Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 99: Hạ phàm

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 538 lượt xem
  • 3809 chữ
  • 2020-12-09 20:31:18

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Khi Lâm Dương quay trở về trường học bù, Dư Châu Châu lại bỏ toàn bộ các tiết, lên chiếc máy bay tới Thượng Hải. Bác cả, mợ cả đương nhiên là không đồng ý, thế nhưng không biết Trần An đã nói những gì với bọn họ mà cuối cùng bác cả vẫn thở dài một tiếng, nói với Dư Châu Châu: "Đi chơi một chút, cũng tốt."

Bác cả đưa hộ khẩu cho Dư Châu Châu, đưa cô đi làm hộ chiếu. Trần An làm visa luôn cho cả hai người, theo lời anh nói thì, có một người bạn sau khi tốt nghiệp vào làm việc ở Đại sứ quán Thái, hành sự rất tiện lợi.

Hơn nữa, toàn bộ chi phí của Dư Châu Châu, đều do anh phụ trách.

Mỗi lần nghĩ tới Trần An, Dư Châu Châu liền biết rằng bản thân rất muốn trưởng thành nhanh hết sức có thể, cô rất muốn biết mình có cách nào tu luyện thành một vị thần tiên giống như anh hay không.

Lúc sắp xếp hành lí mợ cả giúp cô nhồi nhét quá nhiều đồ đạc, giống như sợ cô gặp phải bất cứ chuyện gì không thuận lợi, chỉ hận không thể nhét toàn bộ căn nhà vào va li du lịch. Khi cô sắp sửa đi qua cửa kiểm tra an ninh, mợ cả bất ngờ bật khóc.

Dư Châu Châu ngây người, "Cháu chỉ đi có 5 ngày thôi, sao mợ lại khóc ạ?"

Mợ cả thấp giọng lẩm bẩm: "Mợ luôn cảm thấy máy bay không an toàn, cháu nói xem nhỡ may bị rơi xuống thì phải làm sao..."

Dư Châu Châu bật cười, bác cả cau cau mày: "Cháu đừng nghe mợ cháu nói linh tinh, bà ấy thế này đã vài ngày rồi, lúc trước bác đi máy bay bà ấy cũng vậy... Nhưng dẫu sao vẫn tự mình cẩn thận một chút, chơi cho thoải mái. Những chuyện không vui hãy bỏ lại hết ở đó, đừng mang theo về."

Cô gật mạnh đầu. Sự lo lắng nơi đáy mắt và quan tâm khiến sống mũi cô hơi chua chua, cô nắm chặt tay mợ cả lắc lắc, đôi bàn tay ấy đã từng giữa đêm dùng rượu lau khắp trán cho cô.

Đôi khi cảm giác ỷ lại cũng không có gì là xấu.

Cô xoay người, không ngoái đầu lại bước vào cửa kiểm tra an ninh.

***

Dư Châu Châu kéo tấm che cửa sổ lên, cúi đầu nhìn thấy nước biển xanh ngắt, dáng hình một bán đảo nổi rõ trên mặt nước.

Giống hệt như tranh vẽ trong sách địa lý. Cô dán mũi trên cửa sổ, đột nhiên nhớ tới hồi nhỏ xem "Chính đại tổng nghệ", bên trong có một phần tên là "Thế giới thật kì diệu".

Hình như lúc ấy cô còn nói với mẹ, sau này lớn lên cũng muốn làm MC ngoại cảnh của "Chính đại tổng nghệ", đi du ngoạn khắp thế gian, thưởng thức ẩm thực ở các nơi, dấu chân đặt lên vô số ngóc ngách của trái đất.

Cô còn chưa kịp lớn lên hoàn toàn thì "Chính đại tổng nghệ" đã dừng phát sóng —— hoặc là không phải, chỉ là cô không còn xem nữa mà thôi.

Bãi bể nương dâu. Cô nhìn bán đảo bên dưới, có chút thổn thức.

Cô giống như rất nhiều người khác, ôm ấp rất nhiều ước mơ, nhắm mắt lại, thấy mình chính là She-Ra, sở hữu sức mạnh do trời cao ban cho, rút bảo kiếm, chẳng có tối tăm nào là không thể chém rách.

Nhất định phải bị lặng lẽ đẩy vào trong góc, mắc kẹt ở nhân gian, học cách cân nhắc lựa chọn, tới tận lúc quay đầu lại không còn nhớ nổi vì sao bản thân lại biến thành dáng vẻ lúc này, mới chịu thừa nhận, bạn không phải Shuke, mình cũng không phải Beita*, chúng ta chỉ là hai chú chuột bận rộn, cuộc sống chỉ là một trận kiếm ăn.

(* Shuke và Beita là tên hai nhân vật trong bộ phim hoạt hình "Shuke và Beita" do công ty Mỹ thuật Thượng Hải sản xuất năm 1989.)

Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ đột nhiên bị một tầng hơi nước che phủ, giống như chìm vào màn sương. Vài giây sau, tầm nhìn lại lần nữa quang đãng, biển mây trắng mênh mông lướt qua dưới chân, ánh nắng rực rỡ, rọi thẳng vào mắt Dư Châu Châu, khiến cô ròng ròng nhỏ lệ.

Dáng vẻ của thiên đường mà cô từng vô số lần tưởng tượng, lúc này rốt cuộc đã được nhìn thấy rồi.

Mẹ và chú Tề đang ở chỗ này ư?

Dư Châu Châu mỉm cười.

Vậy thì, mẹ, mẹ nhất định phải nhớ bôi nhiều kem chống nắng đó.

Ánh sáng càng thêm rạng rỡ, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.

***

"Đây là va li của anh ạ?" Dư Châu Châu chỉ vào chiếc va li da đen đang nằm trên băng chuyền chầm chậm trôi về phía bọn họ. Trần An đi tới nhấc nó xuống, vỗ vai cô nói: "Như vậy là được rồi, chúng ta đi thôi."

Bọn họ cùng nhau bay từ Thượng Hải đến Bangkok, lại nối chuyến tới Phuket. Xếp hàng điền phiếu đăng kí nhập cảnh, qua cửa hải quan, sau đó cuối cùng đã nhận lại được hành lí, chuẩn bị rời khỏi sân bay.

Dư Châu Châu không biết mình bỏ buổi học bù đầu tiên của mùa Hè năm lớp 12, ngàn dặm xa xôi chạy tới đây rốt cuộc là vì lí do gì. Trần An dường như chưa bao giờ bận tâm tới những chuyện mà người khác cho là then chốt, bất luận là năm lớp 12 của cô hay của chính bản thân anh.

"Học nhiều quá sẽ mụ đầu đấy."

Câu nói này nghe rất quen, chỉ có điều đất trời lúc ấy chìm trong tuyết trắng.

Tóc Trần An hơi dài hơn, còn nhuộm thành màu nâu đậm. Lúc mới nhìn thấy anh ở sân bay Thượng Hải Dư Châu Châu đã chăm chú nhìn anh rất lâu, anh gãi gãi đầu cười: "Sao vậy?"

"Giống tóc của Kenji Fujima," cô cười, "Vốn dĩ là giống Hisashi Mitsui... Ý em là, Hisashi Mitsui tóc ngắn sau khi đã có thêm răng."

Trần An lại kéo kéo bím tóc đuôi ngựa của cô, "Em chẳng thay đổi chút nào. Từ nhỏ đến lớn."

Bước ra khỏi đại sảnh điều hòa mát lạnh của sân bay, Dư Châu Châu ngửi được một luồng không khí nóng ẩm, táp thẳng vào mặt. Những cây cọ bên dưới cây cầu cao cao mà hồi bé chỉ được nhìn thấy trên lịch treo tường kia, xanh tới mức không giống như thật.

Nhân viên sân bay có nước da nâu sậm hét bằng thứ tiếng mà cô nghe không hiểu, đi tới đi lui, chỉ huy container dỡ hàng. Trần An ở phía xa gọi cô, chỉ chỉ vào chiếc xe bus sân bay, ra hiệu cho cô lên xe.

Giống như cô bé vô tình chui vào tủ quần áo rồi đi tới được thế giới phép thuật, Dư Châu Châu chạy tới, nở nụ cười hồn nhiên đã rất lâu rồi không xuất hiện trên khuôn mặt.

Bọn họ ở khách sạn 5 sao trên Phuket. Không hề giống như tưởng tượng của Dư Châu Châu là một tòa nhà cao vút chọc trời, khách sạn này chỉ có mười mấy tòa nhà bốn tầng nhỏ, ba mặt vây quanh bể bơi lộ thiên nằm giữa sân, mặt còn lại thông thẳng ra biển, qua cửa sổ kính nhìn chéo sang có cảm giác như bể bơi nối thẳng với biển tạo thành một con đường nước xanh ngắt. Hai người phụ nữ trang phục diễm lệ dẫn bọn họ tiến vào phòng, lúc rời đi chắp hai tay lại, chạm vào chóp mũi, hai mắt khép hờ, cúi đầu nói: "Sawasdee."

Dư Châu Châu học theo, cũng chắp tay đáp lễ.

Sau đó ngẩng đầu hỏi Trần An, "Rốt cuộc anh làm nghề gì thế? Buôn lậu ạ?"

Trần An bị cô chọc cười: "Vì sao lại là buôn lậu?"

"Nơi này rất đắt, đúng không?"

Trần An nghiêng đầu, "Anh đã nhận 20 vạn từ nhà, sau đó triệt để cắt đứt quan hệ rồi. Không sao đâu, tiền tiêu không phải là tiền của mình, tiện thể mời em cùng đi phung phí, đừng khách sáo."

Dư Châu Châu yên lặng. Đây là lần đầu tiên Trần An nhắc tới gia đình anh.

Nhưng cô không hỏi. Chuyến du lịch vừa mới bắt đầu, thật sự không nên nói những lời này.

Bọn họ đi thăm quan ngôi chùa nhỏ trên đảo, những nơi khai thác ngành du lịch tới cực hạn luôn moi móc hết thảy những cơ hội có thể kiếm ra tiền. Khoảnh khắc tiến vào chùa Dư Châu Châu nghe thấy tiếng "tách tách", thế nhưng không nghĩ ngợi gì, vẫn cùng Trần An nói cười đi về phía trước. Tới lúc đi ra, tiểu thương liền vây lại, không hề nói gì, chỉ mỉm cười đưa ra một bức ảnh và hai cái huy hiệu tròn tròn.

Trong bức ảnh, Dư Châu Châu và Trần An vừa vặn đi qua biển tên ở cửa chùa, bức tượng đức Phật rũ mắt bằng đồng lấp lánh ánh sáng dưới nắng mặt trời, tựa như đang xót thương ngắm nhìn hai người bên dưới. Mà Dư Châu Châu đang cười rạng rỡ nói gì đó với Trần An, bọn họ nhìn nhau, ánh mắt thư thái tự nhiên.

Còn trên hai chiếc huy hiệu lại là khuôn mặt của từng người.

Trong cuộc đời có rất nhiều khoảnh khắc như vậy, chớp mắt đã trôi qua, có lẽ chỉ có Thượng đế mới nắm bắt được —— đương nhiên, cũng có người có thể đem nó chụp lại, sau đó dùng để bán lấy tiền, 800 baht, đổi ra bằng hơn 100 tệ.

Dư Châu Châu cảm thấy cái giá này có chút xót ruột, còn đang nhìn ảnh chụp do dự vài giây, Trần An đã móc tiền ra mua.

Ảnh chụp cất trong ba lô, sau đó, Trần An cài huy hiệu Dư Châu Châu lên trước ngực, lại đem huy hiệu đầu to của mình cài trước ngực Dư Châu Châu.

Dư Châu Châu cúi đầu nhìn tấm huy hiệu trên ngực, bất giác mỉm cười rất dịu dàng.

Cô tiến lên một bước, nhẹ nhàng nắm lấy tay Trần An, mười ngón đan vào nhau. Đến bản thân Dư Châu Châu cũng không nói rõ được vì sao mình lại làm như vậy, không chút do dự.

Cô cúi đầu, tận lực lờ đi ánh mắt phức tạp của Trần An bên cạnh.

Thậm chí còn cảm nhận được đầu ngón tay muốn rút ra của Trần An. Cô nắm lấy thật chặt, không nói một lời.

Bầu không khí của mùa mưa xứ nhiệt đới, khiến trái tim con người cũng trở nên ẩm ướt mềm mại.

Dư Châu Châu từ nhỏ đến lớn luôn biết tiến biết lùi, hiểu chuyện đúng mực. Song khó tránh khỏi cũng muốn không chút kiêng kị một lần, như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Mễ Kiều nói, tuổi trẻ là có tư cách theo đuổi tất cả mọi thứ, nếu bỏ lỡ giai đoạn này rồi thì sẽ không còn cơ hội nữa.

***

"Không cần đi xem ladyboy đâu ạ." Khi nghiên cứu lịch trình ngày thứ hai, Dư Châu Châu nhỏ giọng nói.

"Cũng tốt." Trần An nở nụ cười, từ nhỏ đã không ngừng tiêm hormone nữ, giới tính vặn vẹo, đoản mệnh chết sớm, kiểu biểu diễn này, hai người bọn họ dẫu có xem thì phỏng chừng tâm tình cũng sẽ không được tốt.

Ngày cuối cùng ở Phuket, bọn họ cùng nhau đi lặn. Đàn cá nhiệt đới hai màu vàng xanh bơi qua bắp chân Dư Châu Châu, vươn tay ra là có thể chạm vào. Cảm giác mềm mại mơn trớn ấy, quả thực giống như ảo giác.

Cô cắn chặt ống thở màu vàng, đôi mắt phía sau kính bơi kinh ngạc trợn lớn.

Sau đó thử vươn tay về phía bầy cá, giống như một chú mèo con lần đầu tiên săn mồi.

Cô suýt nữa đã quên mất rằng, thế giới này, từ cổ chí kim đều xinh đẹp như vậy, chỉ là con người tự mình buồn bực đau khổ, chẳng bao giờ sẵn lòng bước ra khỏi cửa.

Toàn thân chìm dưới đáy nước, ngẩng đầu lên, mặt trời cách một mặt biển, tựa như thủy tinh ở trạng thái lỏng đang lay động.

Thời khắc ấy, cô quên cả cái tên của mình.

Sẩm tối, cô cùng Trần An chân trần tản bộ trên bờ cát trắng bất tận. Dư Châu Châu mỗi bước chân đều vùi bàn chân vào cát, lúc giơ chân lên có thể mang theo một ít cát trắng.

Bãi biển hướng Tây, mặt trời nghiêng nghiêng ngâm trong nước biển, đường chân trời mờ ảo không rõ, ấm áp đến cực điểm.

"Bốn ngày này, chơi có vui không?"

Dư Châu Châu gật mạnh đầu, "Vui vẻ, rất vui vẻ... . Sắp sửa quên mất mình là ai rồi."

Bọn họ không lên tiếng nữa. Mỗi lần gặp Trần An, bất kể là Đông hay Hạ, quãng đường mà Dư Châu Châu phải đi đều đặc biệt dài, dường như vĩnh viễn không tới nổi điểm cuối.

"Trần An, vì sao anh lại rời khỏi nhà?" Cuối cùng vẫn không nén nổi tò mò.

Trần An cười, "Vậy thì, anh kể từ đầu đi."

"Được ạ."

"Mẹ anh rất đẹp, lúc trẻ bà cùng một người đàn ông ngoại quốc bỏ chạy, khi ấy anh 5, 6 tuổi."

Dư Châu Châu nhớ lại người phụ nữ thần sắc lạnh đạm trong căn phòng lớn đó, hình như không liên hệ nổi với "đẹp".

"Bố anh rất giàu, nhưng bà ấy không thích ông. Mọi người đều phỉ nhổ mẹ anh, nhưng anh lại rất thích bà. Bà không phải một người phụ nữ tốt, vì tiền và địa vị mà kết hôn với bố, sau đó lại không chịu đựng nổi. Có điều, lúc bà mang theo tiền trốn nhà ra đi, quả thực đã mang theo anh. Bà và người đàn ông đó đều đối xử với anh rất tốt, bọn họ rất thú vị, rất thông thái, cho dù tất cả mọi người đều nói họ là người xấu, nhưng anh vẫn cảm thấy, bọn họ là người tốt.

Có lẽ chỉ là bởi đối tốt với anh.

Sau đó theo quy luật ác giả ác báo, bọn họ gặp tai nạn xe, chết mất tiêu."

Khi nói ra ba chữ "chết mất tiêu", Trần An quả thực giống như đang kể chuyện, thậm chí ngữ khí còn có chút pha trò.

"Khi ấy không phải không buồn bã, chỉ có điều anh vẫn còn quá nhỏ.

Sau đó bị đón về nhà. Bố anh tái hôn, mẹ kế là một người không tệ, trước nay chưa từng quản lí anh. Sau đó có thêm em trai, lại sau đó nữa anh vào Đại học rồi đi làm. Em trai học hành không được giỏi giang cho lắm, người mẹ kế không tranh với đời đó của anh đột nhiên ý thức được nguy cơ, sau mấy lần nói chuyện đầy tính ám thị, anh liền nói với bọn họ, gia sản anh không cần nữa, chẳng cần thứ gì hết... Có điều đưa cho anh 20 vạn đi, một lần là xong —— Thực ra có phải anh không nên cầm số tiền ấy mà cứ thế rời đi hay không? Như thế có vẻ tương đối tiêu sái? Thế nhưng cuối cùng vẫn lấy chút tiền, bởi quả thực rất muốn đi chơi mà tiền mình kiếm lại phải tích lũy để mua nhà, bởi thế... Em nghe có hiểu không?"

"Hết rồi ạ?"

"Hết rồi."

Dư Châu Châu mãi mãi ghi nhớ Trần An của khi đó, mỉm cười nói, lại sau đó nữa anh vào Đại học rồi đi làm. Một câu xuyên qua quãng thời gian mười mấy năm, bình thản hờ hững.

Không phải tận lực tránh né. Là hờ hững thực sự.

Dư Châu Châu biết Trần An không hề gắng sức che giấu bất kì quá trình nào, có lẽ anh không muốn phân tích chính những diễn biến tâm lí phức tạp đó của mình. Sự trưởng thành của mỗi người đều không phải một đoạn bậc thang thủy tinh, có lẽ Dư Châu Châu có thể suy đoán ra được nguyên nhân khi ấy Trần An kiên quyết muốn rời xa nhà qua lời tự kể lại giản lược hài hước của anh, song chung quy cũng chỉ là phỏng đoán.

Có lẽ, anh không hề có ý định che giấu. Chỉ đơn giản là anh không còn nhớ nữa rồi. Anh không còn nhớ giọng nói tràn đầy khát khao và mơ ước ở công viên băng tuyết đó, vẻ mặt thoáng phẫn nộ đó. Bản thân anh đã lãng quên, đã tự do, bởi thế không còn cần ngoảnh đầu lại bóc tách nữa.

Dư Châu Châu không còn cần phải hỏi anh, khi ấy có bạn học nào biết thân thế của anh hay không, bố và mẹ kế có từng nói lời nào gây tổn thương tới anh hay không, anh có cảm thấy giận dữ bất bình hay không...

Đường bờ biển không ngừng thay đổi, trong tíc tắc mặt trời bỗng biến mất. Chân trời tràn ngập sắc tím nhạt pha đỏ cam loang lổ.

"Anh nói xem, sau 6 năm nữa, khi em hồi tưởng lại kể về chính mình, có phải cũng sẽ giản lược như anh?" Dư Châu Châu nghiêm túc hỏi.

Trần An mỉm cười, "Bây giờ em đã có thể làm được rồi."

Dư Châu Châu ngây ra.

Việc lãng quên có thể giao cho thời gian, cũng có thể giao cho chính mình, mỗi con người vẫn luôn nắm giữ năng lực giải phóng bản thân.

Dưới ánh mắt cổ vũ của Trần An, Dư Châu Châu hắng giọng, chậm rãi mở miệng nói: "Mẹ em và bố em có lẽ là lúc trẻ yêu nhau, có điều còn chưa kịp kết hôn thì bố đã vì đủ loại nguyên nhân mà lấy người khác. Mẹ có hận ông hay không, em không biết, nhưng hồi bé cũng từng vì thân thế không lấy gì làm vinh quang này mà chịu chút khổ sở. Sau đó cuộc sống trở nên rất tốt đẹp, mẹ cuối cùng đã gặp được đúng người, em sẽ có một người bố thực sự. Có điều bọn họ đã gặp phải tai nạn xe vào đúng lúc hạnh phúc nhất, thế nhưng... xảy ra rất nhanh, có lẽ vẫn chưa kịp cảm thấy đau khổ. Cho nên nếu như bọn họ có kí ức, vậy thì sẽ dừng lại ở thời khắc tươi đẹp nhất. Còn em, cũng sống rất tốt, bác cả mợ cả đối xử với em rất tốt, một ngày kia em sẽ thi Đại học, sẽ rời khỏi nhà, đi làm, kết hôn, cho tới tận lúc chết, đoàn tụ với bọn họ."

Trần An nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Dư Châu Châu, giống như một cách ngầm khuyến khích.

"Châu Châu, anh cũng từng vì một số nguyên nhân bên ngoài mà sống. Thế nhưng em xem, biển cả là vô tận, tại nơi này mặt trời lặn xuống, tại nơi khác mặt trời lại mọc lên. Mẹ em mãi mãi sẽ không biết em đã tới Phuket, cũng không biết cá nhiệt đới đã bơi qua chân em, nhưng những niềm vui ấy thuộc về chính em, không cần dùng bất kì ai khác để chứng minh. Ngày này qua ngày khác, em luôn luôn có thể lựa chọn đi xa hơn, sống vui vẻ hơn đặc sắc hơn, không vì bất cứ ai."5

Dư Châu Châu nhìn đường tiếp giáp giữa bầu trời và mặt biển phía xa, ánh nắng chiều rực rỡ xuyên qua năm ngón tay, tựa như vươn tay ra là có thể chạm vào.

"Vâng," cô trịnh trọng gật đầu, "Em sẽ."

***

Buổi sáng hôm rời khỏi Phuket, cô thức dậy rất sớm, Trần An trên một chiếc giường khác vẫn đang say ngủ. Dư Châu Châu đi tới bên cạnh giường anh, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt yên bình của anh.1

Tối qua, Trần An nói: "Châu Châu, thực ra anh không phải thần tiên. Anh chỉ lớn hơn em 6 tuổi mà thôi."

Dư Châu Châu mỉm cười, "Em biết."

Trước nay cô chưa bao giờ hiểu rốt cuộc Trần An đang làm những gì, có lẽ sau này cũng mãi mãi không hiểu được. Anh luôn đi phía trước, dừng lại ở nơi cách cô rất xa, chỉ tốt bụng duy trì chút nhiệt độ ấm áp đó bằng thư từ và điện thoại. Cô không hiểu cuộc sống của anh, nhưng anh chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu toàn bộ thế giới của cô, bởi cô chính là anh trong quá khứ.

Dư Châu Châu vẫn luôn biết, Trần An đối xử tốt với cô, giống như ngồi lên cỗ máy thời gian xuyên qua năm tháng cuồn cuộn tới vỗ về bản thân thời niên thiếu.

Anh thử dẫn dắt cô, trợ giúp cô, để cô không phải trải qua quãng thời gian thanh xuân lạnh lẽo đó giống mình. Anh suýt nữa đã thành công, vào lúc cô chỉ áo cưới của mẹ hỏi "Mẹ em có phải là người mẹ xinh đẹp nhất trên thế gian không", anh đã chuẩn bị rời đi.

Chẳng ngờ, kết cục cuối cùng lại là, cô tiến thêm một bước nữa về phía quỹ đạo cuộc đời anh.

Nhà tan cửa nát, một thân một mình, cô độc trên thế gian.

Dư Châu Châu nhẹ nhàng cúi đầu, có chút run rẩy, đặt một nụ hôn lên trán Trần An.

Không phải vì cô sợ hãi anh sẽ tỉnh giấc. Cô biết, cho dù lúc này Trần An đang tỉnh, thì cũng sẽ giả bộ ngủ.

Dư Châu Châu đứng trên ban công tha thiết nhìn làn nước ăm ắp trong hồ bơi. Sinh mạng xanh thăm thẳm, sẽ đến một ngày chảy vào biển lớn, trở nên bình hòa, bao dung, mạnh mẽ.

Cô một mình bay về quê.

Tại cửa kiểm tra an ninh sân bay, Dư Châu Châu ngoảnh lại nhìn Trần An bình thản đứng lặng. Cái cây ấy, một ngày nào đó sẽ cắm rễ ở một nơi mà cô không biết.

Trần An mấp máy môi, Dư Châu Châu lại lắc đầu.

"Anh không cần nói gì đâu ạ, em đều hiểu." Cô mỉm cười.

Bên trong nụ cười của Trần An có quá nhiều hàm nghĩa phức tạp, Dư Châu Châu không có ý định tìm hiểu.

"Có điều, có thể cho em giữ bức ảnh ở cửa chùa đó được không?"

Trần An nghiêng đầu cười, "Anh còn tưởng em sẽ nói rằng, em có gương, vẫn có thể tiếp tục cười rạng rỡ, nên ảnh chụp tặng anh là được rồi."

Dư Châu Châu gật đầu, "Chính xác, em vẫn có thể cười rạng rỡ với tấm gương."

Thế nhưng, bên trong gương không có anh.

Rốt cuộc, đoạn đường này, anh chỉ tiễn em tới đây mà thôi.

Cô không nói ra, nhận lấy ảnh chụp, vẫy tay với Trần An, không nói "Hẹn gặp lại", cũng không nhìn vẻ mặt của Trần An.

Trên độ cao 3 vạn thước, Dư Châu Châu cuối cùng đã bay trở về thế giới của mình.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top