Dừng một lúc, giọng anh càng thấp hơn: "Sáng nay anh thấy chị ấy về nhà mẹ đẻ ăn trộm gà, anh đoán, có lẽ đó là máu gà." Khương Điềm Điềm nhíu chặt mày, nói nhỏ: "Em cũng đoán vậy."
Đúng thế, là đoán được.
Chứ không phải là nhớ lại.
Tô Tiểu Mạch là nữ chính trong truyện sảng văn, nội dung tình tiết rất nhẹ nhàng. Truyện vừa hay lại đọc cười vỡ bụng. Đúng là đọc rất dễ chịu, đồng thời cũng rất... dễ quên. Cô nhớ rõ chuyện trải qua kiếp trước của Tô Tiểu Mạch chỉ vì sự cố "nông phu và rắn" đầy bi thảm, còn nội dung khác thì không rõ lắm.
Có điều nữ chính đã sống lại rồi, chắc cũng không thiệt thòi gì đâu nhỉ?
Khương Điềm Điềm: "Em thấy..."
Trần Thanh Phong: "Anh thấy..."
Hai người đồng thanh mở miệng, thế là đưa mắt nhìn nhau. Khương Điềm Điềm: "Anh nói trước đi."
Trần Thanh Phong bật cười, nói: "Anh đoán có lẽ chúng ta cùng nói đến một chuyện."
Khương Điềm Điềm nhíu mày,Là gì?"
Trân Thanh Phong: "Anh cảm thấy, chúng ta không cần vạch trần chuyện chị ấy giả sinh non, cũng đừng nói ra ngoài."
Khóe môi Khương Điềm Điềm cong lên một độ cong khó thấy,'Quả nhiên chúng †a là tâm linh tương thông mài"
Chuyện bọn họ muốn nói đúng là một.
Cảm giác này, vừa thần kỳ vừa vui sướng.
Không gì khiến con người ta vui vẻ hơn việc tâm linh tương thông với người mình thích cả.
Trân Thanh Phong cũng nhoẻn miệng cười, anh thấp giọng dặn Khương Điềm Điềm: "Chuyện hôm nay chắc chắn là chị dâu anh đóng kịch. Anh thấy, hình như chị dâu thay đổi rồi thì phải. Không biết bị gì kích thích hay do nguyên nhân nào khác, nhưng anh cho rằng, tuy nhìn chị ấy vẫn yếu đuối nhưng rõ là thay đổi rất nhiều. Vở kịch hôm nay, nếu nhìn kỹ sẽ thấy khá đáng sợ. Kẻ thức thời làm trang tuấn kiệt, tốt nhất chúng ta đừng động vào chị ấy. Chuyện hôm nay cứ theo ý của chị ấy đi, quậy tung nhà họ Tô để bọn họ đeo tiếng ác cũng hay. Nhà họ Tô thật sự không phải loại đứng đắn gì."
Khương Điềm Điềm gật đầu cái rụp: "Em biết rồi."
Rồi cô đảm bảo trong sợ hãi: "Sau này chúng ta kết hôn rồi, em cũng không dây vào chị ấy đâu."
Đối đầu với ai chứ không dám đối đầu nữ chính đâu.
Cứ là nam nữ chính thì đều là con ruột của ông trời, không thể trêu chọc được.
Khương Điềm Điềm nghĩ rất nhiều rất nhiều, còn Trân Thanh Phong lại vô cùng vui mừng vì lời cô nói, cô muốn kết hôn với anhI
Anh thấp giọng: 'Dù chị ấy có ghê gớm đến mấy thì anh cũng không để chị ấy ức hiếp em đâu!"
Đấy là sự đảm bảo của anh.
Đàn ông đàn ang mà không bảo vệ được vợ con thì còn ra thể thống gì nữa!
Khương Điềm Điềm sờ "tín vật đính ước" trong túi rồi liếc nhìn anh, ừm, quá đẹp trai quá men lì!
Hơn nữa, anh Tiểu Phong lợi hại thiệt đó, chưa gì mà đã nhận ra sự thay đổi của Tô Tiểu Mạch.
Cô nắm gấu áo anh kéo nhẹ, nói: "Anh Tiểu Phong, anh thông minh quá."
Trân Thanh Phong ngẩng đầu lên, đắc ý: "Đương nhiên rồi!"
Dừng một lúc, anh quét mắt bốn phía dỏng tai tám hướng, thấy không có ai thì nhanh chóng ngoéo đầu ngón tay cô rồi buông ra ngay, không chớp mắt nói: "Em cũng rất thông minh."
Khương Điềm Điềm ưỡn ngực, đắc ý: "Dĩ nhiên! Em là ai chứ! Em là Khương Điềm Điềm lanh lợi nhất đại đội Bội Thul"
Hai người tự tâng bốc nịnh nọt nhau một phen, sau đó Khương Điềm Điềm mới kịp sực nhớ chính chuyện, hỏi: "Sao mẹ với mấy chị của anh vẫn chưa về vậy?"
Trân Thanh Phong cũng ngơ ngác, nói: "Anh không biết! Hồi sáng mấy người họ cùng đi ra ngoài."
Anh nghĩ ngợi rồi đoán: "Có lẽ, là bị chị dâu năm nhà anh xúi đi đâu mất rồi."
Khương Điềm Điềm ý vị thâm trường: "Chắc chắn rồi."
Hai người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã về tới nhà họ Trần.
Quả nhiên, tuy Tô Tiểu Mạch đã về nhưng mấy người phụ nữ khác trong nhà họ Trần lại không có ở nhà, trái lại có mấy bà hàng xóm ló đầu nhìn ngó xung quanh.
Trân Thanh Phong đi đến ngoài cửa phòng Tô Tiểu Mạch, gọi: "Chị dâu, chị có khỏe không?"
Tô Tiểu Mạch hét lớn: "Chị không khám bác sĩ, con của chị vẫn khỏel"
Khóe miệng Trần Thanh Phong giật giật, nếu không phải biết Tô Tiểu Mạch giả vờ thì không khéo anh cũng tin là thật.
Quả nhiên, phụ nữ mà đã muốn ác thì không có chỗ cho đàn ông xen vào!
Hành động này, quá ghê gớm!
Có điều chuyện này cũng không liên quan gì tới anh, anh nói: "Vậy... chị cứ nghỉ ngơi đi!"
Anh xòe tay ra với Khương Điềm Điềm, không khống chế âm lượng: "Anh thấy chị dâu anh bị kích động, tình hình không ổn lắm, em cũng đừng vào nhé, nếu bị thương thì không tốt đâu."
Khương Điềm Điềm rất biết phối hợp, nhìn vào căn phòng với vẻ đồng tình, nói: "Sao người nhà họ Tô lại hư như vậy chứ! Chỉ biết chèn ép người ta."
Rồi lại nói: "Em không vào đâu, để em đi đun nước cho chị ấy."
Trân Thanh Phong: "Cũng được, em nhóm lửa giúp anh, anh đi tìm mẹ với các chị đã.
Khương Điềm Điềm đáp rất to: "Vâng!"
Trân Thanh Phong mở miệng, tuy không phát ra tiếng nhưng Khương Điềm Điềm thấy anh đang nói: đừng vào nhà.
Cô ra dấu "không thành vấn đề", đáp đầy khí thế: "Yên tâm, em làm được!"
Không phải chỉ là nhóm lửa đốt củi thôi sao?
Không thành vấn đề!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận