Đại não Dư Châu Châu trống rỗng.
Khoảnh khắc cậu ôm chặt cô vào lòng, ngọn đèn bên đường giống như đã hẹn trước, tức thì sáng bừng lên. Luồng sáng màu cam tạo nên một sân khấu nho nhỏ, hai nhân vật chính đứng ở trung tâm, đắm chìm trong vở kịch, không biết lối về.
"Lâm Dương..." Cô cuối cùng vẫn yếu ớt nhẹ giọng gọi tên cậu.
"Đừng động đậy," giọng Lâm Dương thanh sạch dịu dàng, ẩn chứa chút khẩn cầu vô cùng thận trọng, "Châu Châu, đừng động đậy, để mình ôm một lát, một lát thôi, có được không?"
Mùa Đông, hai người đều mặc rất dày, khuôn mặt Dư Châu Châu dán vào lồng ngực Lâm Dương, chỗ khóa kéo áo lông của cậu lạnh buốt, khiến cô cảm thấy hơi thiếu thoải mái, song vẫn ngoan ngoãn không động đậy. Thế nhưng kì diệu là, chẳng bao lâu sau, chỗ tiếp xúc bên ngoài áo quần của hai người nhanh chóng ấm lên.
Sức mạnh của cái ôm rất kì diệu, nó khiến người ta cảm thấy hoàn chỉnh và an toàn. Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy, lỗ hổng lớn trong trái tim mình bất ngờ được lấp đầy, dẫu chỉ là trong vài phút ngắn ngủi này.
Cô tựa như đang đắm chìm trong một giấc mộng, ấm áp, chân thực, không muốn tỉnh lại.
Thử một chút, giơ tay lên, vòng qua eo của cậu.
Lâm Dương khẽ run lên, sau đó càng kéo cô về phía mình hơn, khóa chặt trong lồng ngực trẻ tuổi.
Có lẽ bọn họ sớm đã nên trao cho nhau cái ôm này.
Không biết đã qua bao nhiêu lâu, Dư Châu Châu mới có chút xấu hổ nói: "Lâm Dương, chân mình tê rồi."
Cậu anh dũng mà luống cuống phủ tay phải lên bàn tay trái đang đeo găng của cô, sau đó nắm thật chặt.
Cậu cảm thấy mình nên thổ lộ, thế nhưng lại không muốn lên tiếng phá vỡ sự im lặng đẹp đẽ này. Cậu cúi đầu, từng chút từng chút, ánh mắt không lay động, song khóe mắt có thể thu hết mọi biểu cảm dù là nhỏ nhất của đối phương vào lòng, cẩn thận lưu trữ.
Hạnh phúc tới quá bất ngờ không kịp phòng bị, Lâm Dương sợ bản thân sẽ đột nhiên tỉnh giấc, phát hiện đây chỉ là một giấc mơ.
Dư Châu Châu lại khẽ khàng lên tiếng.
"Lâm Dương, vòng tay của cậu, khiến mình nhớ tới mẹ."4
Lâm Dương nhất thời dở khóc dở cười, vui buồn lẫn lộn.
Dư Châu Châu không nhận ra, tôn nghiêm đàn ông mới manh nha thành hình của Lâm Dương đã bị câu nói này của cô đâm thủng lỗ chỗ. Cô rất nghiêm túc nói với cậu: "Thật sự rất giống mẹ của mình... Rất ấm áp."
Đôi bàn tay lớn càng nắm chặt lấy tay cô hơn.
Cảm xúc vui sướng như muốn vỡ òa ban nãy giờ đây đã chầm chậm bình ổn trở lại. Dư Châu Châu không thanh lọc được mạch tư duy, cô thậm chí còn không rõ bản thân đang nghĩ gì. Ban nãy đại não chỉ là một mảng trống rỗng, theo bản năng tham lam sự kiên định và ấm áp ấy, không màng tới hậu quả.
Sự ấm áp này đến quá đột ngột, Dư Châu Châu chẳng cần tỉnh lại cũng biết rằng, đây chỉ là một giấc mơ.
Di động trong túi áo rung lên, cô rút ra, phát hiện là Lăng Tường Xuyến gọi tới. Cô quên bẵng mất việc mình từng trao đổi số điện thoại với Lăng Tường Xuyến.
"A lô?"
"A lô, Dư Châu Châu? Lâm Dương có đang ở cùng cậu không?"
Dư Châu Châu không ngờ lại cảm thấy hoang mang một cách chột dạ, cô trầm mặc mấy giây: "Có."
"Bố mẹ cậu ấy không tìm được cậu ấy, gọi điện thì di động tắt máy, mình nghĩ là hết pin rồi. Mình đoán hai các cậu đang ở cùng nhau nên liền gọi cho cậu, cậu có thể đưa máy cho cậu ấy được không?"
"Được."
Dư Châu Châu đưa di động cho Lâm Dương, sau đó một tay gỡ bịt tai, tay còn lại muốn rút ra khỏi tay cậu, cảm thấy bất đắc dĩ vì đối phương nắm quá chặt.
Lâm Dương cúp máy, có chút kinh ngạc nhìn cô: "Sao cậu lại tháo xuống, không lạnh sao?"
Dư Châu Châu không trả lời: "Bố mẹ đang tìm cậu à?"
"Ừ, Lăng Tường Xuyến nói bố mẹ không tìm được mình, cô ấy nói với bọn họ là đã nhìn thấy hai chúng ta cùng nhau men theo đường Nam Quốc đi về phía khu Chính phủ, bởi thế bọn họ bèn lái xe tới ngã tư trước mặt đợi mình rồi. Chúng ta đi về hướng đó đi, vừa hay đưa cậu về nhà trước luôn."
Dư Châu Châu dường như sớm đã tiên liệu được tất cả, cô nhét chiếc bịt tai vừa tháo xuống vào tay Lâm Dương, lại kiên quyết giằng ra khỏi tay cậu, tháo nốt găng tay xuống trả cho cậu.
"Dù sao chúng ta cũng chưa đi được bao xa, mình quay lại trạm xe bắt xe bus, nếu gặp được taxi thì sẽ vẫy, cậu mau tới chỗ bố mẹ đi." Cô nói.
Đôi vai Lâm Dương chầm chậm rũ xuống.
Dư Châu Châu đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh như nước, cô nhét tay vào túi, gật đầu bừa vài cái xem như tạm biệt, xoay người rời đi.
"Châu Châu, cậu đừng đi."
Lâm Dương thở ra một làn khói trắng xóa nhòa khoảng cách giữa hai người.
"Mình biết, nếu chúng ta muốn ở bên nhau, sẽ gặp phải rất nhiều cản trở. Mình không dám nói những lời đao to búa lớn, bởi thế... có lẽ không phải bây giờ, thế nhưng mình sẽ đợi, đến một ngày mình sẽ trở nên đủ lớn mạnh, có thể loại bỏ được những chướng ngại này, mình sẽ..." Ngữ khí của Lâm Dương có chút gấp gáp.
"Lâm Dương!" Dư Châu Châu ngắt lời cậu, "Mình trước nay chưa từng muốn được ở bên cậu."
Ban nãy mình chỉ là... nhất thời hồ đồ mà thôi.
Về sau cậu đừng tới tìm mình nữa, thực sự đừng tới tìm mình nữa. Sống tốt cuộc sống của cậu, cũng để mình được sống tốt cuộc sống của mình đi."
Cô nói xong liền rời đi, không dám quay đầu lại, thế nhưng người sau lưng đã đuổi kịp.
Lâm Dương dường như không còn hoang mang nữa, ngược lại bật cười.
"Đã nhiều năm như thế rồi, nhiều chuyện như thế rồi, nếu như mình vẫn còn tin những lời cậu nói," cậu lắc lắc đầu, "Thì mình đúng là đồ đầu heo."
"Lâm Dương..."
"Cậu không muốn ngồi xe của bố mẹ mình cũng được. Mình cùng cậu tới trạm xe bus, đợi cậu lên xe rồi mình sẽ đi."
"Bố mẹ cậu đang đợi cậu ở ngã tư đấy, chúng ta làm thế sẽ lại mất thêm nửa tiếng nữa."
"Bên trong xe của họ có điều hòa, ấm áp lắm."
Cậu đeo bịt tai lại cho Dư Châu Châu, sau đó lần nữa nắm lấy tay của cô —— động tác lần này đã thành thạo tự tin hơn rất nhiều, loại ngang ngược đó khiến sự né tránh của Dư Châu Châu hoàn toàn mất đi tác dụng.
Thế nhưng, Lâm Dương, Dư Châu Châu nói thầm trong lòng, mình có người mình thích rồi.1
Từ nhỏ tới lớn, đều như thế này. Dư Châu Châu rất muốn biết rốt cuộc vì sao mỗi lần đều chỉ có mình cô biết được chân tướng. Dẫu cô lựa chọn nói hay không nói với cậu cũng đều là một sự tổn thương rất sâu sắc.
Mấp máy môi, cậu bé bên cạnh bất tri bất giác đã trở thành một người đàn ông, mang theo nụ cười nhàn nhạt, cả cơ thể chìm trong ánh đèn đường màu cam, giống như đang từng bước đi về phương hướng của hạnh phúc trong lòng cậu.
Cô vẫn không nói ra được. Cô cứ ngỡ mình đã sớm chẳng còn bận tâm bất cứ điều gì nữa rồi.
Hơi ấm cuồn cuộn không ngừng truyền tới từ lòng bàn tay, khiến cô muốn rơi lệ.
***
Lâm Dương xuân phong đắc ý, đường quan rộng mở, trải qua cả kì nghỉ Đông vô cùng mĩ mãn.
Cậu phải gặp được Dư Châu Châu, thế nhưng lại không muốn gặp vì phương diện "yêu sớm", vì thế bắt đầu dậy sớm chạy bộ ngay giữa mùa Đông —— cậu không cảm thấy lạnh, bởi cậu đang bùng cháy từ bên trong tới bên ngoài. Cậu từ nhà chạy thẳng tới bên dưới nhà bà ngoại Dư Châu Châu, đứng đó một lúc, dùng một thứ bất kì nào đó nhặt bừa viết mấy chữ thể Khải lên cánh cổng gỗ màu đen đã hơi cũ kĩ, sau đó lại chạy về.
Hoặc là gọi điện thoại, bất kể thế nào cũng cố gắng khống chế không để bản thân nói một câu lạc đề, dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn thảo luận về đề Toán.
Ngay đến việc giả bộ thế này cũng khiến cậu cảm thấy vui vẻ.
Học kì mới bắt đầu, đám người Lộ Vũ Ninh dần dần cảm thấy Lâm Dương có gì đó không đúng. Không ngờ cậu lại chủ động xin gia nhập lại vào hội ăn trưa chung. Vào lúc bọn họ đều cho rằng cậu đã theo đuổi thất bại, cậu lại thường xuyên trưng ra nụ cười ngốc nghếch trên gương mặt hạnh phúc tới mức muốn sủi bọt.
"Không phải là... điên rồi đấy chứ?" Lộ Vũ Ninh đau lòng nhọc óc, không nén được cảnh cáo chính mình, tình yêu là thứ tuyệt đối không nên chạm vào.
Đối với Lâm Dương mà nói, cảm giác yêu thật là kì diệu. Cậu hiểu rõ được tiếng lòng của mình, cũng xác định được cảm giác của Dư Châu Châu —— mặc dù đối phương không hề nói thích cậu, nhưng chí ít không hất tay của cậu ra, ngoan ngoãn đi theo cậu cả quãng đường xa đến như thế —— đương nhiên, điều này cũng có thể là do sự hờ hững vốn có của cô, không quan tâm, thế nhưng lần này Lâm Dương đã quyết định không suy nghĩ về những khả năng này.
Tóm lại, sau khoảnh khắc cậu như có được lòng quyết tâm càng lớn lao hơn nữa, đến cả đề thi Ngữ văn cũng trở nên rất đáng yêu, lúc viết văn mặc dù vẫn chưa tới mức múa bút thành thần, nhưng ít nhất đã lưu loát hơn rất nhiều.
Hoặc là bởi những nhân vật lịch sử anh hùng dưới ngòi bút của cậu cũng nhận được vài phần nhu tình sến súa.
Kì thi giữa kì học kì 2 năm lớp 11, Lâm Dương mù mờ thi được hạng nhất toàn khối, mà Sở Thiên Khoát, lại rớt xuống hạng 6 một cách khó hiểu.
Đây đích thực là một tin tức chấn động, sức mạnh của nó khiến Lăng Tường Xuyến suốt hai ngày không nhận được tin nhắn của Sở Thiên Khoát.
Lăng Tường Xuyến cũng không biết rốt cuộc mối quan hệ giữa cô và Sở Thiên Khoát là gì. Cậu sẽ nhắn cho cô những tin nhắn kiểu như "Chào buổi tối, ngủ sớm đi, ngoan", thế nhưng ban ngày lại im ắng không động tĩnh, bất kể cô gửi tin nhắn kiểu gì, cậu cũng không trả lời. Lúc không có ai, cậu thậm chí còn từng ôm nhẹ lấy cô, hôn lên thái dương của cô, thế nhưng hễ có người khác xuất hiện, thái độ của cậu sẽ lạnh lùng hơn cả hồi trước.
Sự lạnh lùng khó hiểu ấy, khiến Lăng Tường Xuyến suốt một thời gian từng hoài nghi cảm giác ấm áp trên thái dương và nhịp tim cuồng loạn lúc ấy có phải chỉ là ảo giác hay không.
"Không phải cậu cũng từng khuyên mình rồi hay sao? Hạng nhất không quan trọng đến như vậy. Kiểu như Lâm Dương, chỉ là tỏa sáng trong phút chốc mà thôi, thua xa cậu về sự ổn định."
Tin nhắn mà cô gửi, tất cả giống như đá chìm xuống lòng biển.
Lần này Lăng Tường Xuyến lại là hạng 2, chỉ có điều hạng nhất đã đổi thành Tân Nhuệ mà cô không hi vọng nhìn thấy nhất. Thế nhưng, cô không còn thời gian phản ứng với cục diện khiến người ta không vui này, bởi lẽ mọi sự băn khoăn của cô đều khóa trên người Sở Thiên Khoát.
Lại là ở phòng nước, cô ôm bình đi tới cửa, nghe thấy hai giọng nói quen thuộc.
"Lần này làm sao vậy, Ngữ văn khai thông rồi à?"
"Cũng không phải... Có lẽ là... Ha ha." Lâm Dương rõ ràng hạnh phúc tới mức chỉ còn biết thổi ra bong bóng.
"Chúc mừng chúc mừng."
Giọng Sở Thiên Khoát nghe không còn thoải mái tự nhiên nữa, sự điềm tĩnh thản nhiên khi tự khen mình của cậu vỡ vụn trong lòng Lăng Tường Xuyến, không thể vãn hồi. Thế nhưng Lăng Tường Xuyến vẫn bướng bỉnh thay cậu kiếm cớ, tự nói với bản thân, cô nghĩ nhiều rồi. So với thứ ngữ khí thiếu tính chân thực, không chút trọng lượng ấy, điều quan trọng hơn vẫn là cậu đã chúc mừng Lâm Dương, cậu vẫn vô cùng phóng khoáng.
Cậu vẫn là hình tượng Sở Thiên Khoát trong lòng cô.
Cô nở nụ cười tươi tắn bước đến, xen vào cuộc nói chuyện.
"Ơ, các cậu đều ở đây à!"
Lâm Dương giơ tay lên há miệng chào hỏi, Lăng Tường Xuyến cũng một thời gian không gặp cậu, nhanh chóng tóm lấy cơ hội này nhiều chuyện một chút: "Thắng lớn trên cả tình trường lẫn trường thi rồi nhỉ?"
Nhìn cậu đỏ mặt, Lăng Tường Xuyến rất muốn cười, song phát hiện Sở Thiên Khoát đã xoay người đi lấy nước nóng, lúc này cô mới phát hiện bản thân rốt cuộc vừa nói cái gì.
Đang muốn cứu vãn, đối phương đã quay người lại, nụ cười trên khuôn mặt kín kẽ hoàn mĩ.
"Phải rồi, mình nghe Lộ Vũ Ninh nói rồi, cậu khá lắm."
Con gái luôn đặc biệt nhạy cảm với chàng trai mà mình quan tâm, Lăng Tường Xuyến vẫn có thể cảm thấy Sở Thiên Khoát đang ra sức che giấu cảm xúc của bản thân. Cậu kiêu ngạo đến đâu, cô trước nay đều biết, song thời khắc này mới thực sự hiểu được.
Lâm Dương bê cốc nước lên, dường như vô cùng không muốn làm bóng đèn, nháy nháy mắt với Lăng Tường Xuyến rồi xoay người rời khỏi phòng nước.
"Mình có chút việc, đi trước nhé..."
Bên trong phòng nước chỉ còn lại hai người bọn họ. Lăng Tường Xuyến nhìn chăm chăm chiếc vòi nước bị rò tí tách, rất lâu sau mới gom đủ dũng khí: "Cậu vẫn ổn chứ?"
"Rất ổn. Vì sao cậu nhất định phải an ủi mình, giống như mình để ý chuyện này lắm vậy? Lăng Tường Xuyến, cậu khiến mình rất khó xử."
Không còn nhẹ nhàng gọi "Xuyến Xuyến" nữa.
Lăng Tường Xuyến mím môi: "Vì thế cậu không trả lời tin nhắn của mình?"
"Phải đi học luyện thi cho Olympic rồi, mình không muốn phân tâm."
"Lâm Dương cũng luyện thi, đừng tưởng rằng mình không biết, ngày luyện thi hãy còn cách xa lắm."
Trên khuôn mặt Sở Thiên Khoát lần đầu tiên xuất hiện nụ cười mỉa mai: "Vậy thì có phải nên nói như thế này hay không, mình nhớ cậu tới mức tâm trí phiền loạn, không cách nào tập trung tinh thần nổi, bởi thế để không tiếp tục tụt dốc, mới không dám trả lời cậu?"
Lăng Tường Xuyến sững sờ nhìn cậu rất lâu, dường như không thể tin nổi con người tàn nhẫn mất khống chế này, chính là Sở Thiên Khoát.
Cô chầm chậm đứng thẳng lưng, chút kiêu ngạo còn sót lại khiến cô nhìn thẳng vào mắt Sở Thiên Khoát nói: "Cậu đúng là đồ bỏ đi."
Sau đó ôm cốc nước lên sải bước rời đi.
Đi được vài bước, lặng lẽ quay đầu lại, cậu thiếu niên ấy vẫn đang đứng ở chỗ cũ nhìn theo cô. Bóng hình đẹp đến thế, ánh mặt trời mùa Xuân xuyên qua tán lá từ sau lưng cậu chiếu vào căn phòng. Cậu giống như một cái cây nở hoa mọc trên nền xi măng, trông vẫn có vẻ hoàn mĩ không khiếm khuyết.
Lòng Lăng Tường Xuyến đau như dao cắt.
Chỉ là một lần thi mà thôi, nghĩ lại còn cảm thấy nực cười.
Sao cậu lại là người như vậy.
Sao cậu lại có thể là người như vậy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận