu.” Tiêu Đình Nghiên qua đó xoa tay An Dương: “Không sao đâu, ta có cách mà.”
Tiêu Đình Nghiên rất không biết xấu hổ, trực tiếp tìm thái y xem bệnh, nói hắn có bệnh kín.
Chuyện này cũng không ai dám nói ra ngoài, mãi đến tháng sáu, thái y tới chẩn mạch bình an, thái y mới thấy trên đầu Tiêu Đình Nghiên hình như hơi xanh rồi.
Nhưng mà có hỉ chính là có hỉ, đứa nhỏ đến không dễ dàng, hai ngày sau bọn họ nhận được thư của Khương Đường, An Dương tất nhiên không thể đến tham dự tiệc trăng tròn.
Nàng ấy nói với Tiêu Đình Nghiên: “Nữ nhi của Đường Nhi không biết sẽ xinh đẹp đến mức nào nhỉ, hài tử của chúng ta nhất định cũng đẹp, nếu là nam hài thì còn có thể kết thông gia, đính thân từ nhỏ, nữ nhi thì còn dễ thương hơn nha.”
Tiêu Đình Nghiên tất nhiên cũng không ý kiến, hài tử là chuyện nằm ngoài dự kiến, đương nhiên phải vui vẻ, nhưng hắn cũng lo lắng, tuy rằng có nhiều thái y ở đây, hơn nữa thái y cũng nói phá thai càng hại hơn nhiều, mãi đến chín tháng sau hài tử ra đời, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
Là một nữ nhi, trắng trẻo đáng yêu, Tiêu Đình Nghiên vô cùng yêu thương.
Còn chuyện sinh nam nhi để kế thừa hương khói, Tiêu Đình Nghiên cảm thấy chẳng quan trọng, một nữ nhi là đủ rồi.
Chương 667. Phiên ngoại 13
Khương Đường nhân lúc nghỉ đông tới Tây Tạng một chuyến, một là để quay tài liệu sống, hai là nghe nói bên ấy có vài nơi điều kiện vẫn còn khó khăn, cô định thử xem có thể thông qua phương thức video ngắn giúp đỡ người dân nơi đây cải thiện cuộc sống được không.
Ví như mua bán sự thu hút lượt tương tác của video ngắn, những cách này đều được.
Ngành cô học là thông tin khoa học kỹ thuật, thuần túy về khoa học kỹ thuật, chuyên ngành này có nhiều con trai, khi Khương Đường trả lời trường học cũng chưa từng nghĩ rằng chuyên ngành này còn cần phải viết mã code, nhưng khi năm nhất có thể chuyển chuyên ngành thì lại chỉ biết chơi, hối hận thì cũng đã muộn.
Các môn chuyên ngành của Khương Đường bình thường, trình độ ở mức không trượt môn, ngoài giờ cô có tiếp xúc với tự làm truyền thông, có mấy trăm nghìn fan, có lẽ sau này sẽ đi con đường này.
Cô thực sự thích thứ này, thích nấu ăn, thích mỹ thực, cũng thích chu du Nam Bắc.
Nửa đầu của năm hai Khương Đường thuê một căn phòng ở bên ngoài, quay video khám phá các quán xá, thi thoảng cũng sẽ tự nấu cơm.
Tiền cô kiếm được không nhiều, đã mua máy vi tính máy chụp hình, cộng thêm tiêu tốn rất nhiều tiền vào ăn uống nên có nhiều lúc còn phải thắt lưng buộc bụng.
Kỳ nghỉ đông năm nay cô muốn đi xa một chuyến, bèn đặt mục đích ở Tây Tạng.
Nơi này có văn hóa lâu đời, đồ ăn ngon cũng rất nhiều, người bản địa ăn thịt bò thịt dê nhiều, thực phẩm chính có cơm tẻ khoai tây, phong cảnh mùa đông ở đây thanh tú mỹ lệ, hơn nữa ít người tới, Khương Đường không thích đông người cho lắm.
Cô ngồi tàu hỏa đến Lhasa trước, sau đó chuyển sang xe khách đi tới một trấn nhỏ của vùng Ali, Khương Đường đã ngồi xe lửa cả một ngày một đêm.
Vì để tiết kiệm tiền Khương Đường đã mua ghế cứng, đồ đạc mang theo không nhiều, một cái vali bên trong đựng máy tính và quần áo, phần còn lại là ít đồ ăn, máy ảnh sợ va đụng nên đeo trên lưng, lần đầu tiên Khương Đường đi xa như thế nên ngoài phấn khích còn có chút căng thẳng.
Căng thẳng hơn một giờ đồng hồ thì biến thành khó chịu, ghế cứng ngồi không thoải mái, Khương Đường lại chỉ có một mình không ai trông coi túi đồ giúp cho nên cô không dám ngủ.
Nhưng may mà chỗ ngồi cạnh cửa sổ có thể trông thấy bầu trời bên ngoài.
Thời gian ngồi càng dài, càng đi lên phía Bắc, phong cảnh càng đẹp.
Bầu trời xanh thăm thẳm, tầng mây trắng tinh, nếu ngồi máy bay thì chắc chắn còn đẹp hơn, nhưng biết làm sao được Khương Đường chẳng có tiền.
Ngồi cả ngày trời, Khương Đường lại chuyển sang xe khách, lúc này mới đến vùng Ali.
Theo sự phát triển của kinh tế, nên trấn huyện ở đây phát triển khá tốt, nền kinh tế lấy ngành du lịch làm chủ, có điều đa số mọi người tới nơi này đều đến vào mùa hè.
Vùng Ali đất rộng người thưa, tuy phát triển khá tốt nhưng so với thành thị lớn thì còn kém xa. Bên ngoài trời rất lạnh, Khương Đường tìm một nhà nghỉ tốt nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau cô đeo máy ảnh đi về phía thôn làng nhỏ của nơi này.
Đường phố của thị trấn ở đây rất náo nhiệt nhưng nơi Khương Đường muốn tới không phải chỗ này.
Mấy chục năm nay thị trấn ở vùng Ali đã thay đổi từng ngày, nhưng ở một vài góc khuất tại đây vẫn có rất nhiều người già duy trì thói sống sinh hoạt tập quán ngày trước.
Khương Đường định tới những nơi đó thăm thú.
Thời tiết quang đãng nhưng cũng cực kỳ lạnh, thở ra một hơi là lập tức biến thành màu trắng trôi dạt như khói.
Có lẽ là mấy ngày trước đổ một trận tuyết nên tuyết trên nền đất rất dày.
Khương Đường sinh ra ở phương Bắc, nhà ở gần trường đại học đang theo học, nhưng cũng chưa từng thấy tuyết dày như thế bao giờ.
Ở những nơi khác nhiều lắm tuyết cũng chưa qua mu bàn chân, nhưng ở đây có thể đến đầu gối.
Gần đây cũng có hướng dẫn viên du lịch, là đám trẻ con địa phương không được đi học, phục vụ người du lịch qua đây kiếm thêm khoản thu. Giá cũng không đắt, một trăm tệ một ngày, ngoài hướng dẫn du lịch còn bao cả hai bữa cơm, nếu ở lại thì thêm năm mươi tệ nữa, ăn ở chỗ này rất rẻ cơ mà không thoải mái như nhà nghỉ.
Tuyết rơi ở nơi này khó mà lái xe được, muốn vào thì phải đi bộ vào, cảnh sắc quả thực rất đẹp, đâu đâu cũng là màu bạc trắng, như thể đắp cho đất trời một chiếc chăn màu trắng.
Cậu bé dẫn Khương Đường mặc quần áo Tây Tạng, lúc cười lên cực kỳ đẹp, Khương Đường khen cậu bé một câu, cậu bé đĩnh đạc bảo: “Chị gái cũng xinh.”
Khương Đường cũng điềm nhiên cảm ơn lời khen của cậu bé.
Nơi mà Khương Đường tới đã rất gần biên giới, sơn hải nơi xa dài dằng dặc, nhưng tới gần thì không phân biệt được con đường phía trước ở nơi nào, nếu không phải có người dẫn đường thì Khương Đường nhất định sẽ lạc hướng, chả trách khó lái xe đi vào.
Đi bộ xấp xỉ ba tiếng đồng hồ, chân sắp mất đi tri giác, mới tới nhà mà cậu bé dẫn đường ở.
Chương 668. Phiên ngoại 14
Căn nhà ẩn mình trong tuyết, mái nhà đóng một lớp dày, bà của cậu bé mở cửa ra, trông thấy Khương Đường cũng không hề ngạc nhiên, có lẽ thường xuyên có du khách tới đây.
Nhưng bà lão không nói được nhiều tiếng phổ thông, vẫn luôn là cậu bé nói chuyện với Khương Đường.
“Chị ơi, bữa trưa chị muốn ăn gì?”
Khương Đường đáp: “Ăn gì cũng đều được, nhưng chị có thể quay chụp không, em yên tâm, không quay mặt người đâu chỉ quay bà em nấu gì, chúng ta ăn gì, cùng lắm là quay thấy tay một tí thôi.”
Cậu bé gật đầu, nhưng rồi lại nhanh chóng bảo: “Nhưng chị chụp xong phải cho em xem, em phải kiểm tra một lần.”
Khương Đường thấy cậu bé cùng lắm là mười một mười hai tuổi nhưng còn nhỏ đã rất hiểu biết: “Ấy là điều chắc chắn rồi.”
Cô không dám đảm bảo nhưng nếu video có thể thu hút sự chú ý, hoặc là bán đặc sản hoặc là quyên góp tiền, có lẽ còn có thể tiếp tục đi học.
Khương Đường điều chỉnh thiết bị máy ảnh, sau đó bắt đầu quay từ lúc bà nội rửa rau chuẩn bị đồ ăn.
Không có bố trí cảnh quay mà chỉ tập trung quay công việc dưới đôi bàn tay của bà.
Tay của bà nội hơi đen, nhưng nấu cơm rất sạch sẽ, rất tỉ mỉ.
Củ khoai tây màu vàng tròn xoe được cắt thành miếng, hầm cùng với thịt bò, bên trên phủ bánh ngô, là món ăn thịnh soạn hiếm có.
Ở đây trồng nhiều khoai tây, ăn cũng nhiều.
Bà nội hầm một ít, còn vùi trong bếp vài củ.
Cơm trưa nấu không nhiều, người già vẫn quen ăn khoai tây hơn, khoai tây trồng ở nơi đây rất tròn, lúc tách ra có màu vàng óng ả.
Trong khoảnh khắc nắp nồi mở ra, khói trắng bao phủ toàn bộ ống kính, đợi khói dày tản đi mới lộ ra hình ảnh rõ ràng.
Nước sốt vẫn còn bốc hơi nóng, nước sốt mang chút màu vàng nhạt, dầu mỡ không có nhiều, như là bị khoai tây mềm mịn thấm hết, từ ống kính trông có mấy phần vẻ đẹp phẳng lặng.
Thịt bò cũng ở trong nồi, lay động theo những bong bóng sôi lùng bùng bởi hơi nóng còn dư lại của bếp.
Những cảnh trong ống kính cực kỳ đẹp, mùi hương bên ngoài ống kính hòa quyện vào nhau, thu hút con người ta phải nuốt nước miếng.
Mùi thơm ngập tràn cả gian phòng, bà nội mỉm cười với Khương Đường.
Cậu bé nói với bà nội hai câu tiếng Tạng, vẻ mặt của bà nội dịu dàng, vẫy tay ra hiệu với Khương Đường sau ống kính: “Ăn cơm nào.”
Khương Đường gật đầu, vội vàng cất máy ảnh đi, rồi cùng ăn cơm với bà lão.
Đồ ăn rất ngon, khoai tây ăn còn ngon hơn món khoai tây ăn ngày trước, cực kỳ thích hợp để hầm, bỏ vào miệng cũng mềm mịn đến bất ngờ.
Khương Đường luôn tưởng rằng khoai tây không có hương vị của chính nó, chỉ có chút mùi thơm, hầm ăn thì thấy mềm, chiên thì giòn, những món kiểu như khoai tây chiên hoàn toàn dựa vào hương vị của gia vị. Vị nguyên bản mang theo vị chát của tinh bột, nhưng món này lại rất thơm, những chỗ không hấp dẫn giữa miếng khoai tây cũng rất thơm.
Trong thoáng chốc cô có thể quay khoai tây nhiều thêm, nếu có thể bán ra ngoài nhiều một chút là không lo kế sinh nhai rồi.
Bữa cơm này ăn rất đỗi thỏa mãi, còn ngon hơn mỳ gói của khách sạn.
Ăn cơm xong Khương Đường bắt đầu làm việc.
Hơn một giờ, cậu bé đi tới bảo: “Chị ơi, bên ngoài tuyết rơi rồi.”
Khương Đường đi ra ngoài nhìn rồi hỏi: “Bây giờ có thể ra ngoài đi bộ không, có phải khó ra ngoài không?”
Khương Đường không biết đường, trước khi đến đây cũng đã nói xong xuôi rồi, bao cả chuyện đưa về.
Cậu bé lớn lên ở nơi này, nhưng điều Khương Đường nói không sai, trời đổ tuyết khó ra ngoài, nếu tuyết lớn thì sẽ không tìm được đường.
Hơn nữa, đưa Khương Đường về rồi cậu bé cũng khó quay lại, ngộ nhỡ trên đường quay về gặp tuyết lớn, một mình đi cũng quá nguy hiểm. Thật sự để cậu bé quay về một mình Khương Đường cũng không yên tâm.
Cậu bé nói: “Khó đi, hay là đợi xem thế nào trước đã, tuyết ngừng rồi nói tiếp.”
Khương Đường cũng không ngờ sẽ xảy ra loại tình huống này, không có cách nào khác nên chỉ có thể như thế.
Chỉ có điều vì lo lắng chuyện quay về nên Khương Đường quay khoai tây xong bèn cất máy ảnh đi, muốn xem xem tuyết ở bên ngoài lúc nào có thể ngừng.
Người bản địa nói vẫn có độ chính xác, tuyết rơi càng lúc càng nặng, trên trời cũng sương mù mịt mờ, nói rằng đợi tuyết ngừng rồi đi nhưng đến tối rồi mà tuyết cũng chưa ngừng, Khương Đường chỉ có thể ở lại nơi này.
Tuyết rơi ba ngày liên tiếp, mặc dù trong thôn có cái ăn nhưng người bên ngoài không vào được, người bên trong không ra được, chả khác mấy với việc ngăn cách với thế giới.
Buổi tối ngày thứ ba, bên cạnh có nhà sắp sinh con, còn chưa tới ngày dự sinh mà bụng lại đau, gọi điện thoại thì đầu dây bên kia nói nhân viên y tế chốc nữa sẽ đến.
Không hiểu sao Khương Đường cảm thấy lo lắng, cô theo cậu bé đi tới đây mất ba giờ đồng hồ, nhân viên y tế kia nhanh lắm cũng phải mất hơn một hai giờ mới tới.
Chương 669. Phiên ngoại 15
Nhưng lúc này cũng không có cách nào khác, Khương Đường nghĩ tại sao mình không phải người học y chứ, cô chẳng có cách nào cả, cô đi mở balo của mình ra, bên trong có mấy miếng sô cô la, cô sợ ở đây không ăn thì trên đường ăn.
Cô đưa cho cậu bé bảo: “Đồ ngọt này có thể chống đói, em đưa sang cho nhà ấy đi.”
Khương Đường nhìn đèn sáng của nhà ấy, rồi lại nhìn bông hoa tuyết từ trên bầu trời bay xuống.
Tầm khoảng qua bốn mươi phút, cô nghe thấy tiếng còi ô tô từ xa truyền tới.
Cô đứng phắt dậy, xe dừng cách đó không xa, cửa xe mở ra, người lái xe bước xuống là một người đàn ông rất cao mặc áo bông dày cộm, không nhìn rõ mặt, anh nhanh chóng chạy đến bên kia mở cửa xe ra, sau đó kéo một người cầm hộp thuốc ở trên ghế lái phụ xuống.
Đến rất nhanh nên chắc chắn sẽ không có việc gì.
Khương Đường thở một hơi vừa phải, gia đình kia cách cũng không gần, qua hơn hai giờ đồng hồ, đợi đến khi có tin đứa bé bình an ra đời Khương Đường mới đi ngủ.
Sớm hôm sau, Khương Đường tỉnh giấc rất sớm, tiếng gió bên ngoài xào xạc, nhìn qua cửa sổ, tuyết chỉ thấp hơn so với cửa sổ một chút.
Khương Đường bỗng nhớ tới chiếc xe liều lĩnh lái tới trong gió tuyết đêm hôm qua, kiểu trời này lái xe trên đường nguy hiểm biết bao, nhưng mạng người sánh với trời, chắc chắn phải lấy việc cứu người làm đầu.
Đứa bé và người lớn không sao là được.
Khương Đường nằm trên giường một lúc rồi theo bà nội đi nấu cơm.
Nấu cơm xong bà có nói mấy câu, nhưng Khương Đường chẳng hiểu được câu nào.
Cậu bé giải thích: “Bà em bảo người tối qua đến là quân y, ngày trước cũng từng tới rồi, chốc nữa đi đưa cơm.”
Đường ở đây khó đi, người trẻ đều ra ngoài làm thuê, người có tuổi thì ở nhà, rất nhiều người già đều có đủ loại bệnh, thế nên thường xuyên gọi điện thoại.
Bệnh viện địa phương khó tới, không phải ai ai cũng có kỹ thuật lái xe như thế, nên bộ đội cho người tới.
Bất kể tuyết có rơi hay không thì họ đều đến rất nhanh.
Rất nhiều người già dù con trẻ tích góp được ít tiền, bọn họ cũng không nỡ rời khỏi cố hương, cố hương tình nồng, thật sự chẳng nỡ lòng.
Cậu bé nói khá nhiều, sau cùng bảo rằng: “Đến khi em đến tuổi, em cũng tham gia quân ngũ.”
Khương Đường nghe xong thì tim run lên, cảm thấy những con người này thật vĩ đại, lại cảm thấy dùng từ vĩ đại này không đủ để hình dung.
Cậu bé đi đưa đồ ăn, Khương Đường không đi theo mà ở trước cửa nhà nhìn cậu bé từ xa.
Xe ở bên ngoài đông cứng cả một đêm, bên trên còn đắp một lớp chăn tuyết.
Bác sĩ và người nọ không vội quay về, hơn nữa đứa bé vừa mới sinh chưa đủ tháng, bác sĩ vẫn phải quan sát hai ngày nữa.
Người lái xe nọ phanh áo bông, quét tuyết cho xe, hôm qua anh còn đội mũ bông, hôm nay không còn đội nữa.
So với đầu đinh thì dài hơn một chút, đầu rất tròn, nhìn từ bên cạnh trông mũi rất cao, mặt bị lạnh tới nỗi hơi đỏ, còn những cái khác vì ở xa nên không trông thấy được.
Cậu bé cầm khoai tây đã nướng và thịt khô tới: “Anh Cố, đây là bà nội em cho, anh ăn không hết thì mang về.”
Cố Kiến Sơn không nhận, là lính thì không lấy một cắc một hào nào của dân, nhưng hiển nhiên cậu bé đã có kinh nghiệm, để xuống rồi chạy, căn bản không cho Cố Kiến Sơn cơ hội phản ứng lại, dù sao nền tuyết cũng không bẩn.
Lúc chạy cậu bé vẫn không quên quay đầu lại mỉm cười, Cố Kiến Sơn muốn trả lại nhưng cậu bé đã chạy được mấy bước rồi.
Nhìn theo phương hướng cậu bé chạy về, Cố Kiến Sơn trông thấy một cô gái đang đứng trước cửa một ngôi nhà, mặc một chiếc áo phao màu hồng, đội mũ bông, rất trắng, mắt cũng khá to, chắc là chị gái của cậu bé này.
Cố Kiến Sơn nhìn thoáng qua rồi dời ánh mắt đi, vươn tay phủ tuyết trên xe đi.
Anh thử đánh lửa, đánh một lần không lên, chắc là vì trời quá lạnh, con xe này của Cố Kiến Sơn chưa từng xảy ra vấn đề gì, xe việt dã, địa bàn cao, anh không biết sửa xe cho lắm.
Nếu tuyết ngừng mà xe hỏng thì thì chỉ có thể đi bộ về.
Tuyết rơi đến ngày thứ ba là ngừng, bên phía bác sĩ kiểm tra cũng không khác lắm.
Bên Khương Đường cũng không thể ở đợi ở đây mãi, hai ngày nay cuộn phim của cô đã sắp cắt xong rồi.
Chỉ là tuyết đọng quá dày, để cậu em tiễn cô đi thì không yên tâm, Khương Đường bàn tính với cậu em: “Em có thể hỏi mấy người đến hôm đó khi nào quay về được không, chị có thể đi theo không, chị có thể trả phí đi đường.”
Cậu em đi hỏi thăm: “Bên đó định sáng đi, có điều xe đã hỏng rồi, phải đi bộ, hay là chị đợi thêm mấy ngày nữa.”
Chương 670. Phiên ngoại 16
Khương Đường muốn đợi nhưng đồ đạc của cô vẫn còn ở chỗ nhà nghỉ, ở lại đây phải tiêu tiền, dù đợi thêm hai ngày cũng phải quay về. Vả lại sắp đến Tết rồi, cô cũng phải về nhà đón Tết.
Khương Đường đáp: “Chị đi bộ về cùng vậy, dù sao cũng là đi bộ đến mà. Cảm ơn em đã đưa chị tới đây.”
Cậu bé ngượng ngùng cười rồi chạy ra ngoài nói với anh Cố.
Khương Đường thu dọn ít đồ đạc, mang khoai tây nướng và trứng luộc mà bà nội bọc, rời đi về phía thị trấn.
Con đường đi là con đường lúc đến, hai người kia đi ở phía trước, Khương Đường theo đằng sau.
Dù rằng như thế, đường cũng chẳng dễ đi.
Cô đi theo có hơi vất vả, đi được nửa giờ, Cố Kiến Sơn quay đầu lại trông thấy mắt Khương Đường bị ánh mặt trời rọi phải nheo lại, sắc mặt đỏ bừng, bèn hỏi: “Cô tới du lịch à? Sao lại đến đây?”
Khương Đường vừa cất lời đã ăn cả miệng tuyết: “Tôi quay video ngắn, tới để thu thập tư liệu sống.”
Cô mỉm cười, Cố Kiến Sơn cũng cười, Cố Kiến Sơn rất trẻ tuổi, trông rất đường hoàng hơn nữa còn cực kỳ cao.
Loại thời tiết này mà có mỗi mình Khương Đường thì đúng là phải sợ chết, nhưng Cố Kiến Sơn ở đây nên cô chẳng hề sợ chút nào, hơn nữa còn có loại cảm giác thân thiết.
Cố Kiến Sơn nói: “Cô là sinh viên sao?”
Khương Đường rất xinh xắn, nhất là ở trong tuyết trông cứ như bức họa vậy.
Trông khá nhỏ người, anh còn tưởng là chị gái của cậu bé kia, kết quả lại không phải.
Trên đường có người để chuyện trò nên cũng không đến nỗi quá khó đi, Khương Đường đáp: “Vâng, nghỉ đông nên đi thăm thú.”
Trò chuyện dọc đường, thi thoảng bác sĩ chêm vào hai câu, nhưng cũng không khó chịu.
Thật ra Khương Đường có hơi tò mò đối với con người này, mà cả người anh khí tiết chính trực, cơ thể trông cực kỳ dày dặn: “Hai người đều là quân nhân sao, thường xuyên tới nơi này à, tới đây nhanh thật đấy.”
Bác sĩ đáp: “Không nhanh không được, mạng người quan trọng, tôi là bác sĩ của nơi này, anh ấy không phải mà là quân nhân đóng quân ở đây, đến đây làm việc, thi thoảng đưa tôi đến, chắc cô không biết, lúc đến tuyết rất dày, bánh lái của anh ấy đánh ra tia lửa luôn.”
Khương Đường nói: “May mà có hai người.”
Bác sĩ gãi đầu: “Nên làm mà, việc của tôi là làm cái này mà.”
Lần này Cố Kiến Sơn không đáp lời.
Hai người nói chuyện suốt quãng đường, qua ba giờ đồng hồ cuối cùng cũng đến ven thị trấn.
Bác sĩ vẫn hơi không nỡ, nghĩ cách có số WeChat thế nào nhưng lại không biết mở lời ra sao.
Nói chuyện dọc đường nhưng đều là nói chuyện linh tinh trời nam đất bắc, lần đầu gặp mặt nói chuyện đến cả tên còn chẳng hỏi, nên tất nhiên không có khả năng mập mờ được.
Anh ta đang do dự thì lại nghe thấy Khương Đường nói: “Ừm, tên tôi là Khương Đường, tôi có thể thêm Wechat của hai người không?”
Anh chàng bác sĩ không vui cho lắm, vì tuy trong lời này có hai người nhưng không phải nói với anh ta.
Khương Đường nhìn Cố Kiến Sơn thấy hơi xấu hổ, nghe cậu em nói người này họ Cố, nhưng tên là gì thì cô không biết.
Cô cũng không biết tại sao, đầu óc vừa nóng lên là hỏi, có lẽ là hơn ba giờ đồng hồ này anh lặng lẽ chắn gió, có lẽ là vì cuộc nói chuyện dọc đường.
Khương Đường nghĩ thầm, hơi mạo muội rồi: “Nếu anh không tiện…”
Cố Kiến Sơn lấy điện thoại ra đáp: “Tiện, cô quét tôi đi.”
Thoắt một cái là đã thêm.
Khương Đường lại quét của bác sĩ, sau đó lại lướt trở lại xem giao diện trò chuyện của Cố Kiến Sơn.
- Tôi đã chấp nhận yêu cầu xác minh bạn bè của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện.
Khương Đường gửi tên của mình đi, thoắt cái, bên kia cũng gửi tên tới.
- Cố Kiến Sơn
Khương Đường nhẩm lại ba chữ này một lần trong lòng, sau đó tim cũng nảy lên hai nhịp: “Vậy tôi đi đây, các anh chú ý an toàn.”
Khương Đường vẫy tay với hai người họ, rồi cầm điện thoại quay về nhà trọ lấy hành lý đã gửi, cô đã đặt vé xe lửa rồi, là chiều hôm nay.
Đến nơi này một chuyến cũng mất mấy ngày, khi về cô lôi video ra cắt ghép lại lần nữa.
Quay tài liệu sống, thêm WeChat của một người, không uổng chuyến này.
Nhưng Khương Đường thật sự không biết phải nói gì với Cố Kiến Sơn.
Anh là quân nhân, nói chuyện đường đột thì không được, lại càng không thể mạo muội, mới đầu thêm WeChat là của báu nhưng bây giờ lại biến thành củ khoai lang bỏng tay.
Tên WeChat của Cố Kiến Sơn là một dấu chấm câu, vòng bạn bè cũng rất tinh tươm, chỉ có mấy mục chia sẻ.
Khương Đường cảm thấy thêm WeChat của người ta mà chẳng nói câu nào cũng không được, dù sao cũng là cô chủ động xin.
Cô chọn một bức ảnh phong cảnh của Tây Tạng, sau đó gõ một lời dài.
- Tôi đã về nhà rồi, phong cảnh Tây Tạng rất đẹp, cảm ơn các anh giữ nhà vệ quốc, các anh giống như bạch dương vậy.
Sau khi gửi xong, Khương Đường kiểm tra lỗi sai một lần nữa rồi yên tâm cất điện thoại đi.
Chốc lát cô lại cầm lên liếc một cái, chưa trả lời.
Đến sáu giờ, điện thoại của Khương Đường có chuông nhắc nhở.
Cố Kiến Sơn: Cô thêm WeChat của tôi chỉ để nói cái này?
Cách muôn sông nghìn núi, gan của Khương Đường lớn hơn một chút.
- Không phải, muốn hỏi anh đã có bạn gái hay chưa?
Cố Kiến Sơn: 21 tuổi, chưa có bạn gái, chưa từng yêu đương, còn muốn biết điều gì nữa không?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận