Tiết trời lạnh đến mức buốt tận xương.
Trong cái kho hàng cũ kỹ, mùi sắt hoen rỉ của máy móc hòa lẫn với mùi kim chi tràn ra từ những thùng bị vỡ, thêm vào đó là khói xả từ mấy chiếc xe tải giao hàng đang nổ máy rì rì ngoài bãi.
Giữa đống hỗn tạp ấy, Yoo Ha Seong đang cúi lưng khiêng từng kiện hàng nặng trịch.
Làm trong ngành chuyển phát nhanh thực ra có nhiều dạng.
Người thì chạy giao - nhận hàng, người thì ngồi tổng đài, còn một nhóm như Ha Seong là lao động trực tiếp trong trung tâm logistics, chuyên bốc xếp.
Trong kho, việc phân loại bưu kiện thường để cho các cô, các bác lớn tuổi hoặc phụ nữ làm, còn mấy gã đàn ông khỏe mạnh thì bị đẩy ra bãi, chuyên làm bốc - dỡ hàng lên xuống xe tải.
Bây giờ là 6 giờ sáng.
Cũng sắp hết ca rồi.
Làm xuyên đêm, tay chân run lẩy bẩy là chuyện bình thường, còn đôi chân thì đau như sắp gãy. Đáng ra quen rồi mới phải, vậy mà cơ thể vẫn ngoan cố kêu gào.
Ha Seong vừa hoàn thành chuyến xếp hàng cuối cùng.
“Biiiiiip!”
Tiếng máy chấm công vang lên.
“Khụ…!”
Ca làm việc chính thức kết thúc. Cuối cùng cũng có thể về nhà.
“Này! Về thôi!”
“Ừ… đi chứ.”
Anh cùng mấy người khác lục tục kéo nhau ra bến xe buýt.
Chiêng!
Chiếc xe buýt đưa - đón công nhân rít phanh, từ từ quẹo vào bãi trước trung tâm logistics.
Mấy trung tâm thế này thường nằm tận vùng ven các đô thị lớn.
Ha Seong sống ở Daejeon, ngày nào cũng phải bắt shuttle đi tận Cheongju để làm ca đêm.
Xe dừng, từng người một leo lên chen chúc tìm chỗ.
Ngồi ổn định xong, anh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính mờ sương.
Tại sao cuộc đời mình lại tụt dốc đến mức này?
Đã từng có thời, cái tên Yoo Ha Seong cũng được gọi là “con nhà người ta”.
Con trai của một nghị sĩ Quốc hội, từ nhỏ sống chẳng thiếu thứ gì. Với bộ não thiên phú, anh thi đỗ thủ khoa trường Nông nghiệp thuộc Đại học Quốc gia Hàn Quốc.
Lý do anh chọn ngành nông nghiệp rất đơn giản:
Anh muốn biến “siêu giống cây trồng” mà mình ấp ủ từ thời đi học thành hiện thực.
Vào đại học, Ha Seong gần như sống luôn trong phòng thí nghiệm, ngày đêm cắm đầu nghiên cứu. Cuối cùng, anh cũng gần chạm được vào đáp án: một giống lúa có năng suất gấp 5 lần giống thông thường.
Anh đăng ký bằng sáng chế và bắt đầu tìm đường thương mại hóa.
Bạn thân lâu năm của cha anh - Oh Tae Sik - đang điều hành một công ty phân bón nhỏ mang tên Gaion Bio.
Gaion Bio đang ăn nên làm ra nhờ dòng phân hữu cơ kết hợp chức năng của phân bón và thuốc trừ sâu.
Ngày còn nhỏ, Ha Seong đâu biết rằng:
Gaion Bio thực chất là công ty được xây dựng từ tiền đầu tư ban đầu của chính cha mình - Yoo Hak Jin.
Ông đã rót vốn với điều kiện nhận 50% cổ phần, và thế là Gaion Bio ra đời.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Ha Seong mới biết chuyện.
Anh liền lên kế hoạch hợp tác với Gaion Bio, dùng giống lúa siêu cấp của mình để mở rộng sản xuất.
Nhưng mọi chuyện đâu dễ như trong lý thuyết.
Nghiên cứu vẫn chưa hoàn thiện, giữa chừng thì đủ loại cản trở, áp lực, phá hoại ập đến.
Dù vậy, cuối cùng anh cũng gần như chốt được toàn bộ quy trình.
Cha anh, nghị sĩ Yoo Hak Jin, đang dồn hết tâm huyết cho chuyện “tự chủ lương thực”: tăng sản lượng lúa trong nước để giảm nhập khẩu.
Theo lập luận của ông, từ các hiệp định FTA cho đến tiêu chuẩn nhập khẩu gạo đều quá lỏng lẻo, khiến sản xuất trong nước tụt giảm.
Về lâu dài, nếu sản lượng gạo Hàn Quốc tiếp tục giảm, nền tảng quốc gia sẽ bị chao đảo bởi vốn ngoại và nguồn gạo nhập khẩu.
Ngay lúc nghiên cứu bước vào giai đoạn cuối, dự luật liên quan đến chính sách lúa gạo gần như sắp được thông qua.
Nhưng rồi… cha anh mất trong một vụ tai nạn giao thông.
Đáng nói hơn, người bạn thân và đối tác lâu năm của ông - Oh Tae Sik, chủ tịch Gaion Bio cũng chết trong vụ tai nạn đó.
Gia đình Yoo sụp đổ chỉ trong một đêm.
Gaion Bio chịu áp lực từ đủ phía, chỉ còn le lói duy trì được cái tên, chứ mọi thứ gần như tê liệt.
Chuyện đó xảy ra một năm trước.
Ngay sau đó, giống “siêu lúa” mà Ha Seong nghiên cứu bị một cơ quan công lập kết luận là gian lận, lừa đảo.
Từ thiên tài nghiên cứu, anh trở thành kẻ bị nghi ngờ, đến việc xin một công việc tử tế cũng không xong.
Bây giờ, Gaion Bio được vận hành bởi con gái của Oh Tae Sik - cũng là bạn thanh mai trúc mã của Ha Seong -Oh Yoo Ra.
“Haa…”
Ha Seong khép mắt lại.
Chỉ trong vòng một năm, quá nhiều chuyện đã xảy đến.
Trước khi nhắm mắt, cha anh để lại một lời trăn trối: “Tuyệt đối không được bán cổ phần.”
Dù thế nào cũng phải bảo vệ công nghệ, giành lại bằng sáng chế, để Hàn Quốc có thể chủ động sản xuất gạo của chính mình - đó là di nguyện ông để lại.
Hiện tại, Ha Seong nắm giữ 50% cổ phần, tương đương 50 triệu cổ phiếu.
Ngày trước, số cổ phiếu đó từng có giá thị trường 500 triệu won, có lúc một cổ phiếu được hét giá tới hàng vạn won.
Còn bây giờ?
Giá rơi thảm đến mức 10 won/cổ cũng khó có người mua.
Công ty đã ba lần suýt phá sản, chuyện giá cổ phiếu lao dốc chỉ là hệ quả tất yếu.
“Chỉ cần bán được số cổ phiếu đó thôi thì……”
Nếu không vì lời trăn trối của cha, anh đã đem bán sạch từ lâu rồi.
Sau khi gia cảnh sa sút, cả nhà phải chuyển đi, dọn lên một khu đồi lao động nghèo - kiểu “xóm ổ chuột” thường thấy trên phim truyền hình.
Trong nhà, chuyện “bán hay không bán cổ phiếu” là chủ đề cãi vã lớn nhất.
Quyền quyết định nằm trong tay Ha Seong.
Nhưng có một sự thật đã níu chặt bước chân anh.
Ngay trước lúc qua đời, cha anh đã nói ra bí mật vẫn giấu suốt bao năm: Ha Seong là con nuôi.
Cha mẹ lo anh bị tổn thương nên chưa bao giờ nhắc đến.
Chính vì vậy, đối với Ha Seong, giữ lại cổ phần và bảo vệ di sản công nghệ không chỉ là trách nhiệm, mà còn là hình thức báo hiếu cuối cùng dành cho người đã nuôi mình khôn lớn.
Chiêng!
Trong lúc chìm trong suy nghĩ miên man, chiếc xe buýt đã dừng trước trung tâm môi giới lao động.
“Ồn ào quá trời…”
Trước cổng trung tâm, người đứng người ngồi ken kín cả vỉa hè. Tầm giờ này ngày nào cũng vậy, nơi đây luôn chật kín lao động thời vụ.
Công nhân ca đêm như Ha Seong xong việc thì đến đây nhận tiền, còn những người đi làm công nhật ca ngày thì tụ tập để chờ phân việc.
Quản lý công trường bận đến mức chẳng có thời gian ngẩng mặt lên.
Ông ta dúi hẳn một cọc tiền vào tay Go Han Sik, nhờ ông này chia cho từng người.
Tiền công hôm nay là 100.000 won.
“Oh Chang Su!”
“Có!”
“Yoo Ha Seong!”
“Vâng!”
Khoảnh khắc cầm phong bì lương trên tay… với Ha Seong, có lẽ đó là lúc hiếm hoi anh thấy mình còn chút “hạnh phúc”.
100.000 won ít thì ít, mà bảo nhiều thì cũng chẳng nhiều.
Nhưng ít nhất, với số tiền này, gia đình anh vẫn có thể cầm cự được thêm một thời gian nữa
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận