Trong căn phòng rộng lớn, xa hoa ấy, giờ chỉ còn lại hai người: Ha Seong và Chủ tịch Lee Tae-san.
Ông chống tay, gắng sức ngồi dậy trên giường.
Chỉ cần nhìn qua cũng biết, sinh mệnh của ông chẳng còn bao lâu.
Có lẽ… hôm nay.
Hoặc ngày mai.
Cái cảm giác “sắp đến lúc rồi” cứ lơ lửng trong không khí.
Dù vậy, Ha Seong lại không biết phải mở miệng từ đâu.
Người cha mà cậu tưởng chừng cả đời cũng không gặp lại được, đột nhiên xuất hiện, đứng ngay trước mắt. Chỉ riêng chuyện đó thôi cũng đủ khiến lòng cậu rối tung.
“Có vẻ con bị sốc lắm nhỉ.”
“Thật lòng mà nói… vâng.”
“Cha xin lỗi.”
“Con không nghĩ… ngài cần phải xin lỗi ạ.”
“Ta đã nghĩ về con rất nhiều. Cả đời này, luôn chôn con trong lòng mà sống.”
“Nếu vậy… sao suốt từng ấy năm, cha chưa từng tìm con?”
“Vì ta không thể tìm thấy con.”
“……”
“Ta được báo lại rằng cha nuôi của con từng tham gia chính trường.”
“Đúng vậy. Nếu không bị một thế lực nào đó ‘xử lý’, chắc giờ ông ấy đã trở thành thị trưởng Daejeon rồi. Và sau đó… có lẽ sẽ tranh cử cả thị trưởng Seoul.”
“Không thấy tò mò sao?”
“Dạ?”
“Về kẻ đã khiến ông ấy chết như vậy.”
Đôi mắt Ha Seong mở to.
Cho đến giờ, cậu vẫn luôn tự nhủ đó là chuyện “bất khả kháng”.
Chỉ trong chớp mắt, gia đình tan nát.
Từ đó đến nay, ai cũng phải sống trong vất vả.
Những năm tháng cực nhọc của người thân… không phải thứ có thể đo bằng lời.
Cậu từng nghĩ đến chuyện báo thù.
Nhưng đối thủ quá lớn, là thế lực mà một người bình thường không thể chống lại.
“Nếu con trở thành phó chủ tịch tập đoàn, con có thể trả thù.”
Ánh mắt Ha Seong chậm rãi trầm xuống.
Nếu là vì lý do đó… trở thành phó chủ tịch, cậu không hẳn là không sẵn sàng.
“Tại sao… ngài lại làm đến mức này vì con?”
“Vì con là con trai ta. Còn cần lý do nào khác nữa sao?”
“Cho dù là vậy đi chăng nữa…”
“Không phải ta ‘tự nguyện’ vứt bỏ con. Ông nội con đã phản đối kịch liệt đến mức mẹ con phải lặng lẽ biến mất. Còn ta… cũng không thể tìm ra hai mẹ con. Cho đến gần đây, ta mới biết được tin của con.”
“Haizz…”
“Trước khi chết, ta nhất định phải nói điều này với con.”
“Là… điều gì ạ?”
“Ta yêu con. Chưa một khắc nào là ta không nghĩ đến con. Ta đã nhớ con suốt một quãng thời gian rất dài. Ta biết trái tim con cũng đã bị xé nát trong ngần ấy năm… nhưng dưới vòng tay ấm áp của cha mẹ nuôi, con đã trưởng thành rất tốt. Đến giờ… ta không còn gì nuối tiếc nữa.”
Lòng ngực Ha Seong hỗn loạn đến mức khó mà gọi tên được.
Cậu có giận.
Nhưng cũng hiểu hoàn cảnh của người cha ruột đang nằm trước mặt.
Nếu nói về những năm tháng đau đớn… có lẽ Lee Tae-san còn nhiều hơn Ha Seong gấp bội.
Nỗi đau trong lòng Ha Seong kéo dài khoảng một năm.
Còn Lee Tae-san… đã sống như vậy suốt ba mươi năm.
Cần gì phải so đo, cũng tự biết được ai là người cháy ruột cháy gan hơn.
“Gọi ta một lần thôi… gọi ta là ‘cha’. Và hãy ôm ta một cái.”
Ha Seong do dự.
Một người cha đang cận kề giây phút lâm chung.
Suốt cả cuộc đời, hai người chưa từng được gặp nhau, nhưng ông lại là người đã đưa cậu đến với thế giới này.
Sự thật đó… không thể phủ nhận.
“Cha…”
Ha Seong ôm chầm lấy Lee Tae-san.
Cả Lee Tae-san lẫn Ha Seong đều bật khóc.
Cuộc trò chuyện của họ kéo dài suốt năm tiếng đồng hồ.
Lee Tae-san nói, giờ có chết ông cũng không còn điều gì vướng bận.
Người cha mà cậu đã cố quên đi để sống tiếp.
Rời khỏi phòng, trái tim Ha Seong nặng trĩu.
Cạch.
“Oppa!”
“Ơ… oppa?”
“Xin chào, em là Lee Ye-rin ạ.”
“Lee Ye-rin… nghĩa là nhị tiểu thư của nhà này?”
“Sao lại nói như người ngoài thế ạ? Em là em gái của anh đó.”
“À… Ờ, phải rồi.”
Ha Seong lại một lần nữa cảm nhận rõ rệt:
Giờ cậu đã trở thành nhị thiếu gia của tập đoàn Taeshin.
Lee Ye-rin nhỏ nhắn, dáng người dễ thương.
Nhìn thoáng qua đã thấy hơi yếu đuối, mỏng manh.
Nghe nói tính cô khá rụt rè, nhút nhát, vậy mà giờ có thể chủ động bước đến thế này, chắc cô đã lấy hết can đảm rồi.
“Để em dẫn anh đi tham quan một vòng.”
Ye-rin dẫn Ha Seong đến một nơi nào đó trong dinh thự.
Kétttt!
Cánh cửa mở ra, bên trong là căn phòng rộng bằng… phòng khách của một căn nhà bình thường.
Những món nội thất cổ điển đập vào mắt trước tiên.
Khắp nơi là đồ trang trí, phần lớn trông như đồ cổ quý.
Ye-rin ngồi xuống ghế cạnh bàn.
“Hơm hơm.”
Đó là kiểu ho khan lấy lệ, như ám chỉ “ngồi xuống nói chuyện một chút đi”.
Ha Seong cũng kéo ghế ngồi đối diện.
Không khí có chút gượng gạo.
Một người cha, một người anh, một chị dâu, thêm một đứa em gái…
Tất cả bỗng dưng xuất hiện cùng lúc.
Không thấy ngượng ngùng mới là lạ.
“Em thấy anh là người tốt.”
“Không hẳn đâu.”
“Em cảm nhận được mà. Hy vọng từ giờ chúng ta sẽ hòa hợp với nhau.”
Ye-rin chìa tay ra trước.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận