Bây giờ ông ấy đã bị phái đi doanh trại của quân tiên phong rồi, cũng không cần bọn họ ra tay nữa, một tên què như ông ấy đi vào bãi thịt xay, xác suất có thể sống sót trở về là quá thấp.
Diệp Mặc nhìn Lý Ngũ Nha đang nhìn mình với ánh mắt đau buồn, im lặng một lúc, ông ấy móc ra một cuộn giấy màu xám thô ráp từ trong cái vại gốm đổ nát để ngã ở bên cạnh lò bếp.
Tiểu nha đầu này kiên nhẫn quấn lấy ông ấy hơn hai năm, phần nghị lực này cũng coi như là không tệ rồi.
Cộng thêm thời gian bị giam trong lồng đất, năm miếng huyết sâm mà nàng đưa cho ông ấy đã cứu ông ấy một mạng, ân tình này phải trả!
Ông ấy cũng không muốn nội công tâm pháp của Diệp gia bị đứt trong tay ông ấy, thôi vậy, cứ truyền cho tiểu nha đầu này đi, nhưng có thể luyện thành cái gì, thì phải xem chính bọn họ rồi.
"Đây là một quyển nội công tâm pháp, các ngươi cầm đi.''
Đôi mắt của Lý Ngũ Nha sáng lên, nhưng không lập tức nhận lấy cuộn giấy, mà là quỳ xuống đất dập đầu: "Sư phụ ở trên cao, xin nhận một lạy của đồ nhi!"
Loại nội công tâm pháp này, nếu như không có sự hướng dẫn của sư phụ, hẳn là rất khó nhập môn.
Bái sư trước, bái sư rồi, nếu như nàng có vấn đề không hiểu, với tư cách là sư phụ chẳng lẽ người ta còn có thể không chỉ dẫn sao.
Lý Thất Lang cũng bắt chước, cũng quỳ xuống dập đầu bái sư.
Diệp Mặc nhìn Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang quỳ ở dưới đất, vẻ mặt hơi phức tạp: "Ở trên ta còn có kẻ thù, nếu như các ngươi không muốn bị diệt khẩu, tốt nhất là không nên để cho người khác biết các ngươi có liên quan tới ta.''
Lý Ngũ Nha lập tức trả lời: "Sư phụ yên tâm, sau này đồ nhi sẽ giữ khoảng cách với người ở trước mặt người khác.'' Nàng bày ra một bộ dáng vẻ đồ đệ tốt ngoan ngoãn nghe lời.
Diệp Mặc nhìn thấy, trong lòng ha ha hai tiếng, nha đầu này chỉ muốn lấy lợi ích, không muốn dính vào chuyện phiền phức, rõ ràng là không hề có suy nghĩ gánh vác trách nhiệm của đệ tử.
Cho dù trong lòng ông ấy cũng không có mong đợi gì, nhưng lúc này Diệp Mặc vẫn có chút phức tạp, không nhịn được hừ một cái, ném cuộn giấy trong tay cho Lý Ngũ Nha.
Lý Ngũ Nha giơ tay ra, cầm cuộn giấy ở trong tay, sau đó nhanh chóng mở cuộn giấy ra.
Nhìn chữ được viết bằng than củi ở phía trên, khóe miệng của Lý Ngũ Nha không nhịn được mà giật giật.
Thật là khó có thể tưởng tượng được, bí kíp võ công trong tưởng tượng của nàng lại được viết trên một tờ giấy vụn không biết nhặt được từ nơi nào, hơn nữa còn là ghi chép bằng than củi.
Đúng là không hề được coi trọng một chút nào a!
Dường như mấy chữ viết mới được viết lên không bao lâu, Lý Ngũ Nha liếc Diệp Mặc, nghĩ tới người này đã đoán được rằng ông ấy vừa quay lại thì nàng sẽ tới tìm ông ấy, cho nên mới viết cái gọi là nội công tâm pháp này trước.
"Biết chữ không?"
"Ừm, chúng ta từng học chữ với Phạm tú tài trong đồn trú.''
Diệp Mặc lại ngạc nhiên nhướng mày lên, đồng thời, trong lòng cũng công nhận nàng thêm một chút.
Biết chủ động học tập, cũng coi như là có chí cầu tiến.
Cho dù ông ấy không thật sự muốn thu nhận nha đầu này làm đồ đệ, nhưng cũng không muốn nội công tâm pháp của Diệp gia bị lãng phí.
"Chữ trên giấy ngươi đều biết sao?"
Lý Ngũ Nha không trả lời ngay, mà là lật từ đầu đến cuối, đọc xong quyển nội công tâm pháp này nhanh như gió: "Sư phụ, chữ ở phía trên ta đều biết, nhưng ta không hiểu nội dung lắm.''
Diệp Mặc: "Trước tiên thì không cần hiểu, học thuộc tâm pháp trước, quyển sách này không thể mang ra khỏi nhà, sau khi ngươi đi ra ngoài, cũng không thể viết lại quyển nội công tâm pháp này.''
Lý Ngũ Nha gật đầu một cái: "Ta biết rồi, sư phụ. Chỉ là... sư phụ, ca ca và tỷ tỷ của ta còn có phụ thân của ta có thể luyện quyển nội công tâm pháp này không?"
Diệp Mặc nhìn Lý Ngũ Nha: "Ngươi cho là người nào cũng có thể luyện nội công sao?"
Lý Ngũ Nha: "Người khác thì ta không biết, nhưng phụ thân và người thân của ta thì có thể.'' Nàng dừng một lát: "Cả nhà chúng ta đều có xương cốt tốt, ai cũng là anh tài trong việc luyện võ.''
Diệp Mặc cạn lời: "Ngươi nha đầu này, không chỉ mặt dày, còn rất biết cách khoác lác.''
''Ngươi có thể dùng miệng nói cho ca ca và tỷ tỷ của ngươi, nhưng cha ngươi thì không được, ông ấy đã đi qua tuổi tác có thể luyện nội công tâm pháp, bây giờ luyện, không chỉ mất thời gian phí sức, còn không thu hoạch được bao nhiêu.''
"Nhớ kĩ, nhất định không thể nói ra nửa câu liên quan đến tâm pháp ở bên ngoài.'' Nói rồi, ông ấy dừng một lát.
"Nội gia tâm pháp, là không truyền cho người ngoài. Các ngươi... đã là ngoại lệ rồi!"
Lý Ngũ Nha nghe ra sự ghét bỏ trong lời nói của Diệp Mặc, biết ông ấy có chút coi thường huynh muội bọn họ, chỉ là chuyện này thì có liên quan gì chứ?
"Đúng rồi, sư phụ, người không thu nhận đồ đệ khác nữa sao?"
Diệp Mặc bị hỏi đến có chút buồn bực: "Hỏi cái này làm gì?"
Lý Ngũ Nha cười nhe răng nói: "Nếu như người không có đồ đệ khác, vậy thì ta chính là đồ đệ đầu tiên của người rồi, ta chính là đại sư tỷ.''
Lý Thất Lang cuối cùng cũng tìm được cơ hội chen một câu: "Vậy ta chính là nhị sư huynh.''
Nhìn hai hạt đậu nhỏ nghiêm túc ở trước mặt, Diệp Mặc chợt có chút dở khóc dở cười.
Lý Ngũ Nha tiếp tục nói: "Đợi ta nói tâm pháp cho ca ca và tỷ tỷ của ta, sư phụ, người bỗng chốc sẽ có bốn đồ đệ rồi.'' Nàng bày ra dáng vẻ người kiếm được hời rồi.
Diệp Mặc ha ha hai tiếng, không nói gì.
...
“Nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi xuống đây.”
Diệp Mặc nắm lấy cổ tay Lý Ngũ Nha, Lý Ngũ Nha ngay lập tức cảm nhận được một dòng điện ấm áp truyền đến từ cổ tay, sau đó nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.
“Hãy chú ý nhịp thở!”
“Ghi nhớ rõ từng điểm của mỗi lần ngừng, đây chính là huyệt đạo của kỳ kinh bát mạch.”
Lý Ngũ Nha vừa cảm nhận phương hướng lưu chuyển của dòng điện ấm áp kia, vừa vận dụng tinh thần lực để quan sát những biến đổi trong cơ thể, đồng thời âm thầm ghi nhớ những vị trí huyệt đạo mà Diệp Mặc nhắc nhở.
Dòng noãn lưu chạy qua một lượt cơ thể, Diệp Mặc buông Lý Ngũ Nha ra: “Ta chỉ điều động nội lực để dẫn dắt ngươi cảm nhận sự vận hành của tâm pháp, cũng xem như để ngươi thử trải nghiệm nó một lần.”
Nói xong, ông ấy đi đến chỗ Lý Thất Lang, cũng hướng dẫn điều tương tự.
Lý Ngũ Nha tự cảm thấy khả năng học hỏi của bản thân không tồi, nhưng trước đây nàng chưa từng học về nội công và tâm pháp, cho nên hiện tại vẫn còn chút mơ hồ. Còn Lý Thất Lang thì hoàn toàn không hiểu được cái gì.
Hai người thất thần nhìn nhau, sau đó lại cùng nhau nhìn về phía Diệp Mặc, lúc này mới phát hiện, sắc mặt của ông ấy hơi tái nhợt, trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi.
“Sư phụ, người làm sao vậy?”
Diệp Mặc không đáp lời, chỉ tĩnh tọa tại chỗ để hồi phục lại.
Gân cốt của ông ấy bị đứt gãy, nội lực cũng bị phế bỏ, vừa rồi ông ấy lại cưỡng ép phát động nội lực để hướng dẫn hai đứa nhỏ làm quen với sự vận hành của tâm pháp, cho nên gân cốt mới phản ứng mạnh như vậy.
Hơn hai khắc sau, Diệp Mặc mở mắt ra: “Ổn rồi, hai đứa có thể quay về.”
Lý Ngũ Nha có chút bối rối: “Sư phụ, như vậy thôi đã hết rồi sao? Người không dạy chúng con thêm gì nữa ạ?”
Diệp Mặc: “Không thì sao? Võ công nội gia phần lớn dựa vào thiên phú. Quay về thì nhớ niệm thầm tâm pháp nhiều lần, càng niệm thì hiểu càng sâu, thiền định cũng càng dễ dàng.”
“Vừa rồi ta dùng nội lực để cho hai đứa lĩnh hội kỳ kinh bát mạch. Nhớ kỹ, chỉ cần đả thông các huyệt vị của kỳ kinh bát mạch, hoàn thiện vòng đại tuần hoàn trên cơ thể, lúc đó mới xem như là nhập môn võ công nội gia.”
Lý Ngũ Nha nghĩ đến bộ vị bị cản trở mà bản thân cảm nhận được trước đó, cho rằng việc đả thông hẳn là không phải việc gì khó, bèn nói: “Thưa sư phụ, con đã hiểu. Tối nay quay về, chúng con sẽ làm thử, nếu như còn thắc mắc gì, ngày mai lại tới đây nhờ người giải đáp.”
Nhìn theo bóng dáng tự tin của Lý Ngũ Nha cùng Lý Thất Lang rời đi, Diệp Mặc có chút nói không nên lời, thật là kẻ ngu dốt thì không biết sợ là gì!
Võ công nội gia mà dễ luyện như vậy sao?
Ngay cả ông ấy, người được phong là kỳ tài luyện võ - trăm năm mới có một người cũng phải mất đến mấy tháng trời mới có thể đả thông kỳ kinh bát mạch.
Phải biết là, khi ông ấy bắt đầu luyện võ công nội gia thì nhà họ Diệp vẫn còn tồn tại, đủ loại thuốc tắm bồi bổ, dược liệu bổ dưỡng đều được ông ấy tận dụng hết, dưới điều kiện thuận lợi như vậy mới khiến ông ấy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã có thể đả thông các huyệt vị.
Theo như ông ấy biết, rất nhiều người có luyện cả đời cũng không đả thông được kỳ kinh bát mạch.
Bên cạnh đó, dù cho là võ công nội gia hay công phu ngoại gia, muốn đi vào nghiên cứu sâu hơn thì thân thể nhất định phải theo kịp, chỉ dựa vào điều kiện của nhà họ Lý...
Bỏ đi, dạy tâm pháp cho chúng nó rồi, còn học được đến đâu còn phải tùy vào chính chúng.
Diệp Mặc ngồi lại bên bếp lò, khi nhìn thấy đống tro tàn cháy rụi trên mặt đất, ánh mắt ông ấy không khỏi lóe lên.
Con bé nha đầu kia có trí nhớ rất tốt, chỉ cần nhìn thử một lần đã thuộc làu làu.
Với bản lĩnh chỉ cần nhìn một lần là không quên này, nếu được sinh ra trong một gia đình khá giả hơn, thêm vào đó là được dạy dỗ đàng hoàng thì chắc chắn tương lai sẽ vô cùng rộng mở.
Đáng tiếc lại sinh ra ở nơi biên quan lạc hậu này.
Có thiên phú cũng chỉ sợ là không tận dụng được!
...
Lúc Lý Ngũ Nha dẫn theo Lý Thất Lang về nhà, Lý Trường Lâm và Lý Tam Lang đều đã về.
Tại Đông phòng, Kim Nguyệt Nga nằm sấp trên giường, cơ thể đang không ngừng co giật, còn Lý Trường Sâm đứng bên giường run rẩy tay chân, hoàn toàn là dáng vẻ bối rối không biết phải làm sao.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận