Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 98: Vung kiếm chém nước, nước càng chảy

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 541 lượt xem
  • 3818 chữ
  • 2020-12-09 20:30:32

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

(* Nguyên văn: "抽刀断水水更流,举杯销愁愁更愁" (Vung kiếm chém nước nước càng chảy, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm). Nhan đề chương là một câu trích trong bài thơ "Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt hiệu thư thúc Vân" (Trên lầu Tạ Diễu ở Tuyên Châu tiễn đưa chú Vân làm hiệu thư lang) của Lý Bạch.)

***

Lời đồn lan truyền nhanh như gió.

Dư Châu Châu ngồi trước bàn học vừa lật những trang giấy màu đẹp đẽ của "Địa lí quốc gia Trung Quốc", vừa bứt nho trên chiếc đĩa. Cô vừa ngắt cú điện thoại của Trần An, tâm trí hỗn loạn.

Cô cười hỏi Trần An, lúc đầu cô vì trốn tránh vùng phủ bóng tối của đám người Châu Thẩm Nhiên và Olympic mà lựa chọn tới vách núi là trường số 13 để dốc lòng tu luyện. Vậy vì sao khi nữ hiệp tái xuất giang hồ, vẫn lại tiếp tục rơi vào bên trong cùng một chiếc vòng luẩn quẩn?

Có lẽ là họa do cú điện thoại và lời mời "cùng nhau đón Tết" đó của bố cô gây ra. Châu Thẩm Nhiên vốn an phận thủ thường ở phân hiệu đột nhiên lại ra tay, lần này thân phận của cậu ta chỉ là một người thần bí biết sự tình, không phải em trai cùng cha khác mẹ của Dư Châu Châu. Có điều Dư Châu Châu thực sự không có hứng thú với việc lấy độc trị độc, kéo cậu ta cùng xuống nước.

Trần An cười: "Hồi nhỏ em sẽ vì chuyện này mà khóc đến tắc cả mũi, hiện tại sẽ không như thế nữa rồi, đây chính là khác biệt."

Dư Châu Châu ngẩn người: "Có lẽ là vì mẹ em đã không còn nữa."

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.

"Châu Châu, em không coi bản thân là gì sao?"

Cô không biết phải trả lời như thế nào.

Dư Châu Châu quả thực không để ý. Tới tận khi một nữ sinh thần thần bí bí kéo Mễ Kiều vừa mới quay về trường ra tám về chuyện này, Mễ Kiều liền vươn tay ra cho cô ta một cái tát: "Ngoài học theo cái lưỡi của người khác ra thì không còn biết làm thứ gì khác sao? Con mẹ nó, chuyện không biết là thật hay giả cũng có thể đi lan truyền khắp mọi nơi, còn 'đừng nói với người khác' nữa chứ —— bản thân cậu làm được trước đã rồi hẵng nói!"

Sau đó Mễ Kiều xin lỗi cô, vì sự kích động của mình mà đã làm lớn chuyện, ngược lại khiến nữ sinh bị đánh kia càng phẫn nộ hơn, lấy danh nghĩa "đòi lại công bằng" mà đem chuyện này truyền đi càng rộng.

Dư Châu Châu nở nụ cười, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc Mễ Kiều, trong lòng nói: "Đánh rất hay, không trách cậu."

"Châu Châu?" Trần An khẽ gọi tên cô, Dư Châu Châu thoát ra khỏi mạch suy nghĩ của mình.

"Thực ra không phải như vậy," Dư Châu Châu chậm rãi nói, "Em không cùng đường làm liều như anh lo lắng đâu. Chỉ là em đang nhớ lại, hồi Tiểu học, em cảm thấy việc không có bố khiến em vô cùng khó chịu, sợ người khác biết được, lúc nào cũng chỉ muốn tránh né."

"Mà em quả thực đã tránh né," cô thoáng ngừng lại, "Dưới sự che chở của anh."

"Sau đó em mới phát hiện ra, những bạn học và giáo viên lúc đầu sẽ gây ảnh hưởng tới cảm xúc của em đó, thực ra sớm đã nhạt phai khỏi cuộc sống của em, hơn nữa, bọn họ đều chẳng còn nhớ gì về em. Dù là những người có ghi nhớ, giống như Lăng Tường Xuyến, Tưởng Xuyên, bản thân bọn họ cũng đang trưởng thành, cũng sẽ biết cái gì là đúng cái gì là sai. Bởi thế lần này, lại thêm một lần nữa, em chỉ cần giả bộ không hề hay biết gì là ổn rồi, dẫu sau rồi sẽ tới một ngày, những người bàn tán về em ngồi trong cùng một phòng học với em, đều sẽ biến mất khỏi cuộc sống của em, giống như trước nay chưa từng xuất hiện vậy."

Dư Châu Châu thậm chí còn bị lí do do mình tạm thời dựng nên thuyết phục.

Thế nhưng, cô dường như nghe thấy tiếng lắc đầu của Trần An.

"Châu Châu, anh thà rằng em không nhìn thoáng bất cứ chuyện gì, sau đó khóc hỏi anh nên làm thế nào, sau đó là nhờ anh tới an ủi em, như vậy ít nhất có thể chứng minh em vẫn còn yêu quý thanh danh của mình, vẫn còn chuyện mà bản thân để tâm, vẫn giống như một đứa trẻ. Em nói cho anh, em thật sự nghĩ như thế sao? Hay em chỉ đơn giản là cảm thấy tất cả đều không quan trọng nữa rồi?"

Không, vẫn còn có thứ quan trọng. Cô nhớ tới mùa Hè lạnh lẽo đó, vòng tay ấm áp của Trần An.

Dư Châu Châu nắm chặt ống nghe, kìm nén một lúc lâu mới nuốt được những lời muốn nói xuống.

"Trần An," cô chuyển chủ đề, "Công việc có bận rộn không?"

Trần An trước nay đều thờ ơ với việc ngắt lời của cô, có điều lần này, anh khựng lại, đột nhiên bật cười rất vui vẻ.

"Mệt chết đi được, những thứ phải học quá nhiều, mệt như cún vậy. Phải rồi Châu Châu, hồi Tết anh không được nghỉ, bị đẩy xuống tận mùa Hè. Có một người họ hàng ở Thái, anh muốn đi Bangkok chơi, có muốn đi cùng anh không?"

Trái tim Dư Châu Châu thoáng run lên, không cần nghĩ ngợi đã trả lời: "Có ạ, có ạ!"

Nhảy nhót như một đứa trẻ.

Sau đó bình tĩnh trở lại: "Trần An, em không có tiền."

***

Lúc lời đồn liên quan đến Dư Châu Châu lên tới đỉnh điểm, Lâm Dương đang ở thành phố ven biển phía Đông tham gia lớp luyện thi cho cuộc thi Vật lý và Toán học.

Gọi điện cho cô, cô vẫn không bắt máy. Thế nhưng buổi tối hàng ngày đều đặn nhận được một tin nhắn: "Chúc ngủ ngon, nghỉ ngơi cho tốt, cố lên."

Từ sự cảm động ban đầu cho tới thời điểm này, tin nhắn này càng lúc càng giống một loại trấn an theo thói quen. Lâm Dương đột nhiên bắt đầu hoài nghi tình yêu hừng hực bất chấp tất cả của mình.

Cú điện thoại của Lộ Vũ Ninh tới vào một buổi sáng nào đó: "Này, thiếu gia, cậu có biết cái người kia nhà cậu..."

"Cái gì mà người kia nhà mình chứ?" Lâm Dương gãi gãi đầu, "Bây giờ vẫn chưa phải... Đợi vài năm nữa sẽ cho phép cậu gọi như thế."

"Được, đừng phí lời, người nhà cậu trong tương lai, đã xảy ra chuyện gì rồi, cậu có biết không?"

Trái tim Lâm Dương giống như bị một bàn tay bóp nghẹt.

"Chuyện gì?"

Lộ Vũ Ninh liến thoắng kể lại, cuối cùng thêm vào một câu: "Có điều đều là tin đồn vớ vẩn, cậu đừng quá tin tưởng, mình suy nghĩ mãi cảm thấy không nên nói cho cậu, tránh việc cậu ở bên đó bị phân tâm, nhưng mà... Haizz, cậu tự mình xem nên làm như thế nào đi."

Lâm Dương ngắt máy, lập tức gọi vào số di động của Dư Châu Châu, thế nhưng đối phương vẫn không hề nghe điện thoại hệt như cũ.

Là do tâm phiền ý loạn, không muốn để ý tới cậu?

Hay là căn bản không cần người khác quan tâm?

Lâm Dương đặt di động xuống, cười khổ. Nói cho cùng, kì thực cậu vẫn là "người khác".

***

Mùa Hè đã như vậy mà tới rồi.

Lăng Tường Xuyến giơ tay lên che ánh nắng mặt trời chói chang trước mắt, đã qua một lúc lâu, cảm thấy cánh tay tê rần.

Nghi thức kéo cờ buổi sáng mới tiến hành được một nửa, ánh mặt trời đã hừng hực thiêu đốt. Bình minh càng ngày càng tới sớm, lúc thức giấc thường phát hiện ánh mặt trời đã rực rỡ, không còn yếu ớt như hồi đầu Xuân nữa.

Đứng trên sân khấu diễn thuyết là một đàn em lớp 10, ngữ điệu cứng nhắc, giọng nói đều đều. Lăng Tường Xuyến nhớ tới Sở Thiên Khoát, con người ấy đã đi ôn thi tròn một tháng rồi.

Cô nhớ lúc tự học buổi tối, bọn họ nắm tay nói chuyện trong một mảnh tối mịt của tầng cao nhất khu hành chính. Cô thổ lộ với cậu những phiền não của mình, song không ngừng lưu lại đường lui, ngay đến oán thán cũng rất "tao nhã", rất phóng khoáng, rất có chừng mực. Cậu ôm lấy cô từ phía sau, nói cho cô nghe những đạo lí lớn mà kì thật bản thân cô cũng hiểu rất rõ —— thế nhưng được cậu nói ra, những đạo lí ấy nghe có vẻ không giống, rất không giống.

Lăng Tường Xuyến đột nhiên cảm thấy thật châm chọc.

Cô hết lần này tới lần khác nói với bản thân, nếu như con người này bị hủy dung, lại liên tưởng tới lòng dạ và khí độ của cậu, mày nhất định đã chẳng còn thích cậu ta nữa, phải không, phải không.

Thế nhưng vẫn không buông bỏ được, nhớ tới bóng hình mơ hồ đó, vẫn vô thức bày ra nụ cười giả dối, ân cần trên khuôn mặt.

Một mối tình không được xem là mối tình, một cuộc chia tay không được xem là chia tay.

Vẫn tiếp tục nhớ chung, nhớ tới mức không ngủ được. Buổi đêm sẽ đau lòng tới mức tỉnh dậy vì bật khóc.

Trên quảng trường đông nghẹt người, Lăng Tường Xuyến đột nhiên cảm thấy bản thân thật cô đơn. Cô biết Lý Tĩnh Viên một mặt cùng mình ăn trưa, mặt khác lại cùng người khác tám chuyện về mình. Những tin đồn ấy, cô biết sơ sơ đôi chút, một mặt nhắc nhở bản thân không cần phải tự làm khổ mình, mặt khác lại không nhịn nổi muốn biết xem rốt cuộc bọn họ đang nói những gì.

Sự hợp tác giữa kẻ địch của bạn và bạn bè của bạn sẽ khiến bạn bị hoàn toàn đánh bại —— một bên phụ trách bịa đặt phỉ báng, một bên phụ trách đem tất cả những lời đồn này và tính hủy diệt của chúng nói cho bạn biết.

Lý Tĩnh Viên đem tất cả những chuyện bát quái khuynh đảo kể cho cô, không giữ lại chút nào, bất kể là chuyện to hay chuyện nhỏ, còn giả bộ bày ra ngữ khí tràn đầy căm phẫn.

Lăng Tường Xuyến không muốn để ý tới Lý Tĩnh Viên nữa, thế nhưng sự trầm mặc của cô trong mỗi giờ cơm trưa đã hoàn toàn kiểm chứng cho suy nghĩ của Lý Tĩnh Viên —— cô bị Sở Thiên Khoát đá rồi, còn cố gắng dây dưa với đối phương, tới mức không thiết ăn uống, lặng lẽ kiệm lời. Đồng thời lại ham muốn vị trí hạng nhất, khổ nỗi không có được, lòng càng thêm hậm hực.

Nghi thức kéo cờ kết thúc, mọi người lũ lượt đi về phía tòa nhà giảng đường, Lăng Tường Xuyến đột nhiên phát hiện ra người đang đi cách mình không xa chính là Dư Châu Châu.

"Thời tiết bắt đầu nóng lên rồi." Cô nói.

"Đúng thế."

"Lúc kéo cờ mặt trời chói chang tới mức khiến mình đau cả đầu."

"Đúng là rất chói chang."

Lăng Tường Xuyến cười: "Có phải mình rất nhạt nhẽo?"

Dư Châu Châu lắc lắc đầu.

"Cậu có nhớ Lâm Dương không?"

Dư Châu Châu kinh ngạc nhướng mày, Lăng Tường Xuyến không rõ biểu cảm ấy có ý nghĩa gì, "Vì sao cậu lại hỏi như vậy" hay "Vì sao mình lại phải nhớ Lâm Dương"?

Lăng Tường Xuyến và Dư Châu Châu trước nay vốn không thân thiết, song sự đè nén trong mấy ngày hôm nay khiến cô muốn bộc bạch tất cả như phát điên.

"Thế nhưng mình nhớ một người." Lăng Tường Xuyến thoải mái mở lời, nụ cười yếu ớt.

Dư Châu Châu dường như biết Lăng Tường Xuyến đang nghĩ những gì, nhẹ nhàng nói: "Chắc là cậu ấy sắp về rồi."

"Hóa ra cậu cũng nghe nói về những lời đồn đó rồi." Lăng Tường Xuyến tiếp tục cười.

"Lời đồn gì?"

Biểu cảm của Dư Châu Châu không giống như đang nói dối chút nào. Lăng Tường Xuyến thoáng ngẩn ra, lắc lắc đầu: "Không có gì."

"Mình cũng bị dính phải lời đồn," Dư Châu Châu cười, "Hơn nữa tất cả lời đồn còn là thật."

Lăng Tường Xuyến quay mặt đi.

Những lời đồn đại về cô, gần như hầu hết cũng là sự thật. Cô vẫn đang rón rén thận trọng gửi tin nhắn cho Sở Thiên Khoát, cô cũng muốn đoạt lại hạng nhất, mặc dù vì mối quan hệ với Sở Thiên Khoát mà cô đã nảy sinh cảm giác chán ghét với vị trí kia. Thế nhưng cô cần hạng nhất, cô cần tờ giấy chứng nhận duy nhất để cho phép bản thân được cách ly khói bầu không khí tràn đầy tin đồn buồn nôn đó. Cô cũng cần nó để chữa trị chứng co giật cơ mặt của mẹ.

Trước nay chưa khi nào ghét chính bản thân như bây giờ.

"Châu Châu," Lăng Tường Xuyến cúi đầu, giọng nói có chút run rẩy, "Không ai hay biết, thật ra mình sống rất khổ sở."

***

Thi cuối kì, Tân Nhuệ lại là hạng nhất. Cô biết, đôi khi thứ đồ vật tên thứ hạng này cũng nhận chủ, đã gắn với một thứ hạng nào, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì đến cả quán tính cũng sẽ bảo vệ cô.

Dư luận khiến cô vui vẻ, chỉ có điều sau khi loại vui vẻ này qua đi lại càng cảm thấy trống rỗng hơn. Sự đau khổ và đố kị của người khác —— cho dù sự đố kị ấy là do chính cô tạo ra nhờ lời đồn —— sẽ khiến cô cảm thấy sự tồn tại của mình càng có ý nghĩa hơn, càng thành công hơn.

Chỉ là, Dư Châu Châu và Lăng Tường Xuyến càng thêm hững hờ đối với cô.

Dư Châu Châu đã rất lâu rồi không cùng cô về nhà. Thỉnh thoảng Tân Nhuệ đứng một mình ở trạm xe cũng nhớ lại khoảng thời gian hai người sóng vai cùng nhau ngây ngẩn trước đây, có điều khi hốt hoảng ngoảnh đầu lại, lại không nhớ ra nổi bọn họ rốt cuộc là vì sao không còn cùng đi về nhà nữa.

Cũng từng nghĩ tới việc gửi cho Dư Châu Châu một tin nhắn, hỏi xem có muốn cùng đi hay không —— chỉ là đáy lòng có chỗ khiến cô không dám đối mặt với cô ấy.

Tân Nhuệ không hề nói với bất cứ ai, cô sợ Dư Châu Châu. Ngoại trừ Hà Dao Dao, Dư Châu Châu là người duy nhất trong Chấn Hoa biết rằng cô từng tên là Tân Mỹ Hương. Dư Châu Châu biết cô trộm sách. Dư Châu Châu biết nhà cô mở tiệm tạp hóa, mẹ cô đuổi đánh bố cô khắp nơi. Dư Châu Châu biết cô từng đứng lên mà không nói nổi câu nào trong giờ học, bị Từ Chí Cường túm cổ áo bắt nạt...

Chỉ cần Dư Châu Châu nói ra, cô sẽ vạn kiếp bất phục.

Dư Châu Châu là cố nhân duy nhất bên trong một thế giới mới.

Khi Châu Thẩm Nhiên nói với cô hết thảy, cô thậm chí không hề có ý định đi chứng thực, ngay lập tức đã tin tưởng. Dẫu cho Châu Thẩm Nhiên vóc dáng nho nhỏ, lưng gù, lại còn run chân —— thế nhưng cô tin những lời cậu ta nói là thật.

Hoặc nói cách khác, cô hi vọng những lời cậu ta nói là thật.

Cô hi vọng phía sau của Dư Châu Châu cũng đáng xấu hổ hệt như cô, huyết thống tiểu công chúa của nụ cười vui vẻ kia không hề có thật. Cho dù cô ấy đã từng cứu vớt cô —— thậm chí ngay cả với những sự giúp đỡ ấy, Tân Nhuệ cũng từng nói với chính mình rằng đó không phải công lao của Dư Châu Châu, đó chỉ là vì bản thân đủ dũng cảm đủ tham vọng, không cần mượn đến sự giúp đỡ từ bất cứ ai khác.

Cho dù Dư Châu Châu chưa hề làm tổn thương cô.

Lỗi lầm lớn nhất của các công chúa nằm ở chỗ, bọn họ là công chúa.

Tân Nhuệ ngẩng đầu nhìn bóng lưng chênh chếch phía trước của Lăng Tường Xuyến.

Sau đó cười nhếch môi cười.

***

Lăng Tường Xuyến cảm thấy mình bị sỉ nhục.

Trên bàn ăn, không ngờ mẹ lại hâm hâm dở dở hỏi: "Hay là bắt đầu luyện piano lại, lấy lại trình độ cấp 10 của hồi lớp 7, sau đó đăng kí thi sở trường nghệ thuật đặc biệt?"

"Vì sao ạ?" Cô đặt bát cơm xuống.

"Có thể được cộng điểm." Nụ cười của mẹ có chút quái dị, "Thêm những mấy chục điểm, chuẩn bị không bao giờ là thừa."

Lăng Tường Xuyến nghe thấy tiếng nói chuyện thấp thoáng trong thư phòng. Từ sau vụ mẹ làm ầm lên vì chuyện người thứ ba, thời gian bố ở nhà càng ngày càng dài, những việc bình thường có thể nói trong bữa cơm xã giao đều chuyển vào thư phòng.

Nhưng cô biết, đây chỉ là một loại trấn an mà thôi. Trực giác nói với cô, sự chán nản của bố đối với mẹ đã khiến ông không ngại diễn trò bỡn cợt bà.

"Vì sao con cần điểm cộng?" Lăng Tường Xuyến run run, lần này cô chỉ là phát huy thất thường mà thôi, hạng 11 toàn khối, bỏ trống hai câu hỏi lớn môn Toán, chỉ là thất thường, chỉ là thất thường.

Rốt cuộc người thất thường là cô hay mẹ?

Cô đứng dậy đi về phòng, bị mẹ giữ lấy cánh tay.

"Mày tưởng rằng mẹ không biết trạng thái ở trường của mày sao? Thầy giáo đã nói hết rồi, chuyện mày với thằng bé kia... Bản thân mày không có ý chí chiến đấu, bố mẹ chỉ có thể thay đổi cách suy nghĩ của mày, đây là một lối đi, ít nhất có thể đảm bảo được những thứ tối thiểu."

Lăng Tường Xuyến cười lạnh. Võ Văn Lục đã nói chuyện với cô. Không biết là ai lắm miệng mách lẻo với giáo viên.

Cô kiên quyết không thừa nhận chuyện giữa mình với Sở Thiên Khoát, cô tin rằng, cho dù bị hỏi thì Sở Thiên Khoát cũng chắc chắn không chịu hé răng bất kì thứ gì.

Nhưng cô sai rồi. Khi Võ Văn Lục nói "Có người từng nhìn thấy hai em thường xuyên ở cùng một chỗ với nhau", Sở Thiên Khoát chỉ hờ hững nói: "Chỉ là bạn học có quan hệ không tệ thôi ạ, thế nhưng bạn ấy có ý nghĩ nào khác hay không thì em không biết, em đã giữ khoảng cách với bạn ấy rồi, dù sao đây cũng đang là giai đoạn then chốt. Thưa thầy, em biết phân biệt nặng nhẹ ạ."

Thế nhưng bạn ấy có ý nghĩ nào khác hay không thì em không biết.

Thế nhưng bạn ấy có ý nghĩ nào khác hay không thì em không biết.

Khi Võ Văn Lục thuật lại câu này, Lăng Tường Xuyến liền nở một nụ cười rạng rỡ đến thê thảm.

"Em quả thực là không có ý nghĩ nào khác ạ."

Bắt đầu từ bây giờ.

"Con không thi sở trường nghệ thuật đặc biệt, con không có bất kì vấn đề gì, mẹ, mẹ chăm sóc tốt khuôn mặt của mẹ, đừng suốt ngày nghĩ đông nghĩ tây, đừng bận tâm tới con."

Cô không nghe thấy mẹ đang nói những gì phía sau lưng, trở về phòng khóa cửa lại, đeo tai nghe lên, chỉnh âm lượng lên mức cao nhất.

Một bản giao hưởng nào đó của Handel. Một bản nào đó.

Lăng Tường Xuyến từ trước đến nay không hề thích nhạc cổ điển, mặc dù chính cô học piano, thế nhưng chỉ đơn giản là luyện tập thật thành thục mỗi bài nhạc của từng cấp thi, còn đến giờ vẫn không biết rốt cuộc Mendelssohn là ai.

Chỉ vì Sở Thiên Khoát, chỉ vì Sở Thiên Khoát, mà cô bắt đầu nghe "New World Symphony" của Antonín Dvořák, bắt đầu nghiền ngẫm trong "The Four Seasons" rốt cuộc mùa nào giàu sức biểu hiện nhất —— chỉ vì một chủ đề nói chuyện nào đó có thể duy trì.

Bọn họ sống không chút nào tao nhã, còn đòi nghe âm nhạc tao nhã làm chi?

***

Lâm Dương ngồi trong chỗ râm mát trên bệ cửa sổ ngoài hành lang, nhìn khoảng nắng bị cắt một đường sắc nét bên tay.

Mễ Kiều vỗ vỗ vai cậu, "Thực ra cô ấy chỉ ra ngoài chơi một chút thôi mà, làm gì mà vẻ mặt đưa đám như thể bị người ta đá rồi thế? Tôi đoán tâm trạng cô ấy không được tốt, đi giải sầu cũng là việc bình thường thôi."

Lâm Dương cười, "Lúc cô ấy tâm trạng không tốt, căn bản không hề nói với tôi."

"Sợ cậu phân tâm mà. Cậu đi ôn thi, chuyện quan trọng đến đâu cơ chứ, có liên quan tới tiền đồ đó. Đâu phải cậu không hiểu Dư Châu Châu, cô ấy là loại người không biết nặng nhẹ không thông cảm cho người khác đó sao? Đây là vì cô ấy muốn tốt cho cậu, đây là biểu hiện của việc quan tâm tới cậu."

Lâm Dương xoay mặt sang nhìn Mễ Kiều: "Những lời này, bản thân cậu có tin được không?"

Mễ Kiều ho hai tiếng, "Không tin."

"Lời đồn là về thân thế của cô ấy?"

"Còn có người nói cô ấy gặp phải kích thích, tính cách thay đổi, tinh thần không bình thường, ít nhất là mức chứng trầm cảm."

"Đúng là bịa đặt chó má!"

Mễ Kiều xúc động vỗ tay, "Cậu được đó, bên dưới vẻ bề ngoài ngoan ngoãn che giấu một trái tim đàn ông thô kệch, mắng thật lưu loát!"

Lâm Dương quay đầu đi, không nói gì.

Mễ Kiều vỗ vỗ vai cậu, "Cậu cũng đừng quá để tâm, đến bản thân cô ấy cũng chẳng để bụng chút nào, cậu kích động làm gì. Người chìm trong bể tình thật là khó hiểu, người ta buồn bã thì cậu lo lắng, người ta không buồn bã cậu hụt hẫng, giày vò mình làm cái gì cơ chứ!"

Lâm Dương nghiêng đầu sang, "Mễ Kiều, vì sao cậu lại giúp tôi?"

Mễ Kiều thoáng sững người, cười hì hì, "Rảnh rỗi quá mức mà, se một mối duyên lành hơn xây bảy tòa tháp. Tích đức cho bản thân đó."

"Thật không?"

Mễ Kiều toan trả lời, đột nhiên giống như bị nghẹt thở, ho dữ dội vài tiếng, cơ thể co quắp thành một khối như thể đang cố gắng nôn cái gì đó ra ngoài, sắc mặt đỏ bừng, nước mắt đầy mặt.

Lâm Dương hoảng hốt nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, giọng nói của Mễ Kiều yếu ớt dần, lúc ngã vào lòng cậu, nhẹ như một chiếc lông chim.

Cô quá gầy rồi, xương bả vai chọc vào lồng ngực Lâm Dương đến phát đau, dáng vẻ yên tĩnh tựa như đã không còn sống.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top