Lăng Tường Xuyến phát hiện, không đắc tội người khác quả thật là một việc cực kì gian nan. Cô không biết đã là lần thứ mấy ngoái đầu lại nhìn Lục Bồi Bồi phía sau lưng rồi.
Lục Bồi Bồi đang không chút kiêng dè dùng ánh mắt lạnh băng nhìn mình. Lăng Tường Xuyến khẽ thở dài một tiếng, lúc hết giờ nhất định phải giải thích cho rõ ràng với cô ấy.
Công việc mà lớp trưởng mới nhậm chức Lăng Tường Xuyến phải làm rất nhiều, ví dụ như thống kê bản sao hộ khẩu của các bạn trong lớp, sắp xếp tài liệu, báo cáo họ tên và số lượng của các bạn dân tộc thiểu số và kiều bào...
Bởi thế trong tiết tự học, khi cô thốt ra câu hỏi "Lớp chúng ta có bạn nào là người dân tộc thiểu số không", Lục Bồi Bồi giơ tay, cô chưa kịp nghĩ ngợi gì đã buột miệng: "Không tính phân hiệu và trái tuyến."
Cả lớp lặng im. 57 học sinh, có 28 người đến từ phân hiệu, chưa tính một số lượng lớn học sinh trái tuyến.
Lăng Tường Xuyến cảm thấy sau lưng đột nhiên toát mồ hôi lạnh, cô có chút bối rối bổ sung thêm một câu, "Ý mình là, phân hiệu sẽ được thống kê riêng..."
Nói thế nào cũng sai. Lăng Tường Xuyến ai oán nghĩ trong lòng, rõ ràng chính là phân hiệu, lúc đầu không đủ bản lĩnh thi vào tổng hiệu, đừng trách người khác nhắc tới. Nhắc tới phân hiệu cũng không bị tính là kì thị, có thể gây ra phản ứng lớn đến như thế này, nói đi nói lại chẳng qua chính bởi ngay chính bản thân các cậu cũng không để phân hiệu vào mắt chứ gì.
Thế nhưng bất luận thế nào, Lăng Tường Xuyến vẫn phải đứng ra giảng hòa. Cô không hi vọng vừa khai giảng đã gây ra thù hằn, lại còn là với tận 28 người nữa.
Chuông hết tiết vừa reo, Lăng Tường Xuyến đã đứng lên, bày ra vẻ mặt tươi cười đi tới gần Lục Bồi Bồi, nhẹ giọng hỏi: "Bồi Bồi, cậu là dân tộc nào vậy?"
Lục Bồi Bồi đang ngồi đánh móng tay vô cùng cẩn thận, đầu cũng không thèm ngẩng lên, "Không nhớ nổi nữa rồi."
Xung quanh có nữ sinh cười lạnh, khuôn mặt Lăng Tường Xuyến đỏ bừng, dứt khoát nói thẳng, "Vừa nãy không phải là mình cố ý. Xin lỗi."
Hồi cấp Hai từng bị người khác chửi mắng sau lưng, đều là nhờ có Lâm Dương và Tưởng Xuyên che chở. Lăng Tường Xuyến dần dần học được cách thu lại sự kiêu ngạo và bộc trực của mình, rất nhiều khi so sánh với tôn nghiêm của việc kiên quyết không chịu nói xin lỗi, bớt gây ra chút phiền phức mới là chân lí.
Huống hồ, cô thật lòng hi vọng tất cả mọi người đều thích mình. Mỗi lần nghe thấy bình luận không tốt về mình, cô sẽ cảm thấy phiền muộn rất lâu, vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc là lỗi sai của bản thân hay sự hẹp hòi của đối phương, nếu như là sự hẹp hòi của đối phương, vậy thì có cách cứu vãn nào hay không...
Lăng Tường Xuyến cơ hồ đã quên mất suy nghĩ, rốt cuộc là thứ gì đã khiến một công chúa trở nên thấp kém.
"Vừa nãy cậu đã làm gì thế? Cái gì mà cố ý với không cố ý cơ?" Ngữ khí nói chuyện của Lục Bồi Bồi càng lúc càng ngoa ngoắt, sự kiêu ngạo còn sót lại nơi đáy lòng Lăng Tường Xuyến khiến cô đứng phắt dậy
"Mình tới xin lỗi cậu vì mình thực sự vô tâm, cũng là do sự kìm chế của mình quyết định. Xin cậu hãy tự trọng!"
Lục Bồi Bồi trợn đôi mắt quả hạnh nửa ngày không nói năng được gì.
Sau khi phóng khoáng xoay người trở về chỗ ngồi, Lăng Tường Xuyến ảo não đỡ trán.
Cúi đầu nhanh chóng gửi một tin nhắn, "Tưởng Xuyên đại gia!"
Tưởng Xuyến rất nhanh hồi âm một emoji mặt cười ": )".
"Lại ai chọc cậu nữa rồi?"
Mỗi khi Lăng Tường Xuyến khó chịu, có thể sẽ lựa chọn nói với Lâm Dương phiền não của mình, song lại gửi cho Tưởng Xuyên một tin nhắn, Tưởng Xuyên đại gia.
Tưởng Xuyên là bao cát trút giận của cô, Tưởng Xuyên nói chuyện càng ngày càng chua ngoa, khi cô có oán khí không bạo phát nổi mà cũng không buông được lòng kiêu ngạo và sự giáo dục để chửi mắng, Tưởng Xuyên đều nghiền ngẫm tâm sự của cô, thay cô mắng đến mát mẻ tấm lòng.
Tưởng Xuyên tựa như chiếc bóng kia.
Lăng Tường Xuyến không để ý thấy, phía sau lưng có một đôi mắt vẫn luôn quan sát quá trình từ rối rắm đến xin lỗi rồi lại phẫn nộ đứng lên mà cuối cùng là về chỗ tiếp tục rối rắm của cô.
Ánh mắt sắc bén hệt như cái tên.1
***
Chuông hết giờ tiết cuối cùng của buổi sáng reo vang, Mễ Kiều ngồi bàn sau Dư Châu Châu vẫn chưa quay về.
Giám thị Lý trong lúc kiểm tra lớp tiết tự học sớm đã phát hiện Mễ Kiều vừa dán kín poster Allen Iverson * trên mặt bàn, làm thành khăn trải bàn rực rỡ sắc màu, từ xa trông lại cực kì nhức mắt. Bà trước nay luôn là chủ nhiệm có bàn tay sắt, không nói hai lời xuống tay xé rách.
(* Allen Iverson: cựu tuyển thủ bóng rổ người Mỹ nổi tiếng, đã chơi trong 14 giải NBA.)
Giám thị Lý là một giáo viên thuộc phái tư tưởng rất lạc hậu, dạy học ở Chấn Hoa 20 năm, bây giờ vẫn đang là giáo viên Địa lí kiêm nhiệm của lớp (7), lúc lên lớp chuyện thích kể nhất chính là, nhớ năm đó Chấn Hoa mỗi khối chỉ có 6 lớp, mọi người nghiêm chỉnh mặc đồng phục, trong giờ học hăng hái tư duy, khi hết giờ vẫn chỉnh tề ngồi ở chỗ tự học, bất cứ lúc nào cũng căn bản không cần dùng tới giáo viên tuần tra, yên lặng đến mức tiếng kim rơi xuống đất cũng nghe rõ...
Một Chấn Hoa ưu tú như vậy, cấp Ba trực thuộc Đại học Sư Phạm đến cái đuôi của Chấn Hoa căn bản cũng không đuổi theo kịp.
Trung Quốc có Bắc Đại Thanh Hoa nổi danh, thế nhưng trong Tỉnh, chỉ có Chấn Hoa, chỉ có Chấn Hoa.
Cho nên cũng căn bản không cần đến cơ sở vật chất mới gì gì đó. Giám thị Lý vừa nghĩ tới những học sinh trái tuyến vào trường cùng cao ốc hoa lệ và tòa phân hiệu khổng lồ đó, liền cảm thấy đau lòng.
Sự đau lòng nhọc óc của giám thị Lý đối với học sinh trái tuyến và tình trạng sa ngã của Chấn Hoa cùng sự đau lòng nhọc óc của học sinh trái tuyến Mễ Kiều đối với việc Iverson bị hủy dung gây ra một trận đại chiến hết sức căng thẳng.
Có khoảnh khắc Dư Châu Châu còn cho rằng giám thị Lý mím môi đến trắng bệch sắp sửa ngất xỉu rồi.
Tuổi nghề 20 năm, biết bao sóng to gió lớn đã giúp bà rốt cuộc vẫn đứng vững. Chủ nhiệm lớp nhát chết dạy môn Tiếng Anh nhận được tin tức mật báo xông thẳng vào phòng học, gần như là dùng phương thức kéo mà lôi Mễ Kiều đi.
"Em thích anh ấy, đem ảnh anh ấy dán lên mặt bàn liền thấy có cảm hứng học hành, cô quản được hay sao? Cô quản được hay sao?!"
Tiếng gầm không hề yếu thế của Mễ Kiều vang vọng rất lâu bên trong hành lang.
Dư Châu Châu cũng không phải chưa từng thích phim hoạt hình hay nhân vật nam chính nam phụ trong tiểu thuyết võ hiệp trinh thám, thế nhưng lúc bị kéo đi vẫn cao giọng hét "Cô dám xé người đàn ông của em em liều mạng với cô" giống như cô nàng Mễ Kiều này thì vẫn là lần đầu tiên được chứng kiến.
Không kìm được mà nhoẻn miệng cười.
Rất lâu rồi không có cảm giác vui vẻ đơn thuần như thế này. Quả đúng là tuổi trẻ anh hùng, tuổi trẻ thật tốt.
Sống mũi có chút cay. Chỉ một chút mà thôi.
Đang hồi tưởng lại hành động vĩ đại lúc buổi sáng của Mễ Kiều, ngẩng đầu lên trông thấy Lâm Dương từ phía xa chạy tới.
"Xin lỗi xin lỗi," cậu chạy tới mức cổ áo đồng phục có chút xộc xệch, "Chủ nhiệm lớp mình cứ lải nhải chuyện kiểm tra sức khỏe đầu năm học, dạy quá giờ, mình tới muộn rồi."
Dư Châu Châu gật gật đầu, ma xui quỷ khiến vươn tay ra giúp cậu chỉnh lại cổ áo đồng phục. Lâm Dương cao lên rồi, thực sự giống một gốc cây dương liễu chọc trời, chiều cao của Dư Châu Châu dừng lại ở 1m65, lúc nhìn cậu đã phải ngước lên.
Có một số chuyện, lúc tỉnh táo lại bạn sẽ không hiểu vì sao bản thân lại làm như thế.1
Lâm Dương sững sờ, ngơ ngác đứng đó không dám động đậy, tới tận lúc Dư Châu Châu thu tay về, "Ừm, thế này thuận mắt hơn nhiều rồi."
Sau đó bình thản đi về phía cầu thang, tự nhiên hết mức, giống như căn bản không phát hiện ra sự ngượng ngùng bối rối của Lâm Dương.
Sự vui mừng sung sướng và hỗn loạn trong khoảnh khắc ban nãy của Lâm Dương đã bình ổn lại.
Cậu không thích động tác chỉnh cổ áo cho mình không chút e dè như dòng nước lặng của Dư Châu Châu. Cậu đã chuẩn bị nhiều lời đến thế, muốn nhảy qua khoảng trống đó. Những lời đã chôn giấu trong lòng suốt một năm, chần chừ bối rối, cuối cùng nhận được một câu "Mình không trách cậu" của cô, cuối cùng bị cô nhìn thẳng vào mắt —— song lại đột nhiên phát hiện, đối phương chỉ coi mình giống một con búp bê, đến cả hành vi mờ ám như chỉnh cổ áo này cũng không mảy may xao động.
Lâm Dương xoa xoa huyệt thái dương, cất bước đuổi theo.
Lúc Tân Nhuệ nhìn thấy Dư Châu Châu ở nhà ăn, Dư Châu Châu đang đứng ngơ ngẩn nhìn bên ngoài vòng vây chen chúc bên ô cửa.
Dư Châu Châu không thích tất cả những nơi chen chúc. Tân Nhuệ thầm nghĩ, với bộ dạng này thì đợi đến lúc cô lấy cơm phỏng chừng trong khay chỉ còn lại nước sốt mất.
Đang định đi qua chào hỏi hỏi xem có cần giúp đỡ hay không, đột nhiên nhìn thấy một nam sinh chen ra từ đám người, bưng một đĩa thức ăn lớn, đi tới trước mặt Dư Châu Châu, nở nụ cười ngốc nghếch.
Lâm Dương? Tân Nhuệ có chút nghi hoặc.
Lâm Dương là lớp trưởng của lớp (2), thành tích tốt, điển trai, tính cách lại hoà đồng, vẫn là người đạt giải Nhất kì thi Olympic Vật lí Toán học toàn Tỉnh. Có điều, hạng nhất của ban Tự nhiên từ trước đến nay vẫn luôn bị Sở Thiên Khoát vững vàng nắm giữ, Sở Thiên Khoát đẹp trai hơn cậu, thành tích tốt hơn cậu, thậm chí đến cả số lượng nữ sinh thích Sở Thiên Khoát cũng nhiều hơn —— Tân Nhuệ không khỏi có chút muốn cười lạnh.
Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng. *
(* Chu Du là nhân vật nổi tiếng trong danh tác "Tam quốc diễn nghĩa" của La Quán Trung, được miêu tả là tuổi trẻ tài cao nhưng đố kị với Gia Cát Lượng (Khổng Minh), trước lúc chết đã phải phẫn uất thốt lên: "Trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng". Về sau thì câu nói này được dùng như một thành ngữ, đại ý là đã có người này rất giỏi rồi nhưng tại sao vẫn còn có người khác giỏi hơn nữa - thật quá éo le.)
Cậu Lâm Dương này, hẳn là sống qua ngày rất đau khổ. Tân Nhuệ cong khóe môi, toan xoay người rời đi, sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng hô kinh hãi: "Tân Nhuệ, cậu ăn cơm một mình à, sao có thể như thế được cơ chứ, không có ai ăn cùng cậu ư?"
Con mẹ nó. Tân Nhuệ cười cười nói với Trần Đình bất ngờ lòi ra, "Bạn nữ bình thường ăn cơm cùng mình có chút việc bận. Hôm nay mình tự ăn."
Kì thực từ trước đến nay đều là cô ăn một mình. Cô và Dư Châu Châu rất hiếm khi cùng nhau ăn cơm, Dư Châu Châu lúc ăn cơm thích ngẩn ngơ, ăn chậm nhai khẽ, mà cô lại quen việc nhanh chóng giải quyết bữa cơm để về lớp tự học, bởi thế vẫn luôn mỗi người một ngả.
Có điều cô thật sự không hi vọng loại bà tám như Trần Đình sẽ biết được sự tình. Giống như bản thân là một kẻ đáng thương không ai cần vậy.
"A, đó không phải là Dư Châu Châu sao? Lâm Dương cũng cùng trường Tiểu học với bọn mình, hai người bọn họ vì sao lại ở cùng nhau? Đi, đi xem xem!"
Tân Nhuệ còn chưa kịp phản ứng, đã bị Trần Đình trực tiếp kéo đến trước mặt Dư Châu Châu và Lâm Dương.
"Ồ, Lâm Dương, lâu lắm rồi không tình cờ gặp cậu trong trường. Sao cậu lại ăn cơm cùng Dư Châu Châu thế?"
Tân Nhuệ rất muốn cười. Ba người còn lại ở đây vĩnh viễn đều không thể xổ toẹt lòng hiếu kì của mình giống như Trần Đình.
Lâm Dương dường như căn bản không nhớ ra nổi Trần Đình là ai, cậu nhún nhún vai, đến cười cũng không buồn chỉ nói một câu "Xin chào", thậm chí còn không liếc nhìn Tân Nhuệ và Trần Đình cái nào. Mà Dư Châu Châu đã rũ mắt bắt đầu chuyển thức ăn và cơm trên khay xuống bàn, dọn dẹp bát đĩa.
Tân Nhuệ đột nhiên có một loại cảm giác bị bài xích, tư thái lúc ở bên nhau của hai người ấy rất giống... vợ chồng già.1
Nhưng trước đây khi ở lớp (1), chưa từng nhìn thấy Dư Châu Châu và Lâm Dương lớp (2) cách vách có tiếp xúc gì. Tình cảnh kì quái này khiến Tân Nhuệ nặng nề hoài nghi, theo trực giác không muốn ở lại nữa, bởi thế đứng lên nói, "Trần ĐÌnh, mình muốn lên tầng 2 ăn, tầng 1 không có quầy bán đồ nướng xào."
Trần Đình còn chưa hiểu được tình hình, đã bị Tân Nhuệ kéo tay lôi đi.
Có một loại cảm giác không vui vẻ lần nữa lặng lẽ nhấn chìm Tân Nhuệ.
Dư Châu Châu này, không nói một lời, lại có quan hệ rất tốt với một nhân vật điển trai đình đám của trường.
Mình không phải loại nữ sinh không chịu nổi khi thấy người khác sống tốt đó, mình không đố kị, một chút cũng không. Tân Nhuệ lắc lắc đầu, muốn xua tan sự kém vui trong lòng, chuyên tâm bước lên cầu thang, từng bước từng bước, hướng về nơi cao hơn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận