Khương Điềm Điềm lại nhìn phong thư này một lần nữa, cắn môi rồi vo tròn. Dù cô rất muốn giữ bức thư lại làm kỷ niệm, nhưng Khương Điềm Điềm cũng hiểu rằng điều đó là không thể. Nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ có vấn đề ngay.
Cô đi vòng tới hố phân trong thôn, xác nhận không có ai, xé nát bứt thư vứt vào hố. Phong thư vừa nãy còn nguyên vẹn đã nhanh chóng biến mất.
Khương Điêm Điềm không đứng lại, lập tức đi khỏi.
Trên đường trở về, đầu óc cô rất hỗn loạn, có điều ngoài dự đoán chính là cô không nghĩ vê chuyện tiền để dành. Ngược lại chỉ nhớ tới cha và mẹ Khương. Khương Điềm Điềm của thời đại này thật ra rất hạnh phúc đó.
Cha Khương vì để cô có được những ngày tháng tốt lành mới tích cóp tiền phòng thân.
Mẹ Khương vì để cô có được những ngày tháng tốt lành mới lén giấu cái vòng vàng.
Bọn họ đều rất rất thương yêu, cố chăm sóc cho cô tốt hết sức. Không hề giống với cha mẹ ở hiện tại chút nào.
Khương Điềm Điềm trở lại chuông heo với khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, Trần Thanh Phong thế mà lại chưa đi, anh đang băm đồ ăn cho heo nghiêm túc hết sức. Lẽ ra những việc này đều phải do cô làm, nhưng mà hiện tại Trần Thanh Phong không hề chê chút nào.
"Anh Tiểu Phong." Khương Điềm Điềm khẽ nỉ non.
Trân Thanh Phong vừa nhìn mặt đã hiểu lòng cô không vui, lập tức buông dao phay trên tay xuống: "Sao thế? Đứa nào bắt nạt em?"
Anh chăm chú nhìn mặt cô nói: "Anh Tiểu Phong đi báo thù cho em."
Khương Điềm Điềm lắc đầu, mím môi thì thâm: "Em nhớ cha."
Mặc dù ngay cả bộ dạng cha Khương ra làm sao cô cũng không biết, nhưng Khương Điềm Điềm vẫn cảm thấy chua xót trong lòng, cô ngồi xổm xuống như con bé đang tủi thân: "Nhà em không còn ai hết."
Trân Thanh Phong bèn ngồi xổm ngay trước mặt cô an ủi: 'Không phải đâu, em còn có anh mài" Anh nói rất kiên quyết: "Em còn anh đây, sau này chúng mình chính là người một nhà! Hồi nãy em còn bảo em thích anh nhất, không thể nuốt lời được."
Khương Điềm Điềm bĩu môi, không nói chuyện.
Trần Thanh Phong thấy sắc mặt cô không tốt, khẽ hỏi: "Sao thế? Bên đại đội có chuyện gì à?”
Vào lúc này anh lại thấy hơi hối hận khi không đi theo Khương Điềm Điềm đây.
Khương Điềm Điềm lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì cả, hóa ra cha em gửi một bức thư đi rồi bị trả lại, em nhớ đến ông cũng có hơi khó chịu."
Nhân khẩu nhà Trân Thanh Phong thịnh vượng, đương nhiên là hoàn toàn không thể trải nghiệm được cảm giác cô đơn trong lòng của Điềm Điềm. Có điều anh là một đứa biết dỗ dành, giữ chặt bàn tay nhỏ của cô nói: "Anh hiểu em khó chịu, em nhớ cha mình. Nhưng mà người đi rồi thì không còn nữa, anh tin rằng nếu ông có linh thì nhất định sẽ không hy vọng Tiểu Điềm Điềm của mình vì chuyện này mà khó chịu trong lòng. Em thấy có đúng không?"
Anh lôi kéo tay cô lắc nhè nhẹ: "Không thì anh dắt em tới công xã nha?"
Khương Điềm Điềm: "Ơ?2?"
Trân Thanh Phong: "Anh dẫn em sang công xã giải sầu."
Khương Điềm Điềm nhớ lại đoạn đường núi kia, lặng lẽ lắc đầu, kiên quyết từ chối: "Em không muốn đi đâu."
Trân Thanh Phong: "Vậy thì chúng mình lên núi thăm thú? Xem thử coi có con mồi nào không?"
Khương Điêm Điềm chớp đôi mắt to hỏi: "Có mồi thì anh bắt được không?”
Cô thật lòng thật dạ đặt câu hỏi đó nha, Trân Thanh Phong lại nhìn trời lặng im không nói gì, sau đó cười tủm tỉm bảo: "Bắt được hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất chính là quá trình, em vui vẻ là được rồi." Khương Điềm Điềm là bé ngoan thành thật, chân thành đáp: "Quá trình đặc sắc mà không bắt không ăn được, vậy thì không có tý hứng thú nào mà."
Trân Thanh Phong: "... Em nói phải."
Hai người ngồi thành hàng chầm chậm nguôi ngoai nỗi buồn lo. Lại còn cân nhắc đến việc làm sao mới có thể bắt được con mồi.
Thật ra chị Vương cũng đang ở đây, chị quét dọn trong chuồng heo nãy giờ, thấy hai đứa kia suy nghĩ chuyện săn thú đơn giản như vậy, không khỏi cảm khái Khương Điềm Điêm đúng là một con bé ngốc. Tuy rằng tiếp xúc với con nhóc này chưa được bao lâu, nhưng chị luôn cảm thấy cô thật ngu ngốc, vô cùng đơn giản. Đến độ chị Vương cũng muốn ra mặt thay cho cô.
Ôi, không phải nghĩ thôi đâu mà làm thật luôn đấy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận