Nếu chỉ cần nịnh nọt mà có ăn có uống, thì cô cần gì phải cố gắng nhiều! Nếu có thể làm con nhà giàu thì cần gì tự lập nghiệp nữa! Hơn nữa cô cũng đâu phải chưa từng giàu. Nhiều tiền tới mấy thì cũng chỉ là một con số, có thể vui chơi ăn uống vô ưu vô lo là tốt lắm rồi! Đợi thêm mấy năm nữa đi theo khi nữ chính bung lụa trong thời buổi cải cách mở cửa để kiếm chút tiền lẻ, cô và Trân Thanh Phong mua một căn nhà làm bà chủ nhà cho thuê nhà, cuộc sống tuyệt biết mấy!
Dốc sức vì sự nghiệp?
Đó không phải là tính cách của côi
"Nghĩ gì thế? Lúc thì chau mày lúc thì bĩu môi rồi lúc lại cười là sao?" Trân Thanh Phong khua tay trước mặt Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm lập tức lấy lại tỉnh thần, cô cười tít mắt ngẩng đầu lên, nói: 'Em đang nghĩ chính sự mà."
Trân Thanh Phong kéo ghế đẩu lại cho cô ngồi, hỏi: "Thế em nói anh nghe xem, em nghĩ chính sự gì?"
Khương Điềm Điềm khẽ nhướn mày, đáp: "Thiên cơ bất khả lộ!"
Trân Thanh Phong dùng mũi giày nhẹ nhàng chạm vào cô một chút, sau đó vui vẻ bật cười.
Hành động nhỏ của Trần Thanh Phong khiến Khương Điêm Điềm như uống nước đường, không hiểu vì sao mà cô lại thấy rất vui.
Vừa nãy còn mãi nghĩ chuyện của nữ chính, nhưng chỉ trong chớp mắt, Khương Điềm Điềm đã lập tức quẳng chuyện đó ra khỏi đầu! Đối với một cô gái mới 17 tuổi nhưng không cần đi học mà nói, thì yêu đương chính là điều quan trọng nhất! Cô di bước chân, chạm khẽ vào Trần Thanh Phong.
Hai con người này lại bắt đầu, anh đụng em rồi em đụng anh!
Bọn họ tự cho rằng hành động của mình rất bí mật, nhưng không biết là đã bị mọi người người nhìn thấy cả.
Vợ anh hai đi làm về nháy mắt ra hiệu với vợ anh tư đang phụ bếp, cả hai nở nụ cười mập mờ. Trân Thanh Phong nhìn hai chị dâu đang cười, thấp giọng giới thiệu với Khương Điềm Điềm.
Người có gương mặt nghiêm túc khắc nghiệt là chị dâu hai Điền Chiêu Đệ, sinh được một gái ba trai, là con dâu bà Trần thích nhất.
Còn người có gương mặt chất phác đang lặng lẽ đốt lửa là chị dâu ba Hoàng Mỹ Linh, vì sinh ba lần mà cả ba đều là con gái, nên luôn cảm thấy không dám ngẩng đầu làm người.
Người có gương mặt vuông vức là chị dâu tư Vương Hương Xuân, sức lớn mà đanh đá, sinh được một trai một gái.
Còn chị dâu năm chính là Tô Tiểu Mạch.
Gia đình lớn này đúng là không ít người.
Khương Điềm Điềm lần đầu đến cửa làm khách, dĩ nhiên không đến lượt cô động tay làm việc, Trân Thanh Phong giới thiệu một lượt cho cô rồi lại nói đơn giản về tính cách của các bà chị dâu. Nhưng dù Trân Thanh Phong không nói thì Khương Điềm Điềm vẫn đoán sương sương được.
Tuy không nhớ rõ nhưng vẫn biết người nào trông như thế nào.
Còn mấy chuyện khác thì dù có biết hay không cũng vậy thôi!
"Tiểu Lục, con dẫn Điềm Điềm đi rửa tay rồi vào ăn cơm." Lúc này, bà Trần ở trong nhà gọi với ra, sau đó lại nói với con dâu tư ở bên cạnh: "Con đi xem vợ thằng năm thế nào rồi, hỏi nó có thể ra ăn cơm được không."
Nhắc đến Tô Tiểu Mạch, giọng bà không mấy vui vẻ.
Chị dâu tư vội vàng lau tay rồi nói: "Vâng ạ, con đi liên đây."
Chẳng mấy chốc, Tô Tiểu Mạch đã đi ra ngoài, trên đầu cô ấy còn quấn một lớp vải mỏng, nhưng dù vậy thì vẫn không làm giảm giá trị sắc đẹp của cô ấy.
Chỉ có điều, tuy trông cô ấy yếu ớt nhưng ánh mắt lại rất rắn rỏi.
Khương Điềm Điềm không hẳn là người biết nhìn người, nhưng cô cảm thấy, lúc này Tô Tiểu Mạch chắc chắn đã sống lại rồi, nhìn ánh mắt thôi là biết, không hề tỏ vẻ lép vế mà còn sâu không thấy đáy. Có ai mà không tò mò về nữ chính chứ? Tuy nữ chính này vẫn chỉ là nữ chính trải qua thảm kịch đời trước, vừa mới sống lại, vẫn chưa hoàn toàn biến thành nữ chính mạnh mẽ độc ác như trong truyện, thế nhưng cô vẫn tò mò chớp mắt, nhìn cô ấy thêm mấy lần.
Tô Tiểu Mạch cảm nhận được ánh mắt của cô.
Tuy đầu óc vẫn còn choáng nhưng Tô Tiểu Mạch biết, ở kiếp trước, chú út Trần Thanh Phong còn chưa kết hôn thì đã chết.
Đương nhiên đời trước cũng không có chuyện như bây giờ, hay là, cũng có, nhưng có điều không thành?
Cô ấy chỉ vừa quay về, nên cứ cảm thấy mọi thứ, đều rất mơ hồ.
Tô Tiểu Mạch không dẫn nổi lòng, lại nhìn Khương Điềm Điềm thêm mấy lần.
Khương Điềm Điềm lập tức nở nụ cười đáng yêu vô hại.
"Nào nào, chuẩn bị dọn cơm thôi!"
Người nhà họ Trần từ lớn tới nhỏ, tính luôn Khương Điềm Điềm thì vừa tròn 20 người! Bà Trần chia làm hai bàn, còn chưa sắp xếp gì thì Trần Thanh Phong đã kéo Khương Điềm Điềm ngồi xuống ghế, nói bâng quơ: "Mẹ, con và đồng chí Khương Điềm Điềm ngồi cạnh nhau." Bà Trần: "..."
Không đợi người khác ngồi vào chỗ, Trân Thanh Phong đã nhanh nhảu gắp cho Khương Điềm Điềm một miếng thịt, vui vẻ nói: "Điềm Điêm nếm thử tay nghề của mẹ anh xem, thế nào?"
Người nhà họ Trần: "..."
Bà Trân kìm nén kích động muốn đập chết Trân Thanh Phong, bà ngồi xuống bên cạnh Khương Điêm Điềm, nói: "Mọi người cũng ngồi đi."
Sau đó, nhân lúc Khương Điêm Điềm không để ý, bà trừng mắt nhìn Trân Thanh Phong.
Trân Thanh Phong cười giống như không để ý, làm khẩu hình: ... Con dâu!
"Mẹ, mẹ đang nấu canh trứng hả? Chỉ ăn mỗi bánh thôi thì khô khan lắm! Nhạt quá." Trần Thanh Phong có gương mặt điển trai là thế nhưng lời thốt ra lại rất không biết xấu hổ.
Bà Trần siết chặt nắm đấm, cố không cầm lấy ghế đẩu đánh chết thằng ranh con này.
Con dâu, tất cả cũng chỉ vì cô con dâu 'có thể có!
Nhịn, bà phải nhịn, phải nhịn nữa!
Nụ cười của bà Trần biến dạng, bà "hiền từ" nhìn Trân Thanh Phong: 'Mày cút."
Sau đó dịu dàng nói: "Điềm Điềm chờ nhé, để thím đi múc canh cho cháu!"
Khương Điêm Điềm: "Cám ơn thím ạt!"
Hu hu hu, cảm động quá đi!!!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận