Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 91: Sự kiêu ngạo của tôi không thuốc chữa

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 545 lượt xem
  • 1736 chữ
  • 2020-12-09 20:24:43

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đêm Giáng Sinh, Dư Châu Châu một mình đứng ở trạm xe chờ xe.

Tân Nhuệ từ sau kì thi giữa kì đã không còn sẵn lòng lãng phí hơn nửa giờ đồng hồ đứng ngây ra hay đi lại vòng quanh ở trạm xe nữa, luôn một mình ở lại trong phòng học tự học thêm một tiếng nữa rồi mới rời trường.

Dư Châu Châu nhẹ nhàng luân phiên đổi trọng tâm giữa hai chân, giúp cho đôi chân đã lạnh cóng tới mức sắp sửa mất đi cảm giác mềm ra hơn.

Giáng Sinh cùng mấy bạn học trong lớp trao đổi thiệp chúc mừng, Mễ Kiều và Ngạn Nhất vui vẻ nhận lấy, sau đó một người chê cười chữ cô viết bị nghiêng, người còn lại thì xin lỗi đúng đủ mười lần, chỉ để giải thích vì sao mình không mua được thiệp đáp lễ Dư Châu Châu.

Dư Châu Châu cười. Từ nhỏ tới lớn, cô luôn gặp được bạn cùng bàn hoặc bạn bàn sau mang đến cho người ta cảm giác ấm áp.

Ngạn Nhất cuối cùng cũng gục xuống trước cuốn vở ghi dày cộp. Cậu nằm bò trên bàn, khiến Dư Châu Châu đột nhiên có cảm giác cậu đã mệt mỏi tới mức độ không thể nào ngồi thẳng dậy nổi nữa.

Thành tích thi giữa kì của Ngạn Nhất không hề tốt. Mỗi lần thành tích một môn được công bố, sắc mặt của cậu liền đen thêm một phần.

Có lần tiết Thể dục rơi đúng vào kì sinh lý, Dư Châu Châu ở lại trong lớp. Cô phát hiện Ngạn Nhất cũng không ra ngoài học Thể dục.

Lúc này cô mới nhận ra, Ngạn Nhất từ trước tới nay chưa từng ra ngoài học Thể dục. Ban Xã hội ít nam sinh, thái độ của giáo viên luôn là buông lỏng, Ngạn Nhất vẫn luôn lợi dụng điểm này coi tiết Thể dục như tiết tự học.

Dư Châu Châu nét mặt đau khổ nằm sấp trên bàn, đột nhiên mở miệng hỏi: "Ngạn Nhất, cậu vì sao lại cố gắng như vậy?"

Ngạn Nhất có chút đề phòng nhìn Dư Châu Châu, "Mình không giống cậu, không cố gắng học tập cũng có thể..."

"Vậy cậu vì sao nhất định phải có một thành tích tốt?"

"Bởi vì... Mình muốn thi được vào một trường Đại học tốt."

"Vậy lại vì sao?"

"Thi vào một trường Đại học tốt, tiếp tục học lên nghiên cứu sinh, sau đó tìm một công việc tốt." Đối diện với thái độ bình thản vô vị của Dư Châu Châu, Ngạn Nhất cũng từ từ thả lỏng hơn.

"Kiếm tiền, cưới một cô vợ tốt?"

"...Ờ." Sao lại nói ra nhẹ nhàng như thế này... Ngạn Nhất có chút đỏ mặt liếc nhìn Dư Châu Châu vẫn mang ngữ khí tùy hứng như bình thường.

"Có vợ, có con, có lò sưởi," Dư Châu Châu nở nụ cười, "Vậy có nghĩa là nhân sĩ thành công bước ra từ một trường Đại học tốt, sẽ lấy được bà xã đẹp hơn, sinh được đứa con khỏe mạnh hơn, có lò sưởi ấm hơn."

"..." Ngạn Nhất đã muốn đập đầu vào tường lắm rồi.

"Nhưng mà," Dư Châu Châu tiếp tục độc thoại, "Con trai của cậu có thể sẽ không thông minh, nếu thông minh thì lại có khả năng không nỗ lực học hành, nỗ lực học hành lại có khả năng vẫn không thi đỗ được vào một trường cấp Ba tốt, đợi đến lúc nó thi được vào một trường cấp Ba tốt..."

Cô ngừng lại, quay sang dùng ánh mắt sáng rực nhìn Ngạn Nhất: "Bởi thế nó sẽ lại biến thành cậu của bây giờ."

Ngạn Nhất đột nhiên có một loại cảm giác bất lực, cậu cố gắng ném những lời Dư Châu Châu vừa nói ra khỏi đầu, chỉ cúi mặt, dường như đang tự thôi miên chính mình: "Mình nghe không hiểu những đạo lí của cậu, mình chỉ biết rằng, không thể lãng phí tiền của bố mẹ. Gia đình mình không giàu có, thế nhưng vì để mình có thể vào Chấn Hoa học trái tuyến mà bọn họ đã nhờ vả người ta mất năm sáu ngàn, mình không có thời gian nghĩ tới những đạo lí này."

"Mình không giảng bất cứ đạo lí nào với cậu hết cả," Dư Châu Châu mỉm cười, "Ngạn Nhất, cậu có ước mơ không?"

Ngạn Nhất nhìn chằm chằm vào tờ đề Toán, không muốn để ý tới cô, song miệng lại phun ra một câu: "Có vợ có con có lò sưởi."

Dư Châu Châu cười ha hả, Ngạn Nhất cũng giống như tỉnh lại, xấu hổ sờ sờ mũi.

"Thật ra..." Ngạn Nhất dừng lại một lát, "Hồi nhỏ mình từng học vẽ. Học một thời gian rất dài, phải đến khoảng 5 năm. Giáo viên nói mình vẽ kí họa đặc biệt tốt, tuy phối màu hơi yếu, nhưng bố cục rất xuất sắc. Có điều, bố mẹ mình nói đó không phải là một thứ đứng đắn dùng để mưu sinh, bởi thế khi lên lớp 8 thì mình không học nữa."

"Thế nên?"

"Thế nên... Mình rất muốn làm một họa sĩ vẽ truyện tranh. Mình muốn tới Tokyo, theo học một họa sĩ truyện tranh nào đó, làm trợ lí trong phòng làm việc của ông ấy, sau đó học thành tài rồi thì sẽ quay về..." Cậu nói mãi nói mãi tới mức hơi kích động, sau đó thoáng ngây ra, lại gục xuống bàn tiếp tục nghiên cứu hình học giải tích, không để ý tới Dư Châu Châu nữa.

Dư Châu Châu nâng cằm nhìn khoảng trời xanh phía xa.

Ước mơ rất giống với Tân Nhuệ.

Chẳng trách, Ôn Diểu lại nói: "Tokyo rất xa."

***

Giáo viên ngoại quốc môn Tiếng Anh của lớp (3) là một ông già người Úc gầy gò, luôn khiến người ta có cảm giác chỉ một ngọn gió thổi qua cũng có thể khiến ông ngã đổ. Lăng Tường Xuyến đôi lúc rất ngưỡng mộ những người ngoại quốc đó, dường như cuộc sống không hề có gánh nặng, muốn đi đâu thì đi đó.

Châu Âu, Bắc Mỹ, Brazil, Ấn Độ, Trung Quốc, Nhật Bản, Mông Cổ... Dấu chân của ông lão này dường như đã ghi lên vòng quanh thế giới.

Ông vô cùng bất đắc dĩ với hành vi làm bài tập môn khác trong giờ của ông của học sinh Trung Quốc, song cũng không biết xử lí như thế nào. Dẫu sao lúc thi Đại học khẩu ngữ cũng chỉ cần qua cửa, thời gian cấp bách, không ai có hứng thú thảo luận với ông về những chủ đề nhạt nhẽo trên lớp.

Thời đại ngây thơ vừa nhìn thấy người nước ngoài đã run rẩy hỏi "What do you like about China, do you like Chinese food?" sớm đã trôi qua rồi.

Điều khiến Lăng Tường Xuyến kinh ngạc là, trong tiết học không khí trầm lắng, không ngờ Tân Nhuệ lại là một thành phần tích cực hiếm có. Ấn tượng của cô đối với nữ sinh u ám Tân Nhuệ này trước nay vẫn luôn là "nếu Đại học không thi thì tôi không học", bởi thế giờ phút này, việc cô ấy hăng hái phát biểu khiến Lăng Tường Xuyến cảm thấy thật khó hiểu.

Khẩu ngữ của Tân Nhuệ không phải là rất xuất sắc, dấu vết Tiếng Anh của người Trung Quốc vô cùng nhiều, có lẽ nguyên nhân là vì ít được giao tiếp với người nước ngoài. Mặc dù cũng tạm xem là lưu loát, dùng để giao tiếp không thành vấn đề, nhưng còn rất xa mới đạt được tới mức xuất sắc.

Lăng Tường Xuyến vô cùng buồn chán nghe giảng câu được câu chăng, đột nhiên nghe thấy thầy giáo hỏi đã từng gặp phải kẻ trộm trên xe bus bao giờ chưa.

Cô không thích giơ tay. Trước đây thầy giáo đã từng nói, ông hi vọng học sinh nghĩ cái gì thì có thể trực tiếp đứng lên nói, thậm chí còn cổ vũ mọi người: "Chỉ cần đứng lên một lần rồi, lần thứ hai sẽ trở nên rất dễ dàng, rất tự nhiên, các em sẽ yêu loại cảm giác dũng cảm đứng lên thoải mái nói này. I promise."

Bởi thế Lăng Tường Xuyến giống như bị kích thích mà chưa kịp nghĩ ngợi gì đã đứng lên, bắt đầu dùng cách phát âm tiêu chuẩn mà cô học được từ kênh Disney, Tiếng Anh Hứa Quốc Chương, Tiếng Anh thiếu nhi Cambridge kể lại trải nghiệm gặp phải kẻ móc túi trên xe bus của mình, kể mãi kể mãi mới nhận ra sắc mặt thầy giáo có chút kì lạ, xung quanh cũng có vài bạn học lần lượt dừng bút, nhìn cô, lại nhìn về phía sau cô.

Lăng Tường Xuyến dừng lại, xoay người, phát hiện ra Tân Nhuệ cũng đang đứng.

Ban nãy khi cô không ngoảnh đầu, Tân Nhuệ giơ tay lên, thầy giáo tiện tay chỉ vào nữ sinh đã phát biểu lần thứ năm trong tiết học ngày hôm nay một cái, không ngờ Tân Nhuệ còn chưa kịp lên tiếng thì nữ sinh ngồi đằng trước chếch về bên trái đột nhiên đứng bật dậy bắt đầu dùng giọng Tiếng Anh lưu loát trả lời câu hỏi. Tân Nhuệ hơi há miệng từ kinh ngạc chuyển thành u ám, mấy lần thử mở miệng muốn chen vào mấy câu, song không thể không lúng túng ngậm chặt miệng trước trình độ Tiếng Anh của đối phương, đứng cũng không phải, mà ngồi cũng không xong.

Môi dần dần mím chặt thành một đường thẳng.

Lăng Tường Xuyến khẽ khàng che miệng.

Giả tạo.

Lăng Tường Xuyến le lưỡi.

Giả tạo.

"Sorry!" Lăng Tường Xuyến nói.

Giả tạo.

Trong đầu Tân Nhuệ dường như chỉ còn lại từ này. Lăng Tường Xuyến sau khi thần tốc tung ra một đòn kinh diễm thì vội vã ngồi xuống, thể hiện rằng tất cả chỉ là do sự vô ý của mình.

Để lại Tân Nhuệ đứng một mình ở đó, thầy giáo ra hiệu cho Tân Nhuệ có thể tiếp tục, thế nhưng Tân Nhuệ đột nhiên phát hiện ra, sau khi nghe được phát âm Tiếng Anh của Lăng Tường Xuyến, cô đã không thể nào mở miệng nổi nữa.

Không thể nào mở miệng nổi nữa, đột nhiên cảm thấy thật sợ hãi. Trước mắt dường như lại hiện ra khuôn mặt lạnh lùng đó của giáo viên Ngữ văn hồi cấp Hai, đại não cô ong ong rối loạn, không nghe được bất cứ cái gì, ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt cảm thông và cổ vũ năm ấy của Dư Châu Châu, dần dần nhạt nhòa.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top