Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 84: Công chúa điện hạ

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 529 lượt xem
  • 5137 chữ
  • 2020-12-09 20:15:48

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lăng Tường Xuyến đứng thẫn thờ ở quảng trường kéo cờ.

Sau một kì nghỉ của sự biếng nhác đột nhiên phải dậy sớm quả thật khiến cô không thích ứng nổi. Buổi sáng bố đi rất sớm, vì ngồi xe của ông mà Lăng Tường Xuyến cũng không thể không tới trường trước một tiếng.

Bất ngờ nghe thấy cạnh bên có người đang thì thầm to nhỏ, "Nhìn này, kia chính là Lăng Tường Xuyến đó."

Lăng Tường Xuyến giả bộ không hề nghe thấy gì, ánh mắt cũng không lệch về hướng phát ra tiếng nói một chút nào, lại ngẩng đầu xoay người nói chuyện cùng Lý Tĩnh Viên đằng sau, nụ cười xinh tươi rạng rỡ vừa hay quay về phía người nói chuyện.

"Xinh quá."

"Phải đấy, học lại giỏi nữa, từ lớp (2) tới học ban Xã hội, chắc chắn là hạng nhất toàn khối rồi."

Khóe môi Lăng Tường Xuyến lại cong lên thêm một chút nữa, mặc dù vẫn còn hơi mơ màng, nhưng trực giác vẫn cảm nhận thấy bản thân đã trở thành trung tâm của quảng trường kéo cờ rồi. Cuộc sống giống như một màn biểu diễn, gọn gàng xinh đẹp, lừa người dối mình. Mà từ khi kiếp sống Tiểu học bắt đầu, trong vô hình đã có một luồng sức mạnh không ngừng đẩy cô, từ Xuyến Xuyến nhận được hoa đỏ nhất nhà trẻ cho tới ngày hôm nay, cô vẫn luôn ngẩng cao đầu hứng lấy cam lộ nhỏ xuống từ trời, bên trong đó đã hòa tan tất cả những sự ngưỡng mộ và ưu ái, khiến người ta muốn ngừng mà chẳng được. Sau khi dùi mài kinh sử có được thành tích cừ nhất, sau đó ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha đối diện với những câu hỏi đau đầu liên quan tới thành tích con cái và những lời tán dương quá đà rằng cô rất "hoàn hảo" của các cô các chú, lộ ra nụ cười khiêm tốn hiền lành, tiện thể ở sau lưng nhỏ giọng ai oán mình thực sự không thích bị nịnh nọt —— Lăng Tường Xuyến không rõ vì sao mỗi lần hình ảnh như vậy xuất hiện, đáy lòng luôn tràn trề hạnh phúc như dòng suối đầy ắp nước.

Lăng Tường Xuyến xinh đẹp thỉnh thoảng lấy tay che trán nhìn mặt trời, sự xán lạn chói lóa trong hoảng hốt kia là cuộc đời vô lượng của chính cô.

Có lẽ chính là bởi như vậy, cho nên mới vì tì vết mà cảm thấy khổ sở. Buổi sáng chỉ có thể đặt sách trên đùi cúi đầu xem là vì sợ người khác nhìn thấy quyển sách Lịch sử bị dính nước nên sau khi khô lại đã thành nhăn nhúm đó. Ở nhà Lăng Tường Xuyến có vở viết chất thành hàng chồng hàng đống, toàn bộ đều là chất lượng cao cấp, đẹp đẽ thanh thoát, song lại chỉ viết có vài trang đầu —— trong đại đa số các trường hợp chỉ vì trang đó chữ viết không đẹp, hoặc hàng lối bị lệch, hoặc giống như cuốn sách này bị dính nước vào, bởi thế bèn bỏ đi. Hồi Tiểu học thích ngắn đồ dùng văn phòng phẩm đẹp mắt, có khi không cẩn thận làm xước lớp sơn bên ngoài cây bút bi vừa mới mua, liền nhất định phải cố chấp mua một cây mới tinh. Chỉ có điều sau này phát hiện ra, kì thực cây bút sứt sẹo kia, mãi mãi là món dùng thuận tay nhất. Có quỷ mới biết là tại sao.

Buổi sáng tâm trạng có chút khó chịu, chính bởi gấp gáp không chờ nổi mua một quyển sách Lịch sử mới. Chỉ là chút chuyện nhỏ này mà thôi.

Cô đột nhiên nhớ tới Tưởng Xuyên là lạ, đã từng rất triết lí nói với cô, chủ nghĩa hoàn hảo nhất định không cách nào sống thọ.

Mọi người chậm rãi đi ra từ tòa nhà giảng đường, tám chuyện phiếm giết thời gian trên quảng trường kéo cờ, giám thị dùng giọng nói cao tông 8 thúc giục các lớp đứng vào hàng ngay ngắn, giọng thé đến mức xuyên thủng cả kim cương.

Cô gái mặc quần yếm đang bận khoác áo đồng phục lên phía trước kia, hình như là Dư Châu Châu, Dư Châu Châu sáng nay đã mỉm cười trao đổi ánh mắt với mình.

Lúc gặp lại, Lăng Tường Xuyến cơ hồ đã không còn nhớ lại nổi Dư Châu Châu rốt cuộc là nữ sinh như thế nào, mặc dù vẫn còn mang máng nhớ rằng hồi nhỏ cô ấy từng khiến bản thân rất méo mặt.

Có điều những thứ đó đều là quá khứ rồi. Quá khứ cô chưa hiểu cách thu mình cho lắm.

Dư Châu Châu thi đỗ Chấn Hoa rồi, thậm chí thành tích thi cấp Ba còn cao hơn cô 2 điểm.

Phải nói thêm rằng, Dư Châu Châu cũng học ban Xã hội rồi.

Lăng Tường Xuyến nghĩ tới đây, đột nhiên có chút khủng hoảng. Đón nhận lời khen nghĩa là phải có năng lực đảm đương nhất định, mà Lăng Tường Xuyến cô, chắc chắn có thể làm hạng nhất toàn khối hay không?

Tâm trạng vui vẻ rạng ngời của Lăng Tường Xuyến phút chốc đổ mưa ào ạt.

Còn có một người nữa. Tân Nhuệ —— nữ sinh vừa đen vừa lạnh lùng đó, giống Dư Châu Châu, cũng là chuyển ra khỏi từ lớp (1).

Có điều, cứ cho rằng hai người bọn họ không có thực lực mạnh hơn mình, trong những lớp thường cũng có những học sinh top đầu tới học Xã hội, ai mà biết được liệu có xuất hiện nhân tài ẩn dật không cơ chứ? Nếu như cuối cùng Lăng Tường Xuyến không thể được như chờ đợi của mọi người, họ sẽ nhìn cô thế nào đây?

Mạch suy nghĩ cứ vậy mà rối rắm hết vào nhau, rốt cuộc cảm thấy hỗn loạn.

"Tôi tuyên bố, lễ kéo cờ của trường trung học Chấn Hoa, bây giờ bắt đầu!"

Giọng của Trần Cảnh Táp và thầy giám thị gần như hoa tỉ muội.

Câu này là do Tưởng Xuyên nói sau khi Trần Cảnh Táp được chọn làm người chủ trì lễ kéo cờ. Lúc ấy Lăng Tường Xuyến chỉ cúi đầu cười, không đáp lời, song cũng âm thầm tán thưởng sự tuyệt diệu của câu nói này. Khi ngẩng đầu lên lại nhìn thấy nụ cười lạnh của Trần Cảnh Táp, thoắt cái khuôn mặt đỏ bừng. Tưởng Xuyên có chút ẻo lả, ngoại hình không đẹp, nhưng lại có một loại ngạo khí và hờ hững không để ai vào mắt trời sinh, nói chuyện luôn luôn chọc đúng vào nỗi đau của người khác. Trần Cảnh Táp rất sáng suốt không tính toán với cậu, ngược lại lúc ấy người muôn bề khó xử muốn tự bảo vệ mình là Lăng Tường Xuyến.

Tức giận, thì phải biểu hiện ra với những đối tượng sẽ xuất hiện phản ứng khiến người ta cảm thấy mãn nguyện. Lăng Tường Xuyến chính là đối tượng kiểu này. Cô khao khát sự hữu hảo và thừa nhận của tất cả mọi người, Trần Cảnh Táp liền trở thành tảng đá lớn trong lòng, hàng sáng mỗi tuần đều sẽ dùng giọng nói giống như máy ghi âm bị kẹt băng nhắc nhở bản thân, có người ghét mình, rất ghét rất rất ghét.

Khi hát quốc ca kéo cờ vẫn có rất nhiều người đang tám chuyện, mỗi lần đến lúc này, loa phát thanh lúc ổn lúc không, giống như hiệu quả tốt ban nãy là để lấy lòng Trần Cảnh Táp. Rất nhiều người vẫn chưa bỏ mũ lưỡi trai xuống, hát quốc ca hệt như hát bè.

"Tiếp theo xin mời thưởng thức bài diễn giảng bên dưới quốc kì, 'Mùa Thu vàng tháng Chín, người Chấn Hoa giương buồm đi xa', người diễn giảng, Sở Thiên Khoát của lớp 11 (1)." (Cá: Thực ra chỗ này trong bản gốc là lớp 11 (2), nhưng mình nghĩ Bát tỷ đã type nhầm.)1

Tiếng vỗ tay như sấm dậy. Trong trí nhớ hình như rất hiếm có tình huống thế này, trong đại đa số các trường hợp, mọi người đều đang thất thần hoặc tán gẫu, đặc biệt là những người khoảng giữa và sau của sân thể dục. Thế nhưng lần này, các học sinh đều cổ vũ một cách nhiệt liệt. Thậm chí loa phát thanh cũng rất phối hợp. Giọng nói trầm ổn mà thanh lạnh truyền đi khắp quảng trường yên tĩnh.

Lăng Tường Xuyến cúi đầu nở nụ cười, mọi người đều đang vươn cổ nhìn về phía chấm đen nhỏ trên bục kéo cờ, ánh mắt cô ngược lại đã phiêu dạt đến chốn nào, dáng vẻ hờ hững chẳng quan tâm, song đôi tai lại căng lên bắt lấy giọng nói dễ nghe của đối phương. Giọng nói trầm ổn mà thanh lạnh ấy, giống hệt như con người này.

Lúc buổi sáng đi tìm cậu, cứ lần lữa trì hoãn thời gian thống nhất mãi, hi vọng có thể nhận được tin nhắn tra hỏi của đối phương, thế nhưng không có, bởi vậy chỉ có thể vội vàng ra khỏi phòng học chạy tới lớp (1) sao cho kịp trước giờ kéo cờ. Các bạn học lớp bọn họ ra ra vào vào nơi cửa lớp, khuôn mặt đầy vẻ hóng chuyện nhìn cô. Lăng Tường Xuyến hi vọng được người khác chú ý đến, hi vọng được đồn thổi với Sở Thiên Khoát, nhưng cũng lại không hi vọng bị đồn thành mình đang chủ động theo đuổi —— cho nên cô càng hi vọng Sở Thiên Khoát đi tới cửa lớp mình nói, cho mình tìm Lăng Tường Xuyến một chút —— sau đó trong tiếng ồn ào mang ý cười của những người xung quanh vẻ mặt lạnh nhạt lại thoáng hồng đi về phía cửa, nói với cậu nam sinh điển trai ở cửa rằng, chuyện gì vậy?

Bởi thế cô mượn sách của đối phương, hơn nữa hi vọng Sở Thiên Khoát tới lớp mình để lấy lại sách, thế nhưng lần nào khi Lăng Tường Xuyến gửi tin nhắn muốn Sở Thiên Khoát qua lấy sách cậu đều đang bận, khiến Lăng Tường Xuyến không thể không bày ra dáng vẻ lượng thứ mà tới lớp (1) đưa sách, nét mặt rụt rè hàn huyên vài câu rồi vội vã tạm biệt.

Từ nhỏ, cô đã được rất nhiều người từng theo đuổi, biết rằng tình yêu không thể che giấu nổi nơi đầu mày khóe mắt của con trai được biểu đạt như thế nào. Có người săn đón nồng nhiệt, có người cố tình tỏ vẻ hung ác kiếm chuyện để bắt nạt, kì thực đều là cách biểu thị tình yêu vụng về của các cậu bé nhỏ tuổi, thứ được truyền đạt đều là một thông điệp, Lăng Tường Xuyến, mình thích cậu.

Thế nhưng chàng trai đứng trên bục kéo cờ trước mắt này, cậu điển trai song lại có nụ cười thấp thoáng vẻ xa cách, những sự quan tâm lịch sự có chừng mực đó, đều khiến bạn học Lăng Tường Xuyến mê đắm mà sầu muộn.

Trái tim của chàng trai này, tựa như vé số, tính toán cả ngày, vẫn là không có đáp án xác định.

Hoặc, cậu chỉ đơn giản là tán thưởng cô.

Lại hoặc, đến cả tán thưởng cũng chưa từng có, chỉ là phép lịch sự xã giao.

Lăng Tường Xuyến ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tháng Chín quang đãng. Cô nhớ tới bản thân hồi bé tưởng rằng mình thích Lâm Dương, người lớn lúc nào cũng trêu chọc, dần dà, cô cũng cảm thấy Lâm Dương là của cô, về sau còn phải gả cho Lâm Dương, quản lí cậu cả đời  —— sau đó, hai người nhắc lại trò chơi "gia đình" này, đều cười không khép nổi miệng.

Lúc ấy Lâm Dương chỉ cần hơi thất thần hay phớt lờ mình, cô liền khóc, liền hét lên cho hả giận, cũng sẽ đuổi hết những nam sinh nữ sinh bên cạnh Lâm Dương mà cô không vừa mắt đi. Sự thích và không thích rõ ràng bá đạo như thế, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy rất hoài niệm. Chỉ tiếc rằng, lớn lên rồi, phát hiện ra tất cả đều là ảo giác.

Bởi vì cô đã gặp được Sở Thiên Khoát.

Hóa ra thích một người, sẽ khiến bản thân thành một kẻ câm, là sẽ khiến bản thân học được cách ngụy trang. Cô sẽ không lớn giọng chạy tới nói Sở Thiên Khoát vì sao cậu lại không chào hỏi mình, Sở Thiên Khoát vì sao cậu lại nói chuyện với những nữ sinh đó, bọn họ phiền phức lắm...

Một đứa trẻ mười mấy tuổi, tâm tư tựa như tầng tầng lớp lớp mây. Tâm tình giống như trời xanh vạn dặm không một áng mây của lúc nhỏ đó, sẽ mãi mãi không còn có được nữa.

"Người của Chấn Hoa cách đây không lâu khi kì thi Đại học kết thúc lại giành được vòng nguyệt quế, mà chúng ta, những người thế hệ sau sắp sửa tiếp nối hành trình nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh, vì Chấn Hoa viết nên một trang văn xán lạn mới..."

Trường học cần tỉ lệ đỗ Đại học, học sinh cần tiền đồ tốt, kì thực chẳng có cái gì gọi là sứ mệnh hay không sứ mệnh hết, chỉ là một loại hợp tác mà thôi. Phụ huynh là khách hàng, học sinh là sản phẩm, đơn giản như vậy thôi. Lăng Tường Xuyến lại cúi đầu xuống không an phận dùng mũi bàn chân vạch trên nền gạch, lặng lẽ hồi tưởng lại đoạn đối thoại buổi sáng với Sở Thiên Khoát.

"Lớp mới đã họp một lần rồi nhỉ, cảm giác thế nào?"

"Rất tốt, chủ nhiệm lớp là nam, dạy Lịch sử, trông có vẻ nghiêm khắc, mình nghĩ làm chủ nhiệm thì hẳn đã có rất nhiều kinh nghiệm... Thầy ấy tên là Võ Văn Lục, cậu có quen không?"

"A, biết, hồi lớp 10 thầy ấy từng mượn lớp bọn mình làm qua một tiết học công khai. Là một thầy giáo rất tốt."

"Ồ... Vậy hả, tốt quá rồi."

Lăng Tường Xuyến mồm miệng lanh lợi không còn biết nói gì.

Ở cùng với Sở Thiên Khoát rất hiếm khi rơi vào trầm mặc. Đối phương luôn luôn có bản lĩnh kết thúc chủ đề trước khi khoảng lặng bối rối ập đến.

"Sắp kéo cờ rồi, mau về đi." Có thể là vì cảm thấy lời tạm biệt này quá đường đột thất lễ, lại bổ sung thêm một câu, "Để tóc xõa đúng là rất đẹp, tiếc là trường không khuyến khích."

Nụ cười dễ nhìn, ngữ khí thoải mái, trong lời nói ám muội không có ý vị ám muội, cái xoay người dứt khoát của Sở Thiên Khoát replay hết lần này đến này khác trong tâm trí Lăng Tường Xuyến. Lăng Tường Xuyến dùng ngón tay đùa nghịch đuôi tóc, một loại cảm giác hèn mọn chưa từng có bốc lên từ đáy lòng.

Quên mất đã từng đọc được ở cuốn sách nào, yêu một người là một việc rất hèn mọn rất hèn mọn, đặc biệt là khi đối phương không yêu bạn.

Lăng Tường Xuyến ngước mắt nhìn người đang nhiệt huyết diễn giảng kia một lần cuối cùng, sau đó cúi đầu thật sâu.

Thật quá xa xôi.

Tiếng vỗ tay lần nữa rộ lên.

"Mẹ nó, chắc chắn lại là đọc thơ diễn cảm, trường học rách chả biết bày trò nào khác cả."

Lời mắng đè thấp khàn khàn của nữ sinh phía sau khiến Lăng Tường Xuyến thoáng cau mày. Có điều, quả thực không có tiết mục gì mới mẻ. Đọc thơ diễn cảm là nhất định rồi, chỉ là phải xem xem Hứa Lệ Dương có đổi nam sinh bắt cặp hay không.

"Tiếp theo xin mời thưởng thức đọc thơ diễn cảm, 'Cái tên chôn vùi trong trái tim', chúng ta hãy chào đón bạn Hứa Lệ Dương của lớp 11 (6) và Lâm Dương của lớp 11 (2)."

Lăng Tường Xuyến há hốc miệng đứng đờ ra —— Lâm Dương, thơ đọc diễn cảm?!

Trên sân vận động lúc này vang lên tiếng vỗ tay và hú hét nhiệt liệt đến mức có chút kinh người, nhân duyên trong đám nam sinh của Lâm Dương từ trước đến nay vẫn tốt không cần phải nói, đồng thời cũng là một nam sinh sạch sẽ dễ coi, cậu và Sở Thiên Khoát hoàn toàn là hai loại khí chất khác biệt.

Nhưng Lăng Tường Xuyến không chút nghi ngờ Lâm Dương có thể mỹ mãn hoàn thành nhiệm vụ, trong các tác phẩm văn học và điện ảnh, phàm là kiểu con trai cợt nhả bất cần mà lại thông minh sắc bén này đa phần đều là nhân vật lợi hại khiến người ta phải ngã ngửa kinh ngạc vào thời khắc then chốt, mà Lâm Dương đã rất nhiều lần diễn qua loại tình tiết phàm tục này rồi, bởi thế dẫu hôm nay cậu có biểu hiện ra trình độ của bậc thầy, Lăng Tường Xuyến cũng sẽ không nhíu mày. Chỉ có điều, cô rất ngạc nhiên vì sao Lâm Dương lại nhận cái nhiệm vụ đọc thơ diễn cảm khiến người ta bất đắc dĩ này —— vừa diễn cảm vừa biểu cảm đọc lên những câu gieo vần buồn nôn kia, nhìn thế nào cũng không phải là việc làm của Lâm Dương.

Thanh quản vàng của Hứa Lệ Dương đã nghe tới mức không còn cảm thấy mới mẻ nữa rồi, giọng nói hay ngọt mà không ngấy từng được truyền tụng trong đám học sinh mới một phen, liên tiếp xuất hiện trong tiết mục văn nghệ khai mạc lễ kéo cờ, dần dần cũng đã bị xem như quen thuộc.

Thế nhưng hôm nay, Lâm Dương.

"Chấn Hoa, biết bao người nơi chân trời góc bể hết lần này đến lần khác đọc tên bạn.

"Chấn Hoa, biết bao người nơi chân trời góc bể hết bận này đến bận khác canh cánh bạn trong lòng."

Giọng Lâm Dương cũng rất dễ nghe, mặc dù không có sự thâm trầm và khí phách của Sở Thiên Khoát, song lại thân thiết nhẹ nhàng hơn.

Cái tên này, đọc cũng thật là nghiêm túc, dẫu chẳng say mê chút nào.

Đôi lúc Lăng Tường Xuyến cảm thấy đây quả thực là kì tích. Tưởng Xuyên, Lăng Tường Xuyến, Lâm Dương, từ nhỏ đi học tới giờ đều là bạn học cùng lớp. Mặc dù đã xác định rõ ràng bản thân kì thực không thực sự có tình cảm rung động, Lăng Tường Xuyến vẫn có một loại ham muốn độc chiếm khó mà không chế với Lâm Dương.

Thậm chí có khi, sự mập mờ và hiểu ngầm giữa cô và Lâm Dương đã cho cô lòng tin và dũng khí trong một khoảng thời gian rất dài.

Nghi thức kéo cờ lê thê cuối cùng đã kết thúc, Lăng Tường Xuyến theo hàng ngũ đi về hướng tòa nhà giảng đường, lúc ngang qua bục kéo cờ lén lút dùng khóe mắt liếc một cái Sở Thiên Khoát đang sắp xếp dụng cụ, dáng vẻ rũ mắt chăm chú mà ôn hòa của chàng trai khiến trái tim Lăng Tường Xuyến thoắt căng thẳng.

Ước gì mình là đống dụng cụ kia.

Ý nghĩ hệt như phim thần tượng hạng ba này khiến Lăng Tường Xuyến vô cùng khinh bỉ bản thân.

Ngược lại là Lâm Dương và một đám con trai hi hi ha ha đi lướt qua, Lăng Tường Xuyến nhạy cảm nhận thấy được cậu dường như đang tìm kiếm người nào đó, cười thầm một tiếng trong lòng, cố tình xuất hiện ở chỗ cách cậu không xa.

"Hey, Lăng Tường Xuyến."

Quả nhiên.

Lăng Tường Xuyến nghiêng đầu nở nụ cười rạng rỡ, "Không tệ nha, hôm nay biểu hiện cũng xem như rất khá!"

"Ồ, thế hả."

Hôm nay Lâm Dương đặc biệt câu nệ, mặc dù vẫn đang cười, song giống như đã hồn bay phách lạc. Lăng Tường Xuyến nhíu mày, "Cậu sao thế, không sao chứ?"

Xung quanh rất nhiều nam sinh bắt đầu cười xấu xa, lũ lượt rời xa khỏi bọn họ, Lăng Tường Xuyến không hề quá phản cảm sự nhiều chuyện và ồn ào của con trai, đặc biệt là khi đối tượng là Lâm Dương.

"Mình không sao."

Giọng nói trống rỗng khiến Lăng Tường Xuyến ngây ra rất lâu.

"Cái đồ đầu heo, giả bộ làm mỹ nam u sầu gì chứ!" Lăng Tường Xuyến hừ một tiếng, trong lòng lại có chút lo lắng. Trước nay chưa từng thấy một Lâm Dương như thế này.

"Mình thật sự không sao mà, u sầu đâu ra?" Lâm Dương nghiêng mặt cười cười với Lăng Tường Xuyến, "Mình chỉ là có hơi hối hận vì sao lại đồng ý với cô Đỗ làm cái trò đọc thơ diễn cảm này."

"Sao thế? Đọc rất hay mà!" Nói xong Lăng Tường Xuyến tự mình cảm thấy có chút nhạt nhẽo.

"Cảm ơn cậu." Lâm Dương bình thản đáp lời.

"Đại thiếu gia Lâm Dương, cậu không giống người sẽ vì loại chuyện này mà phiền muộn chút nào, từ bao giờ bắt đầu quan tâm tới hình tượng của bản thân thế?"

"Ha ha."

Dáng vẻ lơ đễnh của Lâm Dương khiến Lăng Tường Xuyến có chút tức giận, rất lâu trôi qua hai người đều không nói gì.

"Được rồi được rồi, không tranh luận với cậu nữa, mình đi vệ sinh đây, cậu lên tầng trước đi." Lăng Tường Xuyến lườm cậu một cái, dừng đoạn đối thoại lại vào thời điểm thích hợp, cúi mặt rẽ về nửa bên kia của hành lang, không ngoảnh đầu nhìn Lâm Dương. Muốn nghe thấy đối phương thốt lên một câu "Này, cậu giận rồi đấy à?"

Thế nhưng chẳng có gì hết, chỉ là một mảnh tĩnh lặng.

Sau bảy tám lần rẽ về đến cửa lớp (3), trong khoảnh khắc bước vào trong, Lăng Tường Xuyến khôi phục lại khuôn mặt tươi tắn nụ cười.

Chủ nhiệm lớp ra hiệu cho mọi người yên lặng, người đàn ông có nước da đen sì này đứng phía trước bục giảng, ánh mắt sắc như chim ưng.

"Xin các bạn ổn định chỗ ngồi, tôi tranh thủ vài phút trước khi vào giờ nói mấy câu, lần trước buổi họp lớp nhỏ trước khai giảng chúng ta cũng chưa nói được gì nhiều, phân chia chỗ ngồi, nhận sách giáo khoa rồi vội vã kết thúc luôn. Tôi còn chưa kịp tự giới thiệu, có điều các em cũng đều biết rồi, tôi họ Võ, dạy Lịch sử, số di động và số nhà riêng sẽ viết lên cạnh bảng nhắc nhở, văn phòng nằm ở tầng 5 tổ nghiên cứu và giảng dạy Lịch sử."

"Tới học Xã hội —— bất kể là sự lựa chọn của bản thân các em hay vì bất đắc dĩ —— đó đều không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã có được một cơ hội làm lại từ đầu, hi vọng mọi người đều có thể kiên định nỗ lực trải qua hai năm cuối của cấp Ba, điều này cần tới sự cố gắng đoàn kết như một của cả lớp chúng ta."

Lăng Tường Xuyến mỉm cười. Cô cũng rất muốn biết mình là sự lựa chọn của bản thân hay vì bất đắc dĩ, hay kì thực hai thứ này là một ý?

"Trường chúng ta có tổng cộng 5 lớp Xã hội, hai lớp ở tổng hiệu, cũng chính là lớp (7) và lớp (3) chúng ta, ba lớp ở phân hiệu, lớp (13), (17) và (20). Sở dĩ nhắc đến những điều này, cũng là vì muốn mọi người có thể nắm rõ được tình hình, có thể nói rằng có khả năng kề vai sóng đôi với lớp chúng ta chính là lớp (7), hai lớp Xã hội trong lịch sử của Chấn Hoa từ trước đến nay vẫn luôn như vậy. Đương nhiên không phải là thầy đang gây áp lực cho các em, chúng ta đều là một thành viên của tập thể, khi mỗi người đều có thể nâng cao thành tích thì lớp tự nhiên cũng sẽ tốt lên. Học sinh học Xã hội ở tổng hiệu ít, bởi thế những bạn trái tuyến không có học tịch cũng được phân tới lớp (7) và lớp (3) chúng ta rồi. Đương nhiên, từ trước đến nay tôi đối với học sinh trái tuyến và học sinh tổng hiệu phân hiệu công bằng giống hệt nhau, yêu cầu tự nhiên cũng rất nghiêm khắc..." Lời chưa nói hết, Võ Văn Lục liền bị người nào đó ngoài cửa gọi đi ra.

Bên trong lớp học có chút hỗn loạn nhỏ.

"Mẹ nó, ông Bao Công mặt đen chết tiệt này rốt cuộc là muốn nói cái gì vậy? Úp úp mở mở, đầu bà đây sắp nổ tung rồi."

Rất đơn giản, thực ra chẳng có gì ngoài hai điểm. Thứ nhất là thành tích không được phép thua kém lớp (7), thứ hai là những em học sinh trái tuyến nên biết điều mà an phận một chút, nếu không thì tôi sẽ không khách khí. Lăng Tường Xuyến nghĩ thầm, khóe miệng thấp thoáng ý cười, cúi đầu nhìn sách Lịch sử trên đùi.

"Mọi người trật tự nào." Võ Văn Lục lại không hề tiếp tục chủ đề ban nãy, "Chúng ta mới hợp thành một lớp mới, có thể chưa cách nào hiểu rõ trình độ thực lực của từng người, thế nhưng ban cán sự của lớp mới thì vẫn cần phải thành lập, ý tưởng của tôi là, trước tiên sẽ căn cứ theo những thông tin có được từ tài liệu từ hồi lớp 10 của mọi người, trực tiếp chỉ định cán sự lớp, sau đó qua một khoảng thời gian khi mọi người đã thân quen với nhau, lại lần nữa bầu cử một cách dân chủ, mọi người có ý kiến gì với phương án này không?"

Bên dưới rất yên tĩnh, không có ai đáp lời.

"Vậy được, bây giờ tôi đọc danh sách một chút."

Lăng Tường Xuyến ngẩng đầu lên, đột nhiên cảm thấy có chút bất an.

"Đầu tiên là lớp trưởng, người tôi chọn là Lăng Tường Xuyến." Quả nhiên.

Ánh mắt của Võ Văn Lục dừng lại bên cạnh mình, Lăng Tường Xuyến đành phải đứng lên, mỉm cười lịch sự nói, chào mọi người, mình là Lăng Tường Xuyến, đến từ lớp (2), xin mọi người về sau sẽ tích cực phối hợp, tích cực chiếu cố.

Các bạn cũng vỗ tay đáp lại theo phép lịch sự, kèm theo một ít tiếng xì xào nhỏ.

"Vậy thì, ủy viên Học tập sẽ chọn... ơ, cái này đọc là, Tân Nhuệ, đảm nhiệm."

Lăng Tường Xuyến xoay người, một bạn nữ ngồi chếch phía sau cô đứng lên, khuôn mặt không biểu cảm, nước da hơi ngăm đen, ngũ quan hài hòa nhạt nhòa, vóc người hơi gầy, còn có giọng nói lạnh nhạt khiến người ta cảm thấy không dễ chịu.

"Chào mọi người, mình tên Tân Nhuệ, đến từ lớp (1), có điều, không có nghĩa là thành tích của mình chắc chắn tốt." Cô nói tới đây, bất ngờ nở một nụ cười rạng rỡ, khí chất toàn thân đều biến đổi, Lăng Tường Xuyến cảm nhận được bầu không khí đè nén bên trong lớp học đột nhiên nhẹ nhõm một chút, thế nhưng nụ cười này có chỗ nào đó khiến cô ngâm ngẩm không thoải mái.

"Chỉ hy vọng với tư cách ủy viên Học tập, có thể dốc sức giúp đỡ mọi người thích nghi với lớp mới, đồng thời tìm ra được phương pháp học tập tốt nhanh nhất cho khối chuyên mới, mình sẽ cố gắng."

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt hơn rất nhiều so với dành cho Lăng Tường Xuyến, gương mặt Lăng Tường Xuyến thoáng đỏ lên.

Khi Tân Nhuệ ngồi xuống, ánh mắt mang ý cười chiếu thẳng tới khuôn mặt Lăng Tường Xuyến. Khóe mắt Lăng Tường Xuyến nhạy bén, thế nhưng lần này bất luận thế nào cũng không thể quay đầu lại đối diện với nụ cười của đối phương nổi.

Trong nhà ăn buổi trưa tấp nập người, Lăng Tường Xuyến và Lý Tĩnh Viên bưng đĩa không tìm được chỗ ngồi.

"Làm thế nào bây giờ, phiền chết mất, tân học sinh lớp 10 năm nay so với khóa chúng ta nhiều hơn 400 người, lấy thêm tận 7 lớp phân hiệu."

Bản thân cậu không phải cũng là học sinh trái tuyến sao, còn chẳng bằng học sinh nhà người ta thi đỗ được vào phân hiệu. Lăng Tường Xuyến nghĩ thầm, tiện thể nhún nhún vai, bày ra biểu cảm bất đắc dĩ, rất đồng tình với lời của Lý Tĩnh Viên.

"Ê, Lăng Tường Xuyến!"

Lăng Tường Xuyến quay đầu lại, nhìn thấy Tưởng Xuyên, Lâm Dương cùng một đám bạn đểu giả của Lâm Dương.

Hét gọi cô là Tưởng Xuyên, Lâm Dương từ đầu chí cuối vẫn một vẻ mặt thất thần.

"Bọn mình sắp ăn xong rồi, hai các cậu ngồi đây đi."

"Cảm ơn các cậu." Lăng Tường Xuyến tức giận không thèm để ý tới Lâm Dương, chỉ lãnh đạm gật gật đầu với Tưởng Xuyên.

"Các cậu cãi nhau à?"

Lý Tĩnh Viên cắm cúi ăn, đột nhiên mở miệng hỏi.

"Chúng mình? Ai?"

Tâm trạng Lăng Tường Xuyến có chút rối loạn.

"Cậu và Lâm Dương ấy, từ hồi cấp Hai mọi người đã nói hai người các cậu thật ra là một đôi, thanh mai trúc mã tiêu chuẩn."

"Không phải, không phải là thanh mai trúc mã, cũng không cãi nhau." Lăng Tường Xuyến đột nhiên cảm thấy khóe môi có chút chua.

"Mình cảm thấy cũng đúng," Lý Tĩnh Viên tiếp tục vừa ngậm cơm vừa nói chuyện, "Mình cảm thấy vẫn là Sở Thiên Khoát và cậu tương đối đẹp đôi."

Trái tim Lăng Tường Xuyến hẫng một nhịp.

"Hả?"

"Đậu phụ ngày hôm nay sao lại mặn thế này cơ chứ, đánh chết người bán muối rồi à?"

"Ờ."

Lý Tĩnh Viên không nói gì nữa, chỉ huyên thuyên kể một số chuyện nhàm chán.

Vì sao cậu lại không nói nữa, vì sao mình và Sở Thiên Khoát lại tương đối đẹp đôi? Trái tim của Lăng Tường Xuyến treo lơ lửng trên không, song từ đầu đến cuối lại tươi cười cùng Lý Tĩnh Viên tám một số chuyện nhàm chán lặt vặt.

Vì sao mình và Sở Thiên Khoát lại tương đối đẹp đôi? Chỉ có cậu nghĩ thế này hay là rất nhiều người khác cũng nói như vậy? Bọn họ nói thế nào? Sở Thiên Khoát đã nghe qua lời đồn này chưa? Cậu ấy sẽ nghĩ như thế nào?

Cậu có biết được cảm giác trong lòng mình không? Cậu có biết là mình thực sự thực sự thích Sở Thiên Khoát không?

Lăng Tường Xuyến nhìn chiếc miệng căng phồng của Lý Tĩnh Viên, còn có cả tư thái nước bọt bay tứ tung, sống mũi thoáng chua.

Thôi, bỏ đi.

Chỉ mình bản thân Lăng Tường Xuyến biết, cô chẳng thiếu gì bạn bè, thế nhưng ngay đến một người để tâm sự những lời thật lòng giữa nữ sinh với nhau cũng không có.

Vì sao trên thế giới này không có bất kì người đáng tin cậy nào.

Vì sao.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top