Dư Châu Châu lẳng lặng đứng ở cửa lớp (3) đợi Tân Nhuệ, qua lớp kính cửa trước có thể nhìn thấy giáo viên Chính trị lớp (3) và người dạy lớp mình là một, đều là phụ nữ trung niên thích lải nhải, nghiện dạy quá giờ, son tô quá đậm, trong giờ học nếu nhìn chằm chằm vào đôi môi diễm lệ lúc đóng lúc mở của cô, thì chẳng mấy chốc sẽ bị tiến vào cảnh giới thôi miên.
Học sinh tan học bên trong hành lang túm tụm thành từng tốp đi qua trước mặt Dư Châu Châu. Dư Châu Châu như một pho tượng đắp, ngưng trệ giữa dòng người.
Lúc nghiêng đầu, nhìn thấy Lâm Dương, cùng mấy anh em đang hi hi ha ha từ đầu cầu thang đi tới.
Dư Châu Châu nhớ lại lễ kéo cờ buổi sáng. Kết thúc cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ đó, cô vào nhà vệ sinh nữ, lúc đi ra đã không còn thấy Tân Nhuệ đâu. Một mình đi qua sân vận động, khi ngang qua bục kéo cờ, khoảnh khắc ngước mắt lên, liền giao nhau với ánh mắt của Lâm Dương.
Cậu thiếu niên vừa cùng các bạn học trong hội học sinh ba hoa chém gió, khoảnh khắc nhìn thấy Dư Châu Châu, nụ cười trên khuôn mặt lập tức tắt lịm, thay vào đó là vài phần thấp thỏm lo âu.
Dư Châu Châu đứng giữa dòng người, lặng lẽ nhìn cậu một lát, cho tới khi những người khác trong hội học sinh cũng chú ý tới sự kì quái của Lâm Dương, lần lượt nhìn về phía Dư Châu Châu đang đứng, cô mới cúi đầu tiếp tục như bèo trôi theo nước đi về hướng quảng trường.
Có lẽ là cảnh tượng tàn nhẫn kia trong giấc mơ buổi sáng đã thức tỉnh cô, Dư Châu Châu trọn một năm đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cuối cùng bắt đầu nhìn thẳng vào vết thương do những lời vô tâm năm đó của bản thân gây ra cho đối phương.
Lâm Dương giống như một Dương Bạch Lao * đáng thương, không ngừng dùng ánh mắt nói với cô, mình biết mình mắc nợ cậu, mình biết, thế nhưng cậu muốn mình phải trả như thế nào?
Mà cô kì thực từ trước đến nay chưa bao giờ là Hoàng Thế Nhân **.
(*, ** Dương Bạch Lao, Hoàng Thế Nhân: Hai nhân vật trong bộ phim điện ảnh "Bạch mao nữ" sản xuất năm 1951 của Trung Quốc.
Tóm tắt cốt truyện (hơi dài :v Bạn nào muốn hiểu rõ hơn về đoạn Châu Châu nghĩ ở trên thì coi, còn nếu không muốn làm mất mạch truyện thì bỏ qua nhe): Ở một vùng nông thôn phương Bắc trước giải phóng, ông lão Dương Bạch Lao nghèo khó túng quẫn góa vợ từ sớm, có một cô con gái tên là Hỷ Nhi, hai cha con nương tựa vào nhau sống qua ngày. Hàng xóm thím Vương cùng con trai Vương Đại Xuân thường xuyên giúp đỡ cha con nhà họ Vương về nhiều mặt, quan hệ giữa hai nhà vô cùng tốt đẹp. Hỷ Nhi và Đại Xuân bên nhau lâu ngày, tình đầu ý hợp, hai nhà đã thương lượng quyết định mùa Xuân năm sau sẽ cử hành hôn lễ cho hai người.
Chủ đất ác bá Hoàng Thế Nhân đã cưỡng đoạt Hỷ Nhi trẻ trung xinh đẹp, sau đó cùng quản gia Mục Nhân Trí dàn dựng, dùng tô thuế nặng ép Dương Bạch Lao nội trong năm phải hoàn trả nợ. Đêm giao thừa, cuối cùng Dương Bạch Lao vì không cách nào trả được lãi suất cao mà bị Hoàng Thế Nhân ép kí vào hợp đồng bán thân của Hỷ Nhi. Dương Bạch Lao đau khổ đến mức không thiết sống, sau khi về nhà đã uống thuốc độc tự sát. Sáng mùng Một, sau khi Hỷ Nhi bị bắt đến nhà họ Hoàng liền phải chịu đủ loại hành hạ. Hoàng Thế Nhân vì muốn cắt đứt vương vấn của Hỷ Nhi đối với Đại Xuân mà đoạt lại đất cho nhà họ Vương thuê, đuổi mẹ con thím Vương đi, lại chờ cơ hội làm nhục Hỷ Nhi.
Đại Xuân cứu Hỷ Nhi bất thành, tham gia vào hồng quân. Hỷ Nhi đang mang thai dưới sự giúp đỡ của thím hai Trương người hầu của nhà họ Hoàng thoát ra được khỏi miệng cọp, giữa đường trở dạ sinh con, nhưng đứa bé chết yểu ngay sau đó. Sau đó một mình vào hang đá nơi núi sâu cư ngụ, một mái đầu xanh biến thành tóc trắng. Hỷ Nhi vì thường xuyên tới ngôi miếu tồi tàn kiếm đồ cúng tế lấp đầy bụng mà bị người trong thôn mê tín xem là "bạch mao (tóc trắng) tiên cô" hạ phàm hiển linh.
Sau khi kháng chiến chống Nhật bùng nổ, Đại Xuân theo Bát Lộ quân trở về quê hương. Lúc này, Hoàng Thế Nhân lợi dụng sự mê tín của người trong thôn, dựng nên chuyện "bạch mao tiên cô" giáng tai họa xuống lừa gạt người dân. Đại Xuân ở lại quê hương làm ăn vì phát động giảm tô giảm thuế, đề cao tính giác ngộ của quần chúng, đêm ngày 15 đích thân lần theo dấu vết đi điều tra, không ngờ lại trùng phùng với Hỷ Nhi trong sơn động.
Trong buổi xét xử công khai của toàn thôn, hai tên Hoàng Thế Nhân, Mục Nhân Trí đã nhận được sự trừng phạt nghiêm khắc. Địa chủ đã bị trấn áp, Hỷ Nhi báo được thù, rửa được oan. Cô lại quay trở về thôn trang của mình, xây dựng gia đình hạnh phúc với Đại Xuân, mái tóc cũng dần dần chuyển màu đen.
Dịch từ baidubaike.com.)
Nhìn Lâm Dương tạm biệt bạn bè, chạy về phía cửa lớp (3) càng lúc càng gần, Dư Châu Châu hủy diệt ý định cúi đầu né tránh ban đầu, cuối cùng vẫn đường hoàng nhìn thẳng vào cậu.
Kì thực Dư Châu Châu không biết nên làm như thế nào. Cứ đứng đờ ra như tượng đá ở đó thật không hay, giống như một nữ sinh u sầu mang vết thương chôn sâu trong lòng khó mà tự giải quyết trong bóng tối vậy, khiến Lâm Dương trông thấy càng thêm phiền muộn. Đương nhiên cũng không muốn uốn cong thành thẳng, vì trấn an cho đối phương mà thể hiện quá lên một chút sự vô tư và rộng lượng của bản thân, vừa nhìn thấy đối phương đã nhiệt tình quá độ như thể anh em nhiều năm thất lạc.
Dư Châu Châu vẫn còn đang ngần ngừ, Lâm Dương đã mang dáng vẻ thăm dò đứng bên cạnh cô.
"Cậu đang đợi ai à?" Dư Châu Châu vẫn quyết định đầu một cách điềm nhiên bình thản.
Đây là câu đầu tiên mà bọn họ nói với nhau kể từ khi lên cấp Ba tới nay. Cậu đang đợi ai à?
Lâm Dương rõ ràng đã hoảng hốt. Cậu nở nụ cười, khôi phục lại biểu cảm nghiêm túc, "Ừ, mình đợi, mình đợi Lăng Tường Xuyến."
Dư Châu Châu phát hiện Lâm Dương sau khi nói xong câu này đột nhiên đỏ bừng mặt, không khỏi mỉm cười.
"Ừm, nghe nói các cậu vẫn luôn là bạn rất tốt, giống như ngày trước."
"Ồ, cậu nghe nói... nghe ai nói thế?"
Dư Châu Châu ngây ra, Lâm Dương vội vã nói, "Không phải không phải không phải, mình không đợi Lăng Tường Xuyến, mình cũng không muốn hỏi cậu nghe từ ai nói, mình, mình đi trước đây, bye bye."
Khoảnh khắc Lâm Dương sắp sửa bỏ chạy, Dư Châu Châu quyết đoán đưa tay ngăn cản cậu lại.
Vẫn là nên nói cho rõ ràng, Dư Châu Châu nghĩ, ý nghĩ này đã xoay mòng mòng trong lòng cả ngày rồi.
"Lâm Dương, mình chỉ là muốn nói với cậu, lúc đầu chuyện đó đều là trùng hợp, bản thân mình cũng biết, mình không trách cậu. Lúc ấy mình quá kích động, đã nói ra những lời nào thiếu suy nghĩ, thì xin cậu hãy tha lỗi cho mình."
Thế này, là được rồi chứ?
Lâm Dương trầm mặc rất lâu, Dư Châu Châu nhìn thấy trong đôi mắt cậu có một thứ gì đó sang sáng đang lấp lánh. Cậu vừa mấp máy môi muốn nói gì đó, một nam sinh vóc người thấp lùn liền vươn khuỷu tay quàng lấy cổ cậu.
"Lại đợi Lăng Tường Xuyến à?" Nói xong híp mắt nhìn Dư Châu Châu một lát, nói, "Không đúng, đây cũng không phải là đại mỹ nữ của chúng ta nhỉ."
Ánh mắt của nam sinh khoá chặt ở chỗ tay áo Lâm Dương bị Dư Châu Châu giữ chặt. Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy có chút bối rối, cô buông tay, không nói lời vớt vát nào, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt rồi xoay người rời đi.
Loáng thoáng nghe thấy nam sinh phía sau lưng ngây ngẩn nói, mình... mình có phải đã làm phiền cô ấy thổ lộ với cậu rồi không?
Dư Châu Châu gửi tin nhắn cho Tân Nhuệ nói, mình đợi cậu ở chỗ bệ cửa sổ đại sảnh.
Ngồi bên bệ cửa sổ mở máy walkman, người đàn ông trong đó đang dùng giọng trầm thấp ngâm nga, "Năm 1995, chúng ta ở trạm xe sân bay."
Di động rung lên một cái, có tin nhắn mới, phía trên là số điện thoại lạ.
"Mình là Lâm Dương. Lộ Vũ Ninh là anh em tốt của mình, con người cậu ta là thế đấy, xin cậu tuyệt đối đừng để bụng."
Thế mà cậu ấy đã có số di động của mình. Dư Châu Châu nghiêng đầu nhìn tin nhắn kia, không biết nên trả lời gì, dứt khoát bỏ qua luôn. Nhắm mắt lại, chìm đắm vào cõi thần tiên.
Cảm giác lạnh buốt do thuỷ tinh sau lưng mang lại khiến cô đột nhiên nhớ lại hồi 4 tuổi, cùng mẹ sống ở căn nhà trệt khu ngoại ô, kênh thoát nước trước cửa thường xuyên ứ đọng rất nhiều nước, không biết là ai đã vứt một tấm ván gỗ lớn xuống, ban ngày cô ở một mình buồn chán, bèn dùng toàn bộ sức lực kéo chiếc chổi quét sân lớn ở cửa tới bên cạnh kênh nước, nhảy lên ván gỗ, tưởng tượng mình là... bạn gái của Huckleberry Finn * trong phim hoạt hình, lúc này tuyệt vọng chèo thuyền giữa biển cả sóng lớn, sức cùng lực kiệt khua khoắng cây chổi cán sắt siêu lớn. Mệt rồi, liền ngồi trên tấm ván gỗ, bắt chước những người trên tivi ngồi co ro ôm lấy chân, áp trán vào đầu gối, lẩm bẩm nói Huckleberry đừng cuống em tới cứu anh đây.
(* Nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết "Adventures of Huckleberry Finn" của nhà văn Mỹ nổi tiếng Mark Twain.)
Gió không cẩn thận sập cửa, cô bị nhốt ở bên ngoài, chỉ có thể ngồi trên chiếc thuyền lẻ loi đợi mẹ về. Chập tối cuối Thu rất lạnh, cảm giác lạnh băng từ ván gỗ truyền tới khiến cô khẽ khàng run rẩy.
Thế nhưng vẫn tốt, vẫn còn có Huckleberry, cô vô cùng cảm kích sự bất chấp tất cả dành cho mình của Huckleberry.
Đã rất lâu rất lâu rồi, Dư Châu Châu triệu tập công tước tử tước, Huckleberry, Tuxedo mặt nạ, song bọn họ không còn xuất hiện nữa.
Lại đột nhiên nhớ tới cảnh tượng tạm biệt Ngạn Nhất ban nãy. Ngạn Nhất cả một ngày đều còng lưng nằm bò trên bàn, lôi ra đủ loại bút nhấn dòng từ chiếc túi bút lớn như túi bảo bối của Doraemon tô tô vẽ vẽ trên sách, Thế nhưng Dư Châu Châu trước nay chưa từng cảm thấy cậu là nhân vật lợi hại gì về mặt thành tích —— trong đôi mắt cậu không có ý chí chiến đấu, cũng không có sự nhiệt tình, càng không có loại đề phòng của việc che giấu mục tiêu cao xa.
Chỉ có mệt mỏi, tơ máu cũng bò đầy nhãn cầu.
Mặc dù rất thích sự nhiệt tình thật lòng của người bạn cùng bàn này, Dư Châu Châu vẫn rất ít nói chuyện cùng cậu. Trái ngược, hai cô gái bàn sau đã bắt đầu sâu sắc thảo luận về cuộc đời và những trải nghiệm bí mật vụn vặt của bản thân rồi, sau khi thì thầm to nhỏ liền kéo tay nhau cùng đi vệ sinh —— rất nhiều tình bạn của nữ sinh đều khởi đầu như thế này.
Chia sẻ bí mật của mình, sau đó lại dùng một vài bí mật "thề không nói ra" của người khác để đổi lấy bí mật của đối phương, có được tình bạn thân thiết mong manh.
Đang suy nghĩ, Tân Nhuệ đã đi tới bên cạnh cô, nhẹ giọng nói đợi lâu rồi, không hề oán trách giáo viên dạy quá giờ.
Di động lại rung, vẫn là số điện thoại đó. Tin nhắn y hệt.
Trái tim Dư Châu Châu bất chợt run lên. Sự cố chấp của Lâm Dương, dường như từ nhỏ đến lớn chưa từng thay đổi.
"Tân Nhuệ, Châu Châu."
Sở Thiên Khoát từ xa chạy tới, ôm một xếp tài liệu. Châu Châu thích những sự vật đẹp mắt, lúc nào cũng nhìn tới mức khiến đối phương bối rối. Đã nhiều năm như thế mà chỉ có hai người đối diện với ánh mắt kiểu này vẫn luôn bình tĩnh tự nhiên, một là Sở Thiên Khoát, một là Lăng Tường Xuyến của buổi sáng ngày hôm nay. Đến cả Lâm Dương trước đây cũng không làm được, Lâm Dương sẽ luôn đỏ mặt.
"Trùng hợp thật, đang muốn đi tìm các cậu." Sở Thiên Khoát đứng lại trước mặt bọn họ, cười vô cùng dễ nhìn. "Tân Nhuệ, cô Du nói với cậu rồi nhỉ? Có thể Châu Châu vẫn chưa biết, chúng mình, ừm, lớp chúng ta muốn tổ chức một buổi liên hoan chia tay cho hai cậu. Các cậu đúng là đột ngột thật đấy, chúng mình đều chưa chuẩn bị tâm lí. Mọi người đều cảm thấy rất lưu luyến..."
Tân Nhuệ nở nụ cười, nụ cười rất mỉa mai.
Sở Thiên Khoát ngừng lại một chút, liếc nhìn Tân Nhuệ, nói rất nghiêm túc: "Chắc chắn là có người lưu luyến."
Tân Nhuệ ngây ra, cúi đầu không nói gì.
"Mặc dù có thể là," cậu xoay mặt sang phía Dư Châu Châu, dùng ngữ khí rất nhẹ nhàng nói, "Châu Châu không thích chạy theo hình thức."
Dư Châu Châu nhún vai cười cười, những lời thế này không khiến người ta chán ghét.
"Có điều, đôi lúc hình thức cũng có thể thúc đẩy nội dung, phải không? Có thể sau một bữa tiệc liên hoan mọi người liền thực sự nhớ các cậu đấy." Sở Thiên Khoát cười càng rạng rỡ, Tân Nhuệ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, rồi lại cúi đầu.
"Yên tâm, các cậu không thích nói chuyện, lúc mình dẫn chương trình cũng sẽ không để tất cả rơi vào trầm mặc, hãy tin mình."
Không lời nào vượt quá quy củ, song lại rất chân thật gần gũi, không hề có vẻ đưa đẩy lôi kéo.
Dư Châu Châu gật gật đầu, "Các cậu dự định lúc nào tổ chức họp lớp, đến lúc ấy thì báo lại cho bọn mình nhé. Vất vả cho lớp trưởng rồi."
Sở Thiên Khoát mỉm cười nói gặp lại sau, chúc tất cả thuận lợi.
Dư Châu Châu thu sự yên lặng bối rối của Tân Nhuệ vào đáy mắt, không hề nói điều gì.
Bến xe vẫn rất đông đúc, Dư Châu Châu và Tân Nhuệ đứng cách đám người rất xa, dạo hết một lượt những quầy tạp chí và tiệm đồ ăn xung quanh trường rồi mới chậm rãi đi tới, nhìn những người đứng trên sân ga tám chuyện cười đùa với nhau, lục trắng lam, ba loại đồng phục của ba khối tụ vào một chỗ, song lại đều là những màu sắc không thể nào náo nhiệt lên nổi.
Hồi lớp 10 Tân Nhuệ đã từng cố gắng, kéo Dư Châu Châu trầm mặc chen lên xe số 8. Thế nhưng lần nào cũng là Tân Nhuệ miễn cưỡng đứng ở bậc thang gần cửa ngoái lại nhìn Dư Châu Châu bên ngoài xe đang nhìn mình bằng ánh mắt mong đợi, bất đắc dĩ đành thở dài nhảy xuống cùng cô đợi chiếc tiếp theo. Chiếc tiếp theo mà Dư Châu Châu có thể chịu đựng được đó luôn luôn là chiếc tới vào lúc người trên sân ga đã thưa thớt. Mỗi lần nhảy xuống khỏi xe Tân Nhuệ đều mặt mũi vô cảm xúc co đầu gối lên đá mạnh một cái vào mông Dư Châu Châu.
Châu Châu thích Tân Nhuệ của lúc đó. Con người luôn lạnh mặt, nhưng trong đôi mắt lại có sự bao dung và ý cười kia.
Biến cố khiến cô nhìn thấu rất nhiều người. Song cũng trở nên không còn đơn thuần, vì thế càng khoan dung hơn. Dư Châu Châu từng cho rằng khoảng thời gian cuối cùng của cấp Hai xa cách giữa mình và Tân Nhuệ kia sẽ khiến các cô trở thành người dưng nước lã, nhưng biến cố đã lặng lẽ thay đổi cô, những "hạng nhất", "xuất sắc nhất", "tình bạn chân thành thuần khiết nhất" mà trước kia từng vô cùng để tâm đều lùi về vị trí thứ hai. Hồi lớp 10 Tân Nhuệ đã tiếp cận cô, giống như những chuyện trong thời cấp Hai đều chưa từng xảy ra, giống như bọn họ vẫn là bạn thân, giống như cô ấy trước nay chưa bao giờ từng là một Tân Mỹ Hương quẫn bách đáng thương —— Dư Châu Châu bình thản tiếp nhận.
Dẫu sao cũng chẳng có gì quan trọng.
Hai người dạo chơi ở khu vực gần bến xe hơn nửa tiếng mới lên xe về nhà, dường như đã thành thói quen.
Trước đây Dư Châu Châu đã từng bảo Tân Nhuệ về trước một mình, Tân Nhuệ không đồng ý; đề nghị hai người ở lại lớp tự học đến khi vãn người rồi mới bắt xe, Tân Nhuệ cũng không đồng ý. Châu Châu chưa từng hỏi Tân Nhuệ vì sao lại thích đứng đợi ở trạm xe một cách buồn tẻ như vậy, mặc dù cảm thấy tò mò —— ở lại phòng học tự học mới là phong cách của Tân Nhuệ.
Câu hỏi này đè nén gần một năm, sau đó đột nhiên hiểu ra. Một buổi tối đầu Hạ, hai người ngây ngốc đứng bên dưới biển báo trạm xe, không nói năng gì. Châu Châu đã thả hồn phách bay đi tận đâu, đột nhiên nghe thấy Tân Nhuệ bên cạnh rất thỏa mãn nói, thanh âm giống như mèo lười vươn vai ngáp dài.
"Thật tốt." Tân Nhuệ nói.
Bởi thế Châu Châu mỉm cười nhìn cô, nói: "Đúng vậy, thật tốt."
Có lẽ chính là đơn giản như thế này.
Hai người đứng trên sân ga, đều không nhắc lại đoạn đối thoại kì quặc hồi buổi sáng lúc kéo cờ. Tân Nhuệ câu được câu không kể với Châu Châu những chuyện xảy ra trong buổi sáng, Dư Châu Châu lặng lẽ lắng nghe.
So với quá khứ, hình như nhân vật đã đảo ngược vị trí rồi.
Lúc lên xe có chỗ ngồi, chỗ của cô và Tân Nhuệ cách nhau rất xa. Dư Châu Châu tựa đầu vào tấm kính cửa sổ kính nhem nhuốc, nặng nề không mở nổi mắt, chiều tà đã ập xuống, cảnh sắc bên ngoài dưới bầu trời lam thẫm đã trở nên mờ mịt không rõ, cô rất mệt mỏi rất buồn ngủ, song vẫn cố chấp không muốn thiếp đi.
Mỗi lần bị xóc nảy Dư Châu Châu đều sẽ cảm thấy buồn ngủ, hồi bé luôn được mẹ ôm vào lòng bôn ba khắp nơi, dùng một con gấu bông gọi là khỉ ôm, lúc cô khóc náo không ngủ, mẹ liền không ngừng vỗ đầu cô, nói con ngoan, con ngoan.
Thế nhưng trên xe, dù có buồn ngủ hơn nữa, cũng nhất định mở lớn mắt ngắm phong cảnh, dẫu tuyến đường xe bus này đã ngắm cả mấy trăm lần rồi.
"Dù sao về đến nhà cũng được ngủ, bây giờ ngắm nhiều hơn một chút, là thành nhiều. Tranh thủ nhiều một chút."
Dư Châu Châu vẫn còn nhớ Châu Châu nhỏ của lúc ấy mang biểu cảm như vừa bắt được món tiền lớn giảng lí lẽ thâm sâu kì lạ, còn cả mẹ sau khi nghe được liền cười khúc khích nói: "Phải, Châu Châu thật thông minh."
Châu Châu thật thông minh.
Dư Châu Châu ngáp một cái, lệ từng giọt từng giọt ứa ra từ khóe mắt.
***
Cứ như vậy chòng chành tới điểm đến, Dư Châu Châu tạm biệt Tân Nhuệ, xuống xe trước.
Dưới tầng nhà bà ngoại từ lúc cô học lớp 3 Tiểu học bắt đầu xuất hiện một cái chợ cóc, rất nhiều giáo viên giáo chức tan làm đều tới đây mua thức ăn về nấu cơm, buổi sáng và tối hàng ngày nơi này đều đặc biệt náo nhiệt.
Chính phủ từng rất nỗ lực muốn rời những hàng quán vỉa hè vào hết tầng dưới của trung tâm thương mại, thế nhưng cuối cùng vẫn thất bại, trận chiến giằng co giữa ban quản lí Thành phố và chủ tiệm hàng rong kéo dài suốt một năm, thị trường run rẩy quay về phồn vinh. Khi còn bé, Dư Châu Châu rất thích ăn khoai lang nướng của một bà lão nào đó mở hàng đồ nướng dưới lầu, bởi thế mỗi lần nhìn thấy xe của ban quản lí thành phố từ phía xa xa, cô đều chạy qua mấy con phố liền truyền tin tức mật thám cho bà lão.
Bà lão đã qua đời vào mùa Đông năm kia rồi. Con trai bà vẫn bán thịt dê xiên nướng ở địa điểm cũ, thế nhưng Dư Châu Châu chưa từng ăn qua lần nào.
Buổi chiều thứ Bảy Chủ Nhật lúc ở nhà ôn bài, còn có thể nghe thấy tiếng rao "thịt xiên nướng đây" và "vỏ kiều mạch đi", giọng nói như xa như gần, sau đó lại từ từ rời đi.
Khi ấy ngẩng đầu nhìn trời, phía trên căn phòng cũ trước mắt là một mảnh xanh thẳm.
Dư Đình Đình và Dư Linh Linh đều chuyển đi rồi, bác cả lại dọn về. Cũng ứng với câu nói đó của mẹ Dư Linh Linh, "Không phải anh ấy nói con cái nên tự mình chăn sóc cha mẹ già sao? Thế thì anh ấy đi mà chuyển vào!"
Dư Châu Châu cũng lần nữa quay về sống ở nhà bà ngoại. Căn hộ mà mẹ để lại đó chưa bị bán mất, bỏ không tại tiểu khu Hải Thành, Dư Châu Châu cả một năm chưa quay về lần nào.
Mợ cả đã nấu cơm canh xong xuôi, trứng xào cà chua, đỗ, gà hầm đậu xanh. Châu Châu rửa tay, ngồi xuống bàn ăn.
"Nếm thử gà hầu đậu xanh của mợ đi. Lần đầu tiên làm."
"Vâng."
"Đừng ôm quá nhiều hi vọng." Bác cả nói xong, liền bị mợ trừng mắt một cái.
"Cháu hiểu ạ." Châu Châu nói, cũng bị mợ trừng mắt một cái.
Lúc ăn cơm không nói chuyện nhiều, bác cả sẽ kể một vài chuyện xảy ra ở cơ quan, mợ cả cũng kể một chút thị phi ở văn phòng, thi thoảng Dư Châu Châu sẽ xen vào một câu, phần đa thời gian là vùi đầu ăn cơm, tiện thể ngây ra.
Mợ cả không cho Dư Châu Châu dọn dẹp bát đũa, bởi vậy cô cũng chưa từng chủ động xin phép. Ăn xong cơm bác cả đi xem chương trình tiêu điểm phỏng vấn, Dư Châu Châu trở về phòng của mình làm bài tập.
Truyền thống của Chấn Hoa là không giao bài tập về nhà, chỉ khoanh vùng rất nhiều sách luyện tập cho học sinh, cá nhân mỗi người cũng đều tự đi mua thêm rất nhiều sách luyện tập mà mình thấy phù hợp, mặc dù đại đa số đều là không có thời gian làm hết. Dường như đã chẳng còn ai giống Tân Mỹ Hương của hồi cấp Hai đem sách luyện tập mà mình mua giấu giếm che đậy không để người khác nhìn thấy —— đến cả bản thân Tân Nhuệ cũng không còn như vậy nữa. Những người thi đỗ được vào Chấn Hoa đều là học sinh giỏi, trong lòng biết tỏng loại mánh khóe trẻ con này, càng huống hồ thủ sẵn cho mình một cuốn bí tịch thì có làm sao, dù sao không phải ai ai cũng đều là kì tài luyện võ.
Sách Chính trị mở ra dưới ánh đèn bảo vệ mắt, nhìn lâu liền có chút lợn cợn trong bụng. Lúc học tiết Chính trị Dư Châu Châu trực tiếp ngủ gật, dựa vào bệ cửa sổ, lấy tay trái chống cần, hơi hơi cúi đầu, như thể đang rất chăm chú đọc sách.
Khi hết tiết Ngạn Nhất lay lay cô, nhẹ giọng nói với cô, phần mở đầu và tiết 1 của chương 1 đã giảng xong rồi. Nguyên lí đầu tiên của triết học là "thế giới tự nhiên tồn tại một cách khách quan", lúc trả lời câu hỏi đề thi, nguyên lí triết học, phương pháp luận như "phản đối khuynh hướng sai lầm" phải viết ra theo trình tự, nội dung cụ thể cậu đều chép lại vào vở rồi.
Nói đoạn, đẩy ghi chép có nét chữ gọn gàng trẻ con của mình tới bên tay Dư Châu Châu.
Cô bắt đầu xem từ phần mở đầu, chép lại một vài câu vụn vặt nhưng trông có vẻ rất quan trọng, bởi vì trong một khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức cô nghe thấy giáo viên Chính trị nói thi trắc nghiệm có khả năng sẽ lấy những câu nhỏ trong sách này để ra đề.
Dư Châu Châu xem lướt một lần vở ghi, học thuộc qua qua, sau đó đến lúc bắt đầu làm đề tư duy của cô lại vẫn giống như đang ngưng trệ.
Không hổ là triết học trong sách Chính trị. Dư Châu Châu tự cho rằng đã xem qua không ít lịch sử triết học và khái luận triết học, 40 câu trắc nghiệm, không ngờ lại tốn mất nửa tiếng đồng hồ, khiến cô thậm chí còn hoài nghi bản thân trong lúc ngủ gật đã bỏ lỡ mất thiên cơ gì.
Mợ cả đẩy cửa bước vào, một cốc sữa bò, lành lạnh, oán trách một câu quen thuộc, "Đúng là cứng đầu, uống lạnh không tốt cho dạ dày đâu."
Dư Châu Châu cười cười nói: "Cảm ơn mợ ạ."
Tầm 10 rưỡi là bác và mợ đã đi ngủ. Dư Châu Châu thường thường sẽ kiên trì đến 11 giờ, tắm ù một cái, sấy khô tóc, sau đó chui vào ổ chăn, đặt báo thức trong di động.
Cô mở nhật kí liên lạc, tìm thấy số của Trần An, gửi đi, "Chúc ngủ ngon."
Cô không còn kể cho Trần An những chuyện bé nhỏ vụn vặt trong cuộc sống nữa, thỉnh thoảng chỉ gửi một đoạn tin nhắn thể hiện vài sự cảm khái linh tinh, nhưng cô chắn chắn là Trần An sẽ hiểu. Chúc ngủ ngon cũng trở thành một loại thói quen, thậm chí Trần An còn thường xuyên gọi điện tới. Dư Châu Châu từ khi biết được Trần An nhất định sẽ trả lời tin nhắn chúc ngủ ngon liền lập tức tắt máy đi ngủ lúc vẫn chưa nhận được hồi âm, sáng sớm ngày hôm sau thức dậy bật máy lên, là có thể nhận được tin nhắn hỏi thăm.
Sau đó cả một ngày sẽ có chút nhung nhớ.
Tựa hồ như là nguồn nhiệt duy nhất trong sinh mệnh.
Thế nhưng buổi tối hôm nay, lại nhận được tin nhắn của Lâm Dương.
"Cậu có lưu số của mình không?"
Thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ có chút bướng bỉnh vô lại của cậu, giống như hồi còn nhỏ.
Trong lòng Dư Châu Châu có chút khác lạ. "Lưu rồi, chúc ngủ ngon."
Sau đó, mới lưu số của đối phương vào danh bạ.
Đột nhiên lại nhảy ra một tin nhắn nữa.
"Tiết mục đọc thơ diễn cảm sáng nay, có phải... có phải rất ngốc không?"
Dư Châu Châu kinh ngạc.
Lâm Dương, thơ đọc diễn cảm?
Trừ lúc kéo quốc kì, Dư Châu Châu đều đeo tai nghe suốt cả buổi lễ. Tất cả các bài hát đều là Trần An thích, cô cho những bài này nối tiếp phát một vòng, sau cả một ngày đã kết thúc.
Cô dùng giọng ca mà anh yêu thích, ghi nhớ mọi chuyện.
"Rất hay." Dư Châu Châu chỉ có thể nói dối bừa một câu, trả lời lại.
Rất lâu trôi qua không có hồi âm. Đang lúc cô chuẩn bị tắt máy, màn hình lại sáng lên.
"Buổi trưa ngày mai, cậu có bận gì không?"
"Không, sao thế?"
"Tan học mình tới lớp các cậu tìm cậu, cùng đi ăn cơm nhé."
Từ rất lâu tới nay Dư Châu Châu vẫn luôn cho rằng như thế nào cũng được, chẳng có gì quan trọng hết. Thế nhưng lần này, cô vẫn âm thầm muốn từ chối.
"Được." Cô gửi đi, tắt máy đi ngủ.
Nếu buổi sáng hôm nay vừa nói rằng cô không trách cậu, vậy thì cũng phải thể hiện ra một chút bù đắp. Để cậu được giải thoát khỏi cảm giác áy náy, sau đó hai người không còn nợ nần gì nhau nữa.
Đây xem như là sự tiến hành bù đắp của cô cho việc trách oan suốt một năm nay. Chứng minh cho cậu thấy, rằng cô thực sự không trách cậu.
Thật sự là chưa từng oán trách sao?
Phải chẳng đôi khi cần phải tìm một ai đó để oán trách? Nếu không phải là cậu ấy, thì chính là bản thân.
Nửa đêm, khi Dư Châu Châu lại lần nữa bừng tỉnh, vẫn không hề hét lên. Cô chỉ mở choàng mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà, rất lâu sau mới tiếp nhận được hiện thực là mình đã tỉnh dậy.
Xuống giường, phát hiện rèm cửa sổ chưa kéo. Ánh trăng bạc phủ lên mặt đất một mảng dịu dàng, bên ngoài đều là ảo cảnh lạnh lẽo không chân thực. Dư Châu Châu đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống con đường bừa bãi.
Ngã tư khắp nơi là từng đám từng đám tàn tro. Đêm nay là ngày 15 tháng 7 Âm lịch, dân gian gọi là Quỷ Tiết, mọi người đều đốt vàng mã cho người thân đã khuất vào xung quanh ngày này. Hôm qua, cũng chính là buổi tối trước khai giảng một ngày, Dư Châu Châu dưới sự hướng dẫn của mợ cả đã đứng ở ngã tư đường này đốt tiền vàng cho mẹ và chú Tề.6
Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, gió đêm buốt thấu xương. Mợ cả là một người phụ nữ mê tín, một mực thì thào, những cơn gió này đều là do những vong hồn tới lấy tiền đem đến.
Dưới sự chỉ đạo của mợ cả, Dư Châu Châu dùng gậy vẽ một vòng tròn, chừa lại một cái cửa, sau đó lại đi dọc theo rìa vòng tròn lấy rượu trắng rẻ tiền tưới một lượt, đốt tờ tiền giấy đầu tiên ở chính giữa.
Cô không khóc nổi, chỉ giữ vẻ mặt hờ hững nhìn ngọn lửa màu cam nhảy nhót, hơi ấm tạt vào mặt tựa như hơi thở ấm áp của mẹ đang vuốt ve. Dư Châu Châu cố chấp đứng ở cái "cửa" giả kia, đợi cơn gió mãnh liệt kia thổi tới.
Mợ cả tuân thủ theo quy củ xưa, trong lúc hóa vàng mã không nén nổi lầm rầm, tiểu cô tử (em chồng), tới nhận tiền đi, con gái đã giỏi giang rồi, đừng lo lắng, đừng bận lòng, ở bên đó sống thật tốt...
Mợ có thể ngậm miệng được không, mợ có thể ngậm miệng được không.
Dư Châu Châu không hề tức giận, cô chỉ là sợ hãi loại cảm giác có thể nói chuyện với mẹ như thật này, bởi thế từ đầu chí cuối không nói một lời nào.
Cũng chỉ trong những lúc như thế này, cô mới có cảm giác như đang sống. Dư Châu Châu đã trọn một năm không cảm nhận thấy bất kì rung động cảm xúc nào rồi, tựa như đang ngủ đông, song thời khắc này lại bị nhiệt độ ấm áp do hóa mã đem đến thức tỉnh, một loại cảm xúc mang tên hận thù dâng trào trong cơ thể, khiến cô một lần nữa sống lại.
Thù hận đem đến cho con người sức mạnh. Thù hận khiến con người muốn tiếp tục sống.
Dư Châu Châu thà rằng mình ôm nỗi hận một người, một người có thể trả thù. Thế nhưng đối tượng của lòng hận thù của cô lại mông lung như thế, thậm chí nó có tồn tại hay không cũng cần phải chờ đợi khảo sát.
Nó đã cho Dư Châu Châu thứ hạnh phúc hoàn mỹ sáng chói nhất, sau đó đặt dấu chấm hết cho đoạn hạnh phúc này trước mặt cô.
"Bọn họ đã dừng lại ở thời khắc hạnh phúc nhất rồi, Châu Châu."
Đây là Trần An nói phải không? Kí ức của Dư Châu Châu đối với khoảng thời gian ấy hỗn loạn như vậy, lúc ngoảnh đầu nhìn chỉ còn lại đôi câu rơi rớt, thậm chí không tìm được trình tự trước sau và chủ nhân của lời nói.
Hình như là đã cố tình lãng quên rồi.
Bản thân cô vào lúc kích động ấy cũng đã nói ra những gì? Nói ra những lời cực đoan tuyệt tình thế nào? Nguyền rủa vận mệnh, nguyền rủa tất cả, nói mình không sống nữa, sống chẳng còn ý nghĩ gì, hay là nói tất cả đều là lỗi của cô, đều tại cô đã hại mẹ và chú Tề, hay là, đổ hết tội lỗi lên đầu Lâm Dương?
Mỗi lần hồi tưởng, đều chỉ có thể nghe thấy một mảnh ầm ĩ.
"Nếu như lúc đầu không phải cậu, nếu như lúc đầu không phải cậu..."
Có phải là cô đã nói những lời này với Lâm Dương hay không?
Cô không nhớ nổi mình đã nói những gì, song lại chỉ nhớ khoảng trầm mặc bất lực đó trong điện thoại lúc đầu.
Dư Châu Châu chân trần đứng trên nền nhà lạnh lẽo, ngẩng đầu tắm trong ánh trăng yên tĩnh.
Lâm Dương từ đầu đều chưa sai bất cứ điều gì. Đoàn du lịch có hai loại xuất phát ngày 17 và ngày 23, chỉ vì một cuộc hẹn qua điện thoại ngượng ngập của Lâm Dương, cô nói với mẹ và chú Tề, hay là chúng ta ngày 23 xuất phát đi ạ.
Hay là chúng ta ngày 23 xuất phát đi ạ.
Khi đó Dư Châu Châu vô cùng hưng phấn, lại lấy thúng úp voi bổ sung thêm một câu: "Thực ra con cũng không phải là rất muốn đi, thế nhưng cái bạn học kia cứ một mực..." Chú Tề, người đàn ông mà cô đã biết điều ngọt ngào gọi là "bố", dùng ánh mắt biết tỏng nhìn cô, cố nhịn cười, xoa xoa đầu cô nói, phải, cái bạn học kia thật là phiền phức.
Khẩu khí trêu chọc khoa trương, khiến Dư Châu Châu đỏ bừng mặt. Chính vào thời khắc ấy, cô ngẩng đầu, trong tầm mắt đều là hạnh phúc.
Trần An nói, không ai trong các em sai cả, đây chỉ là trùng hợp.
Dư Châu Châu đã vùng vẫy rất nhiều năm, vì hạnh phúc của cô và mẹ. Bây giờ Trần An nói với cô, đây chỉ là trùng hợp.
Cô nằm trong vòng tay của Trần An, sắc mặt tái nhợt, không rơi nổi lệ.
Dư Châu Châu từng cho rằng bất hạnh là một loại trùng hợp.
Giờ đây cô mới hiểu, trùng hợp thực sự, là hạnh phúc. Sự trùng hợp hiếm thấy nhất trên thế gian.
Dư Châu Châu đến lớp tan lớp như thường, học hành, thi cử. Cuộc sống là một loại chuyển động cơ giới, bởi lẽ cô biết, bản thân có nỗ lực hay không, có ưu tú hay không, đều chẳng có gì quan trọng.
Cuối cùng cô vẫn bò về giường, cuộn tròn người làm ấm những ngón chân lạnh buốt, chậm rãi chìm vào mộng mị.
***
Buổi sáng không đến muộn, nhìn thấy Bôn Bôn ở cổng trường.
"Chào." Dư Châu Châu nở nụ cười.
Bôn Bôn cao lên rồi, trắng trẻo ôn hòa, kĩ xảo trêu hoa ghẹo bướm cũng ngày càng tự nhiên, sớm đã không còn nằm ở level thấp kiểu sau khi anh hùng cứu mỹ nhân liền đoạn tuyệt trần thế ra đi đó nữa rồi. Tên tuổi của cậu ở tổng hiệu phân hiệu đều rất nổi, nhưng Dư Châu Châu rất hiếm khi hỏi về tình hình của cậu. Cô không quá quan tâm đến việc Mộ Dung Trầm Chương là người như thế nào trong lòng người khác, dẫu sao Bôn Bôn trước nay vẫn chưa bao giờ từng đùa bỡn trước mặt cô.
"Học ở lớp mới cảm giác ra sao." Câu hỏi của Bôn Bôn luôn là ngữ khí câu trần thuật.
"Không có cảm giác gì, chủ nhiệm lớp rất tức cười, cảm giác rất lôi thôi rất nghiêm túc, có chút giống Trương Mẫn của trường cấp Hai chúng ta. À, trong lớp có không ít mỹ nữ."
"Mỹ nữ? Ở cái tuổi này của chúng ta, những mỹ nữ thực thụ đều chưa xuất hiện đâu, những người mà cậu nhìn thấy đó chẳng qua chỉ là dùng kem nền sớm hơn bạn bè đồng trang lứa vài năm, tốn nhiều hơn chút tâm sức cho đầu tóc quần áo mà thôi, nhìn sẽ có vẻ đẹp mắt hơn loại mì tôm nước trong như cậu."
Bản lĩnh thưởng thức người đẹp của Bôn Bôn cũng ngày một cao cường, Dư Châu Châu cũng là qua cuộc tám chuyện ríu rít của các bạn học của Tân Nhuệ ngày hôm đó mới biết được, bạn gái mới của Bôn Bôn Liễu Liên, chính là mỹ nữ ngồi trong chiếc Cadillac trắng kia.
Dư Châu Châu đột nhiên nhớ tới gì đó, "Phải rồi, đúng là mình đã nhìn thấy một bạn nữ rất xinh đẹp, xinh đẹp thật sự ấy, không phải là nhờ kiểu tóc hay quần áo. Cô ấy không ở lớp bọn mình, có điều bọn mình từng là bạn học, tên là Lăng Tường Xuyến."
Vẻ mặt Bôn Bôn như thể vừa bừng tỉnh đại ngộ, "Biết rồi, đồng chí hoa khôi trường. Hồi lớp 10 mình còn từng theo đuổi cô ấy."
Trên khuôn mặt không ngờ lại có vài phần tính hiếu thắng của trẻ con.
"Ồ," Dư Châu Châu nói, "Nhìn thì có vẻ là thất bại rồi."
"Nhưng cũng chẳng có gì đáng buồn cả, dù sao khi ấy mình cũng cùng lúc theo đuổi rất nhiều người."
"Cũng phải, không thể bỏ hết trứng gà vào một giỏ được."
"Thông minh," Bôn Bôn cười, "Châu Châu vẫn luôn hiểu mình nhất."
Bôn Bôn cuối cùng không phản kháng hành động đút tiền của bố mẹ để nhét mình vào phân hiệu. Nếu như Dư Châu Châu đã tới rồi, vậy thì cậu cũng tới là được, dẫu sự tiếp xúc giữa hai người sẽ càng ngày càng ít đi.
Vào lúc Dư Châu Châu xoay người về hướng một con đường khác chuẩn bị rời đi, Bôn Bôn đột nhiên hét với theo.
"Châu Châu!"
"Gì vậy?"
Bôn Bôn yên lặng trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là giãn khuôn mặt ra thành một nụ cười, "Không có gì. Châu Châu, bình thường cười nhiều một chút."
Dư Châu Châu thoáng ngây ra, gật gật đầu.
Lúc rời đi cũng không ngoảnh đầu lại.
Đương lúc chuẩn bị bước vào cửa phòng học đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn, một bạn nữ mặt mày có chút ngang ngạnh ương bướng cầm chiếc đĩa ném xuống đất, chỉ vào giám thị Lý hét lớn: "Cô con mẹ nó quản thật là nhiều!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận