Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70 (Dịch)
  4. Chương 27: Tín vật đính ước 2

Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70 (Dịch)

  • 97 lượt xem
  • 1286 chữ
  • 2024-08-03 23:50:46

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Khương Điềm Điềm hí hửng: "Thật tốt quá đi, em lại bớt được việc."

Trân Thanh Phong cũng cười theo, vui vẻ y chang. Anh nhìn hai bên trái phải, lấm la lấm lét kéo Khương Điềm Điềm trốn tới cạnh chuồng heo.

Khương Điềm Điềm lập tức khoanh tay, tỏ vẻ đề phòng hết sức, mắt to đen nhánh: "Anh muốn làm gì đói"

Trần Thanh Phong sửng sốt, sau đó ... đỏ mặt.

Anh nhỏ giọng trách: "Anh không có làm trò xằng bậy đâu."

Khương Điềm Điềm: "Vậy anh làm gì!"

Trân Thanh Phong lại cảnh giác liếc nhìn xung quanh, sau đó lấy một túi vải nhung giấu trong túi quần áo ra, cẩn thận giao cho Khương Điềm Điềm, vô cùng nghiêm túc bảo: "Điềm Điềm, tặng em cái này."

Mắt cười cong cong: "Đây là tín vật đính ước của bọn mình!"

Khương Điềm Điêềm không hê ngượng ngùng đưa đẩy giống con gái bình thường, thay vào đó là tò mò nhận lấy. Tuy bảo là túi nhung nhưng mà chả thấy nhung tí nào, nhìn cứ như lông chim trĩ bị nhổ ấy, trông không ra làm sao.

Cô mở thẳng túi nhung ra, lập tức hai mắt trợn tròn: "Ôi?"

Trong cái túi nhung rách rưới chứa một miếng ngọc bội trong veo xanh biếc.

Khương Điềm Điềm ngẩng đầu ngó Trần Thanh Phong: '?2?"

Trân Thanh Phong: "Đẹp đúng không."

Khương Điềm Điềm tò mò vuốt miếng ngọc, hết nhìn bên trái rồi nhìn bên phải. Thật lâu sau mới thần thần bí bí nhích lại gần anh, hạ giọng hỏi: "Anh đi đào mộ à?"

Trân Thanh Phong: '..."

Anh thò tay chọc mặt cô, mềm mại mịn màng y như bánh bao trắng. Trần Thanh Phong đã từng ăn một lần, vẫn còn nhớ rõ cảm xúc lúc ấy. À không, Khương Điềm Điềm nhà mình còn mềm hơn bánh bao trắng nữa kìa.

"U¡ da!" Khương Điềm Điềm làm bộ như muốn cắn ngón tay anh.

Trân Thanh Phong cười trong trẻo: "Đây là đồ ông bà nội giao lại cho anh, bảo rằng để dùng khi tương lai cưới vợ."

Nói tới đây, anh chớp mắt ngắm cô một cái, thấy mặt dần đỏ lên: "Bây giờ tụi mình là đối tượng kết hôn, tất nhiên anh phải tặng nó cho em."

Khương Điềm Điềm sờ ngọc bội trên tay, nhỏ giọng nói: "Xúc cảm tốt ghê, chắc là đắt lắm, anh muốn tặng cho em thật hả? Không lẽ anh không sợ em cầm rồi chuồn đi luôn sao?"

Trân Thanh Phong lại không kiêm lòng mà chọc tay lên mặt cô: “Anh đây không sợi Bọn mình là trời sinh một đôi đó, anh không nghi ngờ em đâu!"

Mái tóc ngắn hơi xoăn của Khương Điềm Điềm khẽ rung, khóe miệng không kìm được mà nhướng lên cao.

Ai mà không thích nghe lời dễ nghe chứ.

Khương Điềm Điềm sờ ngọc bội rồi nói: Nhưng mà em không có gì cho anh cả." Trần Thanh Phong thẳng thắn: "Có thể ở bên em là rất vui rồi, không cần phải đưa cái gì mới xem như là biểu hiện. Anh cho em bởi vì anh có! Nếu không có thì anh cũng không thể cho em thứ gì được."

Dừng một lúc, anh lại bổ sung: "Có điêu em cứ giữ đấy thôi, đừng có đeo, bây giờ nhiều kẻ gian lắm, đừng rước phiền phức vào người."

Khương Điềm Điềm lập tức gật đầu: "Em biết rồi!"

Chuyện này cô cũng biết.

"Em không thạo cái này, đây là ngọc bội hay là phỉ thúy nhỉ?" Khương Điềm Điềm vuốt ve, tò mò hỏi.

Thật ra Trân Thanh Phong cũng không rành mà.

Có điều anh cũng đã từng nghe ông nói: "Chắc là ngọc, ông nội anh bảo nó là ngọc bội."

Khương Điềm Điềm ồ một cái, nghiêm túc đáp: 'Nhất định rất quý."

Trần Thanh Phong: "Nghe bảo tốt vô cùng, hồi còn trẻ ông anh tích cóp được đấy. Miệng anh ngọt, nên ông bà nội thương anh nhất nhà, len lén đưa cho. Cha mẹ với người nhà anh không ai biết đâu."

Khương Điềm Điềm: "II"

Cô trợn to mắt: "Anh giấu làm của riêng!"

Trân Thanh Phong tìm phiến đá ngồi xuống, Khương Điềm Điềm lập tức kề vai ngồi bên cạnh, giật giật lỗ tai biểu hiện vẻ hết sức "chăm chú lắng nghe”.

Trần Thanh Phong: "Cũng không xem là thế! Thật ra hồi còn trẻ ông bà anh từng làm việc trong thành phố, cực kỳ hiểu rõ tâm quan trọng của tiền, tích cóp được một ít của cải. Sau này khi giải phóng, cuộc sống tốt hơn, mấy cửa hàng ở nội thành đều đóng cửa hết, bọn họ lại vê quê nhà. Cũng để làm mai cho cha, chú hai, chú ba và cô anh. Hồi đó họ nhịn ăn nhịn xài tiết kiệm được chút của cải như thế, thật ra đã không còn dư bao nhiêu. Hai cụ đều là người thiếu tiền, hiểu rằng phải có ít đồ phòng thân. Thế mà lúc anh cả lấy vợ lòng họ cũng không yên, lén trợ cấp cho một chút; tiếp đó là anh hai, anh ba, anh tư, anh năm... Anh biết thừa mỗi người bọn họ đều có một chiếc nhẫn bạc. Ông bà nội anh bảo đó là cho mấy đứa nó phòng thân, tự đi mà cất giữ, đừng nói với cha mẹ hay vợ. Sau đó đến anh, sức khỏe bọn họ đã không còn tốt nữa, không đợi được tới khi anh lấy vợ, mà hai cụ cũng không còn nhẫn bạc, thế nên bà nội mới quyết định lấy miếng ngọc bội này cho anh! Ông bà nội bảo dù giá trị ngọc bội cao hơn nhẫn bạc, nhưng thời đại này chả ai dám dùng, cũng không ai hiểu về nó, không được như nhẫn bạc có thể đổi thành tiền. Cho nên vẫn thiệt thòi cho anh. Thực ra mà nói thì anh cũng không có cảm giác ông bà bạc đãi mình, họ thương anh nhất. Tiếc rằng ông bà đều không còn nữa."

Khương Điềm Điềm cảm nhận được nỗi cô đơn của anh, duỗi tay ra nắm chặt tay Trân Thanh Phong.

Trân Thanh Phong: "!II"

Anh nhìn bàn tay nhỏ của cô, tay cô nhỏ bé mềm mại làm saol

Thế là ánh mắt cũng phiêu diêu, còn hơi khẩn trương.

Khương Điềm Điềm: "Đừng nghĩ tới mấy chuyện không vui nữa, nhất định ông bà sẽ mong anh sống vui vẻ hạnh phúc."

Trân Thanh Phong nhìn cô ngồi bên cạnh, dưới ánh nắng cô vừa trắng trẻo vừa xinh đẹp.

Anh nhếch miệng, ừ một tiếng thật sâu.

Anh nói: "Vậy, vậy... Em nhận tín vật đính ước của anh rồi thì sau, sau này có thể gọi tên anh không?”

Khương Điềm Điềm cười nhẹ, giòn giã kêu: "Anh Tiểu Phong."

Trân Thanh Phong: "!II"

Ngọt quá đi Tâm hồn Trần Thanh Phong bị tiếng "Anh Tiểu Phong" ngọt ngào mềm mại này mê tâm hồn, ngơ ngác nhìn cô, nhỏ giọng bảo: "Nữa, kêu thêm một tiếng nữa được không?”

Khương Điềm Điềm chọt tay lên mặt anh.

"Anh Tiểu Phong, anh Tiểu Phong, anh Tiểu Phong."

Hai người cùng lúc phì cười, vui quá đi!

Thiếu niên thiếu nữ đang ngọt ngọt ngào ngào thì thấy chị Vương hấp tấp trở về, Khương Điềm Điềm lập tức giấu ngọc bội đi ngay. Cũng may chị ấy hoàn toàn không để ý điều này, nói với Trần Thanh Phong: "Tiểu Lục, chị dâu năm em lại đánh nhau với em dâu mình kìa, em mau tới xem thử xem, đừng để có chuyện không may."

Trân Thanh Phong: "Vâng!"

Khương Điêm Điềm: "Em cũng đi!"

Trân Thanh Phong nghĩ nghĩ rồi mới dặn dò: "Đợi chốc nữa anh tới giúp đỡ, em đừng có đứng gần, tránh để các bác gái giúp đỡ lỡ tay ngộ thương."

Điềm Điềm: "Được ạ."

Cô luôn có cảm giác, nữ chính sẽ không chịu thiệt đâu!

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top