Trần Thanh Phong: "Em, em cảm thấy, anh như thế nào?"
Khương Điềm Điềm đảo mắt lúng liếng, đáp khẽ: "Rất tốt ạ."
Rồi cô hỏi ngược lại: "Thế anh cảm thấy, em thế nào?"
Trân Thanh Phong lập tức trả lời: "Rất ngọt ngào."
Khương Điềm Điềm khẽ nghiêng đầu, nhanh chóng liếc nhìn lỗ tai đỏ ửng của anh rồi lập tức nhìn thẳng.
Bàn tay bé nhỏ của cô siết thành đấm, nói: "Thế, thế..." Trân Thanh Phong vội tiếp lời: "Thế chúng ta hẹn hò với nhau có được không?"
Những chuyện như vậy sao có thể để con gái người ta mở miệng được!
Thân là đàn ông hàng thật giá thật, phải dũng cảm theo đuổi tình yêu!
Rốt cuộc anh cũng nghiêng đầu, nhìn thật kỹ gương mặt và lông mi của cô! Tựa như phiến quạt dày vậy.
Anh trịnh trọng lấy lòng cô: "Sau này anh sẽ làm việc hộ em."
Khương Điềm Điềm bật cười, vạch trân anh: "Anh nói dối, anh vốn không thích động tay động chân mài"
Đừng tưởng cô không biết nhái!
Anh làm biếng nổi tiếng trong thôn đấy!
Trần Thanh Phong cũng chẳng vì thế mà xấu hổ, trái lại còn thẳng thắn: "Làm nhiều hay ít thì anh cũng được gì đâu, miễn cưỡng mang tiếng tốt chỉ tổ thêm mệt cho mình, đâu đáng! Cơ thể là của mình, lúc còn trẻ thì phải chơi cho đã, chứ không về già lại nuối tiếc."
Khương Điềm Điềm ngoẹo cổ: "Nói thế nghe cũng có lý đó."
Trân Thanh Phong bắt đầu nói liên thanh: "Em nhìn đi, một ngày anh được 7 điểm công, tuy không thấm gì trong hàng ngũ đàn ông, nhưng dù thỉnh thoảng xin nghỉ, đến cuối năm quyết toán vẫn đủ ăn. Có nhiều hơn thì mẹ cũng đâu cho chúng ta ăn thêm! Thế thì việc gì anh phải liêu mạng để làm cực mình? Hơn nữa mỗi năm muốn đổi điểm chấm công cũng có giới hạn, mấy năm rồi nhà anh chưa được đổi đây nè. Mà cũng không thiệt đâu, có ghi sổ cả. Nhưng ai biết đến lúc nào mới được quyết toán! Cha anh làm kế toán trong đại đội, tính tình hào sảng công tâm, dù có cơ hội đổi lương thực thì chắc chắn nhà anh cũng xếp cuối cùng! Ai biết tới lúc nào đây! Nhà anh vất vả làm việc mà đến cuối cùng trong đội lại nợ nhà anh, thế thì còn làm để làm gì nữa? Chẳng thà nghỉ ngơi nhiều hơn!"
Khương Điềm Điềm gần như mù tịt về tình hình của đại đội sản xuất những năm 60, nhưng khi nghe Trân Thanh Phong nói thế thì cũng vỡ lẽ. Cô nghiêm túc nói: “Anh nói siêu có lý á!"
Trân Thanh Phong đáp: "Thanh danh cũng không thể làm cơm được, bản thân thoải mái mới là quan trọng."
Khương Điềm Điềm lại gật đầu, cô ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Phong, nói: "Anh thông minh lắm."
Trân Thanh Phong sửng sốt, sau đó bật cười. Anh không ngờ cô không hề chê mình, mà còn cảm thấy anh vừa thông minh vừa có lý. Sáu, bảy năm trước khi Trần Thanh Phong vẫn còn là cậu nhóc choai choai, anh cũng đã từng nói lời này với cả nhà, kết quả là người cha cương trực công chính của anh đã cầm gậy khơi lửa đuổi thưo anh nguyên một con phố, muốn uốn nắn lại tư tưởng không chính xác của anh.
Nhưng bây giờ... Anh nhìn Khương Điềm Điềm, hai mắt cô sáng bừng long lanh.
Quả nhiên bọn họ là người có duyên phận!
Trân Thanh Phong được cô khen, sắc mặt lại dần đỏ bừng,/'Anh vốn không làm là vì không cần thiết, nhưng nếu chúng ta sống với nhau thì anh sẽ làm việc phụ em.
Khương Điềm Điềm cười tít mắt, mừng rỡ đáp: "Tốt quá rồi, em không thích xắt thức ăn cho heo tí nào hết á!"
Có điều dừng lại một lúc, cô thấp giọng nói: 'Chúng ta phải lười nhiều hơn nữa."
Hai mắt Trân Thanh Phong sáng lên, vội gật đầu.
Hai con người có tư tưởng giác ngộ không cao nhanh chóng ăn nhịp với nhaul
Khương Điềm Điềm ngồi bên mép giường, lắc lư đôi chân bé nhỏ, lại nói: "Anh làm việc phụ em, em sẽ cho anh ăn ngon!"
Cô hùng hồn nói: "Em siêu cấp có thiên phú nấu cơm luôn nhé, mới nấu lần đầu mà đã quen việc rồi đó! Đợi em làm cực nhiều cực nhiều đồ ngon cho anh nhat" Trân Thanh Phong không cảm thấy lời cô nói có vấn đề gì, vui vẻ đáp: "Được!"
Anh cười híp mắt: "Anh sẽ làm trợ thủ giúp em."
Khương Điềm Điềm: 'Được được."
Tuy đây chỉ mới là lần gặp mặt thứ ba, là lần đầu tiên trò chuyện chính thức, nhưng cả hai đã thân thiết tới mức như đã quen biết từ lâu. Khương Điềm Điềm cảm thấy, quan hệ của bọn họ có thể dùng một cụm từ để hình dung, vô cùng ăn nhịp!
Trần Thanh Phong cũng cảm thấy có thể dùng một cụm từ để mô tả bọn họ, nhất kiến chung tình!
Tóm lại là cả hai đứa đều vui vui vẻ vẻ!
Nhưng cuộc vui không kéo dài được lâu, chẳng mấy chốc bên ngoài đã truyền đến tiếng mắng chửi, âm thanh bén nhọn nhất, là của bà Trân mới vừa nãy còn điềm đạm hiền lành.
Bác Trần: "Này bà Tô, bà đừng có giở trò chèn ép người ta, có câu lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, con gái nhà bà đã gả đến nhà họ Trần tôi, mà bà còn muốn tác oai tác quái hả. Tôi thấy rất nhiều người không biết xấu hổ rồi, nhưng chưa thấy cái đồ bỉ ổi nào hơn bài!"
"Sao, sao bà... Tôi không phải..." Một bà thím khác yếu đuối phản kháng.
Bà Trần: "Tôi nhổ vào! Bà đừng làm bộ trước mặt tôi nữa! Đã biết nhau mấy chục năm, có ai không biết ai hả?! Hồi trẻ bà dựa vào trò này để lừa gạt mọi người, không ít chị em trong thôn từng bị bà lừa, giờ đã chừng ấy tuổi rồi mà còn giở ngón cũ. Còn không nhìn xem cái bản mặt xui xẻo già nua nhăn nheo của mình đi! Nhìn mà buồn nôn!"
"Không phải tôi, chúng, chúng ta là thông gia mà..."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận