"Đây là quả cầu tĩnh điện, bảo bối viện Khoa học kĩ thuật trấn giữ, thiết bị mà hầu hết tất cả các viện Khoa học kĩ thuật đều có, kinh điển biết bao, cậu lại chưa từng nghịch bao giờ?"+
Lâm Dương không chút e dè nắm lấy cổ tay Dư Châu Châu, định kéo tay cô đặt lên bề mặt quả cầu lớn đang phát sáng.
"Đừng!" Dư Châu Châu gần như co quắp lại thành một khối, cô vùng vẫy muốn rút tay ra khỏi sự kiểm soát của Lâm Dương, thế nhưng bất kể thế nào cũng không thắng nổi cậu.
Lâm Dương vô cùng vui vẻ, vừa cười gian vừa giả bộ an ủi nói, "Đừng sợ, không đau đâu, chỉ khiến tóc cậu dựng đứng lên mà thôi. Thật sự là không đau, điện lượng cực nhỏ, lúc cởi áo len lẽ nào cậu chưa từng chạm vào tĩnh điện sao..."
Trong lòng lại thầm nghĩ, nhóc con, để mình tóm được điểm yếu của cậu rồi à?
Kêu đi kêu đi, có kêu đến rách họng cũng sẽ không có ai đến cứu cậu đâu...
Đột nhiên bị ý nghĩ của mình dọa sợ, khuôn mặt cậu đỏ lên, lắc lắc đầu muốn ném ý nghĩ kì quặc mà không lành mạnh này ra khỏi đầu.
Cậu vừa thất thần, liền rất khó khống chế Dư Châu Châu đang giãy giụa, giữa lúc hỗn loạn, lại là tay của chính cậu chạm phải quả cầu tĩnh điện.
Đầu ngón tay hơi nhói lên, bên tai có ảo giác như xuất hiện tiếng nổ lép bép, Lâm Dương cảm thấy chân tóc có chút tê, cúi đầu nhìn thấy Dư Châu Châu đứng bên cạnh, trừng mắt nhìn chằm chằm mái tóc của cậu.
Sau đó hết sức thận trọng vươn tay ra, kiễng chân, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay phất qua phất lại trên mỗi chùm tóc dựng đứng.
Dư Châu Châu tựa như một chú báo nhỏ vừa ra khỏi lãnh thổ của mẹ đi khám phá thế giới, Lâm Dương gần như có thể nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của mình trong tròng mắt đen láy trong suốt của cô.
Cảm giác tê dại từ chân tóc một đường theo xương sống truyền đi khắp toàn thân, Lâm Dương không biết cảm giác thoải mái khác thường trong lòng đó rốt cuộc là do tĩnh điện, hay là do cô.
Bởi thế chỉ có thể quẫn bách đứng nguyên ở đó, không dám động đậy, giữ nguyên động tác hai tay đặt trên quả cầu, mặc cho cô say sưa khám phá, các giác quan khẩn cấp tập hợp, bồng bềnh trôi theo ánh mắt của cô. Lâm Dương chăm chú nhìn quả cầu tĩnh điện, đột nhiên có cảm giác kích động muốn viết thơ ca tán dương tặng Faraday. *1
(* Michael Faraday, FRS là một nhà hóa học và vật lý học người Anh đã có công đóng góp cho lĩnh vực Điện từ học và Điện hóa học. Faraday nghiên cứu về trường điện từ xung quanh một dây dẫn có dòng điện một chiều chạy qua. - Wikipedia.)
Khoa học kĩ thuật lấy con người làm gốc.
Lâm Dương hơi hơi quay đầu đi, mất tự nhiên ho hai tiếng.
Dư Châu Châu, cậu, cậu cách mình quá gần rồi đấy.
Thế nhưng không hề lên tiếng nhắc nhở cô.
***
Lăng Tường Xuyến lạc vào một rừng gương. Cô tâm phiền ý loạn, sớm đã tách khỏi Lý Tĩnh Viên, giả vờ mất dấu nhau, song thực ra đang cố gắng trốn tránh người bạn đồng hành này.
Ban nãy cô có chút lưu tâm lớp (1) có phải cũng đang thăm quan ở tầng 2 hay không, tìm suốt một vòng song không nhìn thấy bất cứ bạn học quen mắt nào, đột nhiên cảm thấy loại tâm tư này của mình rất nực cười. Trước đây cô vẫn thường xuyên gửi tin nhắn cho Sở Thiên Khoát, mặc dù lần nào cũng vì sự lạnh nhạt của đối phương và sự rụt rè của bản thân mà không kiên trì nổi hai hiệp. Rõ ràng đã quyết định từ bỏ, lại suy tính được mất, có một khoảnh khắc thậm chí còn muốn xin lỗi Sở Thiên Khoát vì những lời lẽ kích động nói với Sở Thiên Khoát ở phòng nước, hoặc thẳng thắn thổ lộ cho xong chuyện.
Lăng Tường Xuyến ôm cuốn sổ ghi chép, đứng trước tấm gương chính ngẩng đầu lên, mới phát hiện bởi mấy tấm gương này phản xạ vô hạn, nên hiện giờ cô đã đứng giữa vô số những Lăng Tường Xuyến.
Mặt bên, mặt sau, mặt chính, đủ mọi góc độ, chi chít vây khốn lấy cô. Lăng Tường Xuyến đột nhiên cảm thấy hơi hoang mang và cảm động. Cô vươn ngón trỏ ra chạm vào đầu ngón tay cô gái trong tấm gương, rất muốn hỏi cô ấy, Lăng Tường Xuyến đích thực rốt cuộc trốn phía sau tấm gương nào?
Lăng Tường Xuyến nhẹ nhàng áp trán lên gương, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.
Lần này không thi được hạng nhất, cô thậm chí còn cảm thấy bản thân có chút thần hồn nát thần tính, nhìn người khác rồi lại nhìn cô, hoặc vừa nhìn cô vừa nói chuyện, lúc nào cũng cảm thấy bọn họ đang bàn tán về thất bại của mình.
Ban nãy từ phía xa nhìn thấy bộ dạng lôi lôi kéo kéo của Lâm Dương và hạng nhất toàn khối Dư Châu Châu bên máy trải nghiệm cảm giác mất trọng lượng, trong lòng Lăng Tường Xuyến chỉ còn lại tiếng thở dài nặng nề.
Trước mắt là một mảng tối đen, cô thậm chí đột nhiên không muốn mở mắt ra nữa.
Bài hát mà ngày trước Lâm Dương thích là thế nào ấy nhỉ?
"The innocent can never last. Wake me up when September ends." (Sự ngây thơ không thể kéo dài mãi mãi. Hãy đánh thức tôi khi tháng Chín kết thúc.)
Ai cũng được, hãy tới đánh thức tôi có được không?
Đột nhiên cảm nhận thấy có người đang vỗ nhẹ lên vai mình, Lăng Tường Xuyến quay đầu lại, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Sở Thiên Khoát.
Bên trong gương, hàng nghìn hàng vạn Sở Thiên Khoát đang bao vây cô.
Nước mắt của Lăng Tường Xuyến dường như sắp sửa ào ạt chảy ra.
Sở Thiên Khoát cười khổ: "Cậu gần đây, có phải rất buồn không?"
Cùng một câu, Tưởng Xuyên cũng từng hỏi, thế nhưng Lăng Tường Xuyến chỉ nghe thấy câu của Sở Thiên Khoát, trong thế giới của cô chỉ vang vọng câu nói này, tỏa ra luồng hơi ấm áp của mùa Xuân.
"Thi được hạng nhất thực sự không quan trọng đến vậy đâu. Lần sau, mình cũng thử thi hạng 2 xem sao."
Lăng Tường Xuyến đã không còn tâm trí suy nghĩ xem bên trong câu nói này có biết bao nhiêu kiêu ngạo, cũng chưa từng tính toán việc Sở Thiên Khoát vô tình hạ thấp khả năng của Lâm Dương. Cô chỉ nghe thấy, nam sinh này bằng lòng vì an ủi cô mà đem mình ra làm ví dụ, muốn từ bỏ vị trí hạng nhất.
Cô lắc lắc đầu: "Là bởi xếp hạng, mà cũng không phải bởi xếp hạng. Mình không nói rõ được."
"Không nói rõ được?"
Lăng Tường Xuyến gần như hết sức cẩn thận nắm lấy cơ hội cậu không chuyển chủ đề mà cũng không nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại chẳng dễ dàng gì mới có được này, cân nhắc từng câu từng chữ trả lời, "Áp lực của mình đến từ quá nhiều phương diện, mình cảm thấy bản thân giống như bị giam lại, mình không tìm thấy mình thực sự nữa, tất cả những gì còn lại, đều là hư vinh."
Sở Thiên Khoát kẹp quyển sổ dưới cánh tay, hai tay đút túi đứng dựa gương mỉm cười: "Lẽ nào người mà mình quen biết không phải là cậu đích thực?"
Lăng Tường Xuyến cúi đầu, suy nghĩ rất lâu mới hạ quyết tâm: "Không phải."
Cô nhìn thấy rất nhiều rất nhiều Sở Thiên Khoát đang cùng cười.
"Vậy thì con người giả ấy cũng rất đẹp."
Trái tim Lăng Tường Xuyến giống như một con tàu siêu tốc lao xuống dưới. Cô nỗ lực nói với bản thân, bình tĩnh, đây chỉ là sự mập mờ của cậu, đã quen dùng, là sự mập mờ không mang ý nghĩa gì cả. Thứ mà cô nên bắt lấy, là thái độ cụ thể chân thực.
Ngẩng đầu lên, đại não một mảng trống rỗng, cô gần như không nghe rõ bản thân đang nói gì.
"Sở Thiên Khoát, mình thích cậu, cậu có biết không?"
Một giây đồng hồ dài tựa một đời. Sở Thiên Khoát không còn cười nữa, ánh mắt rời khỏi người cô, rất lâu sau mới trả lời.
"Bởi thế mình mới tránh né cậu." Cậu nói.
Lăng Tường Xuyến thực sự nghe thấy tiếng hoa nở.
"Mình không thể buông thả bản thân thích cậu. Lăng... Xuyến Xuyến," cậu có chút thận trọng gọi tên cô bằng phương thức thân mật, "Cậu biết mà, chúng ta hiện giờ không thể ở bên nhau được."
Lăng Tường Xuyến không biết nên vui hay nên buồn, cô nhất thời không tiếp nhận nổi sự thẳng thắn của Sở Thiên Khoát, chỉ đứng ngây ra đó, bị vô số hình ảnh phản chiếu mê hoặc, không biết phải làm sao.
Hiện giờ không thể, vậy còn sau này thì sao?
Thế nhưng cô biết, truy hỏi sẽ phá hỏng bầu không khí khó khăn lắm mới có được này. Với tính cách của Sở Thiên Khoát, có thể nói được đến mức này, đã là cực hạn rồi.
Bởi thế đâu dám không lập tức lĩnh chỉ tạ ân?
Cô chỉ để lại một câu chân thành mộc mạc nhất: "Chúng ta, cậu và mình, cùng cố gắng nhé, thi vào cùng một trường Đại học có được không?"
Quãng thời gian thanh xuân phóng khoáng tùy hứng nhất, những đứa trẻ hiểu chuyện lí trí nhất, ngay đến cả chút rung động ngây ngô đó, cũng bị chủ động tích cực chuyển hóa thành động lực học hành chăm chỉ.
Lăng Tường Xuyến quệt nước mắt, cúi đầu, có chút đỏ mặt lách sang bên cạnh cậu chạy đi.
Việc mà bây giờ cô muốn làm nhất, chính là khoác tay Lý Tĩnh Viên, ôm ấp bí mật ngọt ngào nhất, làm bộ điềm nhiên như không tiếp tục dạo quanh viện Khoa học kĩ thuật.
Lâm Dương và Dư Châu Châu đứng ở mặt bên kia của tấm gương, không dám thở mạnh.
Sau khi đã chắc chắn nam chính cũng đã rời khỏi khu vực nhà gương, Lâm Dương mới thở dài: "Hóa ra Sở Thiên Khoát thực sự thích nha đầu kia."
Dư Châu Châu cười: "Thật không?"
Lâm Dương lắc lắc đầu: "Thật ra mình cũng không biết, có điều mình vẫn luôn biết là Lăng Tường Xuyến thích Sở Thiên Khoát, một nữ sinh có thích một nam sinh hay không, cậu nhìn ánh mắt là biết ngay, muốn giấu cũng không giấu nổi."
Dứt lời, có chút hụt hẫng nhìn ánh mắt của Dư Châu Châu.
"Có điều Tưởng Xuyên... Haizz, dẫu sao mình cảm thấy Lăng Tường Xuyến chịu thiệt thòi rồi, mẹ mình cũng từng nói, nếu đàn ông đáng tin thì heo nái cũng biết trèo cây."2
Dư Châu Châu bật cười, ánh mắt cô bắt được một bóng lưng gầy gò khác, sau phút chốc biến mất ở góc gương.
Bọn họ lại cùng nhau chơi rất nhiều thiết bị, cho tới tận khi các bạn học xung quanh đã lần lượt ra về hết, Lâm Dương mới bịn rịn lưu luyến rời khỏi viện Khoa học kĩ thuật dưới sự thúc giục của Dư Châu Châu.
Trạm xe trước cổng chật kín người, viện Khoa học kĩ thuật nằm ở một nơi rất hẻo lánh, taxi cũng không bắt được.
Dư Châu Châu đang âu sầu, Lâm Dương đột nhiên đề nghị: "Chúng ta đi bộ đi, đi tới khu vực đông đúc trong Thành phố cũng chỉ mất hơn nửa tiếng một chút, ở đó taxi tương đối nhiều."
Dư Châu Châu còn đang do dự, cậu lại tiếp tục cố gắng bổ sung: "Trên đường cũng có thể chú ý xem có nơi bắt được xe không mà."
Cô gật gật đầu: "Thôi được, chúng ta đi."
Mới 5 rưỡi, bầu trời đã biến thành một mảng xanh đen. Hôm nay đặc biệt lạnh, Dư Châu Châu quên mang theo mũ, găng tay, vành tai lạnh tới mức đỏ ửng lên. Lâm Dương không nói một lời đã tháo bịt tai của mình xuống đưa cho cô đeo, lại tháo găng tay ra đưa cho cô —— kì thực còn có một cách làm ấm tay khác, có điều lá gan của Lâm Dương không lớn đến thế.
"Lạnh quá rồi phải không?" Khi nói chuyện cậu thở ra làn khói trắng làm mịt mờ tầm mắt, "Thế này đi, để mình gọi cho bố, xem ông ấy có thể lái xe tới đây được hay không..."
Dư Châu Châu lập tức muốn từ chối theo phản xạ, sau một hồi mới thầm chê cười bản thân trong lòng. Hiện giờ còn có thứ gì có thể khiến cô sợ hãi nữa? Lâm Dương đã lớn như thế này rồi, cậu sẽ không còn vì chuyện của cô mà bị mẹ đánh.
Chẳng có gì to tát, sau ngày hôm nay, sẽ lần nữa không bao giờ qua lại.
Lâm Dương móc di động ra, lầm bầm một câu: "Chết tiệt, sắp hết pin rồi." Sau đó nhanh chóng tìm số của bố.
Trên con đường lớn trống trải, Dư Châu Châu cúi đầu, nén cười. Giọng nữ dịu dàng bên trong di động của Lâm Dương lần nữa lặp lại: "Xin lỗi, số dư tài khoản của quý khách không đủ để thực hiện cuộc gọi, xin hãy nạp thêm tiền."
Sau đó màn hình di động lập tức tối đen. Hoàn toàn cạn pin rồi.
"Lấy di động của mình gọi cho bố cậu đi." Dư Châu Châu móc di động ra, lại phát hiện sắc mặt của Lâm Dương rất khó coi.
"Sao vậy?"
"Bố mẹ mình cùng đổi sang số điện thoại gọi được toàn thế giới, mình vẫn chưa kịp nhớ, không tra được danh bạ trong di động thì không biết gọi thế nào... Hôm nay bọn họ buổi tối mỗi người bận việc riêng, mình gọi vào số máy bàn ở nhà cũng vô dụng..."
Dư Châu Châu dùng ánh mắt truyền đạt rõ ràng tư tưởng "Mình khinh bỉ cậu".
"Cứ tiếp tục đi dạo thế này cũng hay." Lâm Dương vô cùng vui vẻ phớt lờ Dư Châu Châu.
Thế nhưng, con đường này thực sự im ắng quá mức. Cả thế giới chỉ còn lại tiếng bước chân đạp tuyết loạt soạt của hai bọn họ, giống như hai chú chuột con song hành cùng nhau.
Lâm Dương vắt óc cũng không nghĩ ra nổi nên nói cái gì, một hồi lâu sau, mới ngây ngốc đề nghị: "Chúng ta chơi trò gì đó đi, như thế đi đường cũng sẽ không quá mệt. Hát nối tiếp? Đoán số? Kể chuyện nối tiếp? Hay là kể chuyện nối tiếp đi, cậu xem, hồi nhỏ cậu còn là vua kể chuyện mà. Cậu còn nhớ không, lúc ấy bố mẹ mình còn chụp cả ảnh cho cậu nữa!"
Lâm Dương dứt lời liền cảm thấy có chút chột dạ, những bức ảnh ấy sau khi rửa xong đều bị cậu tự mình giấu đi hết, một tấm cũng không đưa cho Dư Châu Châu.
Song Dư Châu Châu lại không đào sâu suy nghĩ về chuyện này: "Được, kể chuyện nối tiếp."
"Vậy được, ồ, nam chính tên là gì nhỉ?"
"Còn có nam chính nữ chính?" Dư Châu Châu thoáng ngây ra, "Vậy được, tên Lý Lôi, Hàn Mai Mai đi."
Lâm Dương lườm một cái: "Ừm, được, vậy ai bắt đầu trước? Cậu đi."
Dư Châu Châu không từ chối, lập tức bắt đầu: "Buổi sáng Chủ nhật, Lý Lôi đang ngủ nướng ở nhà thì đột nhiên điện thoại reo vang."
"Hết rồi?"
"Hết rồi, tới lượt cậu."
Lâm Dương cau cau mày, suy tư một hồi: "Cậu bắt máy, nghe thấy tiếng của Hàn Mai Mai... Bạn gái của cậu ấy là Hàn Mai Mai."
Dư Châu Châu nuốt câu "Thực ra mình cảm thấy người Lý Lôi thích là Lily" vào trong bụng, tiếp tục biên soạn: "Hàn Mai Mai hét lớn, Lý Lôi Lý Lôi, mau bật tivi lên, có tin tức lên quan đến anh!"
Dư Châu Châu nâng độ khó của câu chuyện lên, Lâm Dương quyết định khôn lỏi một phen: "Cậu cảm thấy là Hàn Mai Mai đang lên cơn hâm, bởi thế cúp điện thoại tiếp tục đi ngủ."
Không ngờ, đối phương lại không chịu buông tha.
"Thế nhưng Lý Lôi không ngủ được." Ánh mắt sáng rực của Dư Châu Châu nhìn cậu.
Lâm Dương đành phải để cho Lý Lôi thức dậy: "Bởi thế cậu quyết định vẫn bật tivi lên xem một chút..."
Dư Châu Châu lúc này mới nở nụ cười: "Chương trình 'Tin tức buổi sáng' đưa tin về việc một người đàn ông băng qua đường bị xe đụng tới mức thân thể bay lên, ống kính zoom lại gần, Lý Lôi phát hiện, người nằm trong vũng máu, rõ ràng chính là mình."
Lâm Dương trước giờ vẫn luôn rất sợ chuyện ma, cậu còn nhớ hồi lớp 1, Dư Châu Châu suốt ngày kể cho cậu những chuyện kiểu như "bà lão mặt mèo", "người phụ nữ áo trắng trên cầu thang" sau khi tan học, bây giờ nghĩ lại đều là những truyền thuyết mê tín vô cùng thiếu logic, thế nhưng lúc ấy quả thực vẫn khiến cậu sợ tới mức không dám một mình xuống tầng.
Cậu bất đắc dĩ nuốt nước bọt, tiếp tục theo mạch tư duy của cô: "Lý Lôi cực kì hoảng sợ, lập tức nhấc ống nghe lên nhấn số điện thoại của Hàn Mai Mai, thế nhưng đầu dây bên kia lại truyền tới giọng nói của một người phụ nữ xa lạ, cô ta nói..."
Dùng ánh mắt ra hiệu cho Dư Châu Châu, cậu chỉ có thể nghĩ ra được đến đây.
Dư Châu Châu đột nhiên bật cười, cười tới mức vô cùng xấu xa. Lâm Dương phút chốc nhớ tới chú hồ ly ma mãnh hồi Tiểu học kia —— cậu đã bao nhiêu lâu không nhìn thấy nụ cười như vậy của Dư Châu Châu rồi?
"Người phụ nữ đó nói..." Dư Châu Châu nhìn túi áo của Lâm Dương bằng ánh mắt sâu xa, "Xin lỗi, số dư tài khoản của quý khách không đủ để thực hiện cuộc gọi, xin hãy nạp thêm tiền. Xin lỗi, số dư tài khoản của quý khách không đủ để thực hiện cuộc gọi, xin hãy nạp thêm tiền..."
"... Dư, Châu, Châu!"
Sau khi tiêu hóa, Lâm Dương không nói lời thứ hai đã hổn hển vươn tay ra túm lấy bím tóc của Dư Châu Châu, đối phương cúi đầu, cậu lao vào khoảng không, thế nhưng trượt chân một cái, cơ thể mất thăng bằng, trực tiếp áp lên lưng của cô.
Sau một hồi vật lộn, không dễ dàng gì tóm được cô mới có thể đứng vững, kết quả cuối cùng không ngờ lại là đang ôm chặt Dư Châu Châu trong lòng.
Lâm Dương nghe thấy tiếng máu chảy rần rật qua thái dương, song lại lần lữa không muốn buông tay.
Trái lại, cúi đầu, nhẹ nhàng áp cánh môi lên đỉnh đầu lạnh buốt của cô, vòng tay càng siết chặt hơn.
Con phố sẩm tối mùa Đông yên tĩnh không tiếng động.
Osama bin Laden*, cầu xin ông, hãy tới đánh bom hủy diệt thành phố này trong thời khắc này đi, để thời gian tới đây là có thể ngừng trôi.1
(* Osama bin Laden: Trùm khủng bố, thủ lĩnh của tổ chức Al Qaeda, từng gây ra nhiều vụ tấn công trên toàn cầu, tiêu biểu là sự kiện 11/9 ở trung tâm thương mại Thế giới, thành phố New York. Osama bin Laden đã bị quân đội Mỹ tiêu diệt tại Pakistan vào năm 2011.)
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận